Tằng Cường hiện nay đi làm ở một công ty P2P nhỏ, làm tiêu thụ. Văn phòng công ty rất nhỏ, ở một cửa hàng mặt tiền nho nhỏ ở bên đường, bên trong đó có mấy hàng bàn làm việc.
Tằng Cường ghét bỏ công việc nhà máy vất vả, muốn tìm công việc nhẹ nhõm. Quản lý công ty này chỉ nhìn ông ta một cái liền đồng ý để ông ta thử một chút. Tằng Cường rất thích phần công việc này, bình thường không cần làm gì cả, huấn luyện tiêu thụ hàng hóa là được, gọi điện cho bạn bè thân thích của mình, gào to bọn họ quăng tiền tư trong tay vào, lãi suất hàng năm khoảng chừng 12%. Phải biết quản lý tài sản sản phẩm ở mấy ngân hàng lớn cũng chỉ có 3% lãi suất hàng năm.
Công việc nhẹ nhõm, yêu cầu công trạng cũng nghiêm khắc.
Sau ba tháng, Tằng Cường bị quản lý đuổi theo đòi công trạng, nếu không thì khấu trừ vào lương.
Tằng Cường gọi điện thoại cho thân thích một vòng, tung lưới mò cá, tóm lại có một hai người tin tưởng sẽ có sản phẩm lãi suất hàng năm cao như vậy. Sau đó Tằng Cường đã tìm em gái Tằng Hồng.
Mấy năm trước Tằng Hồng không được tính là dư dả bởi vì phải gánh sinh hoạt của hai đứa trẻ. Mấy nă gần đây Thẩm Vĩnh Long ra ngoài làm ăn, cuộc sống mới dần dần tốt hơn, chuyển căn nhà lớn, còn có một chút tiền tiết kiệm.
Ngay từ đầu cũng không tin tưởng, không chịu được bị tẩy não, Tằng Hồng liền lấy bảy, tám vạn trong thẻ, tất cả đều lấy ra đầu tư vốn.
Thẩm Vĩnh Long sau khi nghe được thì tin tức tiếp nhận được chính là: Tằng Hồng đưa toàn bộ tiền cho Tằng Cường rồi.
Ông nổi trận lôi đình, ầm ĩ một trận với Tằng Hồng: "Trong nhà hai đứa trẻ đi học, chúng ta cũng chưa bắt đầu dưỡng lão, em nghĩ cái gì thế/"
"Anh quát cái gì? Em cầm đi đầu tư rồi, không phải là tiêu xài."
"Đầu tư? Là em ngốc hay là anh ngốc? Ngân hàng mới 3%, người ta dựa vào cái gì mà cho em 12%? Nhìn vào dung mạo của em sao?"
Tằng Hồng bị tức phát khóc, sắc mặt Thẩm Vĩnh Long cũng rất kém.
Số tiền này có khả năng rất lớn là đi bồi thường toàn bộ rồi, mỗi ngày cả nước có bao nhiêu công ty quản lý tài sản nhỏ chạy trốn? Không thể đếm hết được.
Ông nói cho Tằng Hồng biết hiện thực này, Tằng Hồng càng thêm sợ hãi tuyệt vọng.
Thẩm Tinh Lê đứng ở cửa, ngón tay chỉ nắm lấy tay nắm cửa, trái tim run lên không cách nào ức chế được.
Không có cách nào nghe chuyện cụ thể rõ ràng được, chỉ có thể biết đại khái, là liên quan tới tiền bạc, liên quan tới cô.
Bố nói: "Số tền này tám mươi phần trăm là không lấy về được rồi, học phí của Tinh Tinh làm soa bây giờ?"
Tằng Hồng chỉ che mặt khóc, bà gọi điện thoại cho Tằng Cường trong đêm, bị ông ta qua loa cúp máy.
Ngón tay Thẩm Tinh Lê dùng sức đến trắng bệch, gần như muốn cào nát mảnh gỗ rồi.
Đứa trẻ ăn nhờ ở đậu thời gian dài sợ nhất là cái gì?
Sợ nhất chính là làm phiền người khác.
Có lúc sẽ tận lực che giấu cảm giác tồn tại củ mình. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNMà tình cảnh hiện tại của Thẩm Tinh Lê là, bởi vì cô cần khoản tiền đó, làm cho bố mẹ ầm ĩ một trận.
Thẩm Vĩnh Long ở trong phòng nghe thấy ngoài cửa có tiếng vang lên đi ra nhìn, chỉ thấy Thẩm Tinh Lê mặc váy ngủ, như một con nai con bị hoảng sợ, nhanh chóng nhảy tránh ra, nhưng thực sự trốn không thoát, đành phải lấy cớ nói: "Con con con con... đi ra rót nước, khát nước."
Trên mặt Thẩm Vĩnh Long duy trì nụ cười ôn hòa: "Sao không bật đèn? Đừng để bị va ᴆụng."
"Quên mất..."
Thẩm Vĩnh Long sờ sờ tóc Thẩm Tinh Lê nói: "Bố rót cho con, uống xong đi ngủ sớm một chút đi. Đừng thức khuya."
"Vâng..." Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn, rũ đầu.
...
Trong phòng ngủ cãi nhua không ngớt, Thẩm Tinh Lê cố gắng kìm nén nước mắt, vẫn là không nhịn được mà rơi xuống.
Cô không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, cắn môi.
Đèn phòng khách bỗng nhiên sáng lên, A Lực đi tới, dụi mắt. Thẩm Tinh Lê nghiêng đầu đi, không cho cậu trông thấy nước mắt yếu ớt lại mẫn cảm của mình.
"Chị làm sao vậy?" A Lực đi tới, đến gần nhìn mắt cô, cậu bé mười hai tuổi, chiều cao gần như là ngang với cô.
"Không có việc gì."
A Lực nhìn về phía phòng ngủ chính, bỗng nhiên thở dài: "Bọn họ thường xuyên cãi nhau như thế, thật sự không có gì đâu."
"Ừ, chị không sao." Thẩm Tinh Lê uống nước xong, rửa cái ly sạch sẽ rồi để lại chỗ cũ, sau đó rời khỏi phòng bếp.
"Chuyện đó... chị." A Lực bỗng nhiên gọi cô.
"Làm sao vậy?"
A Lực nói: "Chị không cần lo lắng. Nếu như học phí không đủ thì bên chỗ e còn có tiền mừng tuổi bà nội cho, em vẫn luôn không dùng, có thể cho chị, không cần trả."
Thẩm Tinh Lê sững sờ, cứng đờ không biết nên trả lời cái gì, chỉ có thể nói cảm ơn.
"Chuyện này, không có gì. Dù sao thì chúng ta cũng là chị em mà ~"
Chị em?
Chị em.
Thẩm Tinh Lê hiểu ra hai chữ này: "Chị về đi ngủ." Cô quyết định ngày hôm sau quay về Khai Thành, không muốn ở lại đây nữa, gây thêm phiền toái cho bố mẹ.
Tiền cô cũng không cần nữa, tự mình nghĩ cách khác.
*
Hôm sau Tằng Hồng xin nghỉ, buổi sáng Thẩm Tinh Lê thức dậy, nói là mình hẹn khóa luyện thi rồi, muốn sớm quay về: "Con có thể phải đi trước, sau này lại về thăm bố mẹ."
Người lớn có ai nghe không hiểu đây là con gái lấy cớ chứ?
Tiểu Tinh Tinh đáng yêu, thích nụng nịu, thích khóc nhè muốn ôm kia, bây giờ lại hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng.
Thẩm Vĩnh Long nói: "Không vội, ở nhà thêm hai ngày. Hai ngày này bố mẹ xin nghỉ rồi, ở bên cạnh con và em trai."
Lần này Thẩm Tinh Lê không biết làm gì cho phải.
Đành phải đồng ý ở lại thêm hai ngày, nhưng cũng không nhắc đến chuyện tiền bạc.
Ban ngày Thẩm Vĩnh Long đi tìm Tằng Cường nhưng ông ta trốn tránh không ra. Thẩm Vĩnh Long dẫn người đến công ty của Tằng Cường đe dọa một chút, buổi chiều hô sau, Tằng Cường xuất hiện, mang theo thuốc bộ, dẫn theo vợ con đến nhà Thẩm Vĩnh Long.
Khuôn mặt dữ tợn hơi có vẻ béo, xin lỗi nói hai ngày trước mình rời khỏi nhà, buổi sáng mới trở về.
Tằng Hồng hỏi: "Tiền của em đâu? Em phải lấy ra, con cái trong nhà đi học cần dùng tiền."
Tằng Cường sầm mặt lại: "Đang yên lành lấy ra làm gì? Lợi tức trong đó rất cao, để lại lâu thêm một chút."
A Lực nói: "Nói với cậu nhé, chị của cháu đi học cần dùng."
Tối hôm qua Tằng Hồng bị Thẩm Vĩnh Long thuyết phục, nhất định phải lấy tiền ra, loại công ty này khi có thể là chạy trốn, bảy, tám vạn liền đổ sông đổ biển.
Tằng Hồng sợ hãi, ghi nhớ lời dạy dỗ.
Nhưng Tằng Cường chính là không hé miệng, nói chưa đến kỳ, không lấy ra được.
Tằng Hồng cũng để ý nói: "Chúng ta ký hợp đồng nửa năm, đã sớm đến kỳ rồi, em nhất định phải lấy ra, anh đừng có lừa gạt em."
Bà cũng lấy hợp đồng ra rồi, Tằng Cường không còn cách nào khác.
Ông ta nói sang chuyện khác: "Học phí gì mà cần nhiều như vậy, một con nhóc cần tốn nhiều tiền như vậy?"
Thẩm Tinh Lê ngồi trên ghế sô pha, lúc này Tằng Cường mới nhìn rõ, cười nói: "Hóa ra là Tinh Tinh về rồi à? Sao không chào hỏi? Lúc nhỏ cậu còn ôm cháu đấy."
Thẩm Tinh Lê không nói chuyện.
A Lực thở hổn hển nói: "Cần cậu trả tiền, cậu nói nhiều như vậy làm gì?"
Tằng Cường cậy mạnh nói: "Ha Ha, Thẩm Trí, oắt con cậu đối với mày không tốt sao? Mày kết hợp với người ngoài đến hãm hại cậu mày!"
Một câu nói đó đánh bại cọng rơm cuối cùng của Thẩm Tinh Lê.
Cô gần như không thay đổi cảm xúc, nước mắt to như hạt đậu rớt xuống. Tằng Hồng sợ nhất chính là trong lúc vô tình nói ra lời như vậy làm tổn thương Thẩm Tinh Lê.
Bà giận đến phát run.
A Lực đứng ra trước: "Cậu trả tiền rồi lập tức rời khỏi nhà chúng tôi đi, không chào đón cậu. Chị của tôi mới là người nhà của tôi chứ không phải là cái đồ lừa đảo nhà cậu."
Tằng Hồng nói: "Anh hai, em không tốt với anh sao?" Bà khóc không thành tiếng: "Tinh Tinh là người mà em áy náy nhất, hôm nay anh nói ra lời như vậy làm tổn thương con bé, tổn thương em?"
Tằng Cường không biết người nhà này phản ứng lớn như vậy, ấp úng nói: "Cô cũng không phải nuôi bên người, sau này dù sao cũng lập gia đình, không tính là người ngoài à?"
...
Thẩm Vĩnh Long nói: "Số tiền này, anh không trả, vậy thì báo cảnh sát giải quyết."
Tằng Hồng mở to hai mắt, cảm thấy ầm ĩ cũng không đến bước này.
"Đừng đừng đừng! Mọi người là người một nhà, có chuyện gì từ từ nói." Tằng Cường sợ, bởi vì biết công việc kia của mình chính là lừa gạt người ta.
A Lực trẻ con nóng nảy, giận đến mức bảo cả nhà cậu cút đi. Dù sao thì cậu vẫn luôn không thích nhà Tằng Cường, luôn đến chiếm tiện nghi nhà cậu, đã sớm nhìn ông ta khó chịu rồi.
Ngón trỏ của Tằng Cường chỉ lên trán A Lực, nói: "Tao là cậu mày, làm gì thì mày cũng phải tôn trọng tao!"
A Lực nhỏ gầy, đánh không lại, tức đến nỗi muốn cắn người.
Bởi vì đánh không lại, mắng cũng không lại nên tức phát khóc.
Thẩm Tinh Lê vọt tới trước mặt A Lực, giống như che chở cho con cái, có khí phách nói: "Trẻ con chúng tôi tôn trọng ông không phải bởi vì ông là trưởng bối, cũng không phải bởi vì tuổi ông lớn hơn, là bởi vì người lớn tuổi như ông cống hiến cho xã hội nhiều hơn chúng tôi, nhưng nếu như ông là dạng vô lại như vậy thì không cần phải tôn trọng nữa!"
Mặc dù A Lực cảm thấy Thẩm Tinh Lê đơn thuần, đều con mẹ nó cãi nhau rồi mà cô còn đang giảng đạo lý nhân sinh.
Nhưng cậu lại không khỏi cảm thấy, chị hai hình như rất ngầu.
Nói cho cậu sững sờ, bắt đầu lẩn quẩn rồi.
Cuối cùng bọn họ phải trả số tiền đó.
Mà không lâu sau đó, Thẩm Tinh Lê trở lại Khai Thành, A Lực gửi tin nhắn cho cô, vui vẻ nói, ông chủ công ty của cậu chạy mất rồi, cuỗm đi tiền của không ít người. May mà bọn họ lấy tiền về sớm hơn.
Nhà cậu bị người ta đuổi theo đấy!
Lúc ấy Thẩm Tinh Lê đang ở nhà của thầy Triệu rồi, nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng cong cong.
Cũng không phải vì nhà của cậu.
Mà là nghĩ đến khuôn mặt ngây thơ lại khó tính kia của A Lực.
Cô nhớ cô còn có lưu luyến với gia đình, là bởi vì bọn họ thỉnh thoảng còn quan tâm.
Ví dụ như, em trai.