"Reng. . . . . .Reng. . . . . . Reng. . . . . ."
Tiếng điện thoại đánh thức Úy Dương, anh nghiêng đầu nhìn Tiêu Vũ Nhu vẫn ngủ say, may mắn tiếng điện thoại không đánh thức cô dậy.
"Alo. Tôi là. . . . . ." giọng nói anh buồn ngủ, khi nghe xong thì lập tức trở nên thanh tỉnh.
"Được. . . . . . Anh tới ngay. . . . . . em đợi một chút!"
Biết được giọng anh quá lớn, anh lập tức hạ thấp giọng nói: "Em đừng suy nghĩ lung tung. . . . . . anh đến ngay." Anh để điện thoại xuống, nhanh chóng mặc quần áo vào, vội vã ra cửa.
Sau đó, Vũ Nhu đang "ngủ say" bỗng mở mắt.
Cô nhìn về phía cửa.
Đã là lần thứ hai, cô biết đó là ai.
Gần tới cuối kỳ thi, Hải Lan thường xuyên gọi Úy Dương ra ngoài.
Làm gì? Cô không biết. Cô đã hỏi Úy Dương, Úy Dương cũng chỉ nói "Chuyện về chuyên môn ý mà".
Anh nghĩ cô ngu ngốc sao? Hải Lan học khoa mỹ thuật….
Kế tiếp, cô nhận được rất nhiều tin tức của bạn cùng lớp, ví như bọn họ ở một quầy rượu thấy Úy Dương và Hải Lan thân mật nhau: tại một công viên nào đấy thấy Hải Lan ôm Úy Dương. . . . . .
Cô không dễ dàng tin bọn họ, cô muốn Úy Dương nói cho cô biết, rốt cuộc là thế nào.
Chỉ cần anh nói, cô liền tin tưởng; vậy mà….anh không nói. . . . . .
Anh giấu giếm khiến tim cô có chút băng giá.
Anh quên sao? Cô cũng là bạn tốt của Hải Lan! Có chuyện gì mà Hải Lan không thể nói cho cô biết, mà lại cho anh biết?
Cô mặc áo ngủ, chân trần đi về phía cửa sổ, xuyên thấu qua rèm cửa hơi mờ, nhìn thấy xe anh lao nhanh ra ngoài.
Cô cười, nụ cười rất nhạt, nhạt đến nỗi người ta không cảm thấy là cô cười.
Đầu xuân mà không khí vẫn còn chút lạnh lẽo. . . . . .
Sáng hôm sau.
"Hải Lan!" Vũ Nhu tìm được Hải Lan đang xem sách trong phòng ăn, đi tới bên người cô, ngồi xuống.
Cô quan sát Hải Lan, thử dò hỏi:
"Mắt cậu thâm quầng kìa, tối hôm qua ngủ không ngon à?" Sau đó cô bưng ly trà sữa mới gọi, uống một ngụm nhỏ, giả bộ lơ đãng.
"Hả, vậy sao? Tối qua, tớ. . . . . .đọc sách muộn." Vũ Nhu thấy cô né tránh, trái tim lặng xuống.
"Cả ngày cậu đều chìa ra cặp mắt mắt gấu mèo này thì ai dám theo đuổi cậu chứ!" Vũ Nhu làm bộ hài hước nói.
"Cậu nói kì ghê!" Hải Lan cười trả lời.
"Này! Cậu vừa giàu có, vừa xinh đẹp, lại là sinh viên tài năng của khoa mỹ thuật, sao lại không có bạn trai nhỉ? Nhất định là cậu không nói cho tớ biết rồi!" Vũ Nhu tức giận nói.
Hải Lan tưởng cô nói thật , vỗ vỗ tay cô, nói: "Cậu yên tâm đi, lúc tớ kết hôn nhất định sẽ báo cho cậu đầu tiên!"
"Cậu giữ bí mật như vậy. . . . . . Đối tượng không phải là người quen của tớ chứ?"
"Bậy nào, bên cạnh cậu không ai hợp ý tớ. . . . . ." Hải Lan trong lòng cả kinh.
Vũ Nhu biết sao? Sẽ không, sẽ không! Hải Lan vội vàng cúi đầu, che giấu vẻ mặt kinh hoảng.
Cô nhìn bên ngoài, nói: "Trời ạ, sắp muộn học rồi, tớ đi học đây, bye bye!"
Hải Lan gấp sách, vội vàng chạy ra khỏi phòng ăn, không muốn để Vũ Nhu đoán ra cái gì, cũng không muốn khóc thành tiếng trước mặt cô.
Thế nên cô không nhìn thấy, vẻ mặt Vũ Nhu lạnh lùng. . . . . .
Trong lòng Vũ Nhu bắt đầu lo lắng.
Chẳng lẽ suy đoán của mình là thật? Khi Hải Lan nói dối, cậu ấy sẽ vặn ngón tay, đây là hành động vô ý thức!
Rốt cuộc giữa bọn họ có chuyện gì?
Suốt một ngày, Vũ Nhu không có tinh thần để làm bất cứ việc gì.
Úy Dương đứng trước mặt cô, thấy cô không phản ứng gì, không thể làm gì khác hơn quơ quơ tay trước mắt cô: "Hồi hồn nào!"
"A, anh về rồi." Cô cười, sờ đầu một cái, đứng lên ϲởí áօ khoác cho anh.
Cô luôn làm như thế từ khi bọn họ bắt đầu ở chung. Vậy mà hôm nay trong lòng cô lại nhiều vướng mắc.
Áo khoác này có mùi vị của cô sao? Tiêu Vũ Nhu vuốt ve này chất vải jeans, lo lắng nghĩ.
"Sao vậy? Có tâm sự à?" Úy Dương ôm cô vào trong иgự¢, nhẹ nhàng vỗ cô.
"Dương, có một số việc. . . . . ." Cô ngừng lại, không biết nói làm sao.
"Có chuyện gì à?"
Anh vuốt ve cô, tất cả giống như trước đây.
Nhưng có một số việc rõ ràng đã thay đổi! Chẳng lẽ anh không có chuyện gì muốn nói với em sao? Vũ Nhu muốn hô to.
Cô vùi mình vào lòng anh, động tác này khiến anh có chút kinh ngạc, lại có chút vui mừng.
Cô rất ít khi chủ động đến gần anh,
Cô dịu dàng nói: "Dương, nếu có một ngày, anh không yêu em nữa. . . . . ."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú anh, "Hãy nói cho em biết, đừng để em là người biết cuối cùng, thật sự em sẽ không trách anh. . . . . ."
Anh ngắt lời cô: "Em nói gì vậy? Anh mãi mãi yêu em!"
Anh khẽ hôn cô, "Có phải trước ngày thi nên áp lực rất lớn hay không? Yên tâm đi, mặc dù đây là lần đầu tiên em thi học kì ở đại học, nhưng không nghiêm trọng như vậy đâu! Được rồi, mai anh dẫn em ra ngoài dạo chơi, thả lỏng một chút.” anh đề nghị.
"Tốt!" Tiêu Vũ Nhu nở nụ cười.
Còn có một chút hy vọng, không phải sao?