Manh mối vỡ vụnHọ bảo “đi nói chuyện”, thực chất là kiểm tra. Cửu Thiều là một trong những người may mắn sống sót sau vụ nổ của du thuyền Đông Thái Bình Dương, vì thế anh không thể tránh né cuộc “thẩm vấn” này. Ngoài vị giám đốc mới nhậm chức, cả các điều tra viên cấp tỉnh cũng muốn “nói chuyện” với anh.
Anh tuân thủ chặt chẽ quy định của buổi “nói chuyện”, họ hỏi gì anh đáp nấy, không tỏ ra khinh khỉnh, ngạo mạn, nhưng cũng không quá nhiệt tình. Trong suốt quá trình hỏi - đáp, anh không trả lời thừa một câu một chữ nào. Và anh còn kịp quan sát hàng cúc trên cổ áo của cán bộ điều tra mà suy đoán người này đang ly thân với vợ.
Kết thúc buổi nói chuyện, vị giám đốc chủ động bắt tay anh và hỏi:
- Cậu đánh giá thế nào về sự việc liên quan đến giám đốc Lăng, người tiền nhiệm của tôi?
Cửu Thiều hỏi ngược lại:
- Các anh đã tìm thấy hộp đen của con tàu?
Vị giám đốc và cán bộ điều tra chạm mắt nhau, rồi ông cười, bảo:
- Đúng vậy, công việc trục vớt gặp vô vàn khó khăn, nhưng rốt cuộc đã thành công. Anh thấy chưa, tôi đã bảo cậu Tiêu đây rất tài năng mà. Anh nói câu trước cậu ấy đã đoán ra câu sau, trò chuyện với cậu ấy rất thoải mái, không phải đau đầu.
Cán bộ điều tra cười, nói:
- Tôi cũng từng nghe nhiều lời ca tụng về cậu Tiêu, cậu ấy từng lấy bằng tiến sĩ ở một trường đại học danh giá. Không biết cậu có tìm kiếm được thông tin gì từ việc quan sát tôi không?
Cửu Thiều nhìn ông ta, mỉm cười, đáp:
- Tôi không thần kỳ đến mức ấy đâu. Đó là những lời đồn đại thiếu chính xác. Nếu tôi thực sự có khả năng nhìn thấu người khác như thế, thì không đến nỗi đến tận bây giờ vẫn chưa bắt được Ám Hoa.
Anh âm thầm bổ sung, viên cán bộ điều tra này đã tháo nhẫn cưới ra khỏi ngón áp út, điều đó chứng tỏ cuộc hôn nhân của ông sắp đi đến hồi kết, còn nữa, ông ta đang vờ là người đàn ông độc thân khi thủ tục ly hôn vẫn chưa hoàn tất. Ngoài ra, quan sát vết hằn trên ngón áp út khi chiếc nhẫn đã được tháo ra thì thấy ông ta béo lên nhiều sau ly hôn. Cuộc trò chuyện của họ kết thúc trong bầu không khí tương đối vui vẻ.
Cửu Thiều quay lại phòng làm việc, thấy Hình Mẫn vẫn ngồi đợi anh. Anh vào phòng, đóng cửa lại, kéo mành cửa.
- Anh tìm tôi… cũng vì chuyện hộp đen?
Hình Mẫn nhướn mày:
- Cậu nói “cũng” là sao? Có phải khi nãy cậu bị gọi đi “nói chuyện”, và giám đốc đã có tin tức về việc trục vớt chiếc hộp? - Ông nói bằng giọng nửa đùa nửa thật - Chắc chắn ông ấy không nói cho cậu biết nội dung thông tin trong hộp đen, đúng không?
- Không nói.
- Thế là phải rồi! Tôi nghĩ mãi mới tìm ra cách lấy được đoạn băng ghi âm, nhưng tiếng không được rõ lắm. Người bạn của tôi đã rất mạo hiểm khi đưa cho tôi tài liệu này.
Ở lâu lên lão làng, lợi thế của những người như Hình Mẫn là quen biết rộng, vì thế ông muốn lấy tài liệu gì đều có thể xoay sở được.
Ông điềm tĩnh chạm mắt với Cửu Thiều một lúc mới nói tiếp:
- Lúc đầu tôi cho rằng, thực hiện nhiệm vụ này tức là chúng ta sẽ tiếp cận được mục tiêu quan trọng nhất, bây giờ tôi mới nhận ra, tôi đã sai lầm ngay từ đầu.
Cửu Thiều bình tĩnh đề nghị:
- Xin anh hãy nói rõ hơn.
Hình Mẫn lôi chiếc 乃út ghi âm trong túi áo ra, bật loa ngoài, chỉnh âm lượng tối đa, chiếc 乃út phát ra giọng nói khan ᴆục:
“Tôi là Lăng Trác Viễn, quốc tịch Trung Quốc, cán bộ ngành công an. Đối tượng vây bắt của chiến dịch tàu Đông Thái Bình Dương lần này là Ám Hoa, chiến dịch đã thất bại. Tôi bị tiêm chất độc kiểu mới BHN1, loại độc này có tính truyền nhiễm và có thể khống chế tâm thần của con người. Ám Hoa đã khởi động kíp nổ gắn trên tàu, tôi không thể rời khỏi tàu, nếu không sẽ lây độc sang những người khác.
- Tôi đã tận mắt nhìn thấy Ám Hoa, hắn chính là…”
Giọng nói khản đặc của Lăng Trác Viễn bỗng biến thành tiếng rên đau đớn, tiếp theo là những tiếng động hỗn tạp, hình như ông đang ẩu đả với ai đó, có tiếng đồ vật rơi loảng xoảng, sau đó, đoạn ghi âm kết thúc.
Hình Mẫn cầm cốc nước:
- Tôi nghĩ sự việc rất dễ suy đoán, Ám Hoa tiêm chất độc BHN1 vào người giám đốc Lăng, biến ông ấy thành vật thể truyền nhiễm, đồng thời khởi động kíp nổ gắn trên con tàu. Giám đốc Lăng biết được diện mạo thật sự của Ám Hoa, muốn lưu lại tin tức trong hộp đen, nhưng bị Ám Hoa phát hiện. Sự việc diễn biến đến nước này rồi mà chúng ta vẫn không thể tìm ra Ám Hoa, theo cậu, chúng ta nên tiếp tục điều tra hay kết thúc vụ án ở đây?
- Nếu không tiếp tục điều tra, chúng ta sẽ kết thúc vụ án bằng cách nào?
- Có thể viết một báo cáo tường trình rằng, tên tội phạm Ám Hoa thật sự đã tử nạn trên biển, kẻ mạo danh Ám Hoa còn sống thực chất chỉ là mưu kế của tổ chức của hắn, nhằm mục đích gây nhiễu hướng điều tra của cảnh sát mà thôi.
Cửu Thiều chạm mắt với ông, cuối cùng, anh nở nụ cười:
- Đây là lựa chọn của anh?
- Đây chỉ là một quyết định bất đắc dĩ.
Cửu Thiều lắc đầu:
- Kể cả như vậy tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra, bởi vì chúng ta đã phải trả giá quá lớn, bây giờ muốn dừng lại thì không kịp nữa rồi.
Thanh Hoành đứng trong thang máy tòa nhà văn phòng của tập đoàn dược phẩm Tinh Triển, cô ấn tầng hai mươi sáu, vốn là nơi tọa lạc của văn phòng Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn.
Cô đứng trong thang máy, nhìn mình qua tấm gương và sắp xếp mọi việc cần thực hiện. Lần cuối cùng cô đến tập đoàn này là khi cô vừa tốt nghiệp, văn phòng của bố cô nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà.
Hơn ba năm sau đó, cô thậm chí không dám đi ngang qua tòa nhà này, lúc nào cô cũng có cảm giác tòa nhà này nhiễm một thứ chất độc màu xám mà nếu đi qua cô sẽ bị nhiễm độc, và vĩnh viễn không thể siêu thoát. Nhưng cô buộc phải đối diện với chuyện này. Băng gạc chỉ giúp che đi vết thương đã mưng mủ, nhưng không thể kìm hãm qua trình hoại tử của các mô. Chúng ta phải mở vết thương ra, cắt bỏ phần thịt rữa, thì mới có thể khỏi hẳn.
Cho dù cô làm vậy chỉ để có thể tự tin hơn, khỏe khoắn hơn khi đứng dưới ánh mặt trời, thì cũng rất xứng đáng.
Cửa thang máy mở ra, Thanh Hoành đặt chân lên tầng cao nhất của tòa nhà mà ngỡ như trong mơ. Cô có cảm giác, chỉ lát nữa thôi cô sẽ thấy bóng dáng quen thuộc của bố mình bước lại từ sau cánh cửa kính đóng mở tự động, ông sẽ tươi cười gọi tên cô. Thanh Hoành trấn tĩnh lại, kiên định rảo bước đến trước quầy lễ tân, nhẹ nhàng nói:
- Tôi đến gặp Chủ tịch Trác.
Cô thư ký ở quầy lễ tân rút sổ ghi chép ra và hỏi:
- Thưa chị, chị vui lòng cho biết tên? Chị có hẹn trước với Chủ tịch không ạ?
- Tôi có hẹn từ hôm trước, tôi họ Chử.
- Chị Chử, Chủ tịch đang họp, chị vui lòng đến phòng khách chờ ít phút. Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ báo cáo Chủ tịch.
Cô thư ký đến trước cánh cửa lắp camera theo dõi, cô nhìn vào mắt cửa để nhận dạng, cánh cửa tự động mở ra.
- Mời đi theo tôi.
Thanh Hoành theo cô thư ký vào phòng. Thực ra cô không cần người dẫn đường, ở nơi này dù có nhắm mắt lại cô cũng không đi lạc. Cô thư ký đưa Thanh Hoành đến trước cửa phòng nghỉ dành cho khách, bỗng cô thoáng thấy một dáng người cao lớn, nho nhã từ phòng hội nghị bước ra, người đó còn lịch sự khép cửa lại.
Đường nét trên khuôn mặt người đó rất thanh tú, sống động, nhưng có lẽ do đam mê vận động ngoài trời, nên nước da trắng bị nắng gắt hun thành màu nâu tuyệt đẹp, sống mũi cao, thẳng tắp, quả là một dung mạo hấp dẫn ૮ɦếƭ người. Anh ta quay người lại, trông thấy họ thì thoáng ngạc nhiên, đang rời đi bỗng đột nhiên ngoái lại, gọi:
- Chử Thanh Hoành?
Cô thư ký tươi cười, báo cáo:
- Thưa Tổng giám đốc, cô Chử đây đã hẹn gặp Chủ tịch hôm nay, tôi đang định đưa cô ấy đến phòng khách nghỉ ngơi.
Anh ta gật đầu và bảo:
- Tôi sẽ tiếp cô Chử, cô đi lo việc khác đi.
Cô thư ký cúi chào rồi quay người bước đi.
- Không nhận ra tôi sao? Tôi là Trác Diễm. - Anh ta tươi cười làm dấu tay - Trước đây, mỗi dịp tổ chức tiệc mừng chúng ta đều gặp nhau.
Cuối cùng Thanh Hoành cũng nhớ ra, cô tươi cười đáp lại:
- Làm sao quên được. Nhưng khi ấy anh chưa đen thế này, tôi nhớ anh trắng lắm mà.
Trác Diễm xắn tay chiếc áo sơ mi may thủ công hoàn toàn, thương hiệu Savile Row nổi tiếng, kéo ghê mời cô:
- Làn da trắng dễ khiến người khác có cảm giác về một cậu công tử.
Thanh Hoành không nghĩ vậy, làn da và dung mạo không liên quan đến khí chất của người đàn ông. Cửu Thiều là một ví dụ, mặc dù anh có nước da trắng bóc, nhưng không tạo cho người khác cảm giác nhu nhược, yếu đuối.
Trác Diễm quay sang nhìn cô chăm chú:
- Cô tìm bố tôi có việc quan trọng phải không?
- Tôi định nhờ chú Trác giúp một việc. Tôi muốn có toàn bộ số liệu và danh sách những người tham gia vào dự án phát triển thuốc mới trước khi vụ nổ xảy ra.
- Xem ra cô vẫn còn canh cánh trong lòng về vụ nổ ấy? Con người ta phải không ngừng tiến lên phía trước, cứ đắm chìm trong quá khứ đau thương sẽ chỉ vô ích mà thôi.
- Trước khi bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, theo anh, tôi có nên giải quyết triệt để những vấn đề còn vướng mắc trong lòng?
Trác Diễm mỉm cười:
- Nếu cô không ngại, mời cô đến văn phòng tôi ngồi chờ một lát. Tôi cần chút thời gian để thu thập tư liệu cô muốn có.
Thanh Hoành lập tức đứng lên. Cô vốn định nài nỉ Chủ tịch Trác Hiển Dương nể tình mối thâm giao giữa hai nhà năm xưa mà phá lệ giúp cô chuyện này, và dù phải chờ vài tiếng cô cũng không nề hà. Nhưng nghe khẩu khí của Trác Diễm thì có vẻ như không cần phải nhờ đến bố anh ta, anh ta có thể giúp cô việc này.
Cô theo Trác Diễm xuống tầng dưới, vào phòng Tổng giám đốc.
Có lẽ Trác Diễm là CEO trẻ nhất của thành phố này, cũng là một tay đáng nể, tuy không hiển hách, tiếng tăm lẫy lừng như Tạ Doãn Thiệu, nhưng cũng khá nổi tiếng, là tấm gương sáng trong đám cậu ấm cô chiêu của các dòng họ trọc phú. Bên ngoài văn phòng của Trác Diễm là phòng thư ký, có thể mô tả bằng cụm từ “yến oanh nô nức”, ai gặp anh ta cũng cung kính cúi chào, một điều Tổng giám đốc, hai điều Tổng giám đốc.
Trác Diễm mời cô ngồi. Thấy cô để mắt đến bản đề án phát triển bất động sản nằm trên bàn làm việc của mình, anh ta liền phóng khoáng đẩy hồ sơ đến trước mặt cô.
- Trong lúc rảnh rỗi, liệu cô có thể xem qua và cho tôi một vài ý kiến được không?
Thanh Hoành cầm tập hồ sơ nhưng không mở ra đọc.
- Tôi học y khoa, không phải kinh tế, anh có chắc tôi hiểu được không?
- Yêu cầu tiên quyết của một dự án là phải rõ ràng, dễ hiểu. Nếu cô đọc mà không hiểu, tức là đề án này phải viết lại.
Trước sự nài nỉ của Trác Diễm, Thanh Hoành đành mở tập đề án ra từ từ đọc. Bản kế hoạch viết rất rõ ràng, mạch lạc, còn đề ra phương hướng phát triển chính và liệt kê danh sách các nhà đầu tư tiềm năng. Trong lúc Thanh Hoành đọc bản đề án thì Trác Diễm tranh thủ gọi điện thoại cho thư ký, yêu cầu thu thập tài liệu liên quan đến việc nghiên cứu phát triển loại thuốc mới và mang vào văn phòng của anh ta.
Đọc đến trang cuối cùng, Thanh Hoành bày tỏ thẳng quan điểm:
- Anh đưa đề án cho tôi đọc nhằm mục đích gì?