Lệ Minh Nguyệt giật mình đứng phắt dậy quát :
- Ai?
Bóng ấy cười hì hì đáp :
- May quá, vừa chia tay lại gặp nhau rồi.
Thì ra bóng đen không ai khác hơn là vị hòa thượng bẩn thỉu Vô danh tăng.
Lệ Minh Nguyệt gắt :
- Có lẽ đại sư muốn tìm cách phá rối bọn tôi sao?
Vô danh tăng xua tay nói :
- Không đâu, tôi có việc cần đi. Đến đây mỏi chân tạm nghỉ một chút rồi sẽ đi. Nếu cô nương bảo tôi đến gây sự thì tôi xin đi ngay tức thì.
Lệ Minh Nguyệt hừ một tiếng rồi nín thinh.
Vô danh tăng tuy nói thế nhưng vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Chập sau tỏ vẻ ngơ ngác nói :
- Hai cô làm sao thế? Mệt hay bệnh?
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Thôi, xin đừng giả bộ nữa, tôi tuy mệt nhưng không oán hận ai đâu. Thủ đoạn của ngài cũng khá tinh vi đấy.
Vô danh tăng cười hề hà đáp :
- Đấy, cô nương lại tâng bốc tôi rồi.
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Tôi không bao giờ tâng bốc ai và thế nào cũng có ngày tìm ngài để cảm ơn đấy.
Vô danh tăng cười nói :
- Tôi ăn dơ mặc bẩn, không cửa không nhà, nhưng muốn tìm gặp tôi cũng không khó.
Lệ Minh Nguyệt hỏi ngay :
- Muốn tìm ra đại sư thì làm sao?
Vô danh tăng cười hì hì đáp :
- Cứ tìm chỗ nào làm chay thí thực thì có hòa thượng này.
Lệ Minh Nguyệt cười lạt :
- Được rồi, miễn là đại sư đừng có ác ý hạ độc thủ, chị em tôi sẽ để cho người được toàn mạng. Sớm muộn gì chúng tôi cũng gặp đại sư để tạ ơn.
Vô danh tăng xua tay nói :
- Hòa thượng này bình sanh không làm điều gì xằng bậy hay cố ý hại ai.
Chỉ phải cái tôi là vì ở dơ nên sanh chứng hôi nách, đàn bà con gái phải cẩn thận, nếu hít phải dễ bị cảm, nhưng cũng chỉ vài giờ là khỏi ngay, tôi xin phát thệ đó là sự thật. Ngoài ra tôi không bao giờ làm hại một ai đâu.
Lệ Minh Nguyệt gật đầu nói :
- Cám ơn, tôi đã hiểu đại sư rồi.
Nói xong, nàng giơ tay chỉ Văn Thiếu Côn, nói :
- Tôi có một điều nhờ đại sư. Chẳng hay đại sư có mang người này theo được không?
Vô danh tăng xoa hai tay nói rối rít :
- Vâng, xin cảm ơn cô nương. Thật chưa có người nào thông minh và tốt dạ bằng cô nương.
Nói xong y quay sang bảo Văn Thiếu Côn :
- Này chú bé, trên đỉnh núi Nam Sơn có một quả chuông vàng, ta muốn khiêng xuống thành đổi lấy ít tiền mua rượu, nhưng khổ nổi quả chuông nặng quá không khiêng nổi. Chú em có bằng lòng đi khiêng giúp ta chăng?
Văn Thiếu Côn hiểu ý hòa thượng, cười lớn :
- Nếu đại sư cần tôi giúp sức, tôi đâu dám chối từ.
Nói xong, chàng chạy đến đứng bên cạnh Vô danh tăng quay mình định đi.
Tề Mãn Kiều tức quá la lớn :
- Chị hai, chị điên sao chị hai?
Lệ Minh Nguyệt cau mày nói :
- Chị đâu có điên.
Tề Mãn Kiều nói :
- Tìm được Văn công tử và đưa chàng đến đây nào phải chuyện dễ dàng, sao bây giờ chị giao cho tên hòa thượng ấy.
Lệ Minh Nguyệt cười đáp :
- ૮ɦếƭ nỗi, em tôi trách móc mà không chịu suy xét. Này, em thử xem chúng ta có đủ khả năng đối địch với hắn không chứ?
Tề Mãn Kiều đáp :
- Em cảm thấy hình như mắc bệnh, còn chị thì sao?
Lệ Minh Nguyệt xua tay nói :
- Thôi đừng hỏi nữa.
Quay sang Vô danh tăng, nàng nói :
- Nhất định ba tháng sau, chị em chúng tôi sẽ tìm đến đại sư.
Vô danh tăng lắc đầu rút cổ cười hì hì chứ không nói gì rồi bỏ đi trước.
Văn Thiếu Côn chắp tay hướng về Lệ Minh Nguyệt và Tề Mãn Kiều, lễ phép nói :
- Ơn cứu mạng của hai cô nương, Văn mỗ không bao giờ quên. Sau này có dịp xin báo đền xứng đáng, bây giờ xin phép hai cô được đi nơi khác.
Nói xong không đợi trả lời, đã quay mình cùng Vô danh tăng bước đi.
Hai bóng người nhấp nhô đi trong bóng tối phút chốc khuất sau rặng thông cao ✓út lưng đồi.
Vô danh tăng gật gà gật gưỡng bước thấp bước cao như say rượu thế mà thân hình lướt đi mau thoăn thoắt.
Văn Thiếu Côn gắng hết sức chạy theo nhưng luôn luôn bị bỏ xa hơn mười trượng.
Sau cùng chàng phải dùng thần công “Thất Vu Bát Hồi” của Niệp Sáp hòa thượng truyền thụ tiến tới nhanh như tên bắn.
Quả nhiên món này có tác dụng phi thường. Trong phút chốc Văn Thiếu Côn đã đuổi theo kịp. Đoạn chàng cứ gia tăng tốc lực tiến tới vượt qua Vô danh tăng và văng vẳng bên tai nghe tiếng y cằn nhằn :
- Thằng bé chạy đi đâu mau thế? Muốn tẩu thoát hay sao?
Văn Thiếu Côn tuy trong lòng nghi hoặc nhưng hai chân vẫn lướt thoăn thoắt, thần công vận chuyển, chàng đi càng lúc càng mau, hơi thở của Vô danh tăng phì phò đàng sau càng ngày càng xa dần.
Vượt xa hơn mấy dặm, chàng mới dừng chân nghỉ. Ít ra cũng nửa giờ sau Vô danh tăng mới đuổi kịp.
Nhưng ý nghĩ chàng chưa dứt bỗng từ mô đá đàng xa xa có tiếng mô Phật, Vô danh tăng cười hì hì hỏi :
- Thằng bé, bây giờ ngươi mới đến sao?
Văn Thiếu Côn giật mình nhìn lại chưa tin là sự thật. Chàng tự hỏi :
- “Môn Thất Vu Bát Hồi là một tuyệt kỹ của Niệp Sáp hòa thượng, không ngờ Vô danh tăng lại biết Ngũ hành độn pháp vượt xa mình. Rõ ràng ta bỏ y trên mười dặm thế mà trong nháy mắt y đã vượt qua ta một đỗi xa, thần sắc không có gì mỏi mệt. Quả là một nhân vật phi phàm”.
Vô danh tăng thấy chàng đứng ngây người sửng sốt lại nhe răng cười bảo :
- Đi nữa chứ, chú bé!
Văn Thiếu Côn chợt hiểu liền vội vàng quỳ xuống trước mặt Vô danh tăng năn nỉ :
- Đệ tử Văn Thiếu Côn cúi xin sư phụ vui lòng thu nạp.
Vô danh tăng hứ một tiếng, hai tay khóat lia bảo :
- Không nên, không nên, hãy đứng dậy, đừng làm thế khó coi lắm.
Văn Thiếu Côn kinh ngạc vội vàng đứng dậy hỏi :
- Xin cho biết vì sao không thể được.
Vô danh tăng thở phào một cái nói :
- Nhiệm vụ của hòa thượng này là cứu ngươi thoát khỏi nanh vuốt hai con nữ quái đó mà thôi. Thế mà nay ngươi lại sanh tâm bất lương muốn hại ta như vậy.
Văn Thiếu Côn hoảng kinh hỏi :
- Đệ tử chỉ yêu cầu thiền sư thu dụng chứ nào có ý mưu hại đại sư đâu.
Vô danh tăng hỏi :
- Không ý hại tại sao ngươi quỳ lạy?
Văn Thiếu Côn đỏ mặt đáp :
- Đệ tử này muốn lạy đại sư làm thầy nên phải thi hành đại lễ.
Vô danh tăng cười hà hà hỏi :
- Có phải nhà ngươi thật lòng muốn nhận ta làm sư phụ không?
Văn Thiếu Côn nghiêm trang đáp :
- Đệ tử này nhất tâm nhất trí thành thật thỉnh cầu đại sư đặc cách thu dụng cho.
Vô danh tăng lại cười nói :
- Ta cũng muốn lắm, ngại vì một nỗi là...
Ngập ngừng một phút nói luôn :
- ...Là vì lão hòa thượng không cho phép.
Nói xong y quay mình đi luôn, trong nháy mắt đã xa trên mười trượng.
Văn Thiếu Côn giật mình vội vàng chạy theo nói :
- Đại sư hãy chờ đệ tử với.
Miệng kêu, chân chạy, chàng thi triển Thất Vu Bát Hồi nhanh như gió thổi để đuổi theo.
Mặc dầu chàng đã vận dụng toàn lực, bên tai gió lộng ào ào nhưng vẫn không tài nào theo kịp. Khoảng cách giữa hai người xa dần, cuối cùng không thấy Vô danh tăng nữa.
Văn Thiếu Côn không nản chí, cứ bặm môi lẻo đẻo đi.
Trải qua trên mười dặm đường, chàng nhìn quanh không thấy tăm dạng hòa thượng.
Đường núi trở thành quanh co, chập chùng hiểm trở, không biết lối nào đi.
Vì cứ lo chạy thẳng về phía trước, không phân định phương hướng, Văn Thiếu Côn không còn biết đi đâu nữa.
Chàng dừng chân lại, phóng tầm mắt quan sát kỹ, lòng lo lắng chưa biết làm gì.
Bỗng tận đàng cuối rừng xa xa có thấp thoáng ánh đèn le lói.
Văn Thiếu Côn mừng rỡ bụng bảo dạ :
- Đã có ánh đèn tất nhiên có người ở. Nơi này không còn là rừng sâu hoang vắng nữa. Ta cứ chạy đến đó xem thử may ra gặp được hòa thượng cũng nên.
Chàng không ngần ngại cứ men theo đường mòn, nhằm ánh đèn đi đến.
Đường núi hiểm trở, mấy lần trượt chân suýt rơi xuống vực sâu đầy đá nhọn.
Ánh đèn cách không xa lắm nhưng vì nhiều trở ngại, đi lại quanh co nên phải qua hơn hai giờ mới đến.
Giữ khu rừng rậm rạp hoang vu lộ ra một bức tường quét vôi đỏ, ánh đèn từ trong ấy xuyên ra. Chàng lướt lại gần thì ra là một ngôi chùa cũ đã xiêu vẹo đổ nát nhiều.
Trước cổng chùa treo một tấm biển tuy thời gian đã làm phai nhạt màu vàng son, nhiều nơi đã bị sứt mẻ nhưng đọc được ba chữ “Hổ báo tự”. Vách tường đổ sập nghiêng nghiêng, tứ bề nhện giăng bụi bám, chân tường cỏ mọc dây leo phủ kín. Rõ ràng ngôi chùa đã hoang phế từ lâu.
Văn Thiếu Côn vừa mừng vừa lạ. Chàng băn khoăn nhìn qua một cánh cửa sổ và nghĩ bụng :
- “Ngôi chùa này có vẻ cổ kính và bỏ hoang lâu ngày không ai tới nhưng tại sao lại có ánh đèn. Chả lẽ mình gặp ma chăng?”
Vừa suy nghĩ chàng quen chân tiến tới lướt qua cổng đi vào trong chùa.
Sau bức tường đỏ là một tòa đại hùng bảo điện vắng teo. Ánh đèn từ trong ấy chiếu ra. Lắng tai không nghe một tiếng động nào. Ngôi chùa cổ và khu rừng hoang vu chìm đắm trong vắng lặng đáng sợ.
Văn Thiếu Côn cảm thấy rờn rợn, nghi ngại chưa dám bước vào.
Ngần ngại một lúc chàng rón rén đi vào trong điện.
Phía trong chàng trông thấy một vị sư già ước độ bảy mươi, mặt mày có vẻ phúc hậu phương phi đang ngồi ngay ngắn trước sập thờ bằng gỗ cũ kỹ.
Trên bàn thờ có đặt một thếp dầu bốc cháy chập chờn, hình như sắp cạn.
Nét mặt lão tăng tuy hiền từ nhân hậu, nhưng có vẻ trang nghiêm mới nhìn qua đã có lòng kính mến ngay.
Một điều khiến chàng ngạc nhiên hết sức, suýt bật tiếng kêu lên. Thì ra gã Vô danh tăng cùng đi với chàng giờ đây đang kính cẩn quỳ ngay trước mặt vị lão tăng.
Văn Thiếu Côn nửa mừng nửa sợ, muốn xông đến ngay, nhưng lại sợ hãi vội dừng chân đứng lại, nhìn vào mặt vị lão tăng đang lim dim đôi mắt như đang nhập định tham thiền.
Vị lão tăng đang nhắm mắt bỗng giơ tay áo phất nhẹ một cái, bỗng nhiên một cường lực âm nhu nhẹ nhàng từ tay áo truyền hướng thẳng về phía chàng.
Luồng kình lực xoay quanh bao bọc lấy toàn thân rồi hình như có một sức hút nhẹ nhàng nhưng mạnh kéo ngược chàng bốc về phía trước.
Chàng cố sức cưỡng lại nhưng hình như bất lực, thân hình bay luôn lại gần lão tăng.
Từ ngày được Niệp Sáp hòa thượng chân truyền công phu Thất Vu Bát Hồi, thêm những võ công đã luyện tập từ lúc bé, Văn Thiếu Côn đã có một bản lãnh khá cao, trong võ lâm hiếm người bì kịp. Thế mà chỉ một cái phất tay nhè nhẹ, vị lão tăng đã trói buộc và hút cả người chàng bay về phía ấy như con sâu cái hến, quả là điều khó tưởng tượng.
Tuy chưa biết dụng ý của lão tăng như thế nào nhưng nhìn sắc diện hiền hòa chàng cũng yên tâm. Khi*p sợ trước thần oai của lão tăng, bất giác Văn Thiếu Côn vừa sợ vừa mến phục vội vàng quỳ xuống.
Vô danh tăng bỗng gọi lớn :
- Thưa lão hòa thượng, đệ tử đã bắt được gã này về đây rồi. Xin lão hòa thượng hãy ban thưởng lòng khó của đệ tử.
Lão hòa thượng mở mắt sáng rực rỡ khẽ chớp động đôi mày trắng, hừ một tiếng nói :
- Ta thưởng cho ngươi được quỳ hai giờ, bằng lòng chứ?
Vô danh tăng kêu rối rít :
- Lão hòa thượng xử bất minh rồi, đệ tử không bằng lòng tí nào.
Lão tăng trừng mắt mắng :
- Hắc Hải nhi, đừng ăn nói càn rỡ, muốn khỏi đòn nên câm mồm lại. Nếu còn giữ thói cũ sẽ bị vả miệng chắc gãy răng đấy.
Nhìn Văn Thiếu Côn, vị lão tăng từ tốn nói :
- Hắn ăn nói lỗ mãng hồ đồ, tiểu nhi thí chủ đừng bắt chước hắn đấy nhé.
Văn Thiếu Côn từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, thật là những chuyện không thể ngờ tới.
Theo chàng nghĩ, Vô danh tăng là một nhân vật có võ công vô địch, khiến hai chị em Lệ Minh Nguyệt phải sợ hãi giao chàng, thế mà y còn sư phụ. Như thế tất nhiên bản lãnh của vị lão tăng này phải cao đến không thể tưởng tượng được.
Chàng lén nhìn lên thấy lão tăng đang nhìn mình. Trong đôi mắt sáng rỡ uy nghi và hiền từ, cảm đượm vẻ trìu mến khiến chàng thấy đã bị hoàn toàn chinh phục.
Điều chàng thích thú hơn nữa là mặc dù tuổi cao, trong lời lẻ nói năng, vị lão tăng tỏ ra người ưa bông đùa ý nhị.
Trong khoảnh khắc, Văn Thiếu Côn mừng lo lẫn lộn, thấy mình đang đi đến một sự may mắn bất ngờ, và biết đâu cuộc gặp gỡ hôm nay sẽ giúp rất nhiều cho cuộc đời mai hậu.
Bỗng vị lão tăng hỏi :
- Mô Phật, xin tiểu chí chủ cho biết đại danh.
Vô danh tăng lớn tiếng nói :
- Sư phụ, người đã hiểu rõ cả rồi, còn hỏi người ta làm gì nữa cho mất công.
Lão tăng mắng :
- Hắc Hải nhi không được hỗn láo, nếu ngươi không chừa tật cũ, cứ lắm mồm lắm miệng sẽ bị phạt quỳ ba năm úp mặt vào tường đấy.
Vô danh tăng lè lưỡi nói :
- Không dám, không dám nói nữa.
Lão tăng mỉm cười quay sang nói :
- Văn thí chủ, đừng sợ, cứ thong thả nói tự nhiên.
Văn Thiếu Côn cúi đầu thưa :
- Cháu họ văn, tên Thiếu Côn, nhưng...
Chàng ngập ngừng một lát, nói tiếp :
- Nhưng... thật ra cháu không phải họ Văn.
Thế rồi chàng lần lượt đem cả thân thế mình từ trước đến sau kể hết.
Lão hòa thượng chăm chú nghe, thỉnh thoảng gật đầu không nói gì hết.
Thuật xong Văn Thiếu Côn sụp xuống lạy luôn bốn lạy rồi chắp tay kính cẩn thưa :
- Tiểu bối gặp nhiều điều cay đắng, thân thế mơ hồ, đối với thù cha mẹ chưa trả được, xin lão đại sư thương tình nhận tiểu bối làm đồ đệ.
Vô danh tăng cười ha hả nói lớn :
- Chú bé này hay thật, thói nào giữ tật ấy, gặp ai cũng lạy tôn làm thầy.
Vừa rồi hắn mới lạy tôi, bây giờ hắn lại lạy sư phụ cũng xin làm đệ tử.
Văn Thiếu Côn thẹn đỏ mặt, nhưng chẳng biết nói sao cứ quỳ mãi không đứng dậy.