Âm Láy Ma Quỷ - Chương 50

Tác giả: Tô Mịch

Thanh Hoành cảm thấy mình như lại vừa bị sét đánh trúng, giọng nói khàn đặc của anh thật giống với người "làm việc" quá sức đêm qua, nhưng sự thật là họ không làm gì hết, họ chỉ trò chuyện một lát rồi buồn ngủ quá nên cả hai cùng thi*p đi thôi.
Bà Trác Ninh cười cười rồi buông tha cho cô:
- Cháu đi rửa mặt đi, để bác gọi nó dậy.
Nói đoạn bà ϲởí áօ khoác, xắn tay áo, cuộn tròn một cuốn tạp chí, đến bên giường bệnh, lật chăn, đập cuộn giấy vào mặt Cửu Thiều:
- Còn không dậy? Giả vờ ngủ này, giả vờ ngủ này!
Thanh Hoành khóa trái cửa phòng vệ sinh, xả nước, vỗ tới tấp lên mặt. Khủng khi*p quá! Cô phải bình tĩnh mới được.
Hình như cô loáng thoáng nghe thấy thanh âm của một vụ "bạo lực đẫm máu", nhưng khi cô từ phòng vệ sinh bước ra thì bà Trác Ninh đã ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, đối diện với con trai. Thanh Hoành vội rót trà mời bà.
Bà Trác Ninh đón lấy cốc trà, mỉm cười với cô, sau đó rút trong túi áo ra một phong bao lì xì:
- Trà bác uống rồi nhé, cái này là của cháu.
- …
Thanh Hoành lại một lần nữa đứng hình.
- Sao không nhận? Có phải cháu chê ít không?
- Cháu cám ơn!
Thanh Hoành gần như giật lấy phong bao lì xì từ tay bà.
- Ngoan lắm! - Bà Trác Ninh vuốt má cô. - Vừa ngoan vừa dịu dàng, đúng là mẫu con gái bác thích.
Thanh Hoành thở phào, vậy là cô đã được an toàn.
Bà Trác Ninh gõ cốc:
- Con trai, rót trà cho mẹ!
Cửu Thiều lạnh lùng đáp:
- Ấm trà ngay cạnh mẹ đó thôi.
Bà nhướn mày nhìn con trai, Cửu Thiều vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Cuối cùng, bà đành bỏ cuộc, đứng lên cầm theo áo khoác.
- Mẹ đi mời y tá đến kiểm tra cho các con.
Bà vừa đi khỏi và đóng cửa lại, Cửu Thiều lập tức đỡ gáy Thanh Hoành, hôn lên môi cô. Sau những màn "đả kích" liên tiếp, tri giác của Thanh Hoành gần như trở nên tê dại, vì thế cô để mặc lưỡi anh xâm nhập vào miệng mình.
Lúc rời khỏi môi cô, anh khẽ nói:
- Mùi kem đánh răng rất được.
Cô lập tức nhớ lại nụ hôn trong phòng làm việc của Sở cảnh sát, vừa bực vừa buồn cười:
- Tiếc là ở đây em không có nước cạo râu.
Mười phút sau, bà Trác Ninh và y tá quay lại phòng bệnh của họ.
Cô y tá kiểm tra xong xuôi thì cười bảo:
- Chỉ cần vết gãy liền lại là không vấn đề gì.
Y tá vừa đi khỏi, Cửu Thiều từ phòng vệ sinh bước ra.
Bà Trác Ninh nhìn con trai chằm chằm, đột nhiên bà bảo:
- Nếu con vừa giải quyết vấn đề sinh lý trong phòng vệ sinh thì hình như hơi nhanh thì phải.
Thanh Hoành suýt sặc nưóc.
Cửu Thiều rốt cuộc không nhịn nổi nữa:
- Mẹ định làm gì thế?
Bà Trác Ninh vỗ bàn:
- Mẹ đến đón các con về nhà.
- Xin chờ một lát.
Thanh Hoành vội hỏi:
- Bác nói "các con" là bao gồm cả cháu?
Sau đó, cả hai mẹ con Cửu Thiều đều nhìn cô bằng ánh mắt mà hàm ý của nó là: Không cháu/em thì còn ai vào đây!
Cô cảm thấy, hẳn kiếp trước cô đã gây ra nhiều nghiệp chướng phóng hỏa đốt nhà, Gi*t người ςướק của đủ cả nên kiếp này mới "ᴆụng" phải mẹ con họ.
Làm xong thủ tục xuất viện, Thanh Hoành theo hai mẹ con họ ra bãi đỗ xe.
Thành phố Tân cách thành phố họ sinh sống chừng ba tiếng chạy xe trên đường cao tốc, đó là khoảng cách thích hợp để lái xe. Bà Trác Ninh ngồi vào ghế lái, khởi động xe, còn Cửu Thiều thì xếp hành lý và thuốc thang vào thùng xe, sau đó kéo cô ngồi vào hàng ghế sau.
Thanh Hoành thì thầm:
- Như thế không lịch sự lắm thì phải?
Cửu Thiều bảo:
- Em cần lịch sự hay cần mạng sống?
Tiếp đó, cô được chứng kiến "tay lái lụa" của "sát thủ đường cao tốc", bà Trác Ninh chuyển làn mà không hề bật xi-nhan, chuyển hướng cũng không thèm nhìn kính chiếu hậu, mỗi lúc xe phía sau vọt lên chửi, bà liền kéo cửa xe, thái độ vui vẻ, xin lỗi chân thành, và còn không quên tặng họ một nụ hôn gió.
Về đến nhà Cửu Thiều, Thanh Hoành thấy nỗi nơm nớp lo sợ của mình đã gần biến thành chứng hạ đường huyết.
Nhà Cửu Thiều nằm trong khu đô thị hiện đại nhất phía đông thành phố, là kiểu căn hộ với kiến trúc phòng khách thông tầng hiện đại, sang trọng. Chủ đầu tư dự án là tập đoàn kinh tế nhà họ Tạ, tập đoàn kinh tế lớn nhất thành phố. Thanh Hoành biết về dự án này vì đó là dự án đầu tiên sau khi Tạ Doãn Thiệu nhậm chức CEO của tập đoàn, họ bán những căn hộ cao cấp với giá trên trời. Bà Trác Ninh thả họ ở lối vào hầm gửi xe, rồi bà đích thân lái xe xuống hầm.
Cửu Thiều nắm tay Thanh Hoành, chầm chậm cất bước về phía tòa nhà gia đình anh sống.
Ngày đông tháng rét mà Thanh Hoành thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.
Cửu Thiều ấn ngón tay vào khóa cửa lưu dấu vân tay đẩy cửa kính vào tòa nhà:
- Em đang run?
Thanh Hoành hờn dỗi:
- Anh vội vội vàng vàng kéo em về nhà, không để cho em kịp mua quà, đi tay không đến nhà anh làm khách.
Thì ra là nguyên nhân này. Anh tủm tỉm:
- Đừng quên những gì em đã hứa, đã cá cược thì phải giữ lời. Hơn nữa, người vội vội vàng vàng kéo em về nhà là mẹ anh chứ không phải anh. Nếu em thấy khó xử thì lát nữa ăn trưa xong, anh đưa em đi sắm đồ ở trung tâm thương mại gần đây.
Thang máy dừng lại, Cửu Thiều ấn ngón tay khai báo dấu vân, số tầng có căn hộ của gia đình anh sáng lên.
Thanh Hoành tranh thủ thời gian, lôi hộp trang điểm ra dặm thêm phấn, tút lại dung nhan. Cửu Thiều nhìn cô, không biết phải nói sao. Thực ra, anh cũng không biết phải giải thích với cô thế nào, hơn ba mươi năm qua anh chưa từng đưa cô gái nào về nhà, vì thế, lần này cô chịu theo anh về gặp bố mẹ anh, người nhà anh hẳn là biết ơn cô nhiều lắm.
Thang máy đưa họ lên tới căn hộ của gia đình anh, Cửu Thiều xoay nắm cửa, bảo cô:
- Dép đi trong nhà ở đây, em có muốn lên phòng anh tham quan không?
Thanh Hoành thay dép lê, định trả lời thì thấy một người đàn ông trung niên, cao bằng Cửu Thiều tay cầm dao thái rau xuất hiện trước mặt họ, rồi cô nghe anh chào:
- Bố ạ!
Đột nhiên, cô không kiểm soát nổi biểu cảm của mình.
Thanh Hoành cố sức nhớ lại ngày trước khi cô và Tạ Doãn Luy đính hôn, cô đến nhà anh ta ra mắt và cảnh tượng mà cô chứng kiến ở nhà họ Tạ là thế nào, nhưng cô không thể nhớ ra. Bởi vì, lúc đó cô vốn không hề bận tâm đến việc đính hôn, nhưng cô chắc chắn một điều, không có chuyện người đàn ông trụ cột trong gia đình xuất hiện trước mặt cô với con dao thái rau trên tay.
Nhưng cô vẫn cố "nặn" ra một vẻ mặt ngoan hiền:
- Cháu chào bác.
Ông Tiêu gật đầu:
- Mời vào mời vào! Bác đang nấu cơm, à, nhà bác có mấy món ăn gia truyền rất ngon.
Thanh Hoành khôn khéo đáp lại:
- Sau này cháu sẽ học...
Nhưng ông Tiêu lại bảo:
- Sau này để Cửu Thiều nấu cho cháu ăn.
- …
Cô đã lỡ lời! Cô thấy Cửu Thiều đang cúi đầu tủm tỉm cười, mãi đến khi ông Tiêu đi vào bếp, cô mới bực mình huých anh một cái:
- Không được cười!
- Không phải anh cười em đâu, anh thấy vui, không ngờ em lại tự giác đến thế.
Cửu Thiều nắm tay cô:
- Lên phòng anh xem không?
Anh vừa dứt lời đã nghe tiếng ông Tiêu mở cửa kính bếp, dặn dò:
- Còn khoảng hai mươi phút nữa là xong, các con đừng “làm” gì quá lâu.
Thanh Hoành đưa tay lên Ϧóþ trán.
Cửu Thiều đáp lại:
- Làm gì có việc gì kéo dài đến thế.
Nhưng bố anh đã đóng cửa lại, và không nghe thấy lời anh.
Thanh Hoành theo anh lên tầng hai. Tầng hai nhà anh chỉ có hai phòng, một phòng đọc sách kết hợp với nghe nhạc, xem phim giải trí, phòng còn lại là phòng ngủ của anh. Thanh Hoành vào phòng anh và lập tức than thở:
- Giống phòng giải phẫu quá!
Chỉ đưa mắt một cái cô liền trông thấy mô hình cơ thể người đặt cạnh giá sách, anh còn thắp điện bên trong, vùng иgự¢ mở rộng, nên có thể thấy rõ tâm thất, buồng tim, động mạch, tĩnh mạch. Cửu Thiều kéo tấm vải trùm lên mô hình ấy:
- Đây là một sai sót.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc