Tầng tầng lớp lớp của ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên bóng hình của hai người. Phòng khách rất an tĩnh, chỉ có âm thanh tiếng hôn nhẹ vang lên, ám muội không thể kiểm soát.
Mặc dù Thịnh Ly vào nghề đã nhiều năm, cảnh hôn đóng qua không ít, nhưng kiểu hôn sâu môi lưỡi quấn quýt làm một thế này thì kinh nghiệm bằng không.
Dư Trì lại càng không nói tới, anh trước giờ hoàn toàn chỉ có một mình cô. Ban đầu có chút bỡ ngỡ, nhưng từ lúc hôn cho tới khi lên giường, đều là những thứ thuộc về bản năng. Không cần hướng dẫn, cũng không cần cô dụ dỗ, tất cả đều xuất phát từ ham muốn chiếm hữu sâu trong lòng anh.
Anh chính là muốn hôn cô, muốn cắn cô, muốn đem toàn bộ hơi thở của cô nuốt trọn.
Môi Thịnh Ly vừa sưng vừa rát, thế nào cũng không nghĩ đến Dư Trì lần đầu ra trận sẽ hôn mãnh liệt cỡ này. Đại khái là vì trước kia cô gây ra quá nhiều chuyện trái lương tâm, biểu hiện ra là một tra nữ, cư xử quá lưu manh, cho nên tên tiểu lang này lợi dụng báo thù?
Cô phát ra một tiếng "ưm", cào hai đường lên cổ anh.
Hơi thở của hai người rối loạn, cuối cùng Dư Trì hôn nhẹ lên môi cô, bàn tay vẫn giữ sau đầu người bên dưới, cúi xuống thở nhẹ.
Một lúc sau, Thịnh Ly đưa tay chạm môi, không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt: "Anh thật sự không sợ lây em sao?"
Dư Trì hạ mắt nhìn người trong lòng, hô hấp có chút nóng, giọng nói trầm thấp: "Không phải em yêu cầu sao? Anh chỉ thoả mãn em."
Thịnh Ly: "......"
Cô rất muốn mắng người, đột nhiên phát hiện một chuyện.
Tên tiểu tử này uống bao nhiêu rượu bia mặt không biến sắc, vậy mà bây giờ cả cổ và tai đều đỏ lên một cách đáng ngờ.
Cô chạm nhẹ lên mặt anh, nhướng mày hỏi: "Anh vừa rồi không phải rất mãnh liệt sao? Mặt sao thế nào mà đỏ rồi?"
Dư Trì không tự nhiên ngoảnh mặt đi, lời nói mang theo điểm phiền toái: "Kinh nghiệm không lợi hại bằng em, không được à?"
Mặt Thịnh Ly cũng hơi đỏ lên, nhịp tim vẫn chưa trở về tần suất bình thường, lại cố ý nói: "Đó là bởi em đã diễn nhiều cảnh hôn mà thôi."
Nói xong, cô quay đầu nhìn anh: "Đột nhiên hối hận vì để anh đi thử vai rồi, sau này nếu anh cùng người khác quay cảnh hôn, em nhất định sẽ ghen."
Dư Trì chính là chưa từng gặp qua người nào thế này. Cô làm ra nhiều chuyện khiến người khác bực bội, cũng quay qua không ít cảnh hôn, còn anh thì sao? Cái gì cũng chưa làm qua, ngược lại cô mới là kẻ xấu đóng vai nạn nhân.
Dư Trì cảm thấy bản thân bị cô gây khó dễ, ngữ khí đầy bất lực: "Em nhất định nhắc đến cảnh hôn của mình vào thời điểm này?"
"Được được được, không nhắc nữa." Thịnh Ly nhướn người hôn lên môi anh một cái, "Vậy bạn trai có thể đi rót cho em một cốc nước không?"
Trong nhà không có nước nóng, Dư Trì cầm ấm siêu tốc vào phòng bếp đun nước.
Thịnh Ly đi qua, đứng cạnh anh: "Nước lạnh cũng được."
Dư Trì không đáp, đem nước đun sôi, quay đầu nhìn cô: "Em đến đây bằng cách nào?"
Thịnh Ly một bên xem bệnh án của anh, một bên đem toàn bộ quá trình cô gian khổ tới đây nói cho anh nghe, sau đó đóng quyển bệnh án lại, nghiêng đầu cười cười: "Chủ ý hoàn hảo này là của Viên Viên đó. Dư Tiểu Trì, bao giờ lĩnh lương nhớ gửi cô ấy hồng bao nha."
Dư Trì nhíu mày: "Hoàn hảo sao? Đêm hôm để một nữ minh tinh như em đạp xe, lỡ như có chuyện thì thế nào?"
"Anh yên tâm, xe bọn họ đi ngay đằng trước."
Thịnh Ly không nói cho anh, ban nãy nhìn thấy trên đường không một bóng người cô rất hoảng sợ.
Cô nhìn anh đầy ẩn ý: "Không mạo hiểm, sao có thể lấy được một người bạn trai chứ?"
Mở miệng là đem chữ "bạn trai" này lên trước, nghe thật êm tai.
Dư Trì cười lạnh: "Phải không? Ba tháng sau em có thể sẽ có thêm một người bạn trai đấy."
Thịnh Ly ngẩn người, nhận ra anh đang nói đến Lộ Tinh Vũ, không nhịn được mà cười thành tiếng, an ủi đáp: "Vậy anh cũng là chính thất, đừng sợ."
Dư Trì: "......"
Cô đích thị là một tra nữ.
Dư Trì không biểu cảm quay người, Thịnh Ly thấy vậy nhanh chóng chạy tới, ôm chặt anh từ phía sau, dỗ dành: "Lừa anh đó, Lộ Tinh Vũ chỉ nói bừa mà thôi. Dù cho cậu ta có thể thủ thân ba tháng, em cũng không cần. Làm gì có ai hơn được anh a, anh chính là kho báu duy nhất của em."
Dư Trì khinh thường bản thân quá dễ dỗ, hỏi: "Còn muốn uống nước không?"
"Uống."
Cảm giác sau lưng quá mềm mại, thân thể Dư Trì hơi cứng, thấp giọng nói: "Vậy em buông tay."
Thịnh Ly bỏ anh ra, nghe được giọng anh vẫn khàn: "Rát cổ họng sao? Có phải vì đêm đó ăn tôm và thịt nướng?"
"Không phải." Dư Trì rót một ly nước ấm, quay lại đưa cô, thờ ơ đáp: "Là bị em làm cho tức giận."
"......"
Thịnh Ly chột dạ cầm lấy ly nước, uống một ngụm, khẽ hỏi: "Là bị hot search làm cho tức giận?"
Hoặc hẳn là bắt đầu từ ngày mà Lộ Tinh Vũ đến, anh vốn đã vậy.
Dư Trì giận đến phát sốt, cũng không phải là không có khả năng...
Tối hôm qua, Dư Trì trở về nhà đã gần mười hai giờ, anh không phải người lúc nào cũng chú ý đến tin tức giải trí, nhưng bạn học của anh lại là một đám ưa bát quái. Nhóm chat náo nhiệt cả một buổi tối, hơn hai mươi bình luận nhắc đến tên anh đều là Hồ Nhất Dương gửi đến.
Hồ Nhất Dương nhắn tin riêng vói anh, truy hỏi mười tám lần: 【 Trì ca, được rồi! Nữ thần Ly Ly rốt cuộc đã ước hẹn gì với tên rác rưởi Lộ Tinh Vũ kia? Không phải thật sự muốn công khai yêu đương chứ? Cậu ngày ngày trong đoàn phim, khẳng định rõ tình huống nhất! Tiết lộ một chút được không? 】
Hồ Nhất Dương: 【 Tớ thề sẽ không nói cho ai, nếu nói ra, tớ tuyệt tử tuyệt tôn! 】
Lúc Dư Trì lên Weibo, chủ đề #Chị à, đừng quên ước hẹn ba tháng# đã nằm trên đầu hot search.
Cái hot search đó giống như đang châm biếm anh rằng: Mày thấy đấy, mọi người đều biết về ước hẹn ba tháng của họ, chỉ có mày là ngu ngốc nghe lời quỷ quái của Thịnh Ly, đến thử vai, rồi mong đợi...
Dư Trì không nói gì, giống như ngầm thừa nhận.
Thịnh Ly đau lòng, đem ly nước đặt xuống, vươn tay ôm eo anh. Dáng vẻ làm nũng, an ủi anh: "Đều là giả thôi, sau này Lộ Tinh Vũ còn nói mấy lời nhảm nhí đó, em liền tát hắn, được không?"
Dư Trì hít sâu một hơi, không muốn nhắc đến Lộ Tinh Vũ nữa.
Lấy điện thoại ra xem, đã gần mười hai giờ rưỡi.
Anh cúi đầu: "Lát em về kiểu gì?"
"Em sao, không về đâu."
"......"
Dư Trì nhìn cô chăm chú, cong khoé miệng: "Được thôi, vậy đợi anh ra ngoài mua bao*."
*bαo ƈαo sυ đó mọi người =)) tui không dám viết hẳn, níu giữ chút trong sáng cho Dư Tiểu Trì =))
Thịnh Ly: "........."
Tim đột ngột lỡ nhịp, đây có phải chàng trai hôn xong đỏ mặt khi nãy không?
Cô nghi ngờ nhìn anh một lúc, đôi mắt sinh động hiện lên ý cười: "Được a."
"Cùng đi?" anh thấp giọng đề nghị.
Thịnh Ly ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý.
Dư Trì rời khỏi vòng tay cô, đi đến sofa đem áo sơ mi mặc vào cho cô.
Điện thoại Thịnh Ly rung lên vài tiếng, không cần nhìn cũng biết là của Viên Viên gửi tới.
Đã là đêm khuya, hầu hết những người sống trong tiểu khu đều là dân bản địa, chủ yếu là người già và trẻ em. Khi Thịnh Ly đến không có ai nhìn thấy, nên ra về không cần phải lén lút cẩn thận.
Hai người đi ra ngoài, lúc xuống lầu, Thịnh Ly nắm lấy tay Dư Trì.
Dư Trì hơi khựng lại, đem tay cô siết chặt.
Thịnh Ly bị Dư Trì dẫn đi, cô lấy điện thoại cúi đầu xem tin nhắn.
Viên Viên gửi đến ảnh chụp màn hình.
Dư Trì: 【 Lý Viên Viên, bao giờ chị đón cô ấy về? 】
Viên Viên: 【 Độ 12 giờ rưỡi đi... 】
Viên Viên mang họ Lý, vài ngày trước Dư Trì vừa mới biết. Bởi vì mọi người đều gọi cô ấy là Viên Viên, những người không biết đều sẽ mặc định cô mang họ Viên.
Thịnh Ly thấy Viên Viên trong tức khắc đã đem cô bán đi, không kìm được hừ một tiếng.
Xuống dưới tầng 1, Dư Trì thoáng nhìn qua xe đạp của Thịnh Ly đang đậu dưới tán cây, cúi đầu nhìn cô: "Em đạp xe về, anh theo sát phía sau."
Thịnh Ly ngẩng đầu, hỏi: "Không mua bao nữa sao?"
Dư Trì không nói lời nào buông tay cô, đem xe đạp đẩy tới trước mặt, mặt không biến sắc nói: "Em vội cái gì? Anh vẫn là bệnh nhân, còn hai tháng nữa mới đóng máy, vẫn có thời gian."
"Cũng phải." Thịnh Ly thấy hợp lý đành thôi, đưa chân qua ngồi lên xe đạp, mỉm cười với anh: "Vậy gặp nhau ở đoàn phim nhé."
Dư Trì nhìn cô, ừ một tiếng.
Đêm khuya tiểu khu không người, Thịnh Ly chậm rãi đạp xe, mái tóc dài thổi bay trong gió. Cô biết Dư Trì ở đằng sau, vừa đi vừa ngâm nga. Dư Trì một tay đút túi áo, cách cô chục mét, không nhanh không chậm theo sau.
Ra ngoài tiểu khu, Thịnh Ly ngoảnh lại nhìn anh, thân ảnh thiếu niên trong màn đêm có hơi mơ hồ, nhưng dáng người thẳng tắp, khí chất như cũ đầy ngạo nghễ, giống một cây bạch dương cao lớn dưới ánh trăng.
Rõ ràng nhìn không rõ đường nét của anh, nhưng Thịnh Ly có thể tưởng tượng được biểu cảm của anh ngay lúc này rất lãnh đạm, lại có chút dịu dàng.
Sự sợ hãi lúc đi đến đây của cô, bởi vì chàng trai phía sau, mà biến mất hoàn toàn.
_____
Về đến khách sạn, Thịnh Ly gửi tin nhắn cho Dư Trì.
Thịnh Ly: 【 Em lên phòng rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi. 】
Dư Trì đứng trước khách sạn, nhìn điện thoại, hồi đáp: 【 Ừm. 】
Trong phòng khách sạn, Viên Viên vẫn đứng ngồi không yên, sợ bị người khác phát hiện, hoặc để lại chứng cứ gì đó, nếu như bại lộ, cô sẽ ૮ɦếƭ chắc. Tuy nhiên, Thịnh Ly vô cùng hài lòng với biểu hiện tối nay của Viên Viên, cầm điện thoại gửi hồng bao 888 cho cô ấy.
Cô vỗ vỗ mặt Viên Viên, cười híp mắt: "Chủ ý này rất tốt nha, cảm giác có thể dùng lâu dài được, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể kiên trì đến lúc đóng máy."
Viên Viên mở to hai mắt: "Kiên trì đến lúc đóng máy?!"
"Đúng thế." Thịnh Ly nhắc nhở: "Nhớ nhận hồng bao, về ngủ đi, em vất vả rồi."
Viên Viên: "......"
Cô chưa kịp định thần, đến hồng bao cũng chẳng để tâm, cẩn trọng hỏi: "Ly Ly, vậy... chị và Dư Trì là quan hệ bao nuôi? Hay là yêu đương nghiêm túc a?"
"Đương nhiên là yêu đương rồi." Thịnh Ly vui vẻ cởϊ áσ sơ mi, nhét vào tay cô: "Nếu em nguyện ý, có thể gọi cậu ấy là anh rể."
Viên Viên thần sắc kinh ngạc, lẩm bẩm: "Kiếp trước Dư Trì cứu cả dải ngân hà sao? Nếu như người hâm mộ mà biết chị bị một thiếu niên mười tám tuổi ôm đi mất, hẳn sẽ khóc thành sông. Thế giới này quả nhiên phải dựa vào mặt mũi, có một ngoại hình ưa nhìn, theo đuổi được nữ thần chỉ là chuyện sớm muộn..."
Thịnh Ly véo mặt cô: "Tỉnh táo lại đi, là chị theo đuổi cậu ấy."
Chiều hôm sau, Thịnh Ly đang dựa vào ghế bành ngủ gật, đột nhiên nghe bên ngoài có người hô: "Dư Trì."
Đêm qua ngủ muộn, sáng nay lại phải dậy từ rất sớm, cô đưa một mặt không có tinh thần nào nhìn về hướng đó. Dư Trì đứng bên ngoài, giọng anh có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều, "Không sao, có thể quay."
Người quản lý đoàn phim: "Vậy cậu đi hoá trang, chuẩn bị một chút."
Dư Trì gật đầu, quay người đi về phía Thịnh Ly, ngang qua cô sải bước về phòng hoá trang.
Thịnh Ly uể oải cười với anh một cái, Dư Trì bình tĩnh liếc nhìn cô, bước thẳng.
Viên Viên đi tới, nói nhỏ: "Ly Ly, em vừa nghe được mấy người trong nhóm quần chúng bàn luận về Dư Trì. Chị nói mẹ kế và cha dượng có phải đã biết chuyện cậu ấy đóng phim, sẽ đến đây không?"
"Đến thì đến thôi." Ngữ khí Thịnh Ly nhàn nhạt.
Hợp đồng của Dư Trì với truyền thông giải trí Tinh Tình vẫn còn sáu năm, anh cùng đoàn phim vẫn chưa ký hợp đồng. Suy cho cùng nếu muốn ký, người đại diện của công ty phải có mặt, cô không biết Dư Trì định bao giờ mới liên lạc cho Khương Nam.
Để Dư Trì chủ động liên lạc Khương Nam, nói anh đang quay phim, vậy chẳng phải là tự tát vào mặt, ghê tởm chính mình sao?
Cô ngược lại muốn để cho mẹ kế và cha dượng của anh biết, chủ động đem chuyện nói với Khương Nam, để hắn tự vác xác đến đây, như vậy Dư Trì mới không tự khinh bỉ bản thân.
Chạng vạng sáu giờ, bữa tối của đoàn phim được đưa đến.
Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ đích thân đưa cơm, hai người đem cơm hộp xuống, nhìn xung quanh tìm kiếm. Dư Mạn Kỳ cười, hỏi nhân viên trường quay: "Cái đó, Dư Trì có phải ở trong đoàn diễn xuất rồi không? Thằng bé diễn vai gì thế?"
Nhân viên sớm đã nghe mấy lời đồn thổi, tất nhiên biết bà là mẹ của Dư Trì, nhưng chuyện của đoàn phim cậu ta không tiện tiết lộ, tuỳ tiện nói: "Đúng, bác không phải là mẹ cậu ấy sao? Có chuyện gì không biết nên đi hỏi con trai mình thì hơn?"
Dư Mạn Kỳ nghẹn, ngại ngùng cười: "Cũng phải."
Buổi trưa bà gọi điện cho Dư Trì, nhưng anh không bắt máy.
Giang Đông Mẫn còn đến nhà trọ tìm thì biết được Dư Trì đã chuyển đi. Họ đoán rằng, đại khái Dư Trì từ sau khi tiến đoàn sẽ ở khách sạn giống diễn viên khác.
Dư Trì hoá trang xong, không ngoài ý muốn nhìn thấy Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ đứng cách đó không xa.
Bọn họ thấy dáng vẻ của anh, hai mắt sáng lên.
Dư Trì chán ghét liếc qua một cái, quay mặt về hướng khác.
Thịnh Ly bình tĩnh quan sát, móc ngón tay về phía Viên Viên, Viên Viên đưa đầu qua.
Cô thấp giọng phân phó: "Kêu nhân viên đem người mời ra ngoài, đừng để bọn họ ở chỗ này làm chướng mắt thêm."