Cuối cùng thì Tiểu Chúc và Liễu Hà An cũng không nói với nhau câu nào, nhưng thực ra khi nhìn thấy Liễu Hà An, trong lòng Tiểu Chúc bình lặng như nước, tóm lại cũng chẳng có lời nào để nói.
Nhưng hành vi của vị đại ca gấu chó nào đó khiến Tiểu Chúc dở khóc dở cười, nhưng mà dấm chua*[1] như thế, Tiêu Ngân Đông muốn uống, Tiểu Chúc cũng vui vẻ để hắn được uống, cũng không có gì đáng nói.
Vì có nhị hoàng tử ở đây, nên mọi người cũng không dám làm gì đi quá giới hạn, Liễu Hà An cũng nhanh chóng thoát thân, đi vào động phòng.
Trước khi rời đi, hắn nhìn thoáng qua Lâm Tiểu Chúc mà nàng lại chẳng hề nhìn hắn, khi ấy nàng đang nghiêng đầu nói chuyện với Tiêu Ngân Đông, ngăn không cho hắn uống thêm rượu, Tiêu Ngân Đông ngoan ngoãn hạ chén xuống, cũng không nhận những lời mời rượu của những người khác, một giọt cũng không ᴆụng tới.
Liễu Hà An mỉm cười, xoay người rời đi.
Liễu Hà An đi rồi, nhị hoàng tử cũng ra về, Tiểu Chúc nhìn thấy Tương Tương chuẩn bị rời đi, nghĩ tới cuộc sống thường ngày của Tương Tương, trong lòng không rõ có cảm xúc gì.
Lần dự tiệc này xem như thành công tốt đẹp, Trịnh Thấm cũng không biết mối quan hệ lằng nhằng giữa Lâm Tiểu Chúc, Liễu Hà An và Tô Tương Tương, trong mắt bà chỉ thấy biểu hiện hôm nay của Tiểu Chúc không tệ, coi như đủ khéo léo, ngoại trừ có một lúc đột nhiên lại chạy ra ngoài…
Trở về Tiêu phủ, ngày hôm sau, Tiểu Chúc bắt đầu theo Trịnh Thấm học hỏi cách quản lý việc trong phủ, Tiểu Chúc từng quản lý Lan Cao Minh Chúc, coi như cũng có ưu thế, những chuyện thu chi không thể làm khó được nàng.
Mà học chưa được mấy ngày, Tiêu Ngân Đông đã thông báo với mọi người rằng hắn đã sớm đăng ký dự kỳ thi võ.
Kỳ thi sẽ bắt đầu được tổ chức vào đầu thu, giờ đã không còn mấy thời gian, nhưng hạn đăng ký là cuối mùa xuân, Tiểu Chúc nhẩm tính, rõ ràng Tiêu Ngân Đông vừa nhập vào thân thể “Tiêu Ngân Đông” chưa được bao lâu đã đi đăng ký rồi.
Trịnh Thấm giờ mới được biết, vô cùng kinh ngạc nói: “Con à, con, sao tự nhiên con lại đi đăng ký thi võ… Đây…”
Tiêu Ngân Đông: “Con ngày ngày luyện tập, chính là để chuẩn bị cho kỳ thi này.”
Trịnh Thấm: “Không được, không được, nếu chẳng may con trúng tuyển võ cử, đó là một chức quan võ, sau này sẽ phải xuất chinh đánh giặc! Rất nguy hiểm! Con nhìn tấm gương Thư Đông Thế tướng quân đi, không phải còn trẻ như thế đã ૮ɦếƭ rồi sao?”
Tiêu Ngân Đông: “…”
Lâm Tiểu Chúc: “…”
Mặc dù khi nghe thấy Tiêu Ngân Đông thông báo như thế, Tiêu Minh Duệ cũng không vui nhưng lại thấy Trịnh Thấm nói vậy, nhíu mày nói: “Thư tướng quân vì nước vì dân, lừng lẫy hy sinh thân mình, bà lại nói linh tinh gì thế?”
Trịnh Thấm giải thích: “Tôi cũng không nói vị tướng quân kia không tốt! Nhưng ông nói xem, cậu ta còn trẻ như thế đã ૮ɦếƭ, có phải là sự thật hay không? Tôi biết, cầm binh đánh giặc, bảo vệ quốc gia nghe rất hay, khiến người người nể phục, nhưng thực sự rất nguy hiểm.”
“Mẹ, ý con đã quyết!” Tiêu Ngân Đông nói. “Nhưng con mới luyện võ một thời gian ngắn, còn không biết sẽ bốc thăm thế nào. Nhưng nếu như có thể trúng tuyển, con nhất định sẽ dốc sức vì triều đình.”
Trịnh Thấm: “Không được.”
Lúc này Tiêu Minh Duệ mới nói: “Cũng được. Phu nhân, bà cũng đừng quản Ngân Đông nữa, còn chưa chắc nó có trúng tuyển hay không, giờ bà ngăn nó cũng vô ích thôi.”
“Lão gia!” Trịnh Thấm lo lắng không thôi, bỗng nhiên lại quay sang Lâm Tiểu Chúc ngồi im re từ nãy tới giờ: “Tiểu Chúc, con mau khuyên nhủ Ngân Đông đi! Còn ngồi ngốc ở đó làm gì?”
Tiểu Chúc đột nhiên bị điểm danh, ngẩn người rồi ngước đầu nhìn mọi người, sau đó nhìn Tiêu Ngân Đông.. ánh mắt hắn có phần kỳ vọng nhìn nàng.
Tiểu Chúc nói: “Con cũng không có gì để khuyên cả, nếu chàng đã muốn đi thi thì cứ để chàng đi thôi, người đàn ông tốt chí ở bốn phương.”
Tiêu Ngân Đông nhẹ nhõm hẳn: “Tiểu Chúc, ta biết là nàng hiểu ta mà.”
Trịnh Thấm giận đến suýt ngất, quát: “Cái gì mà chí ở bốn phương! Nếu Ngân Đông xảy ra chuyện gì, con sẽ thành quả phụ!”
Tiểu Chúc: “Mẹ à, làm gì có người nào lại nguyền rủa con mình như thế… Ngân Đông còn chưa đi thi mà, sao mẹ đã nghĩ đến chuyện chàng ૮ɦếƭ trận ngoài chiến trường rồi…”
Trịnh Thấm: “Ta…”
Tiểu Chúc thở dài: “Nói thật, con đương nhiên cũng không muốn Ngân Đông đi thi, mẹ nói không sai, việc đó rất nguy hiểm. Nhưng, mẹ nhớ lại xem, Ngân Đông trước đây thế nào, và bây giờ Ngân Đông ra sao. Muốn chàng dùi mài kinh sử, thôi quên đi. Muốn chàng buôn bán, càng không cần nghĩ tới.. Ngân Đông hiện giờ, thật ra không thể làm được việc gì.”
“Nó không cần làm gì cả!” Trịnh Thấm gắt.
Tiểu Chúc lắc đầu: “Đấy là vì cha mẹ vẫn còn sống! Hai người vẫn luôn che chở cho chàng, nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó, đến khi đó chúng con biết làm sao? Huống hồ, cứ coi như bọn con cả đời có thể không cần làm gì, sống dựa vào của cải của cha mẹ để lại, nhưng mẹ cũng nghĩ xem, Ngân Đông có thấy thoải mái hay không… Ngân Đông chí ở sa trường, chắc chắn sẽ đấu tranh, xét về mặt tình cảm đương nhiên con không muốn, nhưng con vẫn sẽ ủng hộ chàng!”
Tiểu Chúc nói một hơi, khiến Trịnh Thấm không thể phản bác, mà Tiêu Ngân Đông lại vô cùng cảm động, nhìn Tiểu Chúc không nói nên lời: “Tiểu Chúc…”
Nếu không có những người khác ở đây, Tiểu Chúc đảm bảo thể nào hắn cũng nhào tới ôm chầm lấy nàng.
Tiêu Minh Duệ cũng nói: “Phu nhân, tạm thời cứ để Ngân Đông đi thi đi!”
Tiêu Thần Tức cũng gật đầu: “Mẹ, Ngân Đông có chí khí như thế là rất tốt, mẹ hãy để cho em ấy đi đi!”
Thấy không có ai ủng hộ mình, Trịnh Thấm tức giận dậm chân xoay người rời đi.
Chờ đến khi Tiêu Ngân Đông và Tiểu Chúc về phòng, quả nhiên Tiêu Ngân Đông bổ nhào tới ôm chầm lấy Tiểu Chúc, nói: “Tiểu Chúc, cảm ơn nàng.”
Tiểu Chúc bực bội đẩy hắn ra, nạt: “Không cần cảm ơn, chàng phải nhớ lấy lời ta, đến lúc dự thi, không cần phải liều mạng, đừng để bị thương, nếu không, dù chàng có trúng tuyển, ta cũng không vui!”
Tiêu Ngân Đông gật đầu như giã tỏi.
Tiểu Chúc nói: “Nếu chàng may mắn trúng tuyển, còn phải đi đánh giăc…”
Nàng ngừng lại: “Vậy thì càng phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…”
Tiêu Ngân Đông gật đầu: “Được.”
Tiểu Chúc: “Chàng cũng không thể ૮ɦếƭ lần nữa.”
Tiêu Ngân Đông nghiêm túc nói: “Không đâu…”
Tiểu Chúc tiếp tục nói: “Chàng mà ૮ɦếƭ, ta sẽ lập tức tái giá, không thủ tiết vì chàng.”
Tiêu Ngân Đông bực bội nói: “Được, ta sẽ không ૮ɦếƭ…”
Tiểu Chúc nhìn Tiêu Ngân Đông bực bội như thế, không nhịn được bật cười: “Được rồi, không phải chỉ là võ cử sao, cũng không phải thật sự ra chiến trường… Haizz, đều tại mẹ chàng, tự nhiên tưởng tượng quá xa!”
Tiêu Ngân Đông cười hiền: “Ừ,..”
Thời gian thấm thoắt trôi qua, từ lúc xác định muốn tham gia thi võ cử, Tiêu Ngân Đông càng ngày càng hăng say luyện tập. Tiểu Chúc cũng bận rộn với công việc trong Tiêu phủ, cũng không có thời gian để ý tới hắn, nhưng mỗi ngày nàng đều dặn nhà bếp mang một hai loại canh tẩm bổ cho Tiêu Ngân Đông. Buổi tối, khi trở về nếu thấy mệt mỏi, nàng sẽ để Ngân Đông tùy tiện xoa Ϧóþ, càng khiến Tiêu Ngân Đông bùi ngùi xúc động nói Tiểu Chúc là tốt nhất, làm Tiểu Chúc lại thấy xấu hổ.
Trong thời gian này, cũng có một chuyện đặc biệt xảy ra, đó là Bạch Mai gả vào Tôn gia.
Tuy rằng Tôn gia cũng không phải gia đình danh gia vọng tộc, nhưng dù sao Bạch Mai cũng có danh nghĩa là con gái nuôi của Tiêu thượng thư, hơn nữa Tôn Trường Hưng đối xử với Bạch Mai rất tốt, cho nên hôn lễ của nàng cũng không kém ai. Mà Bạch Mai cũng không sang nhượng Lan Cao Minh Chúc, mà từ từ chuyển giao cho Vi Nhi, giống như có ý muốn để Vi Nhi trở thành cô chủ, không cần phải tiếp tục hầu hạ nàng nữa.
Có lẽ, do Bạch Mai áy náy với giây phút do dự khi xưa mới ra quyết định như thế.
Mà sau khi gả cho Tôn Trường Hưng, Bạch Mai cũng rời khỏi Tiêu gia, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, Tiểu Chúc tham dự hai hôn lễ. Khi nhìn thấy Bạch Mai được đưa vào tân phòng, Tiểu Chúc vô cùng cảm thán, nhớ lại lần đầu tiên Bạch Mai tới Lan Cao Minh Chúc mua đồ, bản thân cũng không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện lằng nhằng như thế…
Nhưng điều khiến Trịnh Thấm cảm thấy bất lực chính là, sau khi Bạch Mai gả cho Tôn Trường Hưng thì Tiêu Thần Tức cũng không theo ý nguyện của bà “chuyện tốt thành đôi” với Thường Như Tinh chính thức xác định quan hệ, mà vẫn cứ thờ ơ gặp gỡ như cũ.
Cứ như thế, thẳng đến kỳ thi võ cử.
Kỳ thi này chia làm ba vòng, đầu tiên thi mưu lược, thứ hai thi đấu võ nghệ, thứ ba sẽ diễn ra khi diện thánh[2].
Thật ra Tiểu Chúc có hơi lo lắng, không biết Tiêu Ngân Đông có qua được môn thứ nhất hay không.
Mặc dù hắn đã trải qua hàng trăm trận chiến, nhưng khi còn trẻ đã cầm binh, hiểu biết về lý luận rất ít, nếu trình bày không tốt sẽ khiến giám khảo không hiểu, cuối cùng sẽ trượt…
Nhưng nàng cũng không dám nói ra suy nghĩ này, chỉ mỉm cười nhìn Tiêu Ngân Đông đi thi, còn mình thì ở nhà chờ tin.
Tiêu Ngân Đông rời nhà khi trời còn tờ mờ sáng, đến chạng vạng tối mới về. Tuy trước đó Trịnh Thấm luôn phản đối Tiêu Ngân Đông tham gia võ cử, nhưng khi thấy hắn trở về, bà lại là người đầu tiên chạy ra hỏi han, vừa sốt ruột lại vừa lo lắng.
“Thi thế nào hở con?” Trịnh Thấm hỏi.
Tiêu Ngân Đông rất bình tĩnh, trả lời: “Cũng không tệ lắm ạ.”
“Cũng không tệ lắm… là có ý gì?”
Tiêu Ngân Đông ngẫm nghĩ rồi nói: “Hẳn là không thành vấn đề.”
“Vậy…”
Tiêu Minh Duệ bất đắc dĩ ra kéo Trịnh Thấm lại nói: “Nó cũng không phải giám khảo, sao có thể chắc chắn… Bà đừng hỏi nữa, Ngân Đông, con về nghỉ đi.”
Tiêu Ngân Đông gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, nửa tháng nữa báo kết quả rồi chúng ta sẽ biết thôi.”
Dứt lời, liền dẫn Tiểu Chúc về phòng.
Tiểu Chúc lại không hỏi một câu, cứ thế ngồi đọc sách, Tiêu Ngân Đông đợi một lúc lâu, mới nói: “Tiểu Chúc, nàng không hỏi gì ta à?”
Tiểu Chúc thản nhiên nói: “Mẹ chàng đã hỏi rồi, em cũng đã nghe thấy câu trả lời của chàng rồi.”
“Nhưng…” Tiêu Ngân Đông ấp úng. “Ta có chuyện không thể nói cho mẹ nghe, nhưng có thể nói cho nàng biết…”
Tiểu Chúc liếc nhìn hắn, cười nhạt: “Em nhìn biểu hiện của chàng là biết, chắc chắn chàng thi rất tốt, nên mới không hỏi.”
Tiêu Ngân Đông xấu hổ gãi gãi đầu cười: “Cuộc thi hôm nay, toàn bộ câu hỏi đều có liên quan tới ta.”
“Chàng?” Tiểu Chúc ngẩn người: “Ý chàng là… Thư Đông Thế?”
Tiêu Ngân Đông gật đầu: “Đúng thế.”
Tiểu Chúc hiểu ra, Thư Đông Thế mới ૮ɦếƭ được ba bốn tháng, lại là một anh hùng trẻ tuổi, đương nhiên là một tấm gương sáng, lại còn nổi danh thắng nhiều cuộc chiến, vì thế câu hỏi chắc chắn sẽ là tài cầm binh mưu lược của Thư Đông Thế như thế nào.
Vấn đề đó làm sao có thể làm khó được người vốn là Thư Đông Thế cơ chứ…
Tiểu Chúc dở khóc dở cười nói: “Chàng đúng là quá may mắn.”
Tiêu Ngân Đông: “Ừ, ta cũng thấy thế.”
Có lẽ vì thành tích của Tiêu Ngân Đông rất tốt, lại có thân phận đặc biệt, nên chưa tới nửa tháng, chỉ hơn mười ngày, Tiêu gia đã nhận được thông báo, trong kỳ thi mưu lược, Tiêu Ngân Đông đạt số điểm cao nhất.
Sau khi Trịnh Thấm nghe được tin này, vừa tự hào lại vừa lo lắng, lại có phần nghi hoặc, bà kéo Tiêu Ngân Đông lại, thắc mắc: “Ngày thường không hề thấy con xem binh thư, làm sao có thể có kết quả cao như thế?”
Tiêu Ngân Đông: “…”
Vấn đề này thật sự khiến hắn không thể trả lời nổi…
Tiểu Chúc nhanh chóng giải vây, nói rằng mình thỉnh thoảng có xem, nhân tiện sẽ nói cho hắn nghe, hơn nữa Tiêu Ngân Đông có thiên phú bẩm sinh, lại may mắn nên mới đạt được kết quả cao như thế.
Trịnh Thấm thở dài, nhẹ nhàng nói: “Ngân Đông à, trước kia con chơi bời lêu lổng, không có tương lai thì ta lại vô cùng ao ước con có thể nở mày nở mặt. Mà nay con đã như ý nguyện, mặc dù mẹ có tự hào đấy, nhưng lại rất lo lắng.”
Tiêu Ngân Đông lại mất một lúc thề thốt đảm bảo rồi khuyên giải an ủi, sau đó chuẩn bị tham gia vòng thi thứ hai của võ cử.
Vẫn theo quy tắc cũ, Tiểu Chúc chỉ có thể ở nhà chờ, Trịnh Thấm lại còn chuẩn bị sẵn các loại thuốc trị thương, để tránh Tiêu Ngân Đông mình đầy vết thương về nhà lại không được chữa trị đúng lúc.
Tiêu Minh Duệ thấy thế, mới nói cho bà biết, khi luận võ đã có giảm khảo cầm cân nảy mực, sẽ có giới hạn nhất định, không xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng Trịnh Thấm vẫn không yên tâm, cứ sốt sắng chuẩn bị mọi thứ.
Tiểu Chúc lại không quá lo lắng, dù thế nào thì Tiêu Ngân Đông có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, đã đấu trên sa trường suốt mười năm, giờ tuy thân thể hiện tại… không được tốt như trước, nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn hơn xa người thường.
Muốn đứng thứ nhất, thứ hai thì tương đối khó, còn vị trí thứ ba hẳn là không thành vấn đề, huống hồ lần trước được điểm mưu lược cao như thế, bù trừ lẫn nhau cũng không kém ai…
Đúng như Tiểu Chúc suy đoán, Tiêu Ngân Đông bình an trở về, trên mặt chỉ có vết thương nhỏ, Trịnh Thấm nhìn thấy đã cuống cả lên, cũng không hỏi thành tích của hắn, chỉ vội vã bảo hắn ngồi xuống, sau đó bôi thuốc cho hắn.
Tiêu Ngân Đông: “Vết thương nhỏ mà thôi, không sao đâu mẹ.”
Trịnh Thấm nạt: “Mặt mũi hốc hác thế này, còn bảo không sao?”
Tiểu Chúc: “…”
Tiêu Ngân Đông: “… Mẹ, con là đàn ông, mặt mũi hốc hác cũng không sao… Huống hồ, con cũng đã thành thân…”
Tiểu Chúc: “…Chàng cũng quá thật thà.. Chẳng lẽ không thành thân, thì mặt mũi chàng không được hốc hác à?”
“Hồi ta chưa thành thân, không phải sắc mặt ta cũng vàng vọt đó sao…” Tiêu Ngân Đông cãi lại.
Tiểu Chúc: “…”
Cho nên, nói đúng là, dù thế nào thì mặt mũi có hốc hác cũng không sao. Tiểu Chúc hơi buồn cười, đứng một bên nói: “Nhìn chàng như thế… qua rồi chứ gì?”
Tiêu Ngân Đông: “Ừ.”
Trịnh Thấm vừa xoa thuốc, vừa thuận tiện hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Cũng không tệ lắm ạ, thứ tám.” Tiêu Ngân Đông cười nói.
Tiểu Chúc, Trịnh Thấm và Tiêu Minh Duệ đều kinh ngạc, không ngờ thành tích của Tiêu Ngân Đông lại tốt như thế. Trịnh Thấm lại càng thêm tự hào và kiêu ngạo: “Vậy, chẳng phải qua hai đợt thi, thành tích của con xếp hạng rất cao hay sao?”
Tiêu Ngân Đông ngẫm nghĩ: “Con cũng không để ý, chắc là thế ạ.”
Trịnh Thấm vừa lòng nói: “Ừ..”
Nhưng bà cũng không hài lòng lâu, lập tức lại mắng: “Thảo nào lại bị thương, con nói con tranh vị trí thứ tám phải không? Con, con, con…”
Tiêu Ngân Đông: “…”
Tiểu Chúc rất buồn cười, chờ tới khi cả hai về phòng, Tiểu Chúc mới lo âu hỏi Ngân Đông xem trận đấu ngày hôm nay có phải có người cố tình làm khó hắn hay không.
Tiêu Ngân Đông suy nghĩ hồi lâu, nói không có.
Tiểu Chúc khẽ thở ra: “… Ồ, vậy thì tốt. Không có chuyện gì.”
Tiêu Ngân Đông không nghi ngờ gì, cũng không hỏi nhiều. Còn Tiểu Chúc vẫn lo lắng không yên. Hôm nay nàng cũng mới nhớ ra, nhị hoàng tử và Liễu Hà An cũng ở đó, không biết có gây bất lợi cho Ngân Đông hay không…
Nhưng đúng là Ngân Đông chỉ bị thương nhẹ, nói vậy chắc không có vấn đề gì lớn, không biết Liễu Hà An và nhị hoàng tử đang có âm mưu gì, làm gì có thời gian rảnh tới gây khó dễ với Tiêu Ngân Đông chứ? Có lẽ do nàng quá đa nghi mà thôi.
Tiểu Chúc không nghĩ tới chuyện này nữa, lại qua bảy ngày sau, tới vòng cuối cùng, diện thánh.
Vòng thi này, Tiểu Chúc cũng không quá lo lắng, dù sao bề ngoài Tiêu Ngân Đông cũng khá ổn, lại là con trai của Tiêu Minh Duệ, dù thế nào thì hoàng thượng cũng sẽ không làm khó Tiêu Ngân Đông.
Nhưng mà Tiểu Chúc hoàn toàn không ngờ rằng, hoàng thượng chẳng những không làm khó Tiêu Ngân Đông, mà còn khâm điểm cho Tiêu Ngân Đông làm Võ Trạng nguyên.
Tin tức này thật sự rất đáng mừng, nhưng bọn họ còn chưa kịp vui mừng thì đã nhận được một tin… vài ngày nữa Võ Trạng nguyên phải cầm binh đánh giặc.
[1] Ý chỉ bạn gấu chó đang ghen :v
[2] Diện thánh: gặp vua.