Thanh Hoành đang gắp một miếng gan ngỗng, nghe anh nói vậy, gương mặt cô thoáng nét bối rối:
- …Sau gáy là phần nhạy cảm của anh, lúc em chính lại cổ áo cho anh, anh không né tránh, nên em đoán anh không mất trí nhớ. Sau đó là kết quả bài trắc nghiệm tâm lý với số điểm chia đều của anh. Anh còn nhớ, trước đây anh từng gửi email cho em và nói, ngay cả loại bài trắc nghiệm gồm mười sáu nội dung anh cũng có thể làm ra bất cứ điểm số nào anh muốn?
Sau khi phát hiện ra anh không hề mất trí nhớ, cô đã đề nghị với anh, đến lúc phải tiến hành kiểm tra nói dối. Sau khi giáo sư Đàm công bố kết quả, mọi người đều thở phào, và bắt đầu nới lỏng canh gác. Hình Mẫn cũng không nhận ra, nên đi ăn với giáo sư Đàm. Cửu Thiều liền lợi dụng khoảng thời gian này để trốn khỏi bệnh viện.
Trước lúc rời khỏi phòng bệnh, cô cố ý chỉnh lại cổ áo cho anh, thực ra lúc đó cô đã nhét chìa khóa nhà cho anh.
Cửu Thiều cười, bảo:
- Đương nhiên anh vẫn nhớ. Anh còn nhớ em rất ghét người khác hỏi em kiêng món gì?
- Điều này không đúng, sao em lại ghét người khác hỏi mình kiêng ăn món gì?
- Tuy em không nói ra, nhưng câu trả lời đã viết hết lên mặt em.
Cửu Thiều ăn một thìa cháo.
- Trong đầu em nghĩ, đối với người không kiêng kị bất cứ thứ gì như em, thì nên trả lời câu hỏi này thế nào… Em không còn là đứa bé mười tuổi, dù chỉ biết cắm đầu ăn uống, vẫn có người xoa đầu khen đáng yêu. Bây giờ nếu em vẫn như thế, người ta sẽ suy nghĩ…
Thanh Hoành vội ngăn anh lại:
- Dừng lại, dừng lại! Không nói nữa!
Cửu Thiều ung dung nói tiếp:
- Xem ra những gì anh nói đều đúng, em sợ người ta sẽ nghĩ mình…
- Đã bảo không được nói nữa mà !
Thanh Hoành cảm thấy huyết áp của mình đang tăng lên.
- Đừng tưởng em dễ bị anh uy Hi*p nhé!... Thôi được rồi, anh ra điều kiện đi!
- Đổi bằng gan ngỗng, miếng gan em đang gắp đó.
Thanh Hoành nhìn miếng gan ngỗng trên đũa của cô:
- Nhưng em đã cắn mất một góc rồi. Với lại, anh bảo không ăn иộι тạиg gia cầm kia mà.
Cửu Thiều hết kiên nhẫn:
- Mau lên!
Thanh Hoành đành bỏ miếng gan cắn dở vào bát của anh.
Anh nếm thử, nhăn mặt bảo:
- Vẫn khó ăn như thế.
Trong lúc anh đi tắm thì Thanh Hoành tranh thủ là khô quần áo cho anh. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình giống như một bà nội trợ, đảm đương mọi công việc nhà.
Là xong quần áo ngủ cho anh, cô quay qua gấp gọn toàn bộ số quần áo đã khô, sau đó đến gõ cửa phòng tắm:
- Em mang quần áo cho anh, đừng xấu hổ!
Cô treo quần áo lên móc, chợt nghe “roẹt” một cái, tấm rèm trong nhà vệ sinh được kéo ra, nước ngừng chảy. Tiếng anh vang lên sau lưng cô:
- Em nói ngược rồi, người xấu hổ là em mới phải.
- Anh nói thế làm em càng muốn quay người lại hơn.
- Xin cứ tự nhiên.
Buồng tắm mịt mù hơi nước, sữa tắm mùi nhựa thông lan tỏa trong không gian. Mọi người biết cô dùng loại sữa tắm này đều tỏ ra hết sức bất bình trước sở thích quái đản của cô. Thanh Hoành quay đầu lại, ngó anh, ngạo mạn tuyên bố:
- Đừng tưởng dọa được em, số lượng cơ thể không mảnh vải che thân mà em từng nhìn còn nhiều hơn cả Tạ Doãn Luy đấy.
Chỉ có điều đều là các thi thể.
Cô treo quần áo xong thì khép cửa buồng tắm, đi ra, tranh thủ là phẳng áo sơ mi và áo khoác ngoài của anh. Đang là quần áo thì nhận được điện thoại của Nhã Ca. Cô ấy hào hứng kể và không quên thêm thắt.
- Ăn trưa xong quay về bệnh biện, Hình Mẫn phát hiện ra Cửu Thiều đã biến mất dưới sự giám sát, canh gác cẩn mật của cảnh sát, lúc đó ông ta như người bị cương thi ngoạm đầu vậy.
Thanh Hoành kẹp di động giữa má và vai, giũ phẳng chiếc áo vừa là xong.
- Mình tin rằng cậu gọi đến không phải chỉ để cười nhạo đội trưởng.
Sự hào hứng của Nhã Ca bỗng chốc tan biến:
- Ừ, là thế này, về cơ bản họ đã xác định những người mất tích còn lại đã gặp nạn. Ngày kia tổ chức lễ truy điệu bác Lăng, cậu có đến không?
Thanh Hoành im lặng hồi lâu mới đáp lại:
- Ừ, mình sẽ đến.
Cô cúp điện thoại, và nhìn thấy Cửu Thiều đứng cách đó không xa. Anh mặc bộ đồ ngủ màu đen, càng tôn thêm nước da trắng và toát lên vẻ mạnh mẽ, nam tính.
Thanh Hoành nắm chặt di động.
- Vừa đấy chứ, em chỉ đoán mò cỡ của anh thôi.
Cửu Thiều đến trước mặt cô:
- Nhã Ca đã nói gì?
- Không có gì.
- Hiện lên mặt em cả rồi kìa.
Thanh Hoành treo quần áo lên mắc.
- Nếu anh đã đoán ra thì còn hỏi em làm gì nữa.
Trong giây lát cô cảm nhận được vòng tay anh trên eo mình, vòm иgự¢ của anh thật rộng rãi, thoải mái. Anh vùi cằm vào gáy cô, thì thào:
- Anh muốn xác nhận lại có phải ngoài anh ra, tất cả những người khác đều đã gặp nạn?
Thanh Hoành gật đầu, bổ sung thêm:
- Ngoài anh và đội trưởng Hình Mẫn.
Cửu Thiều hít một hơi thật sâu, vuốt ve tóc cô:
- Đừng lo, anh không sao.
Thanh Hoành gặp ác mộng, trong giấc mơ của cô, tất cả mọi người đều là Ám Hoa, những gương mặt quen thuộc, nhưng khi họ quay lại thì đều biến thành những gương mặt hoàn toàn lạ lẫm, và họ nói với cô: “Hey sweetie, em làm tôi quá thất vọng.”
Cô giật mình tỉnh giấc, đưa mắt nhìn qua cửa kính thông ra ban công, vầng trăng lạnh lẽo treo chênh chếch, vẫn đang là nửa đêm.
Cô khoác áo, rời phòng ngủ, định tìm thứ gì đó ăn cho đỡ sợ, chợt trông thấy một người ngồi lặng lẽ trong bóng đêm. Cô thoáng ngạc nhiên, nhưng nhận ra ngay, liền cười, bảo:
- Anh cũng bị mất ngủ?
Cửu Thiều lúc nào cũng ngồi nghiêm trang như vậy, anh nhíu mày, dường như đang chìm sâu trong suy tư. Nghe tiếng cô, anh không tỏ ra bất ngờ, chỉ điềm nhiên đáp:
- Ừ, anh không ngủ được.
Thanh Hoành bước lại, ngồi xuống bên cạnh anh, ngẫm nghĩ thế nào, cô khoanh chân, thu mình trên sofa.
- Đừng cằn nhằn dáng ngồi khiếm nhã của em, bây giờ đang là nửa đêm, không ai bận tâm đến điều đó đâu.
Cửu Thiều nhìn cô:
- Khiếm nhã? Em đã bao giờ trang nhã đâu.
Thanh Hoành hờ hững nói:
- Anh biết không, có thể em đang sống trong cái lốt của một người khác, biết đâu dưới lớp vỏ bọc bên ngoài này mới là em đích thực. Ngoài kia trăng sáng vằng vặc, chờ em nổi hứng, sẽ biến hình cho anh xem.
Cửu Thiều phì cười vì câu nói đùa của cô.
- Thực ra em có thể thừa nhận một cách thẳng thắn rằng, em đang lo lắng cho anh, không muốn thấy anh rầu rĩ, chán nản. Cứ nói thẳng như vậy có phải tốt hơn không.
Thanh Hoành nghiêng đầu, nhìn anh:
- Em đang lo cho anh, không muốn thấy anh rầu rĩ, chán nản.
Cửu Thiều sững sờ, quay sang nhìn cô.
Họ nhìn nhau trong giây lát, cô mỉm cười, nói:
- Tuy nhiên, em nghĩ mặc dù lần này bị giáng một đòn đau, nhưng không đến nỗi không thể gượng dậy, đúng không?
Cửu Thiều nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên đùi anh, cúi đầu chạm vào trán cô, cười, bảo:
- Em nói đều đúng cả.
Cô nhìn anh:
- Lạ quá, sao anh không muốn hôn em nhỉ?
- …Muốn lắm, nhưng không sao thốt nên lời – Anh tỏ ra băn khoăn: - Anh không hiểu em định nghĩa thế nào về “tình yêu”. Anh thất bại một lần và không có kinh nghiệm trong chuyện này. Em dạy anh, được không?
- Đầu tiên anh phải thẳng thắn. – Cô ngồi thẳng lưng, nhìn sâu vào mắt anh: - Anh còn nhớ chị Diệp Vi không?
- Diệp Vi? Không nhớ.
Cô kéo cổ áo anh:
- Câu đầu tiên đã nói dối rồi, em cho anh không điểm. Em không tin anh không có chút ấn tượng nào với cô gái học cao hiểu rộng lại xinh đẹp, tính tình cởi mở như chị Diệp Vi. Thôi được, anh không thừa nhận cũng không sao. Thực tình, em không hiểu, em không xinh đẹp bằng chị Diệp Vi, gia thế không hoành tráng, không được nuôi dạy tốt như chị ấy, cũng không dũng cảm và kiên trì trong tình yêu như chị ấy. Tóm lại, em chỉ là phiên bản cấp thấp của Diệp Vi. Nhưng sao anh lại không thích chị ấy mà lại thích phiên bản cấp thấp là em đây?
Cửu Thiều cười ngất.
- Sao em tàn nhẫn với bản thân thế?
- Sự thật luôn tàn khốc như vậy.
- Em hỏi vậy anh cũng chịu, không biết trả lời thế nào, theo em thì vì sao?
- Nếu em biết thì đâu cần hỏi anh.
Cửu Thiều cúi xuống hôn cô.
- Thế thì đành chịu, anh cũng không rõ vì sao, cứ như trúng tà vậy.
Thanh Hoành vui vẻ:
- Có thể vì kiếp trước anh nợ em rất nhiều tiền, hoặc rất nhiều tình cảm, nên kiếp này phải trả nợ.
Thanh Hoành tỉnh giấc vào trưa hôm sau. Cô chỉ nhớ là đêm qua hai người đã trò chuyện rất lâu, về sau cô buồn ngủ thi*p đi, Cửu Thiều phải bế cô vào phòng.
Rửa mặt chải đầu xong, cô tìm khắp phòng trong phòng ngoài nhưng không thấy anh đâu.
Anh đang đứng đầu danh sách nghi phạm nguy hiểm, vậy mà vẫn ung dung tại ngoại, rõ ràng muốn trêu ngươi phía cảnh sát.
Cô bật máy tính tìm kiếm thông tin, kết quả cứu hộ du thuyền Đông Thái Bình Dương đã được đăng tải , tính đến nay, số người mất tích vẫn tiếp tục tăng cao, người ta đã vớt được một số thi thể nạn nhân và đang tiến hành chứng thực thân phận . Trong số đó phải kể đến một cánh tay gãy mà sau khi kiểm tra DNA, họ xác nhận là một phần di thể của công dân Trung Quốc, giới tính nam, tên Lăng Trác Viễn, cán bộ ngành công an. Người nhà của nạn nhân cũng xác nhận khuy măng sét cài tay áo chính là loại mà Lăng Trác Viễn thường cài khi còn sống.
Thanh Hoành nhắm nghiền mắt, rất lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại và đăng nhập vào hòm thư. Cô trả lời bức thư của Ám Hóa: “Rốt cụôc ngươi muốn gì?”
Nhưng bức thư bị đẩy trở lại với lý do sai địa chỉ gửi.
Đầu giờ chiều Cửu Thiều mới quay về.
Anh đeo chiếc ba lô chuyên dùng khi leo núi, mũ lưỡi trai kéo thấp, anh mở cửa bước vào, thấy vẻ mặt của cô thì thoáng sững sờ:
- Liên quan đến giám đốc Lăng?
Thanh Hoành không muốn giấu giếm, cô thẳng thắn đáp:
- Vâng… Em vừa đọc tin, người ta đã tìm thấy di thể của cậu anh.
Cửu Thiều đứng bất động, một lúc sau mới bỏ ba lô xuống, cúi đầu kiểm tra đồ đạc trong ba lô:
- Trước lúc lên đường thực hiện nhiệm vụ, đề phòng xảy ra tình huống xấu nhất, anh đã thuê một căn phòng bằng chứng minh nhân dân của người khác và chuẩn bị ít đồ dùng cần thiết.
Nhưng anh không ngờ tình huống xấu nhất ấy đã xảy ra.
Thanh Hoành im lặng, cô hiểu anh.
- Khi nào nghi thức bắt đầu?
- Ngày mai.
- … Anh không đi được.
Thanh Hoành không biết phải nói sao, nếu chỉ là những lời an ủi thông thường, cô nghĩ anh không cần đến nó. Đột nhiên, cô cảm thấy bi ai thay cho anh. Có lẽ do tính cách mạnh mẽ, cứng rắn của anh nên mọi người đều cho rằng phàm là việc gì anh cũng sẽ hoàn thành rất xuất sắc, anh không thể thất bại, cũng không bao giờ yếu đuối, bi lụy như những người khác.
Nhưng đúng là anh đã quen như vậy, nên anh thậm chí không biết phải thể hiện nỗi đau như thế nào.
Cô đứng lên, lặng lẽ đến sau lưng anh.
Cô thấy khóa ba lô mới kéo được một nửa, rõ ràng anh đang vờ kiểm tra đồ đạc để che giấu cảm xúc.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.
Cửu Thiều thoáng rùng mình, anh ngẩng đầu lên, cố ép mình cười:
- Anh không sao.
- Em bắt đầu cảm thấy việc anh trốn khỏi sự kiểm soát của hệ thống camera theo dõi là một sai lầm. Vì hành động này càng chứng tỏ anh có thể là nghi phạm.
- Chỉ là “có thể” mà thôi. Sau một tháng sẽ có kết quả điều tra. Nhưng khoảng thời gian này vô cùng quan trọng, anh không thể lãng phí.
- Đội trưởng nói, nội bộ chúng ta có kẻ phản bội.
- Có khả năng đó.
- Ám Hoa còn sống, vì vậy chắc chắn hắn nằm trong số những người may mắn sống sót.
Cửu Thiều đứng lên, cúi nhìn cô, như thể đang nhìn chú mèo con tinh nghịch trong nhà:
- Em không nên tham gia vào những chuyện này, không hợp với em.
Hầu hết đồng nghiệp trong Sở cảnh sát đều tới tham dự tang lễ của Lăng Trác Viễn.
Vừa vào bãi đỗ xe, Thanh Hoành liền nhận thấy hai bên đường có rất nhiều xe cảnh sát. Cửu Thiều không đến dự tang lễ là quyết định sáng suốt.
Từ bãi đỗ xe đi ra, Thanh Hoành chợt thấy một phụ nữ trung niên mặc bộ đồ đen từ đầu kia của bãi xe đi tới. Ở người phụ nữ ấy toát lên vẻ trang nhã, quý phái, trên tay bà là một bó hoa ly màu trắng.
Bà nhìn giỏ hoa trên tay Thanh Hoành rồi lại nhìn cô và nhận xét:
- Giỏ hoa rất đẹp.
Thanh Hoành lịch sự đáp lại:
- Hoa của bác cũng vậy.
Người phụ nữ khẽ nhướn mày:
- Cháu có biết hoa này tượng trưng cho điều gì không?
Tượng trưng cho sự tưởng nhớ.
Thanh Hoành gật đầu:
- Cháu biết.
Người đó nhìn cô một lát, đột nhiên hỏi:
- Bác thấy cháu rất quen, tên cháu là Chử Thanh Hoành? – Bà liền chìa tay ra: - Bác là Lăng Trác Ninh.
Thanh Hoành biết bà là ai. Bà không chỉ là chị gái của giám đốc Sở cảnh sát, bà còn thường xuyên xuất hiện trên báo chí với danh tiếng của một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng và giáo sư thỉnh giảng của khoa âm nhạc một trường đại học nào đó. Nhưng câu nói tiếp theo của bà khiến Thanh Hoành không khỏi bối rối:
- Bác đã nghe Cửu Thiều kể về cháu, Cửu Thiều là con trai bác.
Thanh Hoành đáp:
- Xin lỗi bác, cháu không nhận ra bác, bác trẻ quá!
Lăng Trác Ninh tươi cười, nhưng nhanh chóng lấy lại nghiêm nghị:
- Cháu thật khéo ăn nói, tuổi tác là thứ không thay đổi được, tuổi này rồi, còn trẻ trung gì nữa.
Bãi đỗ xe cách lễ đường một đoạn khá dài, Thanh Hoành thầm cầu mong mau chóng đến được đó, cô lo lắng, nếu mẹ Cửu Thiều hỏi cô tin tức về anh, cô phải trả lời thế nào?
May mà Lăng Trác Ninh không khiến cô phải khó xử, bà bắt đầu cuộc chuyện một cách rất tự nhiên:
- Cháu có biết vì sao chúng tôi đặt tên con trai mình như vậy không? Bởi vì chồng bác là giảng viên khoa Toán còn bác giảng dạy âm nhạc, tên gọi đó là sự dung hòa hai lĩnh vực của chúng tôi.
Nghe bà nói vây, Thanh Hoành lập tức nhớ đến nhà toán học trứ danh Tần Cửu Thiều thời Nam Tống, người viết bộ sách Số thư cửu chương nổi tiếng và câu thơ:
Nhạc Cửu Thiều năm âm biến tấu
Bạn tri âm bốn cõi tề trung
Tên gọi ấy là kết tinh tình yêu của hai người, quả nhiên họ đã rất khổ công khi tìm tên cho con trai mình.
Lăng Trác Ninh nói tiếp:
- Cửu Thiều rất giống bác. Hồi nhỏ nó là đứa bé trầm tĩnh, ít nói, giống hệt con gái, thường bị đám con trai hàng xóm bắt nạt, nên bác cho nó đi học võ từ nhỏ. Thằng bé rất trượng nghĩa, luôn bênh vực công lý, nên mới quyết định từ bỏ nghề y mà vào ngành cảnh sát. – Bà dừng bước. – Bác có thể lấy tư cách của một người đã làm mẹ gần ba mươi năm đảm bảo với cháu rằng, người ta có thể khen ngợi thằng bé thông minh, mạnh mẽ, kiên cường, nhưng theo bác, những ưu điểm đó không là gì so với nguyên tắc bất khả lay biến của nó về lẽ đúng- sai, xấu –tốt.
Thanh Hoành đã bắt đầu hiểu vì sao bà lại nói những điều này với cô. Thì ra không phải bà hoàn toàn không hay biết việc Cửu Thiều bị theo dõi, giám sát, nhưng bà biết rằng bà “không nên” biết những chuyện đó, vì vậy mới vờ như không hay biết. Những bà đã khéo léo nói với cô rằng, với tư cách một người mẹ, bà khẳng định Cửu Thiều tuyệt đối không phải là Ám Hoa.
Thanh Hoành đưa mắt nhìn về phía trước, linh đường đã ở ngay trước mặt.
- Cháu thì nghĩ, tinh thần cảnh giác và khả năng gìn giữ thực lực bản thân của anh ấy cũng rất đáng nể.
Lăng Trác Ninh vỗ nhẹ cánh tay cô:
- Vậy thì bác yên tâm rồi. Bác giao Cửu Thiều cho cháu, mong cháu không từ chối.
Thanh Hoành bị bất ngờ:
- Giao cho cháu?
Bà mỉm cười:
- Bác rất mến cháu, bác nghĩ mình không nhìn lầm người.
Di thể của giám đốc Lăng chỉ là một cánh tay gãy.
Thanh Hoành đã thức trắng đêm để chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng nổi khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này. Cánh tãy gãy ấy giống hệt một cánh tay làm bằng sáp, trông như thật, kể cả tay áo bao bọc cánh tay ấy và cả khuy măng sét màu đỏ trên cổ tay.
Cô đặt giỏ hoa ở một góc linh đường, lúc quay lại thì thấy Lăng phu nhân bước đến, ôm chầm lấy cô:
- Cháu đến rồi à.
Trong phút chốc, Thanh Hoành cảm thấy mình như mất đi khả năng ngôn ngữ, cũng giống như hôm qua, lúc cô muốn an ủi Cửu Thiều vậy. Cô không biết phải nói gì, vì cô cũng từng trải qua cảnh ngộ mất đi người thân yêu nhất, nên cô hiểu, trong lúc này, nói gì cũng là thừa, cũng là vô nghĩa.
Rất lâu sau, cô mới khẽ vỗ vai Lăng phu nhân:
- Cháu xin lỗi.