Siem Reap. Chiều cùng ngày 24/3.
Viện trưởng Nguyễn Khoa Học nhận thấy mình đã đánh giá sai về Trần Phách. Những tưởng vị thám tử này sẽ hăm hở sang ngay Siem Reap để truy bắt tội phạm như hồi ông ta sang Quảng Tây, thì lần này lại dùng giằng mất đứt mấy hôm. Nguyễn Khoa Học buồn nhất là sự sa sút lương tâm và lòng nhiệt huyết của con người. Đối với nghề y và nghề cảnh sát, sự sa sút này là một thảm họa quốc gia. Có lẽ tuổi tác đã làm cho độ ì của ông ta càng nặng thêm chăng, hay là vết thương đầu năm xưa của ông ta đang tái phát? Nguyễn Khoa Học trộm nghĩ. Ông ta cũng có nhiều suy nghĩ kì dị và khó hiểu, còn hành động thì rất khác người và chẳng ăn nhập với hoàn cảnh tí nào. Đặc biệt là có biểu hiện hụt hơi khi đuổi theo tư duy người đối thoại mà bằng chứng là bài giảng của ông về thay não hôm qua hình như ông ta chả hiểu gì. Một dạng bệnh tâm thần phân liệt mức độ nhẹ. Nếu không được tư vấn và chữa trị sớm c
ó thể dẫn đến mất trí.
Tuy nhiên đó là dấu hiệu bình thường của tuổi già và ‘’cận già’’ và không có gì đáng ngại. Vết sẹo ông Phách chẳng nhằm nhò gì so với di chứng bại não mà ông đang mang trên người. Nguyễn Khoa Học chậc lưỡi. Rốt cuộc, cái thân già bệnh tật của ông lại hăng hái và bùng nổ hơn cả kẻ mang tiếng là thám tử đặc công. Hình ảnh một bác sĩ bại não trên xe lăn đang lao vào giông bão để cứu nạn cho đồng bào năm kia chắc chẳng để lại chút ấn tượng gì cho lão thám tử tâm thần này hết.
Kệ thây ông ta, Nguyễn Khoa Học túc tắc một mình sang Campuchia. Tuy biết không làm được gì nhiều nhưng ông vẫn đi. Ông đi theo tiếng gọi lương tâm.
Không hiểu vô tình hay hữu ý mà khi máy bay sắp cất cánh thì ông nhận được cuộc gọi của viên thám tử này mời đi Campuchia. Trần Phách cũng báo cho ông là đang chuẩn bị lên chuyến bay tiếp theo và bảo ông chờ.
Mới 15 giờ chiều, vị viện trưởng này đã có mặt tại sân bay Siem Reap, ông tìm ngay một phòng nghỉ VIP để chờ Trần Phách.
Nguyễn Khoa Học nhìn bảng tin điện tử trên tường nhẩm tính. Mất toi 2 tiếng. Từ thủa ông làm quan, chỉ có mọi người xếp hàng dài chờ ông, vậy mà hôm nay ông lại đi phá lệ.
Đúng 16 giờ 45 phút Trần Phách xuất hiện và viện trưởng Nguyễn Khoa Học ở cổng với khuôn mặt không giấu nổi vẻ nôn nóng thường thấy. Từ ngày chính thức gặp ông ta, Trần Phách có cảm tưởng ông này lúc nào cũng như đang đợi tin người nhà từ phòng mổ. Với Nguyễn Khoa Học, thế giới này tưởng như đang đến hồi nguy kịch.
- Xin lỗi viện trưởng, phiền ông đợi quá lâu.
- Rất may chuyến bay không trễ hẹn phút nào. Giáo sư Samdech đang đợi chúng ta ở Viện đấy, ta nên đến đó ngay.
- Tôi phải qua trụ sở interpol trước. - Trần Phách đáp.
- Theo ông, ta nên bắt đầu từ đâu?
- Interpol Campuchia nắm tình hình rất chắc vụ này. Chúng tôi cần phối hợp trước khi hành động. Tôi sẽ tìm ông và Samdech sau.
- Khoan đã, giáo sư Samdech vừa gọi điện cho tôi thông báo có một tin mới về ông Sắc. Ông ta chưa báo tin này cho ai và tôi thiết nghĩ trước khi gặp Interpol, ông có thể lấy tin này làm quà cho họ.
Trần Phách đứng khự lại hỏi.
- Tin gì?
Nguyễn Khoa Học chỉ tay về phía cuối sân bay khá vắng vẻ, nơi có khóm cau lùn và một chiếc xe màu đen đang đỗ:
- Một nhân chứng giấu tên đã gọi điện về báo cho ông ta như thế.
- Ông ấy nói sao?
- Samdech nói rằng đã tìm ra tung tích Tôn Thất Sắc đang nguy kịch, và ông ta đã cho người đến đó cấp cứu. Tiếc thay, chiếc máy bay đã gặp một trục trặc nhỏ có lẽ do thời tiết và sẽ quay lại viện quân y trong vòng vài giờ tới. Nếu mọi việc suôn sẻ Tôn Thất Sắc sẽ trở về cùng chiếc Mi-8.
- Vậy thì ta gọi Taxi đến đó ngay bây giờ.
- Không cần, chính giáo sư đã cho xe riêng chờ chúng ta từ đầu chiều - Nguyễn Khoa Học chỉ chiếc xe đã ở trước mặt.
Trần Phách biết trước chẳng có Tôn Thất Sắc nào trên chiếc hang đó. Hà Phan đã báo cho ông biết những điều mà ngay cả Samdech cũng chưa biết, vì vậy mà không thể trách vị viện trưởng này thiếu thông tin được. Tuy nhiên Trần Phách không có ý định làm cụt hứng ngài viện trưởng khả kính.
Dù sao cũng cần đến chỗ Samdech vì nhóm bác sĩ cứu hộ của ông ta sẽ mang tên sát thủ kia về. Trần Phách tự nhủ.
Đến sát sườn xe, một thanh niên đậm người đeo lon thiếu úy quân y mở cửa, cúi đầu nhã nhặn mờ
- Cum riep sua! mời các vị lên xe.
Hai vị khách đáp lễ và bước lên.
- Chắc Samdech biết Tôn Thất Sắc bị giam ở đâu chứ. – Trần Phách hỏi.
- Đương nhiên, trước khi báo cho cảnh sát ông ta đã nhanh chóng cho máy bay trực thăng lên cấp cứu, thật là diễm phúc, nhưng cho đến giờ phút này thì tôi không được biết gì thêm. Chúng ta đến đó khắc sẽ có câu trả lời.
Trần Phách liên tưởng đến lời kể của Hà Phan, sau khi anh ta bỏ đi thì đội bác sĩ của Samdech đến bắt gặp tên sát thủ đang bị thương nặng. Nếu giáo sư Samdech đã đưa tên này về thì ông cần phải gặp tên này ngay.
Trần Phách rút chiếc Vertu bật lên, ông rất sốt ruột về Hà Phan. Nguyễn Khoa Học nói khẽ:
- Ông đừng nên gọi điện ở đây. Trên xe ta tạm gác mọi chuyện lại, đến Viện gặp Samdech ta sẽ bàn bạc tiếp.
- Đúng vậy.
Chiếc Mecedess êm ái lăn bánh nhanh dần về phía nam. Xe chạy chừng mười lăm phút thì ra đến một cánh đồng hoang. Theo trí nhớ của Trần Phách thì viện quân y cũ không nằm hướng này.
- Viện nằm hướng này à. - Trần Phách hỏi.
- Có lẽ họ đi đường tắt, lần trước Samdech đích thân đón tôi ông ta cũng đi đường này.
Ngay lúc này chiếc Vertu nạm kim cương bên hông rung lên, ông rút ra và thấy một số điện thoại lạ.
- Khoan đã! Cho dừng xe lại. – Trần Phách yêu cầu lái xe.
Chiếc xe mecedess tấp vào vệ đường.
- Bác sỹ và các vị thông cảm hãy chờ tôi một lát.
Trần Phách luôn giữu nguyên tắc không đàm thoại trong một không gian đã dọn sẵn có chủ ý, ông bước xa khỏi chiếc xe một quãng rồi tạt vào một bụi cây lụp xụp. Bên kia đầu dây rào rào tạp âm lẫn tiếng thở dốc của Hà Phan.
- Tin vui... Chiếc máy tính của bọn sát thủ đang trong tay tôi, khả năng ta sẽ có thông tin đắt giá về bọn bắt cóc.
- Cậu không lấy nhầm chiếc va li thuốc nổ đấy chứ?
- Rất tối mật nên chúng sẽ tìm mọi cách đoạt lại, tôi cần được bảo vệ gấp.
- Tôi đã cho người đi Sisophon đón cậu.
- Tốt quá, hãy chờ tôi ở quảng trường Acleda.
- Không được, cậu phải đến cửa ngõ thị xã, gần cây xăng, dưới bức tượng hai người công nhân dát vàng. Sau gần chục phút nữa chiếc Toyota bán tải màu kem của Chan Davy sẽ có mặt ở đó. Biển số AF-230A. Anh ta có nhiệm vụ đưa cậu về Siem Reap an toàn.
- Rõ, tôi báo cho sếp một tin ... động trời.
- Nói!
- Giáo sư Samdech đang chỉ đạo bọn sát thủ.
Trần Phách sững lại liếc xung quanh rồi hạ thấp giọng.
- Tại sao cậu biết?
- Tôi bắt gặp ông ta gọi điện cho chúng.
- Cậu đảm bảo là không nhầm?
- Tuyệt đối không, đương nhiên ông ấy phủ nhận chuyện ra lệnh ám sát tôi. Ông ta bảo rằng mới móc nối được với kẻ chủ mưu và đang thuyết phục chúng hạ súng.
- Được rồi, cố mang chiếc máy tính về trụ sở Interpol, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.
Trần Phách dập máy đứng thất thần. Trời đất như chao đảo xung quanh. Samdech dính líu đến bắt cóc và ám sát sao? Hà Phan suýt sập bẫy và đang trong tình trạng bị uy Hi*p tính mạng là do Samdech sao? Vậy ông ta còn muốn ông và Nguyễn Khoa Học đến Viện quân y để làm gì ngoài âm mưu muốn xơi thêm hai mạng nữa. Cần phải hết sức khéo léo và cảnh giác.
Nếu Hà Phan là phát súng tiên phong chĩa vào bọn khủng bố thì ông, Nguyễn Khoa Học và cả Heng Sovan sẽ là những phát đại bác rền vang trong những ngày tới. Muốn diệt trừ hậu họa thì phải loại bỏ thẳng cánh cả mấy thầy trò nhà ông. Mà Samdech Pen Niouk dám lắm? Dù sao câu trả lời vẫn còn phía trước.
Trần Phách bặm môi nhét máy vào túi thì từ phía sau, một bàn tay bấu mạnh vào áo ông.
Ông giật mình quay lại đã thấy khuôn mặt như sắp cháy nhà của Nguyễn Khoa Học:
- Trần Phách, ông thẫn thờ gì thế? Họ đang chờ ta kia. - Nguyễn Khoa Học xốc tay nhìn chiếc kim mạ vàng Catier đang đếm lùi từng giây qúy giá.
Trần Phách nhìn chiếc Mecedess mới nhận ra mình đã di chuyển khá xa, ông liền kéo vai viện trưởng rỉ tai:
- Viện trưởng, chúng ta phải rời xa chiếc xe
- Tại sao lại thay đổi giữa chừng?
- Ngài hiểu gì về Samdech?
Nguyễn Khoa Học thoáng chút ngạc nhiên sau câu hỏi dễ gây phật ý nhưng Trần Phách đã chỉ tay về phía cánh rừng:
- Ông dám chắc khúc quanh đằng kia không có quân mai phục chứ?
- Ý ông là sao? tôi không hiểu nổi.
- Tôi cam đoan với ông, có kẻ đang muốn lấy đầu chúng ta.
Nguyễn Khoa Học bủn rủn toàn thân:
- Thế ông không mang νũ кнí à?
- Tôi từ trên máy bay xuống, một tấc sắt dắt lưng cũng không.
Nguyễn Khoa Học cố lấy lại sự cản đảm:
- Bệnh đa nghi của ông đã đến lúc phải chữa rồi đấy, chúng ta đang đi cùng quân y. Ngài Samdech là chỗ đáng tin cậy nhất của tôi trên đất nước này. Nếu ông cần đi đâu, họ sẽ dẫn ông đến đó. Lên xe nhanh lên kẻo họ đợi quá lâu.
Trần Phách thấy rõ nét kiêu hãnh không cần che giấu trên khuôn mặt bảo thủ của Nguyễn Khoa Học khi nói về người đồng nghiệp Khmer. Tuy có vẻ cả tin đến ngây thơ, nhưng giữa những con người nổi tiếng, họ thường nói tốt về nhau trước mặt người khác như một phép xã giao. Nói trắng ra, bụng họ chẳng ưa gì nhau.
Trần Phách ái ngại nhìn quanh rặng dừa trơ trọi và cỏ le cao lúp xúp trên cánh đồng sình lầy đầu mùa mưa. Chiếc xe đã lùi đúng vị trí họ đứng, ông nói lớn:
- Đúng, chúng ta cứ về Viện quân y rồi tính.
Họ cùng tiến về chiếc xe đang nổ máy êm re. Viên thiếu úy quân y với nụ cười đã lập trình đang mở rộng cánh cửa chờ đợi. Nguyễn Khoa Học chui ngay vào, Trần Phách nháy mắt viên thiếu úy hiếu khách rồi bước qua vai anh ta. Một vệt sáng nhoằng trên thành xe láng cóng ngay trước mặt khi ông bước lên. Nhanh như cắt, Trần Phách né một nhát chặt vào gáy của viên thiếu úy và hắn lãnh ngay một cùi chỏ của ông. Tên này không ngờ gặp ngay cao thủ. Trần Phách quật ngã hắn rồi đè nghiến hắn xuống đường tước luôn khẩu súng đã lên đạn trong bao:
- Tất cả đứng yên tại chỗ!
Nguyễn Khoa Học mặt xanh mét đẩy tung cửa lao ra ngoài. Trần Phách một tay dí súng vào gáy tên thiếu úy, tay kia nắm tóc lôi hắn đứng lên trong khi mắt không rời
- Úp tay sau gáy! - Tên lái xe cứng đơ khi thấy khẩu súng lục dí sau gáy đồng bọn có thể bắn xuyên táo vào đầu mình, hắn liền từ từ buông chuôi dao giấu dưới bắp chân.
Trần Phách xoay mạnh tên thiếu úy về phía cánh cửa đang mở toang rồi đẩy nhào hắn vào trong.
- Ngồi yên, để tay sau gáy!
Lúc này ông mới đưa mắt tìm vị bác sỹ đồng hương, ông gọi to qua cánh cửa đang mở toang hoác bên kia.
- Thưa viện trưởng, bây giờ không phải lúc trốn chạy nữa!
Viện trưởng Nguyễn Khoa Học chui ra từ bụi cây, sau vài giây định thần ông nhìn viên thám tử tóc hoa râm bằng ánh mắt khâm phục. Mình không nhầm khi điều ông ta sang đây. Giờ đây, không những tính mạng Tôn Thất Sắc mà cả ông đều giao phó hết cho cựu sỹ quan đặc nhiệm lừng danh một thời này đây.
Trần Phách bước lên sập cửa. Từ khẩu súng không phải của mình, chiếc mecedess và hai tên sát thủ đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của ông.
Câu trả lời đã rõ, mặt nạ của giám đốc Viện quân y đã bị lật tung. Cần đưa chúng về trụ sở Interpol ngay lập tức.
- Cho xe quay lại trung tâm thành phố. - Trần Phách ra lệnh.
Chiếc xe tiến về phía trước nơi dải đất trống ăn ra đường có thể quay đầu. Thật tai quái là tên lái xe không làm theo lệnh ông, chiếc Mecedess tăng tốc.
- Quay đầu xe! - Trần Phách hét lên.
Bất tuân lệnh, chiếc xe nhằm thẳng khu rừng đầy thách thức.
- Quay lại!
Trần Phách chĩa mũi súng lên nóc xe siết cò cảnh cáo. Một tiếng nổ chát chúa vang lên trong khoang xe, viên đạn xuyên qua trần thép để lại một lỗ thủng sáng choang. Chớp thời cơ, tên thiếu úy bất thần vung tay vồ khẩu súng. Hắn dùng toàn bộ sức lực và sự bất ngờ đè ngã ông xuống. Viên đạn ςướק cò réo lên phá tan ô kính bên mang tai Nguyễn Khoa Học. Vị bác sỹ ngành não ôm đầu rú lên hoảng loạn. Trần Phách và tên thiếu úy vật lộn sau hàng ghế làm chiếc xe rung chuyển. Chỉ sau vài thế vật thuần thục, tên sát thủ mới chịu bất động trên hàng ghế. Hắn thở phì phò khi mặt bị dí lút xuống đệm, toàn thân bị đè chặt dưới thân hình lược lưỡng của viên sĩ quan đặc nhiệm.
- Dừng xe lại! – Trần Phách quát toáng lên nhưng vô hiệu, tên lái xe cắm đầu nhấn lút gBất đắc dĩ, ông giữ chắc tên thiếu úy rồi tung đòn trừng phạt tên lái xe. Tên này gục xuống đè lên vô lăng làm còi xe bất ngờ rú vang. Chiếc xe không những chậm lại mà giật mạnh rồi lao nhanh. Trần Phách liếc thấy chân hắn vẫn kẹt trên bàn ga, ông liền xoay người phá thế chân của hắn nhưng vô hiệu. Người ông nằm chéo trong xe, một chân trụ xuống sàn, một chân duỗi hết cỡ móc vào vô lăng điều khiển chiếc xe đang lao với tốc độ ngày càng không thể kiểm soát. Một kiểu lái xe không giống ai.
- Đạp phanh! viện trưởng giúp tôi! - Trần Phách hoảng hốt cầu cứu.
Tuy nhiên vị bác sỹ không còn là chính mình, sự bình tĩnh sáng suốt vốn có đã tan hoang sau hai phát súng. Ông ta cuống cuồng tìm phanh xe nhưng lại đè lên chân gã tài xế làm chiếc xe lao vun ✓út.
Trần Phách căng hết mắt nhìn qua khe ghế hẹp nhoáng thấy cây cối và đồi núi chao đảo trước kính lái. Bỗng một tiếng thét rất thanh vang lên. Nguyễn Khoa Học ôm lấy đầu gục xuống khi phát hiện một chiếc xe khách đang lao ngược chiều nhoáng qua lớp kính. Trần Phách vội gồng chân bẻ quặt vô lăng ngay trước mũi chiếc xe khách tránh cú đâm trực diện trong gang tấc. Chiếc mecedess 450 mã lực xé ngang lề đường chồm lên núi rồi đâm tung một ụ mối khổng lồ trước khi lật nghiêng. Động cơ gầm lên giận dữ khi hai bánh chổng lên trời quay tít trong mịt mờ bụi đất.
Tài xế xe khách hú vía khi chiếc xe điên xoẹt ngang mang tai. Anh ta phanh dúi dụi xe mình để kịp ngoái đầu chứng kiến màn nhào lộn của chiếc Mecedess tài tử như trong phim hành động Mỹ. Hành khách khi*p vía xô nhau xuống chạy về chiếc xe tai nạn. Đám đông thở phào nhẹ nhõm khi thấy ba người đàn ông vẫn còn sống đang lóp ngóp chui ra. Điều làm họ e sợ là một người tóc hoa râm mặt bê bết máu tay cầm khẩu súng lôi một người mặc quân phục chui ra. Một số người chạy toán loạn, còn lại gồm hai nhà sư và vài trai tráng vơ vội hung khí ập đến bủa vây quanh ba con người khả nghi.
- Kẻ ςướק! bà con cứu chúng tôi! - Tên thiếu úy lợi dụng cơ hội này hô hoán. Đám đông liền sấn sổ đòi hành hung Trần Phách.
- Tất cả dừng tay lại. – Ông tránh loạt đá ném tới tấp, miệng hét vang.
Nguyễn Khoa Học luống cuống lục túi tìm điện thoại rồi tiến lên trước đám đông. Ông ta biết rằng đối diện với nhóm người bất đồng ngôn ngữ đang giận dữ khác xa các ông nghị trong các phiên điều trần.
- Bà con nghe đây, chúng tôi mới là nạn nhân. Bọn chúng...
Không để ông nói hết, đám người sấn sổ bổ vây lấy ông.
- Thả anh ta ra mau! – Một người chỉ tay vào mặt Trần Phách t
- Đúng đấy, buông anh ta ra...! - Đám đông lao nhao phụ họa.
Họ xông vào lôi xềnh xệch vị viện trưởng nói tiếng khmer còn ngọng líu ra ngoài. Nhận thấy đôi chân của ông không có khả năng bỏ chạy, họ trói tay rồi đẩy ông sang vệ đường. Đám đông dồn hết mắt về phía đối tượng nguy hiểm hơn nhiều, có lẽ khẩu súng trong tay Trần Phách làm họ chưa dám động tới ông.
- Bà con hãy nghe tôi nói. – Trần Phách dõng dạc. - Mang giúp người lái xe đi lên viện hộ tôi. - Ông chỉ tay về chiếc xe lật nghiêng.
Một hai người chạy về chiếc xe, họ quên mất vẫn còn một người kẹt lại trong đó. Trong chiếc Mecedess lật nghiêng, viên tài xế đã tỉnh hẳn sau bao khí xép lẹp. Trần Phách tay vẫn nắm chặt tên thiếu úy, thấy đám người tản mỏng ra đôi chút, ông cố trấn an họ:
- Cảnh sát 117 sẽ đến đây trong lát nữa. Ai là kẻ bắt cóc rồi các vị sẽ rõ.
Trần Phách liếc thấy hai nhà sư mắt đang nhắm nghiền chắp tay nghển cổ lên trời cầu khấn gì đó. Ông lôi tên lính lại gần thanh minh.
- Bạch thầy, bạch thầy...! Con thề là con không có tội.
Một vị sư từ từ mở mắt nhìn sang:
- Mô phật, thật giả bất phân minh, sát sinh là tội ác. Các người hãy gọi ngay nhà chức trách đến đây! Mô phật!
- Bạch thầy! – Tên thiếu úy đột nhiên kêu khóc. – Bạch thầy trông con thì khắc rõ, không tấc sắt trong tay. Kẻ sát sinh là ai mong bạch thầy nhìn thấu.
Hắn rống lên hu hu rồi bất thần giãy dụa hòng thoát khỏi hụng súng. Trần Phách kẹp chặt cổ hắn khi tên này vùng chạy, ông kìm chế không dùng vũ lực vì nó chỉ làm hình ảnh của ông sẽ giống bọn bắt cóc. Tuy thế, đám đông không vơi cơn phẫn nộ, họ đùng đùng phang gậy vào ông tới tấp buộc Trần Phách rút thẻ dơ cao.
- Hãy tin tôi, cảnh sát quốc tế interpol đây!
Đám đông nhao nhác nhìn ông rồi quay sang nhìn nhau. Trần Phách tiếp tục hạ bớt nộ khí của họ bằng cách xuống nước. Ông nói lớn:
- Bà con bình tĩnh, tôi sẽ giao tên này cho bà con. Hãy giữ lấy hắn chờ cảnh sát đến.
Trần Phách đẩy tên thiếu úy về phía đám đông, dù sao hắn cũng đã hết nanh vuốt. Trên tay ông chỉ còn khẩu súng đang chĩa lên tr
- Bà con hãy giữ tên này chờ 117 đến. Tuyệt đối không được để hắn tẩu thoát.
Nói xong ông đưa mắt tìm Nguyễn Khoa Học và thấy ông này đang bị trói tay ngồi nhăn nhó cuối chiếc xe khách.
- Viện trưởng, ông ổn chứ?
Tiếng còi hụ vang vọng khắp cánh đồng, từ phía sân bay, đoàn xe cảnh sát hướng về phía đám đông. Hơn chục cảnh sát cơ động đã tiếp cận mục tiêu, họ tách ra hai nhóm, một nhóm giải tán đám đông. Nhóm còn lại giương súng nhằm vào người đàn ông mang νũ кнí. Một giọng vang lên từ xa:
- Hạ νũ кнí xuống!
- Interpol đây! –Trần Phách rút chiếc thẻ đỏ oai vệ dơ cao.
Những người mặc cảnh phục nhận ra cái ông cầm trên tay ông cao quý hơn cái họ có nhiều. Viện đội trưởng đón lấy chiếc thẻ rồi nhìn mặt người đàn ông tóc hoa râm. Trần Phách tiếp:
- Tôi cần mang hai anh bạn này về trụ sở Interpol.
Viên cảnh sát 117 nhìn kĩ lại Trần Phách. Anh ta đọc mã thẻ rồi rút máy di động liên lạc về cho chỉ huy của mình.
Sau cuộc thoại, anh ta trả lại thẻ và từ tốn.
- Các anh cần về đâu?
- Trụ sở cảnh sát Interpol, văn phòng số 129 phố Wat Preat.
- Mời các ông lên xe của chúng tôi.
- Hãy thả ông ấy ra, ông ta là thành viên đoàn chúng tôi. – Trần Phách chỉ tay vị viện trưởng đang bị trói bên vệ đường.
Họ cùng chạy về Nguyễn Khoa Học, lúc này vị viện trưởng đạo mạo mới được cởi trói. Ông ta vuốt lại mái tóc trắng bê bết máu rồi đau đớn nhìn lên chiếc đồng hồ bị vỡ mắt kính sau cú đâm xe kinh hoàng. Vị viện trưởng mắt đỏ ngầu nhìn hai gã quân y trá hình đầy căm phẫn.
- Bắt hết chúng nộp cho quân cảnh!
- Thưa viện trưởng, ông cảm thấy ổn không?
- Không sao.
- Vậy ta đi thôi, ngài cần gặp Samdech nữa không- Tôi sẽ kiện vụ này lên Liên Hợp Quốc, bây giờ hãy đưa tôi về gấp sở y tế Siem Reap.
- Ta có nên gọi điện báo ngài Samdech một câu không? – Trần Phách cười gượng nhìn ông ta.
- Thôi, thôi, ông ta sẽ biết tay tôi!
Cặp mắt sẫm màu của Nguyễn Khoa Học bạc nhược đi trông thấy. Có lẽ ông ta vẫn chưa thể hiểu vì sao, một năm trước, Samdech đón ông bằng thảm đỏ, thì giờ đây lại đón ông bằng máu. Vị tiến sĩ thần kinh này cần phải tĩnh lặng nhiều ngày để hiểu thêm về lòng dạ của con người, nhưng có một điều mà ông không hi vọng sẽ hiểu hết trong quãng đời còn lại của mình - đó là tâm thần. Tâm thần học, một lĩnh vực đang nằm ngoài sự hiểu biết của con người, càng lao đích, họ thấy con đường càng trở nên bất tận.
Đội cảnh sát 117 lập tức làm theo yêu cầu viên cảnh sát quốc tế. Đoàn xe rú vang còi rầm rập nhằm hướng nội đô lao đi.