Thứ Hai, Tô Duyệt Duyệt dậy rất sớm, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên cô đến làm việc tại Tập đoàn JS, tuy sơ đồ của đường đi đã sớm phác thảo trong đầu rồi nhưng đây là lần đầu tiên thực hiện nên khó tránh khỏi sự lúng túng. Tàu điện ngầm của thành phố A rất đông đúc, nguy hiểm nhất là, những người có vẻ đã quá quen thuộc với tàu điện ngầm không cần vịn tay vẫn có thể nhoài người lấy báo miễn phí trên trạm tàu điện ngầm để đọc, báo hại những người “công lực hơi kém” như Tô Duyệt Duyệt chỉ có nước bị mép báo quệt vào mặt cho xây xướt.
Khi chuyển xe buýt, Tô Duyệt Duyệt xếp hàng để lên, vừa bước lên xe, cô phải cố gắng chen vào giữa, bởi vì cửa xuống xe nằm ở giữa, nếu không chen vào đó, một lát nữa cô sẽ không thể xuống xe được. Vốn dĩ cô là một người văn minh, nhưng nếu văn minh vào giờ cao điểm thì điều duy nhất mình có được là sự muộn màng. Tô Duyệt Duyệt không thể bị muộn, vì thế, cô đành không văn minh vậy.
Từ chỗ nhà trọ đến toà nhà Tổng bộ khu Hoa Đông của Tập đoàn JS, Tô Duyệt Duyệt đã để ý thời gian rất kĩ, tổng cộng mất một tiếng bốn mươi phút, chỉ có đến nơi làm việc thôi mà đã mất nhiều thời gian như vậy, thời gian này đủ để đi tàu cao tốc qua ba thành phố rồi. Tuy nhiên, cảm giác thất vọng này đã rất nhanh chóng được thay thế bằng sự phấn khích của ngày đầu tiên đi làm.
Khi Tô Duyệt Duyệt tới bàn lễ tân, trên sofa đã có một cô gái trạc tuổi cô đang ngồi, cô gái này mặc một chiếc áo lông cừu màu kem nhạt, trong tay cầm một chiếc áo khoác lông mặt ngoài bằng da, Tô Duyệt Duyệt biết đây là mốt đang thịnh hành trong mùa đông này, bởi vì Mèo con cũng có một chiếc, giá không rẻ chút nào.
“Đến rồi à?”
Một phút sau, Amy đến trước bàn lễ tân, mặt mày tươi cười hớn hở, có vẻ hơi khác so với hôm ký hợp đồng, Tô Duyệt Duyệt lập tức đứng dậy, đang định nói vài câu với người đồng nghiệp mới của mình thì Amy bước vòng qua cô, đi đến trước mặt cô gái bên cạnh, chỉ nhìn thấy cô gái đứng dậy cười nói: “Tôi đến được năm phút rồi.”
“Tôi vừa mới nhận điện thoại nên đến muộn một chút.” Amy tiếp tục nói chuyện với cô gái đó, Tô Duyệt Duyệt đang nghĩ làm thế nào để chen vào một câu lấy thể diện cho mình, Amy dường như bỗng nhiên phát hiện ra cô, nói: “Sue, cô cũng đến rồi à?”
Cô ta rõ ràng đã nhìn thấy mình, trên một chiếc sofa lớn thế này chỉ có hai người ngồi, có thể không nhận ra mình hay sao? Tô Duyệt Duyệt chỉ “vâng” khẽ một tiếng, thầm nghĩ, chắc không phải hôm ký hợp đồng mình đã kết mối ân oán gì với cô ta chứ?
Amy đưa họ đến phòng IT chào một người đàn ông tên là Jimmy, nói rằng người mới đã đến rồi. Jimmy cầm một tờ đơn trên bàn, nhìn qua rồi nói: “Hai chiếc máy vi tính đã chuẩn bị xong rồi, khoảng nửa tiếng nữa, Tiểu Nhuệ sẽ mang đến.”
“Phiền anh vậy.” Amy cảm ơn Jimmy, quay sang giới thiệu với hai người mới bên cạnh: “Đây là quản lý phần cứng và tài sản cố định phòng IT của chúng ta, tên là Jimmy.”
“Tôi là Chris Ru, Như An Tâm.”
Tô Duyệt Duyệt một lần nữa lại chậm trễ nói theo: “Tôi là Sue, Tô Duyệt Duyệt.”
Ít nhiều, Tô Duyệt Duyệt cũng chưa thấy thích ứng với việc gọi mình là Sue, cô luôn có cảm giác dường như đang gọi họ của mình vậy, không quen chút nào.
Jimmy gật đầu cười, coi như đã quen hai người. Amy lại tiếp tục đưa họ đến một nơi khác, khi bước qua quầy căng tin, đúng lúc gặp một người đàn ông mặc áo màu đen đi ra, mùi hương cà phê đậm đặc trong tay xộc thẳng vào mũi Tô Duyệt Duyệt.
“Kevin, xem này, tôi đã đưa người của anh đến rồi.”
Tô Duyệt Duyệt nhìn kĩ lại, quả nhiên là Tống Dật Tuấn, quản lý hiện nay của cô, nghe Amy nói một câu “người của anh”, Tô Duyệt Duyệt lập tức ý thức được Như An Tâm bên cạnh cũng là một người của bộ phận Quản lý hợp đồng, chỉ là khi phỏng vấn dường như mình không nhìn thấy cô ta. Thấy cô ta không nói gì, Tô Duyệt Duyệt lập tức tranh chào Tống Dật Tuấn trước: “Xin chào Kevin, tôi cũng rất thích uống Capuchino.”
Vừa nói xong, Amy và Như An Tâm đều bụm miệng cười, Tô Duyệt Duyệt không biết bọn họ cười cái gì nhưng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt sắc như dao của Tống Dật Tuấn, thầm nghĩ vận may của cô thực ra cũng không tồi, có được một cấp trên đẹp trai lại có phẩm vị như anh ta, khi làm việc cũng không cảm thấy nhàm chán.
“Rất vui vì hai cô đã đến bộ phận của chúng tôi làm việc.”
Tống Dật Tuấn mỉm cười, bắt tay với hai người mới đứng trước mặt. Lúc đó họ mời cùng nhau đi vào phòng Quản lý hợp đồng, khi đi qua phòng Logistics[1], một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi nói với Tống Dật Tuấn: “Kevin, cà phê trắng Liberica của anh luôn quyến rũ tôi.”
[1] Logistics: là quá trình lên kế hoạch, áp dụng và kiểm soát các luồng chuyển dịch của hàng hoá hay thông tin liên quan tới nguyên liệu vật tư (đầu vào) và sản phẩm cuối cùng (đầu ra) từ điểm xuất phát tới điểm tiêu thụ.
“Ơ!”
Hoá ra là cà phê trắng Liberica, không phải Capuchino, thảo nào họ cười mình, chuyện này cũng chẳng trách, cô đã từng uống Capuchino khi đi cùng Mèo con, bình thường, cô hay uống cà phê tan, ai mà biết được còn có cà phê trắng, cà phê chẳng phải đều có màu đậm sao?
©STENT
Đặt cốc cà phê xuống, Tống Dật Tuấn giới thiệu Tô Duyệt Duyệt và Như An Tâm với mọi người trong phòng. Trong phòng của anh ta có tới mười mấy người, non nửa là nam giới, già nửa là nữ giới. Sau khi Tô Duyệt Duyệt bắt tay với từng người thì cô đã không nhớ nổi tên của ai với ai, ai bảo những người đó đều xưng tên tiếng Anh, cô vẫn chưa kịp phản ứng, mọi người đã ngồi vào chỗ của mình rồi.
“Bộ phận Quản lý hợp đồng đã thành lập hơn hai năm, trong JSCT, tính cả hai thành viên mới gia nhập là hai cô và tôi, tổng cộng là mười bốn người, mấy người khác ở văn phòng JSCT tại Bắc Kinh, Trùng Khánh, Hàng Châu, Nam Kinh đều trực tiếp báo cáo công việc cho tôi.”
“Ồ!”
Như An Tâm im lặng ngồi nghe, chỉ có Tô Duyệt Duyệt mỗi lần nghe thấy những việc mới mẻ đều “ồ” lên một tiếng, sau đó Tống Dật Tuấn đưa họ đến chỗ ngồi của từng người, tiếp tục nói: “Vài năm gần đây, công ty mở rộng rất nhanh, vì thế chỗ ngồi hơi chật nhưng điều kiện cũng không tồi. Một lát nữa, Amy sẽ đưa các cô đi một vòng các phòng ban, tôi còn phải đi họp, không dẫn các cô đi được.”
“Ok, không sao, anh cứ làm việc của mình đi.”
Như An Tâm nở nụ cười ngọt ngào nói với Tống Dật Tuấn, Tô Duyệt Duyệt thì vẫn còn đang đánh giá chỗ ngồi của mình. Đây chính là nơi cô sẽ ngồi làm việc, một chiếc bàn xoay lớn bằng gỗ lim, bên trên để một chiếc điện thoại bắt mắt và một ít đồ dùng văn phòng mới, điều khiến trong lòng cô dậy sóng chính là dòng chữ “Contract Management Specialist - Chuyên viên quản lý hợp đồng Sue Su - Tô Duyệt Duyệt”.
“Các bạn có thể để túi xách ở đây, công ty rất an toàn.”
Trước khi Tống Dật Tuấn rời đi còn nói một câu tỏ ý quan tâm với hai người mới, thấy Tô Duyệt Duyệt quay lại nhìn mình, anh ta mỉm cười nói: “Nhiệt độ điều hoà ở đây khá cao, nếu mặc áo khoác, lát nữa đi ra ngoài sẽ rất dễ bị cảm.”
“Ồ, phải, phải. Cảm ơn anh đã nhắc tôi.”
Tô Duyệt Duyệt vốn không cảm thấy nóng nhưng Tống Dật Tuấn nói vậy, khiến cô bắt đầu cảm thấy trên trán vã mồ hôi, những người xung quanh đều mặc áo len mỏng, thậm chí có rất nhiều người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi giống Tống Dật Tuấn, nhưng cô lại mặc giống như một con gấu vậy. Cười ngượng nghịu, Tô Duyệt Duyệt để áo lên giá trang phục cách đó không xa. Khi quay đầu lại, cô đã không còn thấy bóng dáng Tống Dật Tuấn đâu nữa.
Amy đưa hai người đi một vòng khắp các phòng ban trong công ty từ trên xuống dưới, Tô Duyệt Duyệt thực sự bị những cái tên tiếng Anh như Ann, Billy làm cho chóng mặt. Ngoài ra, cô còn được gặp Tổng giám đốc Roger, đó là một người nước ngoài lớn tuổi, cụ thể là người nước nào, trong lúc kích động cô đã nghe không rõ. Nhưng nụ cười và sự khích lệ rất thân thiện của Tổng giám đốc khiến Tô Duyệt Duyệt cảm thấy rất ấm lòng, còn nhớ hôm trước, Quản lý Tiêu cũng đã đem đến cho cô cảm giác y hệt như vậy. Phong thái hơn người của một công ty lớn có lẽ đều dựa vào biểu hiện của con người.
Khoảng bốn mươi lăm phút sau, Tô Duyệt Duyệt và Như An Tâm quay trở về văn phòng của mình, trên bàn của Tô Duyệt Duyệt có thêm một chiếc máy tính mới, màn hình tinh thể lỏng hai mươi hai inch. Đây là chiếc máy tính tốt nhất mà Tô Duyệt Duyệt từng dùng, máy vi tính của công ty trước là CRT, cũng không biết đã thay đổi mấy đời chủ mới đến lượt cô. Tóm lại, được sử dụng máy vi tính mới, Tô Duyệt Duyệt cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Cô là Tô Duyệt Duyệt phải không, đây là mật khẩu để đăng nhập vào máy vi tính, sau khi cô vào đó xong phải thay đổi mật khẩu, ngoài ra hòm thư cũng phải thay đổi mật khẩu ban đầu.”
Có một chàng trai trẻ không biết từ đâu xông đến, Tô Duyệt Duyệt bị giật mình, tiếp đó, anh chàng bắt đầu tiến hành thao tác giúp cô: “Tài khoản của SAP còn cần thời gian một tuần nữa mới xong, vì thế cô tạm thời chưa thể dùng được, đây là tài khoản hư cấu, cô có thể làm quen một chút…”
“Anh chắc là Tiểu Nhuệ?”
Tô Duyệt Duyệt vẫn còn đang cố gắng ghi lại những lời dặn dò của anh ta, Như An Tâm đã đứng bên cạnh. Anh chàng lập tức buông con chuột ra, đứng thẳng nói: “Vâng.”
“Máy tính của tôi hình như không thuộc quyền hạn của nhân viên quản lý.”
Chỗ ngồi của Như An Tâm và Tô Duyệt Duyệt cách một lối đi nhỏ, có thể coi là song song, Tô Duyệt Duyệt nhìn theo hướng mà Như An Tâm chỉ, lúc đó mới phát hiện ra máy tính của Như An Tâm là một chiếc laptop. Tô Duyệt Duyệt có chút khó hiểu, chức vị của cô ta cũng là chuyên viên quản lý hợp đồng, tại sao máy tính của cô ta lại là laptop, còn của mình lại là máy để bàn?
Tất nhiên, Tô Duyệt Duyệt cũng rất hài lòng với chiếc máy để bàn của mình. Tiểu Nhuệ nhìn chiếc laptop, cười nói: “Tài khoản nhân viên quản lý của công ty chỉ có phòng IT chúng tôi có, tất nhiên, Giám đốc, Quản lý bộ phận cũng có quyền hạn, nhân viên quản lý và những nhân viên khác không có quyền hạn. Nhưng điều này không ảnh hưởng tới công việc, nếu cô muốn cài đặt thêm phần mềm gì, có thể liên hệ với tôi, máy lẻ của tôi là 207. À, đúng rồi, tôi và Tô Duyệt Duyệt trao đổi xong sẽ đến đó, chiếc máy để bàn này của cô ấy phức tạp hơn một chút.”
“Ồ, được rồi.”
Nghe khẩu khí của Như An Tâm, Tô Duyệt Duyệt biết cô ta không được hài lòng lắm, thực ra, máy vi tính thông thường cũng không có phần mềm gì cần cài đặt, cùng lắm là những phần mềm để chat hoặc download, công ty trước đây không cho phép cài đặt, bởi vì ông chủ luôn nói “mời bạn đến không phải để buôn chuyện cho vui, mà đến để làm việc”. Lúc đó, Tô Duyệt Duyệt cũng rất bận, vì thế cô cũng không có thời gian để chat, càng không có thời gian để download.
Sau khi Tiểu Nhuệ hướng dẫn cho cô xong, anh ta mới đến chỗ Như An Tâm, Tô Duyệt Duyệt đã bắt đầu quen với chiếc máy vi tính của mình, nói thực, cô rất thích chiếc máy vi tính này, để đề phòng quên mật khẩu mà mình vừa đổi, Tô Duyệt Duyệt đã viết mật khẩu vào mẫu giấy nhớ nhỏ, dán lên màn hình máy tính.
“Tại sao cái gì cũng không thể cài đặt vậy?”