Nhóm chat bỗng chốc im phăng phắc.
Thịnh Li bị Dư Trì kéo tới ngồi bên sofa, Dư Trì đã trả lời xong vài tin nhắn nhưng Hồ Nhất Dương vẫn chưa có động tĩnh gì, Thịnh Li cảm thấy e ngại: “Điện thoại của bạn học Nhất Béo rơi vào nhà vệ sinh? Hay nghe xong trầm cảm luôn rồi?”
Dư Trì ngẫm nghĩ rồi cười khì: “Chắc là đang soạn sớ chuẩn bị quậy anh một trận.”
“Năm ngoái lúc em tham dự triển lãm tuyên truyền phim, cậu ấy còn tới nơi tặng em quà, em ngạc nhiên lắm vì không ngờ cậu ấy thích em lâu như vậy.” Thịnh Li có ấn tượng sâu sắc với Hồ Nhất Dương, dù sao cậu ấy cũng là bạn Dư Trì, có thể nhận ra mối quan hệ giữa hai người còn không tệ. Dù vậy cô vẫn hỏi, “Cậu ấy sẽ nói ra chuyện này không?”
“Từ đầu anh đã nói rồi, cậu ấy là fan não tàn của em.” Dư Trì bỏ điện thoại xuống uể oải dựa vào sofa, kéo vai cô sát vào lòng mình rồi cầm kịch bản lúc nãy lên, “Cậu ấy sẽ không nói ra đâu, nhưng không phải vì anh mà là vì em, nếu không cũng đã chẳng lặng lẽ tạo nhóm chat.”
Thịnh Li buồn cười, lúc này điện thoại Dư Trì rung lên, anh cầm điện thoại vào Weixin.
Hồ Nhất Dương gửi vào nhóm chat hai tin nhắn thoại.
Mỗi tin nhắn dài 55s.
Dư Trì không muốn mở ra nghe lắm, chắc chắn chẳng có mấy lời gì tốt lành. Thịnh Li nằm trong lòng anh, chọc ngón trỏ vào tin nhắn thoại đầu tiên. Bạn học Hồ Nhất Dương tức Ⱡồ₦g lộn dành hẳn một phút mắng Dư Trì im im mà hiểm, tình anh em chắc có bền lâu, không xem cậu như anh em tốt, làm cậu căng não đoán mò suốt mấy tháng mối tình đầu của Dư Trì là là ai, liệt kê tất tần tật từng cái tên nhưng đều không khớp…
Đoạn tin thứ hai tự động phát, Hồ Nhất Dương càng bùng nổ hơn: [Tui nghi bro và Từ Dạng thì thụt với nhau rồi mà, chứ sao tìm hoài không ra. Hồi cấp ba hai người chơi thân, còn chơi chung một ban nhạc, tui đã ngờ ngợ là hai người lấm lét gì rồi thế nên mới chột dạ không nói với tui. Kết quả thì sao, là nữ thần nhà tui á trời đất ơi! Bro dựa vào cái quần gì? Tui không nói bro không xứng, tui biết anh Trì đẹp trai, nhưng lúc đó bro mới 18 tuổi! So với nữ thần nhà tui tuy không chênh nhau nghiêng trời lệch đất nhưng cũng cách nhiều lắm, lúc đó cô ấy đã nổi cực! Tui tò mò muốn ૮ɦếƭ bro làm sao theo đuổi được cô ấy. Giờ tui chẳng khác gì bị thất tình, đm vợ mình bị anh em giành mất…]
Thịnh Li: “…..”
Cô nín nhịn cơn cười nhìn Dư Trì, quả nhiên em trai mặt mày căng đét gõ chữ đáp trả: [Ai là vợ của chú?]
Fan nam trên mạng toàn gọi thế, chẳng có gì phải dựng lên vậy, nhưng Hồ Nhất Dương là người quen, nghe nó cứ ngài ngại.
Hồ Nhất Dương: [Ví dụ, ví dụ bro hiểu hôn? Huhu, là kiểu tan nát cõi lòng vậy á!]
Dư Trì đanh mặt nhấn nút ghi âm: [Không hiểu.]
Từ Dạng: [Nhất Béo, tôi khuyên cậu khéo mà giữ mồm, tiếng vợ này cậu có thể gọi được sao? Tôi mới gọi tiếng chị gái thôi đã bị răn đe dạy dỗ rồi, cẩn thận bị khoá mồm lại đấy, gì chứ mấy vụ ghen tuông này anh Trì chúng ta giấu nghề thôi, chứ mà lên cơn ghen thì số 1 châu Á.]
Thịnh Li cười bò mất, Dư Trì tỉnh bơ tắt rụp màn hình điện thoại, đứng dậy bỏ đi.
“Không cho đi.” Thịnh Li dễ gì cho qua, cô hớn hở ấn anh xuống, nhấc chân ngồi trên đùi anh rồi nâng mặt anh cười hì hì: “Răn dạy như nào, nói chị nghe xem.”
Dư Trì bị đẩy về nhưng vẫn ung dung như cũ, anh lười nhác dựa vào sofa nhếch môi trào phúng: “Ừ, anh không thích mấy cậu trai khác gọi em là chị gái, nghe em gọi cậu trai khác là em trai anh cũng muốn nổi sùng.”
Thịch Li nghệch ra, nhướng mày hỏi: “Còn nữa không.”
Dư Trì lườm cô một cái sắc lẻm, không trả lời.
“Chị có thể hiểu việc đóng cảnh hôn và cảnh nóng, nhưng chúng ta đều là diễn viên, chị tin em có thể cảm thông được.” Thịnh Li cúi đầu chụt mạnh lên môi anh, “Mình vớ phải chàng trai vàng trong làng ghen tuông rồi ấy nhỉ.”
Dư Trì khẽ mím môi, cau có liếc cô: “Phải rồi, anh làm gì có tấm lòng bao dung như em.”
Thịnh Li cười mỉm chi nhìn anh một chập, kể ra cũng lạ, hai người đã lăn giường nhiều lần, tối qua lúc làm Dư Trì chẳng cảm thấy xấu hổ, còn điềm tĩnh hơn năm đó chứ chẳng chơi, hơn nữa kỹ thuật còn cừ hơn hồi ấy nhiều, đương nhiên không loại trừ nguyên nhân Thịnh Li đã lâu không làm, cơ thể cô khao khát anh nên càng trở nên mẫn cảm. Tóm lại, tối qua Thịnh Li cảm thấy rất đã, nếu anh có thể tuân theo yêu cầu kịch bản mà dịu dàng một xíu, thêm nữa làm bớt đi hai lần thì quá tuyệt vời.
Bị cô nhìn chằm chằm như thế, tim Dư Trì loạn nhịp, máu trong người dồn lên, vành tai ấy vậy mà ửng đỏ. Đôi mắt nhất thời nhìn cô không buông lơi tựa như chờ đợi điều cô nói.
Thịnh Li gối đầu vào vai anh, thủ thỉ bên tai anh: “Chị cực kỳ thích em, dù là thánh ghen đi nữa chị cũng thích mỗi em thôi.”
Câu nói vừa buông xuống, bờ môi đã bị anh nặng nề cắn ʍúŧ, Dư Trì lật người đè cô lên sofa, vuốt ve vòng eo thon mềm của cô, ngạo nghễ nhìn cô từ trên cao xuống, trầm giọng hỏi: “Chị, làm nữa không?”
Thịnh Li: “….”
Không, thể lực của cô không hề tốt đến độ bùm bà là bùm thêm hiệp nữa với bé chó săn dồi dào tinh lực này nữa đâu.
Điện thoại Dư Trì bị đè dưới eo cô, âm báo tin nhắn rung lên không dứt khiến eo cô râm ran tê dại. Cô nghiến răng rút điện thoại từ dưới eo đưa anh, cho ý kiến: “Không thì anh tiếp tục tán gẫu với bạn Nhất Béo và Từ Dạng nữa đi? Còn không….” Cô vươn tay giật tập kịch bản nằm nơi góc sofa ban nãy, “Em xem kịch bản cùng anh nhé? Đây là phim mới à?”
“Chưa chắc sẽ nhận, xem trước thôi.”
Dư Trì cười nhẹ, lấy điện thoại rồi ngồi lại yên chỗ.
Mở Weixin ra, Hồ Nhất Dương và Từ Dạng vẫn đang đối đáp rôm rả.
Dư Trì tiện tay nhấp vào một đoạn tin nhắn thoại, Hồ Nhất Dương vẫn chưa ૮ɦếƭ tâm, cứ nằng nặc hỏi anh làm sao theo đuổi được Thịnh Li.
Dư Trì thong dong trả lời: [Dựa vào mặt.]
Thịnh Li ngồi xếp bằng bên cạnh anh, thấy sự việc không quá mức nghiêm trọng, cô nhấn nút ghi âm nói: [Thú thật là chị theo đuổi cậu ấy.]
Có thể nói, đó là giây phút nước mắt Hồ Nhất Dương tuôn rơi.
***
Sau trận náo loạn, Dư Trì nhận điện thoại của Tiểu Trần, cậu hỏi khi nào thì dọn hết đồ đạc còn lại ở căn hộ cũ. Dư Trì không để người khác thu dọn giúp đồ trong phòng ngủ, anh nói với Tiểu Trần: “Lát nữa anh qua.”
Cúp điện thoại, Thịnh Li hỏi anh: “Anh phải ra ngoài à?”
Dư Trì nhìn cô cười: “Có chuyện vẫn chưa nói với em, anh chuyển nhà sang toà kế cạnh nhà em, còn một số đồ đạc vẫn ở căn hộ cũ, giờ anh sang mang chúng qua đây.”
“Hả?” Thịnh Li ngẩn tò te.
“Anh đi đây, lát anh về.”
Dư Trì xoa tóc cô rồi cầm điện thoại và áo khoác đi ra cửa.
Thịnh Li ở đằng sau mù tịt hỏi: “Anh chuyển hồi nào, sao khi trước không nói với em?”
Dư Trì thay dép lê ở huyền quang, đội mũ lên cúi xuống nhìn cô: “Trước khi vào đoàn anh tìm được một căn ưng ý, lúc trước quá bận nên không kịp chuyển.”
“Để theo đuổi chị em trai thật sự chơi lớn nhỉ.” Khoé môi Thịnh Li dẩu tít lên, cô không thể không thừa nhận Dư Trì dốc cạn tâm tư theo đuổi cô thế này làm cô vừa bất ngờ vừa ngọt ngào, lòng hư vinh được lấp đầy toàn tập, có người con gái nào lại không hi vọng được người mình yêu đặt ở vị trí đầu tiên?
Dư Trì ung dung đội mũ, đeo khẩu trang chuẩn bị ra ngoài.
“Anh thuê bao lâu?” Cô níu anh lại.
Tiểu khu này thuộc diện cao cấp, vị trí và thiết kế đều không có gì để chê, người sống ở đây đều là đại gia và minh tinh, nghĩ cũng biết tiền thuê đắt đỏ nhường nào. Mặc dù hai người họ đều không thiếu tiền, nhất là hiện tại giá trị con người Dư Trì cao chót vót, nhưng chung quy đây vẫn là một khoản chi mạnh tay.
“Một năm.”
Thịnh Li: “Không thì em đi cùng anh nhé?”
“Có lẽ bên đó có bọn chó săn đang canh chừng anh, em muốn đi cùng anh thật à?” Dư Trì cụp mắt lườm cô, chiếc xe anh lái tối qua là xe mới nên bọn chó săn sẽ không nhận ra, hơn nữa bọn chúng không vào được tiểu khu này, nhưng tiểu khu cũ thì rất dễ ra vào.
Thịnh Li suy nghĩ, thôi không nên đi thì hơn, cô kiễng chân hôn lên yết hầu anh, “Em ở nhà đợi anh vậy, tầm năm giờ Viên Viên sẽ đến đây.”
Năm giờ chiều Viên Viên từ dưới quê lên, cô nàng đẩy cửa đi vào.
Lúc vào nhà cô nàng hệt như ăn trộm, cẩn thận từng li từng tí dòm trước ngó sau.
Thịnh Li bê ly nước đi ra từ phòng bếp, thấy loạt hành động kỳ lạ của cô nàng, cô phụt cười: “Anh rể em không có ở đây đâu, bận đi chuyển nhà rồi.”
Đang nói thì điện thoại reo chuông.
Dư Tiểu Trì: [Anh về rồi nhưng nhà còn hơi bừa, dọn dẹp xong anh sẽ qua.]
Đầu tiên Viên Viên nghệch ra, sau đó đẩy hành lý vào cười toe toét: “Anh rể dọn qua đây ở chung với chị hở?”
Mô phật, tốc độ CP nhà cô thế này khác nào ngồi tên lửa phi vèo vèo đâu chứ.
Mới làm hoà bấy nhiêu lâu mà ở chung luôn rồi.
Cơ mà sống chung cũng tiềm ẩn nguy cơ nha, chắc không giấu được lâu…
Nghe Viên Viên nói, Thịnh Li cũng trầm tư suy nghĩ.
Cô tiến vào giới năm lên 14 tuổi, có đôi khi một năm cũng chẳng có lấy vài ngày nghỉ, nhưng những khi được nghỉ cô rất hưởng thụ những ngày tháng ở nhà một mình. Sống chung? Trước đây chưa từng nghĩ tới vấn đề này, dù sao thì hai người vừa quay lại nên chưa vội nghĩ tới khía cạnh ấy.
Thịnh Li nhướng mày: “Không phải sống chung, anh ấy dọn vào toà kế bên trong tiểu khu này.” Toà cô đang ở không có căn nào cho thuê.
Viên Viên hơi thất vọng nhẹ: “Ùa.”
“Viên Viên, đợi bộ phim này của anh rể em đóng máy, em dẫn trợ lý tới đi, về sau để trợ lý bên cạnh chị còn em ở công ty.” Thịnh Li nguýt cô nàng, “Chuồn thì biết tay chị.”
Viên Viên ấm ức: “Vầng.”
Chập tối, mọi người sang bên Dư Trì “rửa nhà mới”, Hoàng Bách Nham cũng đến, họ làm một nồi lẩu hai ngăn. Hoàng Bách Nham bảo Tiểu Trần chụp vài tấm hình, Tiểu Trần rất hiểu chuyện chụp một tấm hình bàn ăn với các món ăn thịnh soạn và vài bộ bát đũa, không có bất cứ điểm gì khả nghi.
Hoàng Bách Nham bảo Tiểu Trần gửi cho Dư Trì vài tấm, anh nhìn Dư Trì: “Sang nhà mới phải đăng Weibo đi chứ.” Hoàng Bách Nham sợ phóng viên chụp được hình Dư Trì vào tiểu khu này rồi lên bài lung tung. Nhưng nếu cậu sống ở đây cũng dễ hiểu thôi, vì khu này có rất nhiều minh tinh, với giá trị hiện tại của Dư Trì, nói gì đến chuyện chuyển vào đây mà mua đứt luôn một căn cũng không thành vấn đề.
Dư Trì đặt nước chấm trước mặt Thịnh Li, liếc nhìn Hoàng Bách Nham, cười khẩy hỏi: “Làm vậy có thể giấu được bao lâu?”
“Không phải có ý giấu diếm gì, em chuyển nhà hơn nữa đang là dịp Tết, phải gửi lời chào đến fans hâm mộ chứ.” Hoàng Bách Nham kéo ghế ngồi vào, thở ngắn than dài, “Haizz, số anh đúng là số khổ mà, khó khăn lắm mới thành công nâng đỡ một lưu lượng phái thực lực, thế mà em tự mình bung bét chuyện tình cảm.”
Thịnh Li ung dung nhìn Dư Trì, cười đáp: “Sếp Hoàng, người do em giới thiệu cho anh, giờ trả về cho em là chuyện hết sức bình thường mà? Anh cũng đâu có thiệt gì nhiều, Dư Trì là diễn viên, có bị chụp cũng không việc gì phải xoắn.”
Dư Trì ngồi xuống bên cạnh cô, đột nhiên nghiêng đầu hỏi cô: “Chị nói vậy là không phản đối chuyện công khai?”
Thịnh Li: “…..”
Theo bản năng cô muốn giữ gìn mặt mũi cho Dư Trì nên mới nói với Hoàng Bách Nham như thế, cô mỉm cười đáp: “Đương nhiên không phản đối rồi, trước sau gì ngày ấy cũng tới mà, đúng không?”
Hoàng Bách Nham khẽ cười: “Anh biết, chỉ bùi ngùi chút thôi. Nào nào nào, ăn nhé.”
Dư Trì chọn ra hai tấm hình từ những tấm Tiểu Trần gửi để up Weibo, một tấm anh sắp xếp hành lý, một tấm chụp món lẩu, caption chỉ vẻn vẹn bảy chữ: “Năm mới an lành, hôm nay chuyển nhà.(*)
(*) Chỗ này tiếng Trung bảy chữ nhưng mình dịch ra tám chữ =))
Thật ra Hoàng Bách Nham đã có tính toán trước, vì lúc Dư Trì về căn hộ cũ dọn hành lý quả thật đã bị chụp, nhưng bởi Dư Trì đăng Weibo trước nên dù có đưa tin chuyện Dư Trì dọn nhà đi nữa cũng không rùm beng nổi.
***
Kỳ nghỉ kết thúc, đoàn phim lại tiếp tục bước vào giai đoạn quay chụp căng thẳng.
Vào buổi chiều của vài ngày sau, hiện trường studio được thu dọn chuẩn bị cho cảnh quay cao trào giữa Thịnh Li và Cảnh Di Minh.
Ngoài studio, Dư Trì mặc cảnh phục, đây là tạo hình của Trình Nam. Vẻ mặt anh lạnh như băng tựa người bên ngoài hút thuốc, trên mặt đất đã hòm hòm tàn thuốc chất đống, anh cắn đầu lọc thuốc lá, nghiến chặt quai hàm.
Trông dáng vẻ đó của anh, Tiểu Trần sợ ơi là sợ. Cảnh này mà quay không xong, anh nhà cậu sẽ vác dao vào chém người mất.
Trong studio, cảnh này sớm đã quay xong.
Phân nửa bờ vai nuột nà của Từ Viện lộ ra, cánh tay mảnh mai trắng ngần bấu lấy tấm chăn che chắn cơ thể, uể oải tựa vào đầu giường châm thuốc, hờ hững cất lời: “Nhớ đưa tiền.”
Chu Lạc đứng cạnh giường mặc lại quần, phéc mơ tuya vẫn chưa kéo, anh quay ngoắt đầu nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em nói gì?”
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của Từ Viện buông thõng xuống, tàn thuốc lặng lẽ bén lửa lên chiếc quần jean của anh, cô bật cười: “Chu Nặc, đừng quên mười hai năm trước anh đã bán tôi cho ai, tôi làm gì suốt mấy năm nay bộ anh không biết sao?” Cô ngước lên nhìn anh cười tàn nhẫn, “Tôi là gái điếm. Ngủ với tôi thì phải đưa tôi tiền.”
Đầu thuốc ấy tựa như đang dí vào tâm khảm Chu Lạc.
Đôi mắt anh vằn tia đỏ, cảm giác này còn khó chịu hơn cả cái ૮ɦếƭ.
….
Trần Uyên hô: “Đạt.”
Cuối cùng cảnh quay cũng kết thúc, Thịnh Li không dám ra ngoài gặp Dư Trì, cô thay quần áo rồi nhìn Viên Viên: “Cảnh sát Trình đâu?”
Viên Viên lí nhí trong miệng: “Hút thuốc bên ngoài.”
Thừa dịp không ai chú ý lại khẽ giọng bổ sung, “Hút bao nhiều luôn.”
Thịnh Li: “…”
Cô cào tóc, suy nghĩ xem tối nay phải dỗ anh thế nào.
Lúc này điện thoại Viên Viên rung lên, cô lấy ra xem thử. Ủa, anh rể.
Anh rể: [Lý Viên Viên, gửi hình và video chị chụp lúc ở nghĩa trang qua cho tôi.]
Viên Viên ngu ngơ, đưa điện thoại cho Thịnh Li xem, chẳng hiểu sao Dư Trì đột nhiên muốn xem cái này. Thịnh Li loáng thoáng có thể đoán được tại sao, vừa bất lực vừa ngâm ngẩm đau, cô nói: “Em gửi anh ấy đi.”