Phòng bao yên tĩnh vài giây, Dư Trì cụp mắt, nhìn không rõ cảm xúc hiện tại. Ngón tay thon dài đem bia mở ra, vang lên một tiếng nhỏ. Anh dựa lưng vào ghế, ngửa cổ uống hết hớp bia, yết hầu khẽ động, đường nét khuôn mặt tuấn tú mê người, toàn thân toát lên vẻ cấm dục.
Thịnh Ly bình thản liếc nhìn chàng thiếu niên, lòng cười thầm.
Tiểu tử, để xem cậu có thể nhịn được bao lâu.
Cô là đang cược, cược xem Dư Trì đối với cô có mấy phần để tâm.
Lộ Tinh Vũ không nhịn được nữa, hắn nhìn qua Dư Trì, châm chọc: "Chị à, trợ lý của chị không phải quá ngang ngược rồi sao? Còn ngang ngược hơn em nữa. Trông nào có giống dáng vẻ của một trợ lý a, cậu ta không phải là tiểu thịt tươi chị bao nuôi chứ?"
"Cậu cũng biết bản thân ngang ngược?"
Thịnh Ly nghiêng qua hắn, mặc dù nói cô và Lộ Tinh Vũ cùng một chiến tuyến cùng một lợi ích, dù cho biết cô đang theo đuổi Dư Trì hắn sẽ không nói ra ngoài, nhưng cô vẫn muốn để hắn hiểu rõ: "Nhìn xem cậu ấy giống bị người khác bao nuôi không? Nếu tôi là kim chủ, cậu ấy không phải nên dỗ dành xoa dịu tôi, quan sát chút sắc mặt của tôi hay sao?"
Lộ Tinh Vũ không phục: "Em là có thứ để cậy vào, em đẹp trai nhiều người hâm mộ, cậu ta gì cũng không có, ngang ngược cái gì?"
Thịnh Ly ngoài mặt niềm nở trong lòng lạnh toát, nhìn hắn: "Người ta thi Đại học được hơn 700 điểm, có tư cách ngang ngược chưa?"
Lộ Tinh Vũ: "......"
Nụ cười trên môi hắn dần đông cứng.
Khi xưa ôn thi Đại học, Dung Hoa yêu cầu hắn thành tích các môn văn hoá phải đứng top 3 trong số các thí sinh theo học nghệ thuật. Trước kỳ thi Đại học ba tháng, ba gia sư cộng thêm cả Dung Hoa, kèm cặp hắn vô cùng sát sao. Đến giờ Lộ Tinh Vũ nhìn lại, ba tháng đó chính là ác mộng.
"Ồ, học bá sao, chẳng trách năng lượng của em và cậu ta không tài nào hợp nhau."
Lộ Tinh Vũ khịt mũi, hắn trước giờ đối với học bá có chút thù hận. Giống như trong lòng như có thêm một lớp kính chắn giữa, có tấm kính này rồi, hắn lại nhìn qua Dư Trì, có nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
Dư Trì đáp lại ánh mắt của hắn, khinh thường nói: Ồ, học tra sao."
Lộ Tinh Vũ: "......"
Hắn cầm lấy một xiên thịt nướng, khoác vai Thịnh Ly, ghé qua nhỏ giọng: "Chị, đem tên trợ lý này sa thải đi."
Dưới bàn, Thịnh Ly dẫm mạnh vào chân hắn, lạnh lùng đáp: "Cậu với Dư Trì không hợp, liên quan gì đến tôi? Bỏ cái chân chó của cậu ra."
Lộ Tinh Vũ đau đớn hét lên một tiếng, vội vàng thu tay về, uỷ khuất vô cùng: "Làm gì mà hung dữ như vậy? Vừa rồi còn đồng ý làm bạn gái em mà."
"Có nói sao?"
Lộ Tinh Vũ rất khí thế lặp lại: "Chị nói ba tháng, ba tháng em nhất định làm được."
Thịnh Ly quay sang, cười nhạt nhìn hắn: "Vậy sau ba tháng rồi nói tiếp."
Nghe vậy, Dư Trì trào phúng cười một tiếng, âm thanh rất thấp, chỉ có Thịnh Ly ở bên cạnh anh nghe được. Thịnh Ly tâm trạng vui vẻ, cầm lấy bát Viên Viên đưa tới, bên trong hơn nửa là tôm đã bóc vỏ.
Thịnh Ly phải giữ dáng, không dám ăn nhiều, không qua bao lâu liền buông đũa. Cô liếc nhìn thùng rác dưới chân Dư Trì, bên trong đã có không ít vỏ rượu vỏ bia trống rỗng. Cầm điện thoại lên, bắt đầu quấy rối anh.
Thịnh Ly:【 Dư Tiểu Trì, cậu thật sự không cân nhắc chuyện thử vai? Tôi tin chắc cậu diễn tốt hơn Lộ Tinh Vũ, nếu như cậu không tham gia, vậy vai diễn này khẳng định sẽ là của cậu ta, tôi sẽ phải diễn cùng cậu ta trong hai tháng đó. 】
Thịnh Ly:【 Hai tháng này, cậu muốn ngày ngày thấy tôi với cậu ta ở chung một chỗ, không cay mắt sao? 】
Thịnh Ly:【 Coi như giúp đỡ chị đi được không? 】
Di động Dư Trì đặt bên cạnh tay phải, anh nhìn tin nhắn trên màn hình, lòng hừ lạnh một tiếng.
Thịnh Ly liên tục gửi mấy tin nhắn, liền dừng lại.
Tên tiểu tử này, thật lạnh nhạt với cô sao...
_____
Ăn xong bữa đêm, đã gần một giờ sáng.
Thịnh Ly ăn rất ít, Dư Trì cũng ăn không được bao nhiêu, ngược lại rượu bia uống khá nhiều.
Lộ Tinh Vũ để trợ lý đi thanh toán, kết quả ᴆụng phải một cô bé 16, 17 tuổi. Cô mặt đỏ bừng đứng đằng sau trợ lý, mắt nhìn chằm chằm vào Lộ Tinh Vũ, kích động đến sắp ngất: "Ba thật sự không có lừa mình a a a a a a a!"
Trợ lý đi tới giải thích: "Tiểu Lộ ca, cô bé là fan của anh, muốn chụp hình và ký tên, anh xem..."
Lộ Tinh Vũ cười: "Đương nhiên là được."
Cô gái nhỏ phấn khích lao đến như bay, đem cuốn tạp chí vừa mua tới. Bìa tạp trí là ảnh Lộ Tinh Vũ mới chụp tháng trước. Lộ Tinh Vũ ký tên xong, đem tạp chí trả về, phát hiện cô bé đang nhìn Dư Trì, cười hỏi: "Còn muốn chụp hình không?"
Cô bé lập tức quay đầu, hai mắt sáng ngời nhìn hắn: "Có có có có có, có ạ!"
Nói xong, lại đưa ánh mắt mong đợi về hướng Thịnh Ly, hai tay chắp lại xoa xoa: "Chị Ly Ly, có thể cùng chụp ảnh không? Năm sau em thi Đại học rồi, xem như món quà chúc em thi tốt được không? Xin chị đó!"
Thịnh Ly cười: "Được."
Chụp xong ảnh, cô gái nhỏ nắm chặt điện thoại như bảo bối, lại đỏ mặt nhìn Thịnh Ly và Lộ Tinh Vũ, nhỏ giọng thề thốt: "Anh chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói ra ngài, em nhất định sẽ không đem chuyện Tiểu Lộ ca đến thăm chị nói với ai."
Thịnh Ly nhìn cô bé, đây là fan CP?
Cô bé ôm tạp chí và di động, hưng phấn rời đi: "Ha ha ha ha, Tinh Thịnh CP là thật!"
Thịnh Ly: "......"
Cô vô thức quay lại nhìn Dư Trì.
Dư Trì vẫn trong bộ dạng hai tay đút túi quần, cúi đầu cười như không, hỏi: "Tôi tan làm được chưa?"
"Vậy đi thôi." Thịnh Ly cười nhẹ với anh.
Lộ Tinh Vũ đi tới, nhìn Dư Trì hỏi: "Học bá thì sao chứ? Cậu có mấy ngàn vạn người hâm mộ không?"
Dư Trì liếc qua, châm biếm: "Ấu trĩ."
Lộ Tinh Vũ: "......"
Thịnh Ly cũng lạnh nhạt nhìn hắn: "Cậu tự ngồi xe mình đi, cách xa ra một chút, đừng có đi theo xe tôi."
Trên đường trở về, Thịnh Ly và Dư Trì ngồi đằng sau.
Dư Trì tư thế thoải mái, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thịnh Ly tay chống cằm nhìn anh: "Chiều mai hai giờ chiều có buổi thử vai. Kịch bản lúc trước cậu giúp tôi khớp thoại, hẳn là vẫn nhớ. Đêm nay cân nhắc một chút, nếu như quyết định rồi, có thể chuẩn bị."
Đêm khuya vắng lặng, xe cộ không đông, tài xế chạy xe rất nhanh, ánh sáng bên ngoài cửa sổ vụt chiếu qua người anh.
Dư Trì không ngoảnh lại: "Tôi nói rồi, tôi không đi."
Ánh sáng trong xe mờ mịt, trong không khí phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.
Thịnh Ly tiến lại gần, nhẹ khịt mũi ngửi quanh cổ anh, nhỏ giọng hỏi: "Say rồi?"
"Không say, đừng đến gần tôi." Dư Trì bực mình dịch người.
Thịnh Ly cũng không giận, ngồi thẳng lưng hai tay khoanh trước иgự¢, thậm chí còn cười: "Tôi đột nhiên nhớ lại, chuyện lần đầu tiên cậu đến phòng bệnh tìm tôi. Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao có người đối với tôi lạnh nhạt như vậy? Xem như khi đó mặt mũi có hơi xấu, nhưng cũng không đến nỗi nha. Dù sao tôi cũng là một nữ minh tinh nổi tiếng, ngoại trừ antifan, bình thường không có ai là không thích tôi cả. Tôi còn từng hoài nghi, cậu có phải là antifan của tôi hay không."
Cô lại quay sang nhìn anh, cười rất dịu dàng: "Kỳ thật cậu hẳn đã sớm để ý tôi rồi, hoặc nói rằng là để ý tôi và Lộ Tinh Vũ. Từ ngày cậu biết chuyện Dung Hoa ký với bọn tôi, mặc kệ tâm can cậu nghĩ thế nào, nhưng cậu khống chế không nổi bản thân. Cậu có thể không quá chú ý đến nghệ sĩ minh tinh, nhưng nhất định sẽ chú ý đến bọn tôi. Loại vô thức chú ý đó lại là trí mạng nhất, cậu khẳng định từ lâu đã có ấn tượng sâu đậm về tôi."
Dư Trì ngoảnh lại, đối diện đôi mắt sáng rực của cô, ngữ khí lạnh nhạt: "Ai dạy chị phân tích như thế?"
Thịnh Ly: "Nhà tâm lý học."
Dư Trì khẽ cười: Là nhà tâm lý học nào?"
Thịnh Ly cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng, đáp: "Thịnh Ly, là vị có chuyên môn nghiên cứu Dư Trì."
Dư Trì: "......"
Anh ngửa đầu ra sau, trực tiếp nhắm mắt lại, giống như lười so đo với cô.
Thịnh Ly nhìn chằm chằm vào cổ anh mấy giây, lấy một thứ ra từ trong túi, bàn tay vừa chạm đến cổ Dư Trì đã bị tóm chặt. Dư Trì nắm chặt cổ tay cô, cúi đầu lạnh lùng hỏi: "Chị làm gì?"
"Cậu... nhẹ thôi, tôi đau." Thịnh Ly cau mày, "Chỉ chạm một chút, cậu dùng lực như vậy, là muốn bẻ gãy tay tôi sao?"
Người vốn đang ngồi trên ghế phụ lái, Viên Viên, lo lắng quay lại nhìn: "Sao, sao vậy?"
Dư Trì chậm rãi buông ra, Thịnh Ly nói: "Không sao, tiếp tục tàng hình đi."
Viên Viên: "...... Ồ."
Lại quay lên trên.
Dư Trì cảm thấy bản thân bị cô làm cho phát điên, hít sâu một hơi, trong thanh âm là hơi thở hổn hển không kịp đè nén.
"Thịnh Ly, chị rốt cuộc muốn gì? Không phải cùng Lộ Tinh Vũ ước hẹn ba tháng sao? Quay đi quay lại liền đến chạm vào tôi, như thế là có ý gì?"
Anh hơi mím môi, lạnh giọng nói: "Nếu như tôi thật sự hấp dẫn chị như vậy. Được, vậy phần hợp đồng kia thì sao?"
Thịnh Ly cả người sững sờ một lúc, sau đó phản ứng lại, anh nói tới hợp đồng bao nuôi.
Cô nắm chặt mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, đột nhiên hỏi: "Dư Trì, cậu có đúng là từng yêu ba lần không?"
Mùi rượu trong xe càng lúc càng nồng nặc. Dư Trì cảm thấy bản thân có chút say, cảm xúc không chịu được mà dâng trào, anh tự giễu cười một tiếng.
"Được, tôi thú nhận. Chưa từng yêu đương, mối tình đầu còn đó. Vì thế chị đừng trêu chọc tôi, tôi không muốn mối tình đầu của mình là một tra nữ."