Âm Láy Ma Quỷ - Chương 68

Tác giả: Tô Mịch

Ông rời phòng biệt giam, nhìn qua ô cửa sổ thì thấy Thẩm Dật đang ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn vuông, chầm chậm mở hộp bánh gato. Ông quay người, bước đi. Ông cũng không biết vì sao mình lại mạo hiểm làm việc này.
Cứ cho là, bỗng dưng ông bị Ám Hoa làm cho mê muội đi!
Cửu Thiều đang ngồi thẫn thờ trước màn hình máy vi tính trống trơn. Anh đã viết xong và giao nộp bản kiểm điểm, nhưng mãi đến bây giờ anh vẫn chưa nhận được tin nhắn của cô. Những ngày tháng nhàm chán, vô vị cứ thế trôi đi khiến anh bức bối, khó chịu vô cùng.
Anh bắt đầu nhớ lại mỗi kỳ thi, mỗi cuộc thí nghiệm, thậm chí từng câu hỏi trong bài thi và từng hạng mục thí nghiệm.
- Tôi có cái này cho cậu.
Hình Mẫn không gõ cửa mà bước thẳng vào phòng.
- Thẩm Dật bảo tôi đưa cho cậu.
Đó là một bức vẽ.
Cửu Thiều ngẩng lên, gương mặt anh cũng tiều tụy hệt như gương mặt Thẩm Dật.
Hình Mẫn thầm nghĩ, cậu ấy đang chịu đựng điều gì đó, liệu mình có nên chuyển bức vẽ này cho cậu ấy không?
- Thẩm Dật ư?
Anh nhắc lại cái tên này, và đón lấy bức vẽ.
Hình Mẫn ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại.
Anh mở ra và ngắm nhìn không gian méo mó, kỳ dị trong bức vẽ, và hai hình người bước đi trên không, quay mặt vào nhau, dưới góc phải là chữ viết bằng tiếng Đức: “Cảnh cáo”. Anh lật mặt sau của bức vẽ, đó là chân dung của Thanh Hoành, nét vẽ rất chân phương, giản dị.
Anh cuộn bức vẽ lại, vào thang máy và bấm lên tầng cao nhất. Đứng trên tầng trên cùng của tòa nhà này có thể nhìn thấy tháp đồng hồ kiểu Pháp, đằng sau tháp đồng hồ là nơi giam giữ Thẩm Dật. Anh nhảy qua lan can, ngồi xuống gờ tường nhô ra, chỉ cần bước thêm một bước, anh sẽ rơi xuống và tan xương nát thịt.
Đã có một khoảnh khắc mà anh thực sự rất muốn nhảy xuống.
Cuộc sống này quá ư nhàm chán, buồn tẻ, nhạt nhẽo hơn cả nước đun sôi để nguội. Còn người mà anh yêu thương lại muốn rời xa anh chỉ vì thứ năng lực, khả năng lạ kỳ mà anh được trời phú và anh không thể kiểm soát, khống chế được nó. Anh cũng biết thứ năng lực đó thực ra cũng là một tội ác. Bởi vì, không ai muốn bị người khác nhìn thấu mọi suy nghĩ. Nếu cô vì thế mà rời bỏ anh thì anh cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Anh sớm đã có sự chuẩn bị về tâm lý cho điều này, nhưng vì sao khi nó thực sự xảy ra, anh lại buồn đến thế?
Nó giống như là thế giới này sắp mất đi ánh sáng vậy.
Anh nhớ lại hồi nhỏ, khi lần đầu tiên anh quan sát và biết được điều bí mật của người hàng xóm, sau đó thì mọi người đều tránh xa anh, vì ai nấy đều sợ bị anh nhìn thấy tâm tư và những bí mật của mình.
Anh mở rộng bức vẽ mà Thẩm Dật tặng, rút bật lửa, ngọn lửa bắt vào một góc giấy, không gian méo mó và thứ màu sắc kỳ dị ấy nhanh chóng tan thành tro bụi.
Ăn hết một miếng bánh ngọt, Thẩm Dật vào phòng rửa mặt súc miệng.
Người canh giữ hắn không phản đối, hắn là phạm nhân dễ chịu nhất, biết điều nhất mà anh ta từng gặp, thậm chí hắn chưa từng một lần đập đầu vào tường hòng tự sát, mặc dù bức tường đã được bọc kín đệm cao su chống va đập, nên không thể gây thương tổn cho con người.
Người canh giữ ra ngoài chừng nửa phút.
Lúc quay lại, anh ta đã thấy xuất hiện vệt máu trên tấm kính treo tường, bàn chải bị bẻ gãy, một nửa cắm vào mạch máu trên cổ Thẩm Dật, máu từ cổ hắn tuôn ra xối xả, chảy thành vũng trên mặt đất.
Người canh giữ hắn tái mặt, vội vã gào gọi người hỗ trợ, và cuống cuồng lấy tay bịt cổ hắn lại, giúp hắn cầm máu. Nhưng chỉ vô ích, máu tươi của hắn vẫn trào qua các kẽ tay anh ta.
Thẩm Dật chầm chậm hé mắt, nở nụ cười hồn nhiên:
- Các người… không bắt được tôi đâu…
Hắn vẽ lên mặt đất ký hiệu của Ám Hoa bằng đầu ngón tay đẫm máu.
Ngoài kia, tháp đồng hồ bỗng nhiên đổ chuông, tiếng chuông vang rền, xa xưa, khắc khoải, như âm vang của tiếng chuông báo tang thời viễn cổ.
Cửu Thiều lái xe ra khỏi Sở cảnh sát, đi được một đoạn, chợt anh phát hiện phía sau có xe bám theo.
Có hai chiếc, đều là loại xe thông thường, không phải thương hiệu đắt tiền. Anh đạp ga tăng tốc, khi đèn xanh chỉ còn vài giây, anh vọt qua, rẽ trái và quay đầu xe. Chiếc xe phía sau vẫn bám theo, còn vượt cả đèn đỏ.
Anh biết có một tổ chức đứng sau Thẩm Dật, nhưng không ngờ bọn chúng lại tìm đến anh. Anh xác định chắc chắn ý định của mình, rồi giữ vững tốc độ và lái xe về hướng đường quốc lộ vòng quanh núi, nơi mà lượng người tham gia giao thông thưa thớt nhất. Không lâu sau, mấy xe phía sau bất ngờ tăng tốc, một trái một phải, kẹp anh ở giữa.
Anh giữ chặt vô lăng, lợi dụng chân phanh và chân ga, không ngừng tạo ra những vệt bánh xe rõ nét trên mặt đường, đồng thời nhanh chóng gọi điện cho Hình Mẫn, báo với ông tình hình trước mắt.
Hình Mẫn trả lời sẽ lập tức đến tiếp ứng, trong khoảng thời gian này anh phải hết sức bình tĩnh, bảo vệ an toàn cho bản thân và dân thường.
Cửu Thiều tắt điện thoại, đạp ga hết cỡ, chiếc xe bên cạnh vừa quệt vào xe anh, khoang xe rung lên dữ dội. Anh đánh lái sang bên né tránh và tiếp tục chạy xe lên núi.
Hai chiếc xe không chịu buông tha, tiếp tục rượt đuổi và tông vào xe anh, hẳn mục đích của chúng là húc xe anh rơi xuống núi.
Chuẩn bị đến điểm tiếp ứng mà Hình Mẫn sắp xếp, nhân lúc hai chiếc xe vẫn đang mải mê rượt theo, Cửu Thiều thình lình phanh gấp, động cơ phát ra tiếng kêu “kít” dữ dội, chiếc xe quay đầu nhanh như chớp. Hai xe kia vì quá bất ngờ, mất lái, đâm vào nhau, cửa xe méo mó, biến dạng, thanh chắn bảo hộ rơi rụng.
Phía trước, còi cảnh sát hú lên inh ỏi, đèn báo động của xe cảnh sát nhấp nháy cả một vùng. Cửu Thiều chống tay lên vô lăng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo sơ mi, anh cảm thấy cổ tay phải nhức buốt dữ dội, có lẽ vì khi nãy phanh gấp nên xương cổ tay bị chấn động mạnh, gãy rồi chăng?
Hình Mẫn lao tới, gõ cửa xe anh:
- Cậu vẫn ổn chứ?
Cửu Thiều mở cửa bằng tay trái, gượng cười:
- Không đáng ngại, vẫn viết tường trình được.
Anh chìa cánh tay phải lủng lẳng cho Hình Mẫn xem.
Thanh Hoành bật ti vi xem thời sự buổi tối, đài truyền hình đang đưa tin về một vụ đua xe gây thiệt hại nghiêm trọng, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, phóng viên chỉ có thể đưa tin từ xa.
Máy quay rọi từ xa cho thấy hình ảnh một chiếc SUV đang đỗ xiêu vẹo trên mặt đường. Nhận ra chiếc xe cùng thương hiệu xe của Cửu Thiều, Thanh Hoành lấy làm băn khoăn, nhưng cô cho rằng không thể có chuyện trùng hợp như vậy. Huống hồ với tính cách của Cửu Thiều, không thể có chuyện anh đi đua xe ở ngoại thành vào buổi tối.
Nhưng, mối nghi hoặc của cô nhanh chóng được chứng thực.
Hình Mẫn gọi cho cô:
- Xem thời sự chưa? Nếu chưa thì bật kênh tin tức buổi tối ra, nếu đã xem thì hãy đến Sở.
Cô lập tức thay quần áo và đến Sở cảnh sát.
Hình Mẫn đang đứng hút thuốc trên dãy hành lang vắng vẻ và có chút lạnh lẽo. Ông khẽ gật đầu khi trông thấy cô.
Thanh Hoành bước lại, hỏi thẳng ông:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Tổ chức đứng sau Ám Hoa thực hiện vụ trả thù, nhưng chuyện này không thể công bố ra ngoài, vì thế đành phải biến thành một vụ đua xe trái phép.
Hình Mẫn tắt thuốc và ném vào thùng rác bên cạnh.
- Cửu Thiều đang viết báo cáo trong phòng, cô có định chờ cậu ấy không?
Thanh Hoành cảm thấy bối rối, thực lòng cô cũng không biết mình có muốn gặp anh không. Thực ra, anh không làm gì sai, vấn đề chỉ ở cô mà thôi. Cô không thể không thừa nhận những lời nói sau cùng của Thẩm Dật đã tác động rất lớn đến cô. Mặc dù cô biết rõ mục đích của hắn là muốn chia rẽ hai người, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận hắn nói có lý.
Hình Mẫn mệt mỏi tựa lưng vào tường, giọng ông khản đặc:
- Tôi đang nghĩ, có phải tôi đã làm một việc sai lầm không?
- Sao ạ?
- Thẩm Dật vẽ một bức tranh, nhờ tôi đưa cho Cửu Thiều, và tôi đã làm vậy. - Hình Mẫn lắc đầu. - Cô cũng biết, xét về một số phương diện, thì hai người đó có rất nhiều điểm tương đồng, ví như trí tuệ vượt trội chẳng hạn. Có điều, Thẩm Dật là một kẻ điên cuồng, hắn lợi dụng tài năng của mình để làm những việc xấu xa. Xưa nay tôi chưa bao giờ tin vào mớ lý thuyết về tâm lý tội phạm mà các cô các cậu được giảng dạy trong trường. Tôi cho rằng, những lý thuyết đó không hữu ích và thiết thực bằng những vụ án thực sự. Nhưng tự nhiên tôi lại nghĩ, nếu một người có khả năng vượt xa những người bình thường khác, phải chăng đó cũng là một nỗi khổ và gánh nặng?
Thanh Hoành khẽ nói:
- Ý ông là, vì giá trị của bản thân không được khẳng định mà nảy sinh cảm giác trống rỗng, vô vị.
Hình Mẫn gật đầu, rồi bỗng dưng ông bật cười:
- Nói ra thật nực cười, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ có người sẽ nảy sinh cảm giác ấy. Nhưng trong suốt những ngày tiếp xúc với Thẩm Dật, tôi nhận ra hắn đích thị có tâm lý đó. Theo cô, liệu Cửu Thiều có phải cũng như thế không?
Cô chợt nhớ lại ngày họ đi nghỉ ở thành phố ven biển, Cửu Thiều đã tỏ ra khinh bỉ Ám Hoa khi hắn gửi tin nhắn nhắc nhở anh: Thực ra anh và hắn đều thuộc cùng một loại người. Anh khẳng định mình không như vậy, bởi vì anh luôn có nhiều hơn Ám Hoa một thứ.
Nhưng nếu cô rời bỏ anh, phải chăng anh sẽ mất đi thứ quan trọng ấy?
Thanh Hoành thinh lặng không nói.
Một lát sau, Hình Mẫn đi lướt qua cô, và mất hút ở cuối dãy hành lang.
Cô cứ đứng mãi như thế, đã quá nửa đêm, trời sắp sáng, chỉ vài tiếng nữa mặt trời sẽ ló rạng.
Cô đã chuẩn bị tinh thần để gặp Cửu Thiều chưa?
Cô đã hứa với anh, cho dù xảy ra chuyện gì, nếu cô cảm thấy không thể tiếp tục, chí ít cũng nên cho anh biết sự thật, đừng để anh mòn mỏi chờ đợi.
Không biết phải mất bao lâu cánh cửa phòng viết tường trình mới mở ra.
Người trong phòng lục tục đi ra. Cô quay lại và trông thấy người đàn ông đi sau cùng, anh vẫn đóng bộ sơ mi trắng vest đen như thường lệ, duy có sắc mặt hơi tiều tụy.
Anh rảo bước đến trước mặt cô, nhìn cô đăm đăm. Họ nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng, bầu không khí giữa họ ngột ngạt đến nghẹt thở.
Thanh Hoành cúi đầu, nhìn xuống cánh tay phải bị bó bột của anh, bỗng cô thấy thương anh vô chừng.
- Va vào vô lăng, gãy xương.
- Đây là tay cầm dao mổ của anh.
- Ừ, nhưng không sao, ba tháng nữa là khỏi.
Thanh Hoành ngẩng lên, nở nụ cười gượng gạo:
- Em muốn nói với anh về quyết định của em…
Cô mới nói được câu mào đầu đã bị anh ngăn lại. Anh cất giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt chất chứa nỗi tuyệt vọng:
- Đừng nói gì cả, ít nhất là trong lúc này, anh xin em!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc