Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc - Chương 04

Tác giả: Mai Tử

Tiêu Vũ Nhu đem mình cho anh.
Coi như là cam kết? Cô không biết. Cô không biết cách yêu người, không biết "Yêu" có hương vị gì, chỉ là cô cảm thấy đem mình cho anh là đáng giá.
Cho nên ngày cô sinh nhật mười tám tuổi, cô nói với anh: "Mang em đến phòng của anh đi."
Úy Dương nhìn chăm chú cô rất lâu, lâu đến nỗi cô cho rằng anh không thích, rốt cuộc anh mới mở miệng: "Em có biết đó là ý gì không?"
Vũ Nhu cười cười, "Đừng nghi ngờ, chính là thứ anh đang nghĩ đó. Hôm nay em trưởng thành rồi."
"Em nghĩ kĩ chưa?" Anh rất nghiêm túc hỏi cô, sợ cô chỉ nhất thời xúc động, sau này hối hận không kịp.
Vũ Nhu trịnh trọng gật đầu một cái.
Cô tiến lên, nhón chân, vòng tay qua cổ anh, dùng môi của mình tới trêu đùa anh, rất hài lòng khi nghe tiếng hô hấp càng ngày càng nặng nề của anh.
Úy dương không mang cô đến khu kí túc xá, bởi vì anh muốn cho cô một đêm hoàn mỹ, anh mang cô đến nhà trọ, một thế giới của anh.
"Đây là nhà anh sao? Thế anh còn phải ở ký túc xá làm gì?" Vũ Nhu quan sát căn phòng, hỏi.
Tường màu xanh lam khiến lòng người cảm thấy an toàn mà đứng đắn. Nhưng lúc tầm mắt nhìn thấy giường lớn ngay chính giữa phòng thì gương mặt cô không khỏi đỏ ửng lên.
"Bởi vì anh muốn thân cận với mọi người hơn." Anh nói. Anh nghĩ, điểm này, cô và anh hoàn toàn ngược nhau! Vì cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với tất cả.
"Có tình huống đặc biệt thì anh mới ở đây."
"Như bây giờ?" Giọng điệu của cô hoàn toàn là chế nhạo ,
"Em là cô gái đầu tiên của anh." Giọng anh giống như thề.
"Anh đừng lo lắng! Em không phải đang chất vấn anh đâu." Vũ Nhu cười, đi đến bên cạnh anh, khuôn mặt dán vào иgự¢ anh, phát hiện mình càng ngày càng thích loại cảm giác an toàn này.
Cô chủ động ૮ởเ φµầɳ áo anh ra, chạm được da thịt cực nóng của anh, tay nhỏ bé hoạt động trên dưới, cánh môi nhẹ nhàng hôn tỉ mỉ.
Úy Dương hô hấp dần dần dồn dập, anh đột nhiên nắm lấy bàn tay nghịch ngợm kia, dùng môi của mình chặn cô lại.
Nụ hôn này không giống như xưa, mang theo nhiều Dụς ∀ọηg hơn.
Vũ Nhu đắm chìm trong nụ hôn ấy, đợi đến khi cô phản ứng kịp thì anh đã đem áo ngoài của cô cởi ra rồi. Cô đối mặt với loại tình dục chân chính này cảm thấy có chút sợ.
"Đừng sợ, anh sẽ cẩn thận." Anh bảo đảm, mà cô cũng an tâm.
Cô đã có thói quen tin lời anh nói.
Anh từ từ ૮ởเ φµầɳ áo trên người bọn họ xuống, cố gắng không chế Dụς ∀ọηg của mình, muốn cho cô đêm đầu tiên đẹp nhất.
Anh tỉ mỉ hôn mỗi tấc da thịt cô, trong đêm tối, không khí kiều diễm ướƭ áƭ lan tràn ra. . . . . .
". . . . . . theo bước chân William Wilberforce, là các học giả trường phái lãng mạn, văn học của họ hướng ta trở về với tự nhiên, các đạo lý nhân sinh . . . . ."
Giáo sư đang giảng bài, vậy mà tâm hồn Tiêu Vũ Nhu lại bay xa rồi.
Anh là dịu dàng như vậy, cô không cảm thấy đau mấy. Chỉ là về sau, liền thay có chút ít điên cuồng. . . . . . Cô nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt không khỏi xấu hổ đỏ lên. . . . . .
"Vũ Nhu. . . . . . Vũ Nhu!" Tiết Lệ Lệ ngồi cạnh nhỏ giọng kêu cô.
"Hả? Sao vậy?" lúc này Vũ Nhu mới phục hồi tinh thần lại.
"Cậu bị gì vậy? Giáo sư đang nhìn cậu kìa!" Cô nhắc nhở
Vũ Nhu ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy ánh mắt không vui của giáo sư, vội vàng gật đầu một cái, bày tỏ ý xin lỗi với ông.
Trời ạ, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ? Cô cố gắng chuyên tâm nghe giảng.
Chỉ chớp mắt, cô lại bay bổng.
Cho dù cô tập trung suy nghĩ thế nào thì trong đầu đều là Ⱡồ₦g иgự¢ gầy gò mà to lớn của anh. Hình ảnh kiều diễm hôm qua luôn hiện lên trước mắt cô.
"Lệ Lệ, tớ về trước." Nếu cô nghe không nổi nữa, thì dứt khoát đi tìm Hải Lan cho rồi. Chắc cậu ấy không có khóa nào.
"Cậu đi sao?" Lệ Lệ kinh ngạc nói. Vũ Nhu chưa bao giờ về sớm cả!
"Ừ." Cô vừa nói, vừa thu dọn sách vở. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô nhẹ nhàng rời phòng học.
Vũ Nhu mới vừa ra khỏi khoa tiếng Hoa thì thấy Hải Lan đứng trên hành lang, vừa nói vừa cười với một người đàn ông.
Khi cô đến gần mới phát hiện người đàn ông kia nhìn rất quen mắt.
"Ba!" Cô kêu lên.
Chưa bao giờ ba đến trường cô học! Hôm nay có chuyện gì gấp gáp sao? Cô phát hiện nụ cười trên mặt hai người bởi vì cô xuất hiện mà cương lại, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Vũ Nhu? Sao cậu. . . . . . về sớm thế?" Hải Lan dùng nụ cười che đi lúng túng, đem đề tài dời sang chỗ khác.
"Ừ, không có gì hay nên tớ ra sớm." Cô nói dối, không muốn tâm sự của mình bị ba biết, "Ba, ba tới tìm con à?"
"A. . . . . . Đúng, đúng! Ba tới nói cho con biết, hôm nay là sinh nhật mẹ con, tối nhớ về nhà ăn cơm."
"À, được ạ. . . . . ." Không phải có thể gọi điện thoại sao, ba còn đến trường làm gì? Vũ Nhu nhìn vẻ mặt né tránh của Hải Lan và ba, trong lòng có chút nghi ngờ.
Đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
"Sao vậy? Ba không thể tới gặp con mình à?" Tiêu Kiến Hoa trêu ghẹo, đồng thời cũng muốn cô yên lòng.
Cô đa nghi quá ư?
Cô nhớ tới vừa rồi bọn họ cười nói với nhau, không giống như người xa lạ, liền tùy ý hỏi: "Ba và cậu ấy quen nhau à?"
"Ừ, có lần Hải Lan bị trẹo chân, ba gặp phải nên đưa côn bé đến bệnh viện."
"Hải Lan! Cậu bị trật chân khi nào? Sao không nói cho tớ biết?" Vũ Nhu vội vàng hỏi cô.
Giọng nói ân cần khiến Tiêu Kiến Hoa có chút giật mình, Vũ Nhu chưa bao giờ thân thiết với người khác như vậy.
"Không có gì..., tớ hết đau rồi." Hải Lan vội vàng xua tay, bày tỏ mình không sao.
"Thật không nghĩ đến các con là bạn tốt của nhau!" Tiêu Kiến Hoa thử dò hỏi.
Vũ Nhu cũng cười thừa nhận.
"Đúng vậy, Hải Lan là bạn cùng phòng của con, cũng là bạn thân nhất." Cô nhìn Hải Lan, lại ngoài ý muốn phát hiện nét mặt của cô bạn có chút chua chát.
"Thì ra là vậy. . . . . . A, ba đi đây, buổi chiều có cuộc hẹn quan trọng. Gặp lại sau." Tiêu Kiến Hoa vội vã rời đi.
Vũ Nhu quan sát được ánh mắt Hải Lan đuổi theo bóng lưng ông, cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết làm gì nên không tiện hỏi ra.
"Cậu về sớm thế! Tớ hơi kinh ngạc đấy!" Hải Lan thử dò xét Vũ Nhu.
Vũ Nhu nghĩ tới mình ở trong lớp lại suy nghĩ mấy chuyện lung tung, mặt đỏ bừng lên.
"Á à. . . . . ." vẻ mặt Hải Lan như ‘tớ biết hết rồi nhé’: "Yêu rồi, yêu rồi!" Cô khẳng định phản ứng của Vũ Nhu có liên quan đến Úy Dương.
"Rõ ràng vậy sao?" Vũ Nhu không che giấu, "Nhiều lúc tớ rất khó hiểu, tớ thật sự yêu anh ấy sao?"
"Trời ại, đây chính là "người trong cuộc thì mơ hồ" mà! Nhìn đi! Ngay cả đầu óc tài nữ của chúng ta cũng giảm xuống! Tớ thấy, cậu thật lòng yêu anh ta rồi." Hải Lan nghiêm túc nói.
"Không phải chỉ kính trọng anh ấy?"
"Không phải."
Hải Lai cúi đầu suy nghĩ một chút, "Cậu biết không? Trước kia cậu luôn làm người ta cảm thấy rất xa xôi, mặc dù bên cạnh thân thể cậu nhưng tâm hồn cậu xa cách. Từ khi cậu và Úy Dương quen nhau thì. . . . . ."
Hải Lan nhìn cô, "Cậu trở nên có chân thật mà gần gũi, ngay cả nụ cười cũng ấm áp. . . . . ."
Vũ Nhu im lặng, thì ra Hải Lan đã sớm phát hiện. Cô vốn rằng cậu ấy sẽ không nhìn ra, Hải Lan không hổ là bạn thân của cô!
"Ha ha, tốt, tớ yêu rồi, còn chị thì sao?"
"Bản tiểu thư rất già sao? Làm gì mà vội vã như vậy!" Hải Lan giận đến phồng má, trợn to hai mắt.
"He he, nếu cây có hoa, ong bướm dập dìu. . . . . ." Vũ Nhu dừng lại, bước chân bắt đầu chuẩn bị di động, "Đừng có đợi đến khi hoa tàn, không thể làm gì khác hơn là vớ đại một con ong già cụ già kị! Ha ha. . . . . ." Nói xong, cô liền chạy đi,
Hải Lan sửng sốt, mới hiểu được ý của cô, cực kỳ tức giận đuổi theo, vừa đuổi vừa nói: "Cậu dám nói tớ ế sao!"
"Ha ha ha ha. . . . . . Tớ đâu có nói, tự cậu nói mà . . . . . . A!"
"Xem tớ chỉnh cậu thế nào!”
Hai cô gái như cánh bướm chơi đùa trong sân trường, như thổi hơi ấm trong trời đông giá rét,
Gió thổi bay làn tóc của Vũ Nhu và Lưu Hải, ánh mặt trời chiếu sáng khuôn mặt vui vẻ rạng ngời kia;
Cô thật sự thích bọn họ!
Tình cảm của Úy Dương, còn có sự ân cần của Hải Lan, từng giọt từng giọt thấm vào tim cô, dần dần kéo cô hòa nhập vào mọi người.
A, bị người khác chiếm giữ trái tim, cảm giác này cũng không tệ. . . . . .
Sau hôm đó, Úy Dương muốn Vũ Nhu đến ở trong căn hộ của anh. Bởi vì anh không muốn cô gái của anh bị người đàn ông khác nhòm ngó.
Mà Vũ Nhu cảm thấy nếu mình đã là của anh, thì cần gì kiêng dè nữa, nên cùng anh ở chung.
Mỗi ngày sau khi họ học xong sẽ về "nhà", Vũ Nhu phụ trách quét dọn gian phòng, mà Úy Dương phụ trách nấu nướng.
Vũ Nhu không nghĩ tới tay nghề của Úy Dương cũng tốt, ít nhất so với tài nấu nướng "vừa đủ chín" của cô thì tốt hơn nhiều!
"Em muốn ăn trứng muối!" Vũ Nhu chu môi.
Úy Dương dùng đũa gắp lên một quả trứng, giơ giơ trước mặt cô rồi từ từ bỏ vào trong miệng, sau đó rất hưởng thụ: "Ăn ngon! Ăn ngon! Muốn ăn thì gắp đi!"
Nụ cười của anh thật sự rất chói mắt.
"Anh biết em không gắp được nó mà!" Cô dùng đũa hăng hái chiến đấu cùng quả trứng trơn trượt,
Cuối cùng, "Không ăn!" dùng sức đặt đũa lên bàn, cô hô lớn.
Úy Dương thấy cô tức giận, đau lòng gắp một quả, "Há miệng nào."
"Không há!"
"Có há không?"
"Nói không há là không há!"
"Được, vậy thì anh ăn."
Không đợi anh nói xong, Vũ Nhu giận dỗi há miệng, hung hăng đem trứng nhai nhai nuốt nuốt, tựa như trứng là Úy Dương vậy.
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, Úy Dương đột nhiên xuất hiện một ý niệm, anh muốn cả đời sẽ ở chung với cô.
"Em muốn ngủ."
"Ừ, em ngủ đi!" Úy Dương nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
"Anh thì sao? Phải làm cái gì à?" Vũ Nhu mắt nhắm mắt mở.
Anh tựa đầu lên giường, dịu dàng nói: "Anh phải viết bản báo cáo đầu tư vốn, nên sẽ ngủ trễ một chút. Em ngủ trước đi, không phải ngày mai em có khóa học ư?"
"Ừ."
Úy dương tắt đèn, đi đến trước máy tính.
Một lát, anh lại quay đầu nhìn Vũ Nhu, thấy cô cuốn chăn thật chặt, nói mớ là ‘lạnh’.
Vũ Nhu sợ lạnh, cho dù mùa hè cô cũng phải đắp chăn mỏng mới có thể ngủ ngon. Anh cười, lắc lắc đầu, thấy cô thà chịu lạnh chứ nhất quyết không chịu thức dậy tìm chăn khác, anh bỗng cười gian. Vì vậy anh dứt khoát dọn dẹp đồ đạc, ϲởí áօ khoác, nằm dài lên giường.
Có nguồn phát nhiệt, Vũ Nhu vô ý thức tiến sát иgự¢ anh, hai người lẳng lặng ôm nhau ngủ. . . . . .
Ngày qua ngày, hai người cùng nhau làm việc, cùng nhau thảo luận, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, giống như một cặp vợ chồng.
Vũ Nhu phát hiện cô không ghét cuộc sống như thế.
Có lẽ sống cả đời như vậy với anh cũng không tệ lắm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc