Âm Láy Ma Quỷ - Chương 35

Tác giả: Tô Mịch

Thanh Hoành nhận thấy tình hình đang dần trở nên mất kiểm soát, bầu không khí náo nhiệt, sục sôi, trò chơi mạo hiểm dễ kích động thú tính và lòng hiếu thắng của con người, và còn cả đám đông không ngừng hò reo cổ vũ này nữa. Cô quay sang, định giữ tay Cửu Thiều lại, nhưng không kịp nữa rồi, anh đã bước lên sàn đấu, đối mặt với Thẩm Dật:
- Có tôi.
Thẩm Dật nhìn anh, nụ cười chứa đầy vẻ ngạo mạn, thách thức:
- Không buộc dây an toàn chứ?
Thanh Hoành cảm thấy chóng mặt muốn xỉu, cô mong Cửu Thiều lý trí một chút. Vòng kim loại có thể đưa họ lên độ cao tối đa mười mét, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ gãy cổ.
Cửu Thiều trầm ngâm giây lát, nở nụ cười khinh khi:
- Anh nghĩ chúng ta mà cần đến dây an toàn sao?
Thanh Hoành quay đầu lại, trừng mắt lườm Tô Quỳ, cô ta vội xòe tay, nhún vai, giả giọng lấy làm tiếc:
- Tôi chỉ đùa thôi, ai biết các anh ấy cả nghĩ như vậy.
Tô Tường không kìm được sự lo lắng:
- Chị ơi, trò này nguy hiểm lắm, họ lại không thắt dây an toàn!
Tô Quỳ ôm eo em gái:
- Đừng lo, họ thấy không ổn tự khắc sẽ dừng lại, họ có phải trẻ con đâu.
Vẻ mặt của La Lệnh, Lâu Triệt và Hình Mẫn đều không hề vui vẻ.
Thanh Hoành nghe thấy Lục Mẫn Chi lầm bầm bên cạnh:
- Cô ta đúng là đồ ma nữ…
Cô định lên ngăn cản họ, nhưng bảo vệ đã lùa khán giả ra xa sàn đấu, không cho ai lại gần trong phạm vi một mét, thêm vào đó tiếng trống báo hiệu nổi lên ầm ầm, át cả tiếng gào thét của cô.
Thanh Hoành thấp thỏm lo âu, nhưng lúc này hai người đã đứng trong vòng tròn kim loại, bắt đầu cất bước trong tiếng trống ầm vang. Vòng kim loại cuốn lên cao, nhanh chóng tới lưng chừng. Ở bên dưới bắt đầu có người la hét inh ỏi, tiếng la hét hòa vào tiếng trống tạo nên bầu không khí sôi sục, điên cuồng.
Thanh Hoành rút di động, định báo cảnh sát, nhưng lại thôi. Bỗng, cô thấy bên Thẩm Dật lắc lư không vững, để giữ thăng bằng, anh ta buộc phải dừng bước. Nhưng Cửu Thiều không dừng nhịp bước khớp với Thẩm Dật, nên vòng kim loại cứ lắc lư dữ dội giữa không trung.
Điều quan trọng nhất của trò chơi mạo hiểm này là sự phối hợp, nhịp bước và tốc độ di chuyển của hai người phải khớp với nhau, thì vòng tròn kim loại mới duy trì được sự thăng bằng. Nếu một trong hai người đi lệch nhịp, vòng tròn sẽ nghiêng đổ về phía người đó. Và nếu người đó rớt khỏi vòng kim loại thì trọng tâm sẽ rơi vào vị trí của người còn lại, hậu quả sẽ khôn lường.
Mặc dù ngay khi Thẩm Dật bước sai nhịp, Cửu Thiều đã lập tức điều chỉnh thế đứng, nhưng mức độ nguy hiểm vẫn rất lớn.
Trọng tài ra hiệu cho nhân viên y tế đứng chờ phía bên dưới, họ nhanh chóng mang theo hộp thuốc, băng qua khu vực cách ly, đến trước sàn đấu. Cũng có người cầm sẵn di động chuẩn bị gọi cấp cứu.
Thanh Hoành lo lắng phát điên, đúng lúc đó cô thấy hai người tiếp tục bước đi trong vòng tròn, đưa vòng kim loại lên điểm cao tối đa, rồi từ từ hạ độ cao. Lúc này, tiếng hò reo, tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên rào rào nhưng cô không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả, ánh mắt cô dán chặt vào vòng kim loại đang từ từ hạ thấp độ cao và nhanh chóng đến điểm chỉ còn cách mặt đất năm mét.
Lục Mẫn Chi vỗ vai an ủi cô:
- Không sao rồi, trông cô kìa, sợ hãi tái xanh cả mặt.
Thanh Hoành gượng cười:
- Tôi thường bị hạ đường huyết, không phải vì sợ.
Vòng kim loại chỉ còn cách mặt đất một mét, lúc này trọng tài mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta bắt đầu khuấy động bầu không khí vui vẻ bằng mấy câu hài hước. Thẩm Dật nhảy khỏi vòng kim loại, hí hửng chạy tới chỗ Thanh Hoành, hớn hở như trẻ con đòi quà vì lập được thành tích cao:
- Khi nãy cô có thấy vẻ đẹp trai, sức hấp dẫn mãnh liệt của tôi không?
Thanh Hoành giận run người, lạnh lùng chỉ tay vào anh ta và quát:
- Anh cút thật xa cho tôi!
Cửu Thiều đứng từ xa quan sát Thẩm Dật hứng chịu cơn giận dữ ngút trời của Thanh Hoành. Anh quyết định không lại gần cô cho đến khi lửa giận xẹp xuống chỉ số an toàn. Cơn tức giận của con người luôn có điểm cực hạn, sau khi được xả bớt sẽ trở lại bình thường, khi ấy anh sẽ an toàn.
Còn về phần Thẩm Dật, anh ta dại dột thì mặc anh ta.
Có lẽ do không chịu nổi sự mắng mỏ nặng lời của Thanh Hoành, Lục Mẫn Chi huých khuỷu tay vào tay cô:
- Đừng như thế, các cô các cậu vẫn còn trẻ, tuổi trẻ vốn bốc đồng mà. Vả lại, họ có sao đâu.
- Bốc đồng?
Thanh Hoành ném ánh nhìn sắc hơn dao về phía Cửu Thiều. Thẩm Dật bốc đồng thì mặc anh ta, vì anh ta vốn là nghệ sĩ, nghệ sĩ thường hành động điên điên khùng khùng. Nhưng Cửu Thiều không phải kiểu người bốc đồng. Anh vốn là người điềm đạm, cẩn trọng, dù có bị khích tướng cũng kiểm soát rất tốt tâm lý.
Ánh mắt sắc lạnh của Thanh Hoành khiến Cửu Thiều buộc lòng phải điều chỉnh tốc độ, anh đi chậm lại, chờ Hình Mẫn.
Hình Mẫn hắng giọng, nói:
- Ở nhà tôi, phàm những việc trọng đại, tôi đều là người quyết định.
Cửu Thiều đưa mắt nhìn ông.
- Mặc dù vợ tôi giữ thẻ ngân hàng, nhưng khi nào cần tiêu tiền, tôi cứ việc chi tiêu thoải mái, không phải báo cáo.
- Rốt cuộc anh muốn nói điều gì?
- Ngoài sự ngạo mạn, tôi còn phát hiện ra một điểm yếu ૮ɦếƭ người ở cậu.
- Thứ nhất, tôi không ngạo mạn, cùng lắm chỉ là khiêm tốn và không biết ra vẻ. Thứ hai, nhược điểm mà anh nói cũng chẳng có gì to tát.
Hình Mẫn mỉm cười:
- Vậy cứ chờ xem. Nếu tôi là Ám Hoa, tôi sẽ lợi dụng nhược điểm này của cậu.
Cửu Thiều vẫn nhìn thẳng phía trước, anh thừa hiểu Hình Mẫn đang thử anh, mặc dù họ từng là đồng đội, từng sát cánh bên nhau, nhưng sự tín nhiệm giữa họ đang rơi vào khủng hoảng.
- Anh là Ám Hoa? Hay là đồng phạm của hắn?
- Tôi cũng muốn hỏi cậu câu hỏi ấy.
Nhưng lúc này chưa thể có câu trả lời.
Thanh Hoành muốn lập tức rời khỏi biệt thự của Tô Quỳ, trò đùa của cô ta quá nguy hiểm, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng ngoài cô, hình như không ai muốn đi khỏi đó. Cho dù là La Lệnh và Lâu Triệt đều bắt đầu nhìn Tô Quỳ bằng ánh mắt căm ghét và đề phòng, bọn họ cũng không có ý định rời khỏi biệt thự.
Bữa tối chìm trong bầu không khí nặng nề. Ăn xong, Lục Mẫn Chi, Thẩm Dật và những người khác quyết định ra ngoài đi dạo. Thanh Hoành về phòng thu dọn đồ đạc. Nghe tiếng gõ cửa, cô không buồn quay đầu lại, nói:
- Vào đi.
Cửu Thiều vào phòng, ngồi bên mép giường trong dáng vẻ của người biết lỗi.
- Hôm nay anh hơi bốc đồng.
Cô nhìn anh:
- Bốc đồng?
- Dù anh rất giỏi kiềm chế cảm xúc, dù máy kiểm tra nói dối cũng phải chịu thua anh, thì điều đó cũng không có nghĩa anh không bao giờ bốc đồng.
Thanh Hoành giơ tay túm áo sơ mi của anh:
- Độ cao mười mét, không thắt dây an toàn, anh không cảm thấy có lỗi với mẹ anh à?
Cửu Thiều tủm tỉm:
- À, nếu em nhắc đến mẹ anh… anh nghĩ bà ấy không để bụng đến chuyện này đâu. Bởi vì dây thần kinh của bà to ngang với dây cáp điện.
Thanh Hoành ngẫm nghĩ một lát thì thấy anh nói cũng có lý. Khi con trai chưa biết sống ૮ɦếƭ ra sao, rồi khi được cứu thì bị theo dõi giám sát 24/24 giờ, bà vẫn dửng dưng như không. Bà không hề lo lắng như những người mẹ bình thường khác. Di truyền học quả thật vi diệu. Cô vung tay, thả anh ra, rồi tự an ủi:
- Thôi được, đằng nào anh cũng không việc gì, em hết giận rồi.
Cô vừa thả tay thì mấy chiếc cúc áo của anh cũng rơi lẻng xẻng xuống nền nhà.
Cửu Thiều nhích lại gần, kéo túi hành lý của cô sang bên, anh hoàn toàn không bận tâm đến mấy chiếc cúc áo bung rơi.
- Em rất muốn tìm ra Ám Hoa, đúng không?
Thanh Hoành thoáng sững sờ trước vẻ nghiêm túc của anh. Cô gật đầu lia lịa.
- Kể cả trong mơ. Trước khi đưa hắn đi “ăn đạn”, em sẽ hoạn hắn, cắt của quý của hắn thành mười hai phần và bắt hắn ăn hết.
Khóe môi Cửu Thiều giật khẽ khi nghe kế hoạch tàn bạo của cô.
- Ừ, nhưng trước tiên phải tìm cho ra hắn đã.
Thanh Hoành gật đầu đồng tình.
- Muốn thế, phải luôn bám sát những người may mắn sống sót, chờ Ám Hoa sơ sẩy để lộ dấu vết.
Thanh Hoành suy nghĩ một lát, tiếp tục gật gù.
Anh khéo léo dỗ ngon dỗ ngọt cô:
- Nếu em bỏ đi lúc này sẽ để lỡ tin tức quan trọng. Hình Mẫn là người giàu kinh nghiệm và nhạy bén trong phá án, em thấy không, anh ấy đã phải vất vả thế nào mới tạo ra cơ hội để được ở lại đây. Trong khi em chẳng cần nhọc lòng sắp đặt cũng có được cơ hội này.
Cô thở than:
- Em không ngờ anh khéo ăn nói đến thế.
Anh mỉm cười:
- Anh cũng không ngờ em thích anh nhiều thế.
Lúc rời khỏi sàn đấu và nhìn thấy vẻ mặt không giấu nổi tâm tư của cô, anh cảm thấy rất hài lòng. Anh muốn có được cảm giác chắc chắn ấy, và việc tham gia trò chơi mạo hiểm kia không hoàn toàn chỉ là sự bốc đồng.
Buổi tối hôm đó, mọi người không hẹn mà gặp, đều tập trung tại phòng khách hoặc phòng chơi bài.
Thanh Hoành biết vì sao có sự “ăn ý” như vậy giữa bọn họ. Tô Quỳ nói cô ta biết bí mật của từng người. Nhưng khi nào tiết lộ bí mât, còn tùy thuộc vào tâm trạng của cô ta. Vì thế, nếu vắng mặt, rất có thể anh sẽ trở thành đối tượng bị dị nghị.
Trong lúc đó, Tô Quỳ đang ngồi viết trên chiếc ghế lười. Cô ta mặc trang phục ở nhà rộng rãi, tóc 乃úi cao, để lộ chiếc cổ dài quyến rũ. Cô ta viết được một lúc thì vươn vai cho đỡ mỏi rồi lại cắm cúi viết tiếp.
Thanh Hoành chơi bài với mấy người kia, nhưng tâm trí họ cứ để đâu đâu, chốc chốc lại liếc Tô Quỳ bằng ánh mắt đầy hồ nghi. Đúng tám giờ tối, chị giúp việc bưng trà và đồ ăn đêm lên mời họ. Chị đặt cốc trà bên cạnh Tô Quỳ, rồi lôi trong túi áo ra một phong thư nhàu nhĩ.
- Thưa cô… tôi tìm thấy cái này trong hòm thư báo ngoài cửa.
Chị ta ra ngoài đổ rác, lúc quay vào tiện tay mở tủ thì thấy lá thư này.
Bì thư không có dấu bưu điện, chỉ có vài dòng chữ xiên xẹo, ghi người nhận là Tô Quỳ.
Tô Quỳ nhận thư, ngó qua, định vứt sang một bên, nhưng sau đó có chút tò mò, liền mở ra đọc. Đột nhiên, hai mắt Tô Quỳ trừng trừng, hơi thở gấp gáp, cô ta đưa tay với cốc trà nhằm che dấu sự xúc động, nhưng bàn tay run rẩy, vừa chạm vào cốc, trà nóng liền bắn ra ngoài, rớt vào tay. Tô Quỳ tức giận gạt cốc nước xuống nên nhà, lông mày dựng ngược:
- Trà nóng thế này thì uống thế nào?
Chị giúp việc vội vàng lau vết nước trà vấy lên quần Tô Quỳ, và xin lỗi:
- Thưa cô, tôi không cố ý, tôi không cố ý thật mà… Tay cô tấy đỏ rồi kìa, cô mau xối nước lạnh đi.
La Lệnh miết lá bài, “chậc” một tiếng.
- Cô ta đến kỳ mãn kinh rồi hay sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc