Âm Mưu Tình Yêu - Chương 06

Tác giả: Huỳnh Nhật Linh Anh

“ Anh trai , em chỉ có mỗi anh thôi . Nếu như không có anh , em nhất định sẽ ૮ɦếƭ mất .” Tịch Lạc Tranh nghẹn ngào
Tịch Lạc Ngôn ôm Tịch Lạc Tranh vào lòng , dịu dàng an ủi cô . Đột nhiên tiếng cánh cửa bị đạp mạnh ra , Tịch lão gia xuất hiện khiến cho Tịch Lạc Ngôn và Tịch Lạc Tranh giật mình hoảng sợ .
Tịch Lạc Ngôn kéo Tịch Lạc Tranh ra phía đằng sau mình bảo vệ cho cô .
“ Tịch Lạc Tranh , cái con ngu ngốc này mày còn biết đường về nhà rồi sao . Mày có biết hiện giờ vụ mày và Ninh Duệ Thần ly hôn được đưa ra tin tức rồi hay không ? “
Tịch lão gia tức giận đi tới đẩy Tịch Lạc Ngôn tránh sáng ra một bên . Hôm nay ông nhất định phải dậy dỗ cái con ngu ngốc , vô dụng này mới được .
“ Ba chuyện này không liên quan đến em , còn không phải vì người mà Ninh Duệ Thần yêu xuất hiện nên anh ta mới ly hôn với em gái sao .“
Tịch Lạc Ngôn gấp gáp giải thích cho Tịch lão gia hiểu , anh sợ ông ta tức giận lên sẽ không buông tha cho cô .
“ Tại sao lúc nào ông cũng bắt ép tôi phải làm theo ý ông hết vậy . Rốt cuộc ông có phải là ba của tôi không hả ? Năm xưa nếu như ông không ngoại tình thì mẹ sẽ không ૮ɦếƭ .“
Tịch Lạc Tranh không sợ hãi nữa mà cô quát to lên trước mắt Tịch lão gia , cô không thể chịu đựng và nhẫn nhịn thêm nữa rồi , đôi mắt cô đỏ hoe nước mắt không biết từ lúc nào thay nhau rơi xuống không ngừng .
Chat ! Một cái tát vang lên người bị đánh chính là Tịch Lạc Tranh mà người đánh cô không ai khác chính là Tịch lão gia , cái tát vừa rồi cô chưa kịp để ý tránh ra nên kết quả khiến cô ngã nhào xuống sàn nhà , một bên má sưng đỏ lên , khoé môi chảy máu ra .
“ Nếu ông có gan thì ông đánh ૮ɦếƭ tôi luôn đi .“
Tịch Lạc Tranh ôm một bên má , đôi mắt đỏ hơ căm hận nhìn Tịch lão gia , làn này ông ta đã bị Tịch Lạc Tranh chọc tức thật rồi . Ông ta định giơ lên đánh cô cái nữa nhưng Tịch Lạc Ngôn chạy đến trước mặt Tịch Lạc Tranh bảo vệ cô .
Tịch Lạc Ngôn kịp thời bắt lấy tay Tịch lão gia .
“ Ông đừng có động đến em gái tôi nữa , nếu không tôi sẽ không tha thứ cho ông .“
Tịch Lạc Ngôn đỡ Tịch Lạc Tranh đứng dậy , dẫn cô rời đi , rời khỏi căn nhà địa ngục này .
[…]
Qua mấy ngày sau , Tịch Lạc Tranh hẹn Ninh Duệ Thần ở một nhà hàng lãng mạn .
“ Hôm nay cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì không ? Tôi chỉ cho cô 5 phút .“
Ninh Duệ Thần vẫn là bộ dáng lạnh lùng , chán ghét Tịch Lạc Tranh .
“ Không có gì chỉ là muốn bàn anh chút chuyện mà thôi ! “
Tịch Lạc Tranh mỉm cười quyến rũ , cô cầm ly rượu trong tay bước đến gần Ninh Duệ Thần , sau đó thì thầm bên tai anh nói chuyện .
“ Anh có biết không ? Anh thật sự rất là ngu ngốc . Vốn dĩ Ôn Hân Vinh không hề yêu anh , cô ta chỉ đang lợi dụng anh mà thôi ! “
“ Cô nói như vậy là có ý gì .“
Ninh Duệ Thần không tin được chuyện này anh nắm chặt hai bả vai Tịch Lạc Tranh , hỏi rõ cô ta chuyện này .
Tịch Lạc Tranh không quan tâm , cô nhìn về phía cửa Ôn Hân Vinh đang đi gần tới chỗ bọn cô và Ninh Duệ Thần .
Tịch Lạc Tranh mỉm cười đắc ý , sau đó đặt một nụ hôn lên môi của Ninh Duệ Thần mà Ninh Duệ Thần lại ngạc nhiên , vì đây là lần đầu tiên anh với Tịch Lạc Tranh hôn nhau mà lần này cô ta lại chủ động hôn anh .
“ Hai người đang làm cái gì vậy .“ Ôn Hân Vinh hét lên
Khiến cho Ninh Duệ Thần giật mình , đây là giọng nói của Ôn Hân Vinh , anh nhanh chóng đẩy Tịch Lạc Tranh ra thấy được cô đã đứng đây chứng kiến anh với Tịch Lạc Tranh hôn nhau , trên khuôn mặt xinh đẹp giờ đây lại đầm đìa nước mắt .
Ôn Hân Vinh tức giận bỏ đi , Ninh Duệ Thần đi đuổi theo nhưng lại suy nghĩ tại sao Ôn Hân Vinh lại xuất hiện ở đây , lại trùng hợp như vậy , anh nhìn qua thấy Tịch Lạc Tranh đang mỉm cười .
Anh chợt nhận ra đây chính kế hoạch của Tịch Lạc Tranh thì không khỏi tức giận , anh đã mắc bẫy của cô ta rồi .
“ Tịch Lạc Tranh , cô thật là độc ác . Tại sao lúc đầu tôi lại có thể tha thứ cho cô dễ dàng đến như vậy . Tôi nhất định sẽ cho cô nếm mùi sống không bằng ૮ɦếƭ là như thế nào ! “
Ninh Duệ Thần căm hận nhìn Tịch Lạc Tranh , sau đó đuổi theo Ôn Hân Vinh .
Tịch Lạc Tranh cảm thấy kế hoạch này thật là thành , cô mỉm cười vui vẻ nhưng liệu cô làm như vậy cảm thấy có vui vẻ thật sự hay không ?
Tịch Lạc Tranh một mình lang thang trên đường , đột nhiên mưa bỗng ào đến , từng giọt mưa tí tách rơi xuống , ai nấy cũng đều tìm chỗ trú mưa chỉ có mình cô là dầm mưa .
Tịch Lạc Tranh cảm thấy rất mệt mỏi , dường như thế giới này ai cũng quay lưng với cô , cô không thể đi được nữa . Cuối cùng , cô ngồi bệch xuống giữa đường .
Nếu có Diệc Cảnh ở đây thật tốt , cô thật sự rất nhớ anh !
Đột nhiên , cô cảm thấy có gì đó rất lạ xung quanh cô vẫn còn mưa nhưng giờ đây sao người cô không bị mưa ướt nữa .
“ Lạc Tranh , anh quay về rồi .“ Lộ Diệc Cảnh ấp ám nói
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc