"Đúng, đúng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu."
Lục Thiếu Thành nắm lấy vai tôi, cúi người xuống.
Tôi bị nắm chặt không có đường để chạy.
Nhắm chặt mắt lại, thoạt nghĩ, tôi chạy không thoát tay anh, còn giãy giụa làm cái gì.
Lúc tôi chuẩn bị đón nhận nụ hôn đầu đời thì.
"Ầm...."
Khói trắng bốc lên mù mịt, không thiếu những linh hồn đang hoảng loạn.
Người ôm đầu chạy, người cầm chân lướt, nói chung là vô cùng quỷ dị và đáng sợ.
"Khụ..."
Tôi đưa tay bịt miệng, thứ khói này làm tôi khó chịu.
Lục Thiếu Thành ôm lấy tôi, ép tôi vào иgự¢ anh, nhỏ giọng nói.
"Chịu khó một chút."
Tôi cố gắng nhìn sang phía đó, trong biển khói mênh ௱ôЛƓ, một người đàn ông cao lớn với quần áo kì lạ xuất hiện.
Tôi nhìn kĩ mới nhận ra đó là quần áo của thế kỉ trước, hắn ta cũng có nước da tái nhợt như Lục Thiếu Thành.
Hắn ta bước đến, tôi thấy trên khuôn mặt góc cạnh của hắn có một vết sẹo dài.
"Cuối cùng cũng tới."
Người đàn ông đó nhìn về phía tôi, đôi mắt thâm thúy khiến tôi rùng mình.
Lục Thiếu Thành thấy tôi sợ, nhẽ nhàng vỗ vai tôi.
"Đừng sợ."
Như thể không chấp nhận tôi với anh có bất kì sự ᴆụng chạm nào, người đàn ông kì lạ gằn giọng.
"Lục Thiếu Thành, đừng nghĩ tôi sợ anh, mau đưa Nguyệt Nhi cho tôi."
Hắn nhìn qua, và phát hiện chiếc nhẫn đang phát ra ánh sáng đỏ trên tay tôi, đột nhiên trở nên điên cuồng.
"Em đã kết hôn với hắn ta? Nguyệt Nhi, em lại dám kết hôn? Đời đời kiếp kiếp em phải là của anh."