“Lạc Tranh, có phải em rất hận anh. Cho nên không muốn anh ૮ɦếƭ, mà muốn anh sống một đời dằn vặt có phải không?”
Ninh Duệ Thần đau khổ rơi nước mắt, anh vùng vẫy trên giường, không ngừng ôm lấy đầu đập mạnh vào tường đến khi máu chảy xuống trán rất nhiều.
Ninh Duệ Thần đau đớn thét lên, đến khi các bác sĩ nghe được mà chạy vào phòng giữ chặt anh lại, tiêm cho anh mũi thuốc an thần.
“Lạc Tranh, Lạc Tranh. Đừng rời xa anh.”
Trước khi hôn mê, Ninh Duệ Thần không ngừng nhắc đến tên Tịch Lạc Tranh.
Vài ngày sau …
Ninh Duệ Thần dường như bình tĩnh lại, anh đẩy xe lăn đến phòng bệnh Thi Viễn Hàng, khi biết được tin Tịch Lạc Tranh là con ruột của mình, ông ta đau khổ không hơn gì anh.
Thi Viễn Hàng cầm trên tay là bức hình của Tịch Lạc Tranh lúc nhỏ, chỉ mấy ngày không gặp dường như Thi Viễn Hàng càng già hơn, tóc bạc hơn nửa đầu, sắc mặt tiều tuỵ đi.
“Cậu nói xem, có phải con bé rất hận tôi đúng không? Con bé là con gái của tôi vậy mà khi đứng trước mặt, tôi lại nhận không ra con bé.”
Ninh Duệ Thần cũng ngạc nhiên, khi biết sự thật rằng Tịch Lạc Tranh là con gái thật sự của Thi Viễn Hàng, chứ không phải con của Tịch Mạc Thiên, ông ta đã tráo đổi cô từ nhỏ.
Vậy mà bao năm qua anh luôn hận thù Tịch Lạc Tranh, luôn muốn trả thù cô còn hạnh hạ làm tổn thương cô. Vậy mà cô lại không phải con của Tịch Mạc Thiên.
Anh lại đem hết mọi thù hận trút hết lên người cô, còn gián tiếp hại cô và con mình ૮ɦếƭ.
“Tôi còn vì một đứa cô con gái khác mà lại hãm hại chính con ruột của mình. Đẩy con gái ruột của mình và cháu ngoại đến bước đường cùng mà ૮ɦếƭ đi.”
Thi Viễn Hàng run rẩy cầm bức hình của con gái trên tay, khuôn mặt lúc nhỏ con bé thật sự rất giống ông và Tống Tâm Lan, khi nhìn con bé ngay từ lần đầu tiên ông còn ngạc nhiên hơn khi từ tính cách và khuôn mặt lại giống y đúc Tống Tâm Lan.
Còn về Thi Lạc Vân, lại luôn yếu đuối khác xa với Tống Tâm Lan. Tại sao ông lại không suy nghĩ điều này sớm hơn.
“Lạc Tranh rất đáng thương, đáng lẽ từ nhỏ cô ấy đã sống trong một gia đình hạnh phúc rồi nhưng vì mọi thù hận và ân oán của lúc trước, khiến cho cô ấy luôn sống trong thù hận và mọi tội lỗi đều đổ lên đầu cô ấy hết.” Ninh Duệ Thần bình tĩnh
Anh đẩy xa lăn đến cạnh giường Thi Viễn Hàng nhìn xem bức hình lúc nhỏ của Tịch Lạc Tranh như nào, lúc nhỏ cô có đáng yêu không.
Ninh Duệ Thần thấy trong bức ảnh có một cô bé cỡ chừng 5 tuổi, mặc một chiếc đầm trắng dài, cột tóc hai chùm, trên đầu có kẹp một chiếc kẹp tóc hình hoa cúc hoạ mi trông rất quen thuộc.
“Choảng.”
Ninh Duệ Thần vô tình làm bức hình rơi xuống sàn, từng mảnh vỡ văng ra rơi đầy rải xuống sàn, những ký ức lúc nhỏ hiện lên lại trong đầu anh.
Cô bé lúc nhỏ từng đi lạc được anh giúp đỡ, cô bé đó còn tặng anh vòng tay hy vọng anh sẽ sống hạnh phúc và vui vẻ, một đời bình an.
Còn anh lại tặng cô bé đó chiếc kẹp tóc này, đến khi lớn lên anh luôn tìm kiếm tung tích cô bé đó nhưng lại không có được tin tức gì.
Thì ra cô bé đó chính là Tịch Lạc Tranh, luôn gần ngay bên cạnh anh. Vậy mà anh lại không nhận ra.
“Lúc nhỏ tôi đã từng gặp Lạc Tranh, khi đó cô ấy chỉ mới 5 tuổi bị lạc va mẹ. Nên tôi đã giúp đỡ chăm sóc cô ấy đến khi tìm được ba mẹ, nhưng thật không ngờ cô ấy lại là Lạc Tranh. Chúng tôi thật sự rất có duyên với nhau.” Ninh Duệ Thần mỉm cười
Nhưng giờ đây giữa anh và cô đã âm dương cách biệt, mãi mãi không thể gặp lại nhau được nữa rồi.
Cô bé của anh, tại sao anh lại không nhận ra em sớm hơn, nhận ra tình cảm cảm của anh dành cho em. Để bây giờ em mất rồi, thì mới nhận ra thì đã hối hận quá muộn màng.
Lạc Tranh, nói xem anh nên làm gì bây giờ.
“Ba, người không sao chứ? Con nghe nói ba nhập viện vì bệnh tái phát, con lo lắm sợ ba sẽ bỏ con đi mất.” Thi Lạc Vân khóc lóc
Từ đâu, Thi Lạc Vân xuất hiện cô chạy đến khóc lóc sợ Thi Viễn Hàng sẽ xảy ra chuyện gì, vậy thì ai sẽ để lại tài sản cho cô.
Nhưng, Thi Viễn Hàng lại lạnh lùng không nói gì.
“Ba, người làm sao vậy. Sao không trả lời con, người giận con sao.” Thi Lạc Vân nức nở
“Ba sao, tôi không phải là ba của cô. Xem chuyện tốt mà cô làm đi.” Thi Viễn Hàng tức giận
Thi Viễn Hàng lấy từ trong tủ mình ra một tập hồ sơ ném thẳng vào mặt Thi Lạc Vân, đây là tất cả những bằng chứng Thi Lạc Vân đa hãm hại Tịch Lạc Tranh.
Thi Lạc Vân run rẩy cầm lên xem, sắc mặt cô ta tái nhợt đi muốn ngã nhào xuống sàn nhưng cô ta lại cố gắng bình tĩnh.
Trong đây, có đoạn video Thi Lạc Vân mang giày cao gót dẫm lên tay Tịch Lạc Tranh, còn có cuộc nói chuyện giữa cô và Tịch Mạc Thiên.
Thì ra, Thi Lạc Vân đã biết từ lâu mình không phải là con của Thi Viễn Hàng nên đã lên kế hoạch cùng với Tịch Mạc Thiên hãm hại Tịch Lạc Tranh, còn muốn chiếm đoạt tài sản Thi gia trong tay.
“Ba, tất cả cái này là hiểu lầm thôi. Không phải con làm, ba tin con đi mà.” Thi Lạc Vân giả vờ đáng thương
“Cô xứng gọi tôi là ba sao. Dù gì tôi cũng đã nuôi dưỡng cô hai mươi mấy năm nay, tôi luôn yêu thương và cưng chiều cô, chỉ cần cô muốn gì là có nấy. Vậy mà cô đối xử với con gái của tôi như vậy sao, còn muốn chiếm đoạt luôn cả Thi gia.” Thi Viễn Hàng nổi giận
Thi Lạc Vân cúi người quỳ xuống trước mặt Thi Viễn Hàng cầu xin, cô ta khóc lóc, đáng thương làm đủ trò để lấy lòng thương cảm Thi Viễn Hàng.
“Ba, người nói gì vậy. Con là Thi Lạc Vân là con gái của ba mà.” Thi Lạc Vân nghẹn ngào
“Tôi không có con gái như cô. Tôi chỉ có một đứa con duy nhất là Tịch Lạc Tranh mà thôi!”
Thi Lạc Vân biết mình đến bước đường cùng rồi. Cuối cùng thân phận thật sự của cô đã bại lộ, gần đây cô điều tra ra được ba mẹ ruột của cô nhà rất nghèo, ba ruột thì nghiện rượu, mẹ ruột thì nghiện cờ bạc, còn có một đứa em trai.
Cô không muốn trở về ngôi nhà nghèo khổ đó đâu.
“Ninh Duệ Thần, anh cầu xin ba giúp giùm em đi. Không phải em đang mang thai con của anh sao.”
Thi Lạc Vân tới cầu xin Ninh Duệ Thần giúp mình dù sao trong bụng cô đang mang thai lại là con của anh ta.
Như vậy cô không làm thiên kim Thi gia nữa mà làm phu nhân của Ninh gia.
“Vậy sao, mang thai con của tôi sao.” Ninh Duệ Thần cười
Anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt cho Thi Lạc Vân, nhưng sau đó lại đưa tay xuống Ϧóþ chặt lấy cổ Thi Lạc Vân, khiến cô ta khó thở mà rơi nước mắt ra.
Ninh Duệ Thần dùng hết sức thật sự muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ Thi Lạc Vân trả thù cho Tịch Lạc Tranh, nhưng anh muốn cùng cô ta chơi một trò chơi.
“Tôi nhớ không nhầm đứa con đó là của Bạch Ngôn Mặc mới đúng. Lúc đầu tôi nhận đứa bé đó là con của mình là vì muốn trả ơn cho Thi gia, nhưng bây giờ cô không phải là con gái của Thi Viễn Hàng, vậy nên tôi không còn cách nào hết.” Ninh Duệ Thần lạnh lùng
Anh nói xong liền buông Thi Lạc Vân ra khiến cô ta ngã nhào xuống sàn, bộ dạng thật sự thật là quá thảm hại.
“Tôi sẽ cho người đổi họ Thi của cô lại, sau đó công bố tin tức cô không phải là con ruột của tôi mà Lạc Tranh mới thật sự là con gái ruột của tôi.” Thi Viễn Hàng lên tiếng
“Còn nữa, người đâu đem cô ta nhốt lại cho tôi. Cô đã ђàภђ ђạ làm tổn thương Lạc Tranh như thế nào thì cô cũng sẽ bị như vậy.” Ninh Duệ Thần nhẫn tâm
Một lát sau, một đám người xuất hiện lôi kéo Thi Lạc Vân đi nhưng cô ta vẫn luôn la hét nói rằng mình là Thi Lạc Vân thiên kim tiểu thư Thi gia, ai dám động vào cô ta sẽ ૮ɦếƭ.
Nhưng mọi người đều không quan tâm, cô ta đáng bị như vậy.
Ninh Duệ Thần đẩy xe lăn rời khỏi phòng bệnh Thi Viễn Hàng, đi trên hành lanh anh thấy được một cô gái đứng đối diện anh.
“Chào anh, tôi là Diệp Tư Đình, là bác sĩ chữa bệnh tâm lý cho anh.” Diệp Tư Đình mỉm cười
“Không cần, tránh ra.” Ninh Duệ Thần lạnh lùng
“Không cần sao, anh có thể để tôi ở lại bên cạnh anh. Tôi có thể giúp anh gặp lại được người mà anh muốn gặp, chẳng hạn như Tịch Lạc Tranh.” Diệp Tư Đình cố nhấn mạnh 3 chữ cuối