Triệu thị Mục Trường (bãi cỏ hoặc nơi trồng cổ để chăn gia súc của nhà họ Triệu)
Tôn Phật Nhi nằm trên ghế được đặt dưới bóng cây để hóng mát, khóe mắt dường như lờ mờ nhìn thấy một bóng đen, nhưng bởi vì ngược sáng cho nên cô nheo mắt lại, chỉ thấy một hình dáng cao lớn mờ mờ ảo ảo, im lặng đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ nhìn cô.
“Anh Diễm à?” Tôn Phật Nhi dụi dụi mắt, không nhịn được thở dài một tiếng, đã nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn không thay đổi cái tính trầm mặc ít nói chút nào. “Sao anh đứng ở đây mà chẳng nói gì? Anh ngồi xuống đây đi, chúng ta cùng nói chuyện, được không? Anh đứng đấy nắng gắt lắm.”
“Vì sao trông em lại lo lắng buồn phiền vậy, có chuyện gì à?” Con trai độc nhất nhà họ Triệu, Triệu Diễm, chậm rãi đi tới, anh cảm thấy rất lạ là vì sao cô em gái yêu quý của mình lại có vẻ mặt khổ sở như thế, lại còn ngồi ngây ra dưới gốc cây.
Triệu Diễm làm việc ở Mục trường này đã nhiều năm, dáng người mảnh khảnh của anh cũng vì thế mà trở nên săn chắc, vạm vỡ. Khuôn mặt tuấn tú, làn da ngăm ngăm đen, dáng vẻ đó rất giống các hiệp sĩ phương Bắc. Phong thái của anh có thể nói là mê hoặc, có vô số các thiếu nữ trong vòng mấy trăm dặm quanh đây của Triệu Thị Mục trường để ý đến anh.
Câu hỏi này của anh làm mắt Tôn Phật Nhi sáng ngời, giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức nhảy vọt tới trước mặt anh, ra sức kéo tay anh.
Quả nhiên, Triệu Diễm thoáng đỏ mặt, không biết làm sao đành cứ để yên cho cô kéo tay: “Này, Phật Nhi…”
Đối với cô em gái xinh đẹp dịu dàng này, Triệu Diễm luôn rất mực thương yêu, anh luôn luôn không biết phải xử sự với cô như thế nào là tốt, cho nên đành để cô muốn làm gì thì làm, sau đó ở bên cạnh phối hợp cùng cô.
“Anh Diễm, anh cứu em với!” Sự chậm chạp của Triệu Diễm không làm giảm đi chút nào sự nóng vội của Phật Nhi. Nhanh chóng đẩy anh ngồi xuống ghế, cô dúi vào tay anh bát canh đậu xanh sóng sánh.
“Cứu em à?” Anh bưng bát canh, trên gương mặt anh lơ lửng dấu chấm hỏi, ngơ ngác nhìn cô. Cuối cùng thì là chuyện gì?
“Đúng vậy, mẹ Triệu với chị Vương đang chuẩn bị dùng một bát canh màu đen đáng sợ đến để tưới em, Phật Nhi đáng thương không muốn bị biến thành bông hoa nhỏ màu đen đâu.” Cô muốn tranh thủ sự ủng hộ, không nói quá lên một chút thì làm sao có hiệu quả đây?
“Cái gì mà canh màu đen? Rõ ràng là thuốc bổ mà, xem cách em nói kìa, nghe thật là khủng khi*p.” Cuối cùng anh cũng đã hiểu cô nói gì, lắc đầu nói: “Ai mà không biết, khi nghe em nói thế, lại tưởng các dì ấy muốn mưu sát em”.
“Nếu như em thật sự uống cái loại thuốc đắng nghét kia thì cũng chả khác gì ૮ɦếƭ cả.” Cô thì thào, mỗi khi tưởng tượng đến cái thứ nước như nước sơn đen ngòm, sóng sánh kia, mặt cô lại trắng bệch, lập tức nắm lấy tay Triệu Diễm cầu cứu. “Anh Diễm, anh biết em rất sợ đắng mà, nếu anh không giúp em, em nhất đinh sẽ bị cái loại thuốc bổ đắng nghét kia hại ૮ɦếƭ.”
“Vậy thì em nói rõ với mẹ là được mà, mẹ thương em như vậy, anh nghĩ mẹ sẽ không ép em uống mấy thứ đó đâu.”
“Anh chẳng hiểu gì cả, mẹ Triệu chỉ muốn tốt cho em, hơn nữa thuốc phải rất vất vả mới có được, nếu em cự tuyệt, mẹ sẽ rất buồn.”
“Đã biết là mẹ muốn tốt cho mình thì em hãy ngoan ngoan uống đi! Hơn nữa quả thực là em rất gầy, cần phải tẩm bổ.” Anh nhận xét.
“Nhưng… rất đắng mà, anh Diễm, giúp em đi mà! Em biết là anh thương em nhất.” Cô nũng nịu khẩn cầu, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn nhó ngân ngấn nước.
“Em…”, thật hết cách với cô, biết rõ không nên giúp cô, nhưng… anh không nỡ nhìn dáng vẻ khổ sở của cô. Cuối cùng anh thở dài một tiếng: “Mẹ mà biết nhất định sẽ mắng ૮ɦếƭ anh”.
“A!” Tôn Phật Nhi vỗ tay hoan hô, reo lên một tiếng, cô ngay lập tức biết ngay là anh đã đầu hàng, lúc này cô mới yên tâm trút bỏ tảng đá trong lòng, gương mặt hân hoan của cô dưới ánh hoàng hôn ngày hè lấp lánh, rực rỡ. Triệu Diễm nhìn cô ngây người sửng sốt.
Anh năm nay hai mươi tám tuổi, học đại học ở Đài Bắc bốn năm, ra xã hội cũng gặp qua không ít cô gái xinh đẹp, nhưng anh vẫn chưa thấy ai lại xinh đẹp mê hoặc lòng người như cô, khiến người ta vừa nhìn thấy đã thất thần.
Tôn Phật Nhi không chú ý đến dáng vẻ Triệu Diễm đang ngẩn người ra nhìn mình, lo lắng đã được gỡ bỏ, càng có vẻ khoái chí, tinh nghịch, cô nghịch ngợm nháy mắt, “Vậy thì đừng để mẹ phát hiện nha, hơn nữa…” Cô dừng lại, vẻ mặt đột nhiên nghiêm trọng.
“Hơn nữa cái gì, sao em không nói?” Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô, giọng anh cũng trở nên lo lắng.
“Theo kết quả nhiều năm nghiên cứu người ta đã phát hiện ra…” cô tiếp tục nói với vẻ thận trọng: “Chỉ dùng miệng mắng thôi thì không ૮ɦếƭ người.”
“Phật Nhi!”
“Ha ha ha… người ta thật sự là không… xem cái này là quy định.” Cô ôm bụng cười lớn, thiếu chút nữa thì sặc….không khí.
Triệu Diễm nhìn cô cười ha hả mà không biết làm thế nào, anh đương nhiên biết là mình đã bị đùa giỡn.
“Gâu gâu gâu!” Obee không biết từ đâu chạy ra, cũng phe phẩy đuôi vui sướng chạy vòng quanh chân hai người.
Tôn Phật Nhi ngừng cười, lấy tay vỗ vào đầu Obee, làm cho nó sợ hãi kêu mấy tiếng, sau đó cô mắng: “Sủa cái gì mà sủa? Mày là đồ phản bội!” vừa nói tới, cơn giận của cô lại bốc lên, không nhịn được lại đánh vào đầu nó vài cái.
“Oẳng!” Thân hình béo ú của Obee rụt lại, ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương, dáng vẻ rất khổ sở.
“Ra đây làm gì, giả bộ dáng thương cái gì, tao còn lâu mới dễ dàng tha thứ cho mày.” Cô ngoảnh mặt sang một bên, không thèm nhìn nó. Obee thò chân cào cào vào chân cô, kêu ư ử. “Hứ! Làm nũng cũng vô dụng, mấy ngày trước tao đã quyết định vứt bỏ mày rồi, mày đi đi đi, đi mà tìm chủ mới của mày ấy, đừng có mà cầu xin tao.” Cô co chân lên ghế, vẫn không thèm để ý đến nó.
“Ử!” Vẻ mặt Obee buồn bã như sắp khóc, lặng lẽ đi tới, dùng mũi hít hít vào ௱ôЛƓ của cô.
“A, đồ cẩu háo sắc!” Tôn Phật Nhi nhảy dựng lên, tay cô ôm ௱ôЛƓ, nghiến răng quát: “Ngu ngốc! Tao… không bao giờ để ý đến mày nữa.”
Lông trên người Obee rũ xuống, vẻ mặt tràn ngập bi thương, hiện tại nó thật sự không hiểu mình đã làm gì mà lại ngu ngốc đi giẫm đúng vào bãi bom nổ chậm.
Bộ dạng tức cười của một người, một chó khiến cho Triệu Diễm nhìn thấy không nhịn được bật cười ha hả, xem bộ dạng Obee thê thảm như mất cha mất mẹ, quả thực thật khiến người ta buồn cười.
Bỗng nhiên bị tiếng cười to làm giật mình, người và chó cùng nhìn về phía Triệu Diễm, đồng thời cùng biểu lộ ánh mắt trách móc.
“A…. xin lỗi.” Anh bị nhìn đến dựng cả tóc gáy, vội nói xin lỗi, cả người lẫn chó đều khiến người ta vừa yêu vừa giận, thật không dám tùy tiện đắc tội.
Cái con Obee vô phép vô tắc kia, thường làm người ta hận một nỗi là không thể đem nó ra mà làm thịt, nhưng cũng tại Phật Nhi nuông chiều nó quá. Cô không gặp nó đã mấy năm rồi, nay vừa mới về nước mà đã có thể tức giận với nó như vậy, thật là hiếm thấy!
“À, anh bảo này Phật Nhi, em sao lại tức giận với Obee vậy? Anh nhớ nó luôn rất nghe lời em mà.”
“Em…”, cô càng nghĩ càng tức, nhưng lại không dám nói ra tội trạng của Obee, cô chỉ có thể căm giận bất bình nói: “Mới không gặp có mấy năm, Obee xấu xa đối với người lạ còn thân thiết hơn với em, không những không nghe lời em, mà lại còn giúp người ta bắt nạt em, đáng ghét lắm.” Nói xong, cô không cam tâm còn trừng mắt với nó lần nữa.
Gì chứ, lại còn dám ra vẻ mình vô tội!
Obee rên ư ử vài tiếng, như muốn nói: Xin lỗi, người ta không cố ý mà. (BB: iu quá đi a…..:x )
Không kịp nữa rồi, chờ xem tao trị tội mày như thế nào! Không dạy dỗ mày một chút, thực là không thể nuốt trôi mối hận này.