“Ninh tổng, đã tìm được thi thể của tiểu thư Lạc Tranh rồi ạ, hiện giờ thi thể của cô ấy đang nằm trong nhà xác của bệnh viện.”
“Không thể nào, Lạc Tranh sẽ không ૮ɦếƭ đâu.” Lộ Diệc Cảnh không tin
Ninh Duệ Thần cùng với Lộ Diệc Cảnh đi đến nhà xác, nhìn xem cái xác đó có phải là Tịch Lạc Tranh không, anh tin nhất định cô sẽ chưa ૮ɦếƭ đâu.
Ninh Duệ Thần vừa bước vào nhà xác khiến anh cảm thấy lạnh lẽo đi, anh đi về phía trước trên băng ca có một thi thể đang nằm trên đó được đắp lên người một tấm khăn trắng.
Anh vẫn tin rằng cô chưa ૮ɦếƭ nhưng anh thấy đôi tay kia được lộ ra ngoài trên tay đang mang chiếc vòng tay cặp tình nhân với anh.
Ninh Duệ Thần run rẩy đưa tay lên lấy tấm khăn trắng ra khiến anh bất ngờ hơn khuôn mặt quen thuộc đó chính là Tịch Lạc Tranh.
Ninh Duệ Thần đau đến mức khó thở đi, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lại trắng bệch đi, còn có một vài vết thương trên gương mặt, đôi môi tái nhợt đi, cả người cô rất lạnh, rất lạnh đi.
“Lạc Tranh, có phải em rất lạnh lắm đúng không? Không sao rồi, anh ở đây, em sẽ không lạnh nữa.” Ninh Duệ Thần khó khăn nói
Anh vừa nói vừa cởi chiếc áo vest trên người mình xuống đắp lên trên người Tịch Lạc Tranh, anh ôm chặt cô vào lòng nhưng tại sao lại lạnh lẽo đến như vậy, anh run rẩy chạm nhẹ lên gương mặt cô.
“Lạc Tranh, tại sao em không nói gì với anh hết vậy, bình thường em hay cãi với anh lắm mà. Vì sao nay em lại im lặng đến như vậy.”
Ninh Duệ Thần đau đớn nói, cô vẫn chưa ૮ɦếƭ chỉ là đang lừa gạt anh thôi đúng không? Nhưng mà trò chơi này không vui chút nào đâu Lạc Tranh à, em tỉnh dậy nói chuyện với anh đi, đánh hay mắng anh cũng được đừng im lặng như vậy, có được không?
Nhưng đáp trả lại Ninh Duệ Thần chính là sự im lặng đến tuyệt vọng, anh bật khóc những giọt nước mắt rơi xuống gương mặt xinh đẹp và trắng bệch của Tịch Lạc Tranh.
“Ninh Duệ Thần, đủ rồi, Lạc Tranh đã ૮ɦếƭ rồi.” Lộ Diệc Cảnh thét lên
Anh đi đến đẩy ngã Ninh Duệ Thần ra chỗ khác, Lộ Diệc Cảnh đi đến ngắm nhìn gương mặt Tịch Lạc Tranh lần cuối, lúc nãy anh chỉ hy vọng thi thể đó không phải là của cô nhưng sự thật thi thể đó chính là cô.
Lạc Tranh của anh, đã ૮ɦếƭ rồi.
“Lạc Tranh, không phải em từng nói rằng anh hạnh phúc, em cũng phải hạnh phúc, vậy giờ đây em mất rồi thì làm sao anh có thể hạnh phúc được chứ?” Lộ Diệc Cảnh đau đớn
Anh cũng rơi nước mắt theo giống như Ninh Duệ Thần cũng đã rơi nước mắt, cô bé từ nhỏ cùng anh lớn lên, là mối tình đầu khiến anh cả một đời không thể quên được, em có thể không yêu anh nữa cũng được nhưng tại sao lại có thể âm dương cách biệt, ra đi mãi mãi như vậy được.
Ninh Duệ Thần sau khi bị Lộ Diệc Cảnh đẩy ngã xuống sàn lạnh lẽo, anh gục đầu xuống bật khóc nhưng lại không phát ra tiếng động, anh nhớ đến khi nãy ôm thi thể lạnh lẽo của cô.
Lúc mà cô bị ngã xuống biển chắc hẳn cô đã tuyệt vọng và lạnh lẽo đến như thế nào.
“Lạc Tranh, xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.” Ninh Duệ Thần run rẩy nói
Ninh Duệ Thần nhớ lại ở lúc vách đá, lúc đó thấy cô thê thảm đến như vậy anh cứ tưởng cô và Tịch Mạc Thiên kia giở trò diễn kịch với nhau, còn tưởng rằng vì cô là con gái của ông ta nên ông ta sẽ không thể hại ૮ɦếƭ cô được.
Vì vậy, anh đã chọn Thi Lạc Vân nếu như lúc đó anh kịp thời cứu cô, cô cũng sẽ không chìm sâu dưới đấy biển lạnh lẽo đó đến như vậy.
Một lát sau, Đường Du Nhi bạn thân nhất của Tịch Lạc Tranh đã đến đây, cô vừa tới đã thấy Ninh Duệ Thần liền không khống chế được tức giận, mà nhào vô đánh mắng, dạy chỗ cho anh ta một trận.
“Ninh Duệ Thần, anh biết không? Lạc Tranh đã mang thai, là đứa con của anh. Anh đã hại ૮ɦếƭ hai mẹ con cô ấy rồi, bây giờ anh cảm thấy vui chưa.” Đường Du Nhi nghẹn ngào
Ninh Duệ Thần từ nãy giờ mặc cho Đường Du Nhi đánh mình, lại càng bất ngờ hơn khi Đường Du Nhi nói Tịch Lạc Tranh đã mang thai, là đứa con của anh và cô.
Trợ lý của Ninh Duệ Thần thấy vậy, liền dẫn Ninh Duệ Thần đến chỗ của đứa bé và giải thích mọi chuyện.
“Lúc đến nơi, tôi đã nghe thấy các đội cứu hộ và thợ lặn nói thi thể của Tịch Lạc Tranh được trôi vào bờ, sau đó mọi người đưa thi thể của cô ấy vào bệnh viện để mỗ lấy đứa bé ra, cả mẹ và đứa bé đều không qua khỏi.”
Ninh Duệ Thần không thể chịu được đả kích anh như muốn gục ngã đi, một vị bác sĩ đến đưa cho anh nhìn thi thể của đứa bé, anh ôm đứa bé vào lòng cảm thấy rất lạnh ngắt giống như khi nãy ôm Tịch Lạc Tranh, là đứa bé trai nhìn rất giống anh nhưng đứa bé chưa kịp chào đời, chưa kịp đến với thế giới này lại ra đi.
Con ơi, con trai của ba. Ba xin lỗi, vì đã hại ૮ɦếƭ con và mẹ. Nếu như có kiếp sau, con hãy làm con của ba nhé.
Ninh Duệ Thần đặt một nụ hôn lên trán đứa bé mỉm cười đau thương và chua xót, chỉ trong một ngày anh đã mất đi tất cả.
“Hàn Minh, anh hãy chôn đứa bé và Lạc Tranh chung một chỗ đi, hãy nhớ làm thêm một ngôi mộ nữa kế bên nữa. Nếu như, sau này tôi ૮ɦếƭ hãy chôn tôi kế bên vợ và con trai tôi.” Ninh Duệ Thần đau thương nói
Sau đó, Ninh Duệ Thần từng bước chân nặng nề rời khỏi đây, rời khỏi nơi đau thương này, anh giờ đây không còn gì hết, anh đã mất đi Lạc Tranh lại mất đi đứa con trai chưa kịp chào đời của mình.
[…]
Đám tang của Tịch Lạc Tranh được diễn ra, Tịch Lạc Ngôn cũng được cảnh sát thả ra để lo hậu sự đám tang của Tịch Lạc Tranh, khi nhìn thấy thi thể em gái được nằm trong hòm, anh như ૮ɦếƭ sống lại.
Hôm trước em gái còn đến thăm anh nói sẽ giúp anh ra khỏi tù, sau đó chúng ta sẽ rời đi đến nơi khác sống, chưa kịp thực hiện được lời hứa thì em gái lại ૮ɦếƭ đi.
“Lạc Tranh từ nhỏ đến lớn rất đáng thương, chưa từng được hạnh phúc một ngày lại bị người khác hại ૮ɦếƭ mà ra đi đau đớn đến như vậy.” Tịch Lạc Ngôn đau lòng
Đám tang của Tịch Lạc Tranh được rất nhiều người người đến thắp nhan và chia buồn cho cô, tập trung đông đủ có Lộ Diệc Cảnh, Ôn Hân Vinh, Đường Du Nhi, Mạnh Sở Nhiên, Bạch Ngôn Mặc. Trên gương mặt mỗi người đều mang nét đau lòng và bi thương.
“Tôi nhất định sẽ không tha cho tên khốn Ninh Duệ Thần kia.” Tịch Lạc Ngôn tức giận
Khi anh dứt lời, Ninh Duệ Thần cùng với Thi Viễn Hàng xuất hiện tại đám tang của Tịch Lạc Tranh.
Tịch Lạc Ngôn vừa thấy Ninh Duệ Thần liền lao vào đánh nhau với anh ta một trận, mọi người khuyên can ngăn cản Tịch Lạc Ngôn lại.
“Mấy người tới đây làm gì, để nhìn thấy Lạc Tranh bị các người hại ૮ɦếƭ thê thảm đến cỡ nào sao.”
“Lạc Ngôn, tôi cầu xin anh, cho tôi gặp mặt cô ấy lần cuối đi có được không?” Ninh Duệ Thần khẩn cầu
Mọi người đều bất ngờ khi lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Duệ Thần cao ngạo, lạnh lùng lại đi cầu xin Tịch Lạc Ngôn để được nhìn thấy Tịch Lạc Tranh đến như vậy, bộ dạng hiện giờ của Ninh Duệ Thần thật sự rất thảm hại, anh giờ đây như cái xác không hồn, trên cằm có rất nhiều tia mép.
“Ninh Duệ Thần, anh có tư cách gì mà gặp Lạc Tranh lần cuối.” Tịch Lạc Ngôn hỏi
“Anh, Lạc Ngôn. Để cho Ninh Duệ Thần gặp mặt Tịch Lạc Tranh lần cuối đi, hôm nay là đám bạn cậu ấy đừng làm loạn lên nữa.” Đường Du Nhi khuyên nhủ
Tịch Lạc Ngôn nghe Đường Du Nhi nói như vậy, anh suy nghĩ một hồi quyết định cho Ninh Duệ Thần gặp mặt Tịch Lạc Tranh lần cuối.
Lạc Tranh, em gái của anh, anh làm như vậy có đúng không?
Mọi người đều đi ra ngoài hết để lại Ninh Duệ Thần trong phòng nhìn mặt Tịch Lạc Tranh lần cuối.
Ninh Duệ Thần bước đến anh nhìn thấy bức ảnh của cô, cô mặc một chiếc đầm trắng nở một nụ cười rất tươi, anh thầm nghĩ đã bao giờ đứng trước mặt anh, cô đã mỉm cười như vậy chưa.
Ninh Duệ Thần nở nụ cười bi thương thắp cho Tịch Lạc Tranh một cây nhan sau đó quỳ trước bức ảnh của cô.
“Lạc Tranh, anh thầm nghĩ đây nhất định là một giấc mơ có phải không? Chỉ cần tỉnh dậy là anh có thể thấy em, nhưng cho dù anh tỉnh dậy đi rất nhiều người vẫn không thấy được em. Anh mới chợt nhận ra, Lạc Tranh của anh, đã ra đi rồi không thể nào quay về được nữa.” Ninh Duệ Thần khó khăn nói
Ninh Duệ Thần đau đớn anh gục đầu xuống nước mắt rơi ra, anh không biết đây là lần thứ mấy anh đã khóc vì Tịch Lạc Tranh.
“Lạc Tranh, hãy đợi anh một chút nhé, anh sẽ sắp xếp hết mọi chuyện sau đó anh sẽ ra đi cùng với em và con của chúng ta được không? Một nhà ba người chúng ta sẽ đoàn tụ hạnh phúc với anh.” Ninh Duệ Thần mỉm cười đau thương
Đột nhiên Ninh Duệ Thần nghe ở bên ngoài đang ồn ào có tiếng cãi nhau rất lớn, anh ra ngoài xem thử thì ngạc nhiên vì thấy Tịch Mạc Thiên đang ở đây, không phải ông ta đang ở trung tù hay sao.
“Tịch Mạc Thiên, không phải mày đang ở trong tù hay sao, sao mày có thể ra ngoài được như vậy.” Thi Viễn Hàng khó hiểu
“Đám tang con gái của tao, chẳng lẽ tao không thể đến sao.” Tịch Mạc Thiên cười nói
“Tịch Mạc Thiên, ông có phải là con người không? Ngay cả con gái ông, ông cũng dù thủ đạn bắt cóc hại ૮ɦếƭ con bé sao. Ông không cảm thấy hối hận sao.”
Thi Viễn Hàng thật không thể tin được Tịch Mạc Thiên lại là con người độc ác, nhẫn tâm đến như vậy, cả đứa con gái cũng bị ông ta hại ૮ɦếƭ.
Ông cảm thấy cô bé Tịch Lạc Tranh đáng thương khi có một người cha như vậy, nhưng chỉ trách con bé lại đầu thai vô nhầm chỗ.
“Hối hận sao, vì nó vốn đâu phải là con gái của Tịch Mạc Thiên này.” Đột nhiên Tịch Mạc Thiên cười to lên
Mọi người ai nấy kể cả Ninh Duệ Thần cũng đều ngạc nhiên vì câu nói của Tịch Mạc Thiên.
Tịch Lạc Tranh không phải là con gái của Tịch Mạc Thiên với Vương Mộng Phi hay sao.
“Ba, ba nói như vậy là có ý gì.” Tịch Lạc Ngôn khó hiểu
“Người hối hận nên là ông đấy Thi Viễn Hàng à, Tịch Lạc Tranh mới là con gái của ông.” Tịch Mạc Thiên vui vẻ nói