Nhưng khi cô quay người lại một lần nữa, thì vẫn không thấy ai.
Cô thầm cười nhạo bản thân yếu bóng vía.
Lăng Hàn đi mua đồ nướng, cô đứng chờ một lúc, thấy chán, bèn dùng mũi chân đá mấy viên sỏi. Viên sỏi bị cô đá văng đi rất xa, nhưng tiếng lăn lông lốc của nó bỗng nhiên ngừng bặt. Chỗ kia có người ư? Cô chau mày, tiến lên phía trước vài bước:
- Có ai ở đó không?
Không có tiếng trả lời.
Cô tiếp tục tiến lên phía trước, bỗng cô lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, cô giật mình quay lại, thì thấy Lăng Hàn chạy tới, trên tay là hộp đựng mấy xiên thịt nướng. Anh ta cười, bảo:
- Tôi không biết cô thích món gì, nên tôi chọn mỗi loại một xiên, đều là những món bán rất chạy.
Thanh Hoành đi tới, đón lấy hộp đồ ăn có rất nhiều que tre lộ ra ngoài.
- Anh cũng ăn đi.
Lăng Hàn không khách sáo, anh ta rút vài xiên thịt rồi cắn một miếng. Lúc anh ta cắn miếng thịt ấy, một con muỗi bay qua, đậu trên mặt anh ta. Quanh đây cỏ mọc um tùm, buổi tối lại có đèn cao áp chiếu sáng, chính là ngôi nhà tuyệt vời cho loài muỗi tập trung về đây.
Thanh Hoành định nhắc anh ta, nhưng cô thấy con muỗi chỉ đậu một lát rồi bay đi.
Cô không ăn miếng thịt nướng nào, trực giác mách bảo cô rằng, có lẽ cô đã lại đi sai hướng. Nhưng rõ ràng băng ghi hình trong phòng thí nghiệm của tập đoàn Tinh Triển đã quay được hình ảnh của Hình Mẫn, và sáng nay cô cũng bắt gặp ông ta giả làm nhân viên trong trường quay quảng cáo kia mà! Lẽ nào Ám Hoa không phải ông ta?
Còn nữa, khi nãy, con muỗi chỉ đậu một lát trên mặt Lăng Hàn rồi bay đi thẳng mà không cắm vòi hút máu anh ta. Điều này chứng tỏ, gương mặt của Lăng Hàn không chỉ đơn thuần tiêm dung dịch căng da HA. Thông thường, muốn tu sửa làn da các diễn viên chỉ cần tiêm dung dịch HA là được. Đằng này anh ta lại đi thẩm mỹ, thay đổi gần như hoàn toàn gương mặt, và khi gương mặt mới chưa kịp phục hồi, anh ta đã nhận lời đi quay quảng cáo, điều này không hề bình thường.
Đáp án cho tất cả những chuyện này chỉ có một, người trước mặt cô lúc này không phải diễn viên Lăng Hàn! Vì đã có sự đề phòng nên khi vừa nhìn thấy Lăng Hàn rút dao ra, cô lập tức lùi lại phía sau. Cô đang định kêu cứu thì Cửu Thiều xuất hiện, nhanh như chớp, anh tóm cánh tay đang cầm chặt con dao của kẻ giả mạo, bẻ quặt ra sau. Thanh Hoành nghe thấy cả tiếng xương gãy kêu “răng rắc”. Nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng, anh bồi thêm một cú đá vào vùng bụng của hắn. Kẻ giả mạo lăn ra đất như một đống phế liệu. Thanh Hoành đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy tiếng ẩu đả ở bụi cây gần đó. Tất nhiên, Cửu Thiều cũng nghe thấy, anh lao đến, tung một cú song phi vào kẻ đang quay lưng về phía anh, động tác hết sức đẹp mắt. Kẻ đó mất đà, bổ nhào về phía trước, bỗng có người quát lớn:
- Cửu Thiều, không được đả thương hắn!
Giọng nói đầy phẫn nộ ấy là của Hình Mẫn.
Nhưng… vì sao lại là Hình Mẫn? Và, kẻ gây ẩu đả với Hình Mẫn là ai?
Cô cuống cuồng chạy tới thì thấy cuộc vật lộn đã kết thúc. Người đàn ông đội mũ lưỡi trai dáng mỏ vịt rúm ró tựa lưng vào gốc cây, thở dốc. Một lúc sau, hắn mới phun ra một bụm máu:
- Cảnh sát các ông… đúng là bọn người tàn bạo!
Hắn ngẩng đầu, lột mũ xuống, để lộ gương mặt con lai đặc trưng, nụ cười trong trẻo:
- Chào buổi tối, các vị!
Thanh Hoành sững sờ, thốt lên:
- Thẩm Dật!
Hình Mẫn đứng thẳng, nhìn xuống anh ta. Rõ ràng Thẩm Dật không giỏi đấm đá, vì thế gương mặt anh ta lúc này chỗ thì sưng đỏ chỗ thì phù tái, trông không khác mặt heo. Thực tế đã chứng minh, dù gương mặt của anh có điển trai đến đâu, nếu bị đấm no đòn cũng trở nên rất khó coi.
- Ngài Ám Hoa kính mến, cảm ơn sự chiếu cố của ngài, cuối cùng, chúng ta cũng gặp được nhau. - Hình Mẫn rút còng số tám: - Nào, đưa tay ra!
Thẩm Dật bật cười ha hả:
- Cảnh sát Hình, ông đừng đùa, ông bảo tôi là Ám Hoa sao? Các ông đào đâu ra bằng chứng. Kẻ các ông cần bắt trói đang nằm ở đằng kia kìa. Chính hắn định ra tay đâm người.
- Đừng vờ vịt nữa, anh chính là Ám Hoa, cô ấy luôn luôn có sức hút đối với anh. - Hình Mẫn chỉ Thanh Hoành. - Vì thế sau khi đọc tin trên báo, anh đã lập tức chạy đến đây. Ngoài Ám Hoa, không ai rỗi hơi như thế.
- Ông cảnh sát này. - Thẩm Dật chậm rãi nói. - Đề nghị ông đưa ra chứng cứ xác đáng. Câu giải thích của tôi thì rất đơn giản. Tôi thích cô ấy, nên mới đi theo cô ấy. Thế được chưa?
Thanh Hoành muốn xông tới, nhưng đã bị Cửu Thiều giữ lại, đẩy lùi về sau.
- Anh có phủ nhận cũng chẳng ích gì, nếu anh ta khai anh ra thì sao? - Hình Mẫn không hề tỏ ra tức giận, trái lại, ông kiên nhẫn nói lý lẽ với anh ta: - Người kia không phải nam diễn viên được thuê đóng quảng cáo. Cách đây một tuần, tổ chức đứng sau lưng anh biết anh muốn làm một việc mạo hiểm, mới cử một người có tướng mạo giống hệt nam diễn viên kia đến đây. Anh nhìn đi, trên mặt anh ta vẫn còn dấu vết rất rõ ràng của cuộc phẫu thuật thẩm mỹ.
Thẩm Dật lắc đầu:
- Ông sai rồi. Hắn không khai tôi ra đâu. Nếu hắn làm vậy thì cả nhà hắn sẽ phải ૮ɦếƭ.
Thẩm Dật quay đầu lại, nhìn Cửu Thiều:
- Anh đút tay trong túi thế kia có phải đang thu âm không? Đừng lãng phí thời gian, băng ghi âm chỉ có thể được xem là bằng chứng gián tiếp. Những lời tôi nói vừa nãy không thể chứng minh thân phận của tôi.
Thanh Hoành ra sức vùng thoát khỏi gọng kìm của Cửu Thiều, nhưng cô đã bị anh ghì chặt, không nhúc nhích nổi. Tròng mắt cô như muốn nổ tung, trước mặt cô là kẻ đã khiến cô nhà tan cửa nát. Vậy mà hắn vẫn ngang nhiên bảo rằng hắn đi theo cô vì hắn thích cô? Cô ước gì có thể xé иgự¢, moi tim hắn ra.
Thẩm Dật mỉm cười với cô:
- Cô căm hận tôi lắm phải không? Đừng hận tôi, thực ra tôi không chỉ đem đến sự hủy diệt mà còn giúp cô được tái sinh. Nếu không nhờ tôi, cô vĩnh viễn sẽ chỉ như đám cậu ấm cô chiêu con nhà giàu khác, suốt đời phải sống trong nỗi buồn tẻ, nhàm chán mà thôi.
Thanh Hoành nghiến răng:
- Buông em ra!
- Cho anh một phút thôi, nếu như em có thể giữ im lặng trong chừng đó thời gian… - Cửu Thiều bình tĩnh nói: - Thì anh sẽ trao cho em cơ hội mà em mong muốn.
Cửu Thiều đút tay vào túi quần, anh tìm thấy một khẩu súng tự động và còng số tám. Anh đút khẩu súng vào túi áo khoác, rướn cằm về phía hắn:
- Anh Thẩm Dật, tôi bắt anh vì nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án Gi*t người, không phải vì anh là Ám Hoa. Anh bị nghi ngờ đã Gi*t hai người cậu của mình, chúng tôi có bằng chứng trực tiếp tố giác tội trạng của anh.
Thẩm Dật hơi tái mặt, nhưng hắn lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh. Hắn khoanh tay trước иgự¢, cười, bảo:
- Đừng đùa nữa, anh có bằng chứng gì?
Cửu Thiều bước lên một bước, ghé vào tai hắn, nói nhỏ:
- Chai thuốc chứa chất độc Mao địa hoàng. Anh quên Lý Trân được thủy triều đẩy lên bờ rồi sao? Tương tự, chai thuốc đó cũng vậy. Trên thân chai có dấu vân tay của anh.
Sắc mặt Thẩm Dật trở nên khó coi hơn lúc trước, nhưng hắn vẫn cãi cố:
- Nếu có chứng cứ này trong tay thì anh đã bắt trói tôi từ lâu, sao phải đợi đến hôm nay?
- Bởi vì, tôi thấy anh rất hào hứng với trò chơi này. - Cửu Thiều lạnh lùng nói. - Đã vậy, sao tôi không làm theo những quy tắc mà anh đặt ra, giúp anh vui chơi cho thỏa. Dù sao thì, nửa đời sau của anh cũng không còn cơ hội để vui chơi thỏa thích nữa.
Thẩm Dật và Cửu Thiều nhìn nhau rất lâu, cuối cùng, hắn thở dài, nói:
- Được rồi, anh đã thắng, tôi chịu thua.
Hình Mẫn tới chỗ lùm cây, nhặt di động lên, gọi báo cảnh sát.
Phía xa xa, tại khu vực tập trung của tổ quay phim, đèn pha vẫn chiếu sáng như ban ngày. Lúc này chỉ còn lại ba người. Thanh Hoành không rõ Hình Mẫn lánh mặt đi nơi khác có phải vì muốn cho cô cơ hội này hay không, nhưng lúc này cô không muốn nghĩ nhiều.
Cô đến trước mặt Thẩm Dật, cúi xuống nhìn hắn. Hắn cũng từng nhìn cô như thế. Cuộc gặp gỡ chớp nhoáng trong rạp hát năm xưa đã giày vò cô suốt bao năm qua.
Thẩm Dật ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn cô thật ấm áp:
- Tiểu Hoành, tôi thật lòng rất thích cô…
- Im đi!
Thanh Hoành đá mạnh vào người hắn, cú đá tích tụ bao nỗi căm hận và phẫn nộ của cô, vì thế cô thở dốc ngay sau đó.
- Tôi không muốn nghe anh nói gì hết!
Thẩm Dật rên khe khẽ vì đau, hắn đưa tay lên quệt môi:
- Dù là án tử hình đi nữa, người ta vẫn cho phạm nhân được nói lời trăng trối kia mà. Tiểu Hoành, ngay từ dạo gặp gỡ trên du thuyền, tôi đã nói với cô, anh ta không phù hợp với cô đâu, chỉ có tôi là người phù hợp nhất. Cô ngẫm kỹ mà xem, cuộc đời của hai ta đã trải qua bao thăng trầm giống nhau, bố mẹ chúng ta đều đã qua đời từ rất sớm… ôi!
- Đó là do ai gây ra?
Thanh Hoành cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, đau đớn dữ dội, cô tức giận đá cho hắn một cú nữa.
- Bố mẹ tôi vì đâu mà qua đời từ sớm? Không phải tại anh thì còn ai vào đây? Thế mà anh còn dám nói những lời đó? Tôi muốn Gi*t anh, tôi phải Gi*t anh!
Hắn bật cười như vừa chứng kiến cảnh một chú chó con nổi khùng, càng lúc hắn càng cười lớn:
- Cô muốn Gi*t tôi? Cô dám không?
Mỗi lời nói của hắn như chiếc răng nanh nhọn hoắt của loài rắn độc cắm phập vào những vùng yếu đuối nhất trong cô.
- Cô thậm chí còn không biết tháo chốt, thì Gi*t tôi sao được? Thừa nhận đi, cô sẽ không Gi*t tôi, vì cô biết, chỉ có tôi mới là người thấu hiểu và thương yêu cô nhất. Còn gã đàn ông bên cạnh cô kia, một khi gã không chịu nói, thì cô vĩnh viễn không bao giờ biết được suy nghĩ của gã!
Thanh Hoành cảm thấy sợi dây thần kinh lý trí cuối cùng trong đầu cô vừa đứt “phựt” một tiếng. Cô thoáng thấy khẩu súng trong túi áo Cửu Thiều, chỉ cần cô mở chốt, ngắm bắn và “pằng” một tiếng là máu tươi và não bộ của hắn sẽ văng tứ phía.
Thẩm Dật tiếp tục dụ dỗ cô bằng những lời lẽ ngon ngọt:
- Tình yêu bé bỏng của tôi, cô không biết dùng đến vũ lực đâu. Điều mà cô cần làm bây giờ là quên đi mọi chuyện, rồi sà vào lòng tôi, bởi vì, chúng ta quá ư giống nhau.
Hắn vừa dứt lời thì một họng súng đen kịt đã chĩa thẳng vào trán hắn. Động tác của cô khá thô lỗ, trán hắn hằn lên vệt đỏ.
- Tôi sẽ Gi*t anh!
Không hề do dự, cô mở chốt.
Thanh Hoành nhắm chặt mắt lại, lý trí đã trở lại trong khoảnh khắc cô mở chốt. Cô vẫn hằng tâm niệm phải tìm bằng được Ám Hoa để trả thù, nhưng lúc này, cô không hề thấy vui vẻ.
Người mà cô sắp Gi*t là một người bằng xương bằng thịt, tên Thẩm Dật, chứ không phải biệt hiệu “Ám Hoa” lạnh lùng vô cảm.
Nếu cô Ϧóþ cò, cô sẽ giống những tội phạm khác, chôn vùi nửa đời còn lại trong u mê tăm tối.
Lúc mở chốt, cô nghe bụng súng vang lên tiếng đạn trống. Cô kinh ngạc mở mắt, mất chừng ba giây sau cô mới hiểu, liền quay lại nhìn Cửu Thiều.
Anh biết cô sẽ bắn hắn, vì thế anh đã tháo hết đạn ra khỏi khẩu súng.
Anh biết hắn sẽ kích động cô thực hiện những hành vi không thể cứu vãn.