Án Mạng Đêm Động Phòng - Chương 19

Tác giả: Tựu Mộ

Bầu không khí trong phòng vô cùng kỳ quái, đúng lúc đó A Văn A Vũ chạy vào nói Tiêu Ngân Đông đã bớt nóng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Hơn nữa,nếu tiếp tục dội nước lạnh lên người hắn, chỉ e sẽ cảm lạnh, cần phải mau chóng quay về phủ, dù sao ở bên này cũng không có lò sưởi.
Trịnh Thấm nghe thế, vô cùng sốt ruột vội vã sai A Văn, A Vũ đưa Tiêu Ngân Đông lên xe ngựa hồi phủ, rồi cùng mấy vị phu nhân kia gồm cả Mạnh Yến, Thường Như Tinh trở về. Còn những người ở ngoài thành như Bạch Mai,Vi Nhi và Lâm Tiểu Chúc vì cùng một đường nên cũng ngồi cùng xe ngựa trở về. Tiêu Thần Tức đi cùng luôn một thể.
Lâm Tiểu Chúc: “…” Sao lại sắp xếp đáng sợ như vậy??? Nhưng nàng chỉ có hai sự lựa chọn, một là ngồi xe ngựa, hai là tự đi bộ về, cuối cùng Lâm Tiểu Chúc quyết đoán chọn phương án một.
Tiêu Thần Tức và Bạch Mai ngồi một bên. Lâm Tiểu Chúc ngồi đối diện bọn họ và Vi Nhi ngồi bên cạnh. Sắc mặt Tiểu Chúc vẫn lạnh lùng như cũ, Bạch Mai yếu ớt ngồi một bên, Tiêu Thần Tức đã khôi phục trạng thái cười híp mắt thường ngày, còn Vi Nhi… chả ai quản Vi Nhi.
Xe ngựa vừa chuyển động, Bạch Mai liền mở miệng: “Lâm cô nương, chuyện hôm nay, thật xin lỗi.”
Lâm Tiểu Chúc bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi Tiêu phu nhân đã nói nhiều như vậy, tôi cũng chẳng còn gì để nói. Cô cũng vất vả rồi, không cần giải thích.”
Bạch Mai tựa lưng vào thành xe ngựa, cũng không nói gì nữa.Tiêu Thần Tức nhìn thoáng qua nàng hỏi: “Nàng còn bảy năm ở Thúy Phương viên phải không?”
“Vâng..” Bạch Mai gật đầu.
“Trước kia khế ước viết thế nào?”
Bạch Mai ngẫm nghĩ: “Đầu tiên đưa cho ta ba mươi lượng vàng, sau đó mỗi tháng căn cứ vào số tiền ta giúp Thúy Phương viên kiếm được là bao nhiêu rồi chia toàn bộ số tiền làm mười phần. Năm thứ nhất và năm thứ hai chỉ đưa cho ta hai phần, năm thứ ba đến năm thứ năm là ba phần, năm thứ năm đến năm thứ sáu là bốn phần, năm thứ sáu đến năm thứ mười là ba phần.”
Lâm Tiểu Chúc ngồi nghe, không kiềm được chen vào: “Cái gì, sao cuối cùng lại ít đi?” Theo lý mà nói, lẽ ra phải là năm phần chứ?
Bạch Mai nhìn nàng, cười khổ lắc đầu nói: “Bốn năm cuối, ta cũng đã hai mươi mốt tuổi, ở trong thanh lâu như thế cũng đã là nhiều tuổi rồi,đương nhiên khách sẽ ít hơn, cho nên số tiền được chia cũng giảm đi.”
Lâm Tiểu Chúc chán nản: “Vậy ư…”
Tiêu Thần Tức buồn cười nói: “Lâm cô nương còn muốn mở thanh lâu hay sao?”
Lâm Tiểu Chúc: “Khụ, khụ, Bạch Mai cô nương, cô cứ nói tiếp đi.”
Bạch Mai quay sang nói với Tiêu Thần Tức: “Khách hàng đều đưa tiền trực tiếp cho Chu ma ma, thật ra ta cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhưng dù sao Chu ma ma cũng vẫn rất tốt, dù có cắt xén một ít,nhưng cũng không quá nhiều. Khách có cho ta tiền, ta cũng không cần đưa hết, chỉ cần đưa một nửa là được rồi.”
Lâm Tiểu Chúc thầm nghĩ, đúng là cắt cổ mà, mười năm, đầu tiên bị bán đứt với giá ba mươi lượng vàng, sau đó hết thảy đều đổ lên vai Bạch Mai, nếu Bạch Mai không kiếm ra tiền, lại không thể lấy lại tiền thì với thời gian mười năm, vẫn đủ để thu hồi ba mươi lượng vàng ban đầu.
Có lẽ. Chu ma ma đã kiếm được không ít từ Bạch Mai. Đúng là một vốn bốn lời, một vốn bốn lời.
Đương nhiên suy nghĩ của Tiêu Thần Tức khác với Lâm Tiểu Chúc, hắn nói: “Còn bảy năm nữa, nếu muốn mua lại khế ước bán mình của nàng, e rằng bà ta sẽ không dễ dàng nhả ra.”
Mặc dù Tiêu Thần Tức cũng từng nghe qua cái tên Bạch Mai,nhưng hắn không có hứng thú tới mấy nơi như vậy, duy nhất có một lần bị ép đi,hình như là đi Túy Hương viện, chỉ có thể trách ông trời không cho hắn và Bạch Mai sớm gặp nhau mà thôi.
Với một cái cây đứng đầu bảng hái ra tiền như thế, muốn Chu ma ma buông tay, dù Tiêu Thần Tức có thể lấy thân phận của mình và nhà họ Tiêu ra áp chế, nhưng muốn tùy ý cứu Bạch Mai ra ngoài cũng không phải chuyện dễ dàng.
Công phu sư tử ngoạm của Chu ma ma, đâu dễ dàng phá bỏ.
Bạch Mai suy nghĩ, lại thêm lo lắng nói: “Thần Tức, hay là thế này, chàng và Tiêu phu nhân chỉ cần đó Mạn Nhi về Tiêu phủ, nhờ Liễu thái y khám bệnh cho bé là được, chuyện của ta cứ từ từ đã. Dù sao Mạn Nhi chữa bệnh cũng cần rất nhiều tiền, ta ở Thúy Phương viên có thể từ từ tích tiền trả các vị,nhưng nếu muốn mua lại khế ước bán mình của ta, sẽ lại mất rất nhiều tiền… hơn nữa, ta rời khỏi Thúy Phương viên sẽ không thể kiếm ra tiền, ta…”
Tiêu Thần Tức cười cười: “Không sao.”
Bạch Mai vẫn không yên tâm thở dài nói: “Vẫn là để ta nói chuyện trước xem sao, chàng đừng vội ra mặt.”
Tiêu Thần Tức gật đầu.
Lâm Tiểu Chúc âm thầm cảm thán, đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng khóc, Tiểu Chúc ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, trông thấy Vi Nhi khóc nức nở. Tiểu Chúc trợn mắt hỏi: “Cô khóc cái gì?” Chẳng lẽ nàng vừa vô ý đạp phải chân cô ta hay sao?
Tiểu Chúc rấm rứt nói: “Tôi cảm thấy chị Bạch Mai khổ quá!”
Ừm, nàng cũng nghĩ như thế, nhưng vì Vi Nhi và Bạch Mai có quan hệ tốt nên mới khóc, Lâm Tiểu Chúc không đến nỗi vì thế mà khóc.
Cuối cùng không ai nói với ai câu nào, đến đường Đông Thập Tự, Bạch Mai xuống xe, Lâm Tiểu Chúc thấy xe ngựa cũng không tiện đi vào, cũng xuống theo, nghĩ mình đi bộ tới phố Trường Ninh, cũng không xa lắm.
Sau đó Tiêu Thần Tức dứt khoát bảo Vi Nhi ở lại trên xe, bảo người đánh xe đi tới chỗ Mạn Nhi, dặn Vi Nhi đưa Mạn Nhi đến nhà họ Tiêu, Bạch Mai vô cùng cảm động.
Lẽ ra sau khi xuống xe, Lâm Tiểu Chúc nên rời đi nhưng nàng lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng vì khóc của Bạch Mai, lại còn Tiêu Thần Tức ngoài mặt thì lộ vẻ tươi cười nhưng rõ ràng chẳng vui vẻ gì, đột nhiên nàng tò mò muốn biết kết cục câu chuyện sẽ thế nào.
Vì thế nàng lặng lẽ đi theo sau hai người họ, vào ngách nambắc.
Bạch Mai: “… Lâm cô nương, cô đi nhầm đường rồi thì phải?”
Lâm Tiểu Chúc xua tay: “À không, từ ngách nam bắc có thể đithẳng tới phố Trường Ninh, đỡ phải đi đường vòng cho xa.”
Tiêu Thần Tức liếc nhìn Lâm Tiểu Chúc, cũng không nói gì. Ba người bước đi, Tiểu Chúc trông thấy rất nhiều những cô gái thanh lâu đang cười đùa trêu chọc khách khứa, măt đỏ tai hồng, mà hai người trước mặt vẫn cứ thản nhiên bước vào.
Đây chính là sự khác biệt…
Tiểu Chúc âm thầm than thở, đã thấy Thúy Phương viên hiện ra trước mắt.
Bạch Mai quay đầu lại nói: “Ta vào trước, chàng có muốn vào ngồi một lát không?”
Tiêu Thần Tức lắc đầu: “Ta chờ nàng ở ngoài.”
Bạch Mai gật đầu, vừa đi vào Thúy Phương viên đã nghe thấy mấy giọng nói kêu gọi: “Chị Bạch Mai” , “Bạch Mai à”, Tiểu Chúc lén nhìn Tiêu Thần Tức. Hắn dở khóc dở cười quay đầu lại: “Chẳng lẽ cô muốn vào trong?”
Lâm Tiểu Chúc đỏ mặt, đúng là nàng rất muốn đi vào, nàng chưa từng được đến những nơi thế này… Nhưng…
Tiêu Thần Tức lại nói: “Ta đang định vào, nếu cô muốn vào xem, thì buộc tóc lên, cúi đầu giả vờ làm thư đồng của ta là được.
Y phục của Lâm Tiểu Chúc rất giản dị, hơi giống y phục của nam giới, dáng người vừa gầy vừa nhỏ, lại bằng phẳng, đúng là có thể giả nam trang. Tiểu Chúc háo hức hóa trang, còn cố ý buông hai sợi tóc mai sang hai bên, sau đó đi theo Tiêu Thần Tức.
Tiêu Thần Tức anh tuấn hiên ngang, y phục trên người tinh xảo đắt giá, vừa nhìn đã biết là người có tiền, vừa đi vào đã được rất nhiều cô gái vây quanh: “Công tử, trông ngài rất lạ mắt nha, lần đầu tiên tới đây phải không?”
Tiêu Thần Tức: “Không cần chào mời ta, ta đã hẹn Bạch Mai cô nương.”
“Hứ…” Trong đám người có người oán hận mắng: “Lại là cô ta.”
Những người đó cũng dần dần tản đi, Tiêu Thần Tức dẫn Lâm Tiểu Chúc đi vòng qua đại sảnh, nhìn trái nhìn phải rồi đi thẳng vào hậu viện. Nhưng hai người vẫn bị hai gã gác cửa cản lại, hai người kia trợn mắt: “Các người là ai?”
Tiêu Thần Tức thản nhiên nói: “Ta là Tiêu Thần Tức!”
Cái tên Tiêu Thần Tức tuy không nổi tiếng bằng Tiêu Ngân Đông ở Thúy Phương viên, nhưng cũng nổi danh không kém. Mỗi khi giới thiệu Tiêu Ngân Đông còn phải nói: “Ta là Tiêu Ngân Đông, cha ta là Tiêu Minh Duệ” nhưng Tiêu Thần Tức thì lại không quan tâm, hắn mười bảy tuổi đã là Trạng Nguyên lang, là quan tam phẩm Tiêu học sĩ, cha lại là Tiêu Minh Duệ, vì thế hẳn chỉ cần nói: “Ta là Tiêu Thần Tức” cũng đủ rồi.
Người nọ nghe thế sững lại, quan sát Tiêu Thần Tức, nhiều năm chìm nổi trong nghề này, hắn có thể nhận ra Tiêu Thần Tức đúng là người phú quý, vì thế không còn dám ra vẻ hung ác nữa, nói: “Tiêu đại nhân tới đây có chuyện gì thế?”
“Ta tới tìm Bạch Mai cô nương, nàng ấy hẹn ta đến đây, nhưng ta bị lạc.” Tiêu Thần Tức nói.
Hai gã gác cửa ngạc nhiên, nhưng vẫn nhường đường. Chờ đếnkhi Tiêu Thần Tức dẫn Lâm Tiểu Chúc đi rồi, một người mới nói: “Không ngờ cũngcó ngày Bạch Mai cô nương lại hẹn khách… ha ha..”
“Hừ, ngươi cũng không nhìn xem người ta là ai!”
“Vậy cũng đúng…”
Lâm Tiểu Chúc đi theo phía sau Tiêu Thần Tức, hoàn toàn không hiểu Tiêu Thần Tức muốn nói gì, rõ ràng hắn nói sẽ ở bên ngoài chờ Bạch Mai, nhưng sao lại đi vào? Còn đi thẳng tới chỗ ở của Bạch Mai…
Tuy trong lòng rất thắc mắc nhưng Tiểu Chúc vẫn cúi đầu đi sát theo hắn, sau đó đến thẳng chỗ ở của Bạch Mai. Đúng lúc đó nàng nghe thấy tiếng Chu ma ma vọng ra: “Thực ra, cũng không phải là không được.”
Hử? Lâm Tiểu Chúc giỏng tai lên nghe.
***
Bạch Mai bước vào Thúy Phương viên đã thấy Chu ma ma đon đả ra chào, hỏi vì sao hai ngày nay nàng không tới, lại hỏi nàng cần nước an thần làm gì, nàng chỉ cười cười nói vài câu cho qua chuyện, rồi mời Chu ma ma tới phòng mình, nói rằng có chuyện muốn nói với bà ta.
Chu ma ma chỉ cần nhìn qua cũng đã hiểu được vài phần… đã bao nhiêu năm nay, những cô gái muốn hoàn lương đêu có biểu hiện như thế, trong lòng vừa run sợ lại tràn ngập chờ mong.
Chỉ là không ngờ, Bạch Mai lại sẽ nói ra yêu cầu kia.
Dọc đường đi Chu ma ma không nói lời nào, trong lòng tràn đầy thắc mắc, mình đối xử với Bạch Mai không tệ, ăn mặc đều đủ đầy, cũng không cắt xén. Mặc dù cũng có thời điểm bà rút hơi nhiều, nhưng chắc hẳn Bạch Mai cũng không biết, hơn nữa chính mình còn đồng ý cho cô bán nghệ chứ không bán thân,thậm chí còn vì cô mà đắc tội Tiêu Ngân Đông…
Thế mà cô còn muốn rời đi? Chẳng lẽ em gái cô ta không còn cần chữa bệnh nữa ư?
Quả nhiên, chờ đến khi Chu ma ma ngồi xuống, Bạch Mai mới từ từ cất lời: “Chu ma ma, không dám giấu bà, tôi có một yêu cầu quá đáng.”
Chu ma ma cười cười: “Bạch Mai à, cô luôn là người thông minh nhất, nếu đã biết là yêu cầu quá đáng… vậy còn nói ra làm chi?”
Bạch Mai nói: “Tôi… tôi muốn rời khỏi Thúy Phương viên.”
Chu ma ma thở dài: “Bạch Mai à, cô đang nghĩ gì vậy? Đang yên đang lành sao lại đòi đi? Khế ước của cô vẫn còn bảy năm nữa, cô cũng biết mà? Ta còn chưa thấy cô yêu thích ai, chẳng lẽ lại là Tiêu Ngân Đông? Hôm qua cô đi gặp hắn ư? Còn lén dùng nước an thần với hắn? Vì thế hắn đã đồng ý, muốn thay cô chuộc thân à?”
Những câu hỏi liên tiếp đưa ra khiến Bạch Mai xấu hổ, nhưng cũng không thể không bội phục Chu ma ma, nếu không phải ngoài ý muốn gặp Tiêu Thần Tức, chỉ e chuyện này sẽ không ngoài dự đoán của bà ta.
Bạch Mai lắc đầu: “Không phải… Tôi, tôi chỉ muốn rời đi, tiền chuộc thân, bà có thể đưa ra giá, tôi sẽ cố gắng trả cho bà,”
Chu ma ma nhìn Bạch Mai, lắc đầu nói: “Không được.”
Bạch Mai nói: “Sao?”
Chu ma ma cười nói: “Bạch Mai à, cô…”
Còn chưa nói hết câu, có một người hầu từ bên ngoài chạy vào ghé tai bà ta nói: “Chu ma ma, nghe nói vừa có một vị công tử nhìn có vẻ lắm tiền tới đây, Tiểu Cúc nhận ra, nói hình như đó là Tiêu Thần Tức, nhưng lại không thấy người đâu nữa.”
Chu ma ma gật đầu: “Ừm, ta biết rồi, ngươi ra ngoài đi.”
Chu ma ma nhìn Bạch Mai nói: “Ta đã nói rồi mà, hóa ra thấy Tiêu Ngân Đông chướng mắt nên mới cấu kết với Tiêu học sĩ ư? Bạch Mai ơi là Bạch Mai, ta biết cô là người có bản lĩnh mà… Đúng là ta đã không chọn lầm người.”
Bạch Mai sửng sốt, rồi vội lắc đầu: “Ta và Tiêu đại nhân không hề có tình cảm gì hết, chẳng qua trước đây từng quen biết, bọn họ nghe nói giờ ta ở Thúy Phương viên, rất thương cảm nên mới muốn giúp ta chuộc thân mà thôi.”
Chu ma ma nói: “Thương cảm ư? Cần gì phải thương cảm chứ, cô ở Thúy Phương viên bao năm, ta đã bạc đãi cô lần nào chưa? Bạch Mai, cô đừng quên vào lúc cô khó khăn nhất, là ai đã cứu cô.”
Đôi mắt Bạch Mai ngập nước, làm ra vẻ đáng thương nói: “Chu ma ma, tôi nào dám quên. Tôi cũng đã ở đây giúp ma ma ba năm rồi, đối với tôi mà nói, bà chính là đại ân nhân, tôi vô cùng cảm ơn, nhưng giờ tôi thật sự muốn rời khỏi đây, tôi không muốn tiếp tục ở lại đây, bán rẻ tiếng cười tiếng hát,không còn tôn nghiêm… Chu ma ma, xin bà hãy để tôi đi. Hơn nữa bà cũng biết Tiêu Thần Tức đã đến đây, tôi không muốn bà và anh ta nói chuyện, khiến cả hai người đều không vui.”
Chu ma ma tái mặt nói: “Bạch Mai à, ý cô là, cô muốn dùng Tiêu Thần Tức đe dọa ta ư? Cô đã từng nghĩ chưa, Tiêu học sĩ chưa chắc đã tới Thúy Phương viên, hơn nữa còn vì cô mà Tiêu nhị thiếu đã lâu không tới , mà Tiêu thượng thư thì càng không. Tiêu gia nhà họ tuy quyền cao chức trọng, nhưng với ta mà nói, chẳng phải là khách hàng của ta, khế ước bán mình của cô vẫn còn ở trong tay ta, bọn họ dù tài giỏi đến đâu, cũng chẳng thể đưa cô ra ngoài được.”
Bạch Mai tuyệt vọng đến cực điểm: “Chu ma ma, xin bà, tôi thậtsự..”
Chu ma ma nhìn Bạch Mai, bỗng nhiên mỉm cười: “Nhưng thôi,ta cũng không muốn đối đầu với nhà họ Tiêu, dù sao ta cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, cần căng thẳng làm gì. Cho nên nếu cô muốn rời khỏi đây… Thực ra, cũng không phải là không thể.”
Chu ma ma nhìn Bạch Mai, ý cười càng đậm: “Chỉ cần cô để Vi Nhi ở lại, và khuyên cô ấy ký khế ước mười năm với ta, đương nhiên, là khế ước bán nghệ bán thân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc