Nằm ba ngày, không thể nói cơm nước không nghĩ, nhưng ít ra cũng là ăn ngủ khó an.
Nhắm mắt lại đều là máu, căng ra, căng ra, phát ra từng đợt tanh tưởi.
Lãnh Tử Diễm chưa bao giờ nôn nóng như thế.
Một mặt là phía sau bị thương, ăn cơm bài tiết đều là vấn đề lớn, mặt khác, hắn không liên lạc được với Lăng Diệp.
Theo như lời Từ Duệ, một số lớn nhân mă hôm nay đã ૮ɦếƭ giữa trưa, buổi tối bảy giờ ở Võ đài hoàng gia bắt đầu đánh luân phiên. Vào sân đầu tiên chính là Hoàng Phong.
" Tiểu tử Hoàng Phong kia, trâu cao ngựa to, cởi y phục ra, cơ thịt một thân có thể hù ૮ɦếƭ ngươi." Từ Duệ so cánh tay Lãnh Tử Diễm. "Thô gấp đôi ngươi đấy!"
Thấy Lãnh Tử Diễm mở to mắt, gã đắc ý nói. "Thích nhất chính là tay không săn Gi*t ngựa lớn báo hoa thảo nguyên các loại, kỷ lục cao nhất là trong hai phút xé nát năm con." Nói, vẻ mặt lại xem thường. "Hoàng Phong là một mãng phu, một chút cũng không biết quá trình hưởng dụng đồ ăn tuyệt vời đến thế nào, mỗi lần đều ăn như hổ đói, tim, đại tràng..."
" Câm... Câm miệng."
Từ Duệ vỗ vỗ Lãnh Tử Diễm sắc mặt trắng bệch, nhắc nhở hắn. "Đừng kích động, lần trước ta bất quá nói với ngươi Lăng Diệp phải tiếp nhận khiêu chiến, chỉ khâu phía sau ngươi liền đứt đoạn. Ngươi nguyện ý chịu khổ lần nữa, ta cũng không muốn phải khâu lại cho ngươi."
" Ngươi không gọi điện thoại đến võ đài sao?" Lãnh Tử Diễm mím chặt môi. "Hỏi tiến triển."
" Hảo, phu nhân." Từ Duệ mặt mày hớn hở. "Tiểu nhân cống hiến sức lực này cho ngươi."
" Báo cáo phu nhân, Thiếu chủ đại nhân đã cắn thắng đại hùng cùng thằn lằn."
" Báo cáo phu nhân, cự lang bị Thiếu chủ tức giận cắn tàn..."
" Báo cáo phu nhân...." Từ Duệ gãi gãi đầu. "Thiếu chủ bị chút tiểu thương, đừng nóng vội, đừng nóng vội...." Vội vàng ngăn cản Lãnh Tử Diễm bật dậy. "Tiểu thương, quả thật là tiểu thương, chân phải rách một mảnh, không thành vấn đề lắm."
Lãnh Tử Diễm ngây người nửa ngày, suy sụp nằm lại, tay xoa trán. "Đau.... Giúp... Giúp ta thượng dược."
" Ách.... Phu nhân, tay Thiếu chủ bị cắn, không tiếp tục chảy máu, nghe nói tình hình coi như tốt lành."
" Mẹ nó, ta liền biết nhà mãng xà hỗn đản kia không phải thứ tốt, lại hạ độc Thiếu chủ... Phu nhân yên tâm, Thiếu chủ thể tích khổng lồ, độc tố đi vào có thể loãng ra, nhiều nhất đầu choáng mấy cái, sẽ không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng."
" Phu nhân, tin tốt, hai vị thiếu gia sư tộc cùng hổ tộc cũng đã bại trận, còn lại có vẻ là một đám ô hợp, phu nhân liền chờ Thiếu chủ khải hoàn quay về đi!" Từ Duệ vui vẻ ra mặt, con mắt vốn đã nhỏ cười đến híp thành một cái khe. "Trận đấu có thông qua vệ tinh truyền hình trực tiếp cho thú tộc không ở tại chỗ. Thiếu chủ đại triển hùng phong, thư thú ái mộ hắn tăng gấp bội, phu nhân nên trông Thiếu chủ kỹ một chút, coi chừng, đừng để người khác đoạt."
Con báo kia, vừa bạo lực vừa ngu xuẩn, cũng sẽ có người ái mộ?
Lãnh Tử Diễm không tin.
" Mấy trận tiếp sau không bị thương?" Căng thẳng cả đêm, Lãnh Tử Diễm vốn đau nhức quấn thân lại tức khắc có loại cảm giác toàn thân đều thoải mái, tiếp nhận canh cá người hầu đưa, vừa uống vừa phân phó. "Cho người đến bên ngoài hoàng cung đợi, nhìn thấy Lăng Diệp liền đón về."
" Dạ, thiếu gia."
Lãnh Tử Diễm cau mày xuống, hỏi Từ Duệ. "Lãnh gia đi đón không thành vấn đề chứ?"
" Không thành vấn đề." Trên mặt Từ Duệ hiện lên một chút dị sắc, nhanh chóng che lấp đi, Lãnh Tử Diễm vùi đầu ăn canh, vẫn chưa phát hiện.
" Phía sau còn mấy nhà?"
" Chỉ có đại gia tộc trong thú tộc mới có tư cách tham dự đánh luân phiên." Từ Duệ lật đầu ngón tay tính tính. "Còn bốn năm nhà."
Đem hết toàn lực áp chế lo lắng lại dâng lên, Lãnh Tử Diễm bắt buộc bản thân đừng nghĩ quá nhiều, bây giờ quan trọng nhất chính là dưỡng hảo khí sắc.
Nếu mình thoạt nhìn còn muốn yếu ớt hơn kẻ đại chiến mấy trăm hiệp kia, tuyệt đối sẽ bị y cười ૮ɦếƭ.
" Thiếu gia." Có người hầu bên ngoài cung kính lên tiếng. "Quân gia Quân Tây tới thăm."
Đối với Quân Ngân, Lănh Tử Diễm vẫn luôn mâu thuẫn.
Cái hắn không biết chính là, đối với hắn, Quân Ngân cũng đồng dạng như thế.
Một mặt muốn nối lại tình xưa, mặt khác, lại tự thân chán ghét, không thể chấp nhận thế giới hai người có người thứ ba tồn tại.
" Sao ngươi lại tới đây?"
Tướng quân mất tích, Quân Ngân hẳn là bận đến chân không chạm đất mới đúng, sao lại nhàn rỗi đến Lãnh phủ?
Từ Duệ chống cằm, một hồi nhìn Lãnh Tử Diễm, một hồi nhìn nam nhân mới vào, ðẩy ghế dựa ra ðứng lên. "Các ngýõi trò chuyện, ta ra ngoài..."
" Không cần thiết." Thanh âm Quân Ngân có chút lạnh lẽo, y nhìn chăm chăm Lãnh Tử Diễm nửa ngày, như muốn nhìn xuyên thấu hắn, cuối cùng chậm rãi lấy ra một tấm ảnh. "Quân bộ có một giám thị viên theo dõi vệ tinh, là ám cọc phụ thân ta mười mấy năm trước sắp xếp vào." Hình từng chút được đưa qua. "Lần trước sau khi Dã Kê làm chuyện đó với ngươi, ta bảo người nọ liên tục giám thị hắn." Dừng một chút, Quân Ngân thấp giọng nói. "Hai tiếng trước, trong núi sâu phía nam ngoại thành, Dã Kê hoàn thành thú hóa lần thứ hai."
" Không thể!" Từ Duệ nhếch mày. "Không ai có thể liên tiếp thú hóa hai lần trong nửa năm."
Da lông phiêu lượng đen như bầu trời đêm, đồng tử sắc bén lạnh như đao cong, hình thể cực đại, cái đuôi thô dài.
Lãnh Tử Diễm hồi tưởng chính là con mãnh thú này áp lên người mình, dùng lợi khí đáng sợ làm hắn nếm đến đau đớn sống không bằng ૮ɦếƭ.
Đương nhiên mấy ngày trước, Lăng Diệp khiến hắn ôn lại cơn ác mộng này.
Hắn còn chưa tìm con ngân báo kia tính sổ.
Sao có thể để nó ૮ɦếƭ dưới tay thứ kia.
" Dã Kê sẽ đi tìm Lăng Diệp sao?" Lãnh Tử Diễm nhìn Từ Duệ, cười lạnh. "Theo tư duy thú tộc các ngươi, Lăng Diệp đoạt người của Dã Kê, Dã Kê không thể bỏ qua cho hắn. Ðúng không?"
Từ Duệ lấy hình từ trong tay Lãnh Tử Diễm cầm qua, ngón tay khẽ run, đó là bái phục cùng sợ hãi với ưu thế huyết thống thâm sâu chôn ở trong máu.
Khi Lăng Diệp thú hóa lần thứ hai, lấy tư thái cao quý và thân hình tuấn mỹ từ trong hồ đi ra, lúc Từ Duệ mới liếc nhìn, cũng có loại cảm giác này.
Không thể kháng cự, không thể ngỗ nghịch.
Lăng Diệp với tình huống hiện tại, e rằng khó có thể chiến thắng đệ đệ xấp xỉ y kia.
Trong lòng Từ Duệ rút một ngụm khí lạnh, nhưng gã không thể để Lãnh Tử Diễm biết những thứ đó, Lăng Diệp phân phó, dù y bị đám gia hỏa kia cắn đến mình đầy thương tích, cũng chỉ có thể cấp cho Lãnh Tử Diễm thông báo: hùng thú nhà hắn rất rất rất dũng mãnh, toàn bộ đám vọng tưởng tổn thương y sẽ bị xé thành mảnh vụn.
Lúc Lăng Diệp nói như vậy, hào quang đồng tử lạnh lùng mà óng ánh, trên mặt cũng kiên nghị như pho tượng.
Như Tướng quân đang ra lệnh cho sĩ quan phụ tá.
Từ Duệ lập tức liền bị bộ dáng của y chọc cười, chân cũng thi lễ. "Thiếu chủ đại nhân, tiểu nhân chắc chắn không làm nhục sứ mệnh!"
Hừ hừ, khinh thường vò hình quăng vào thùng rác.
" Dã Kê tính cái gì? Đi cũng là tìm ૮ɦếƭ, ai ai, Lãnh Tử Diễm, ngươi đừng động." Từ Duệ bổ nhào vào trên giường, vừa gào về phía Quân Ngân. " Đứng làm gì, mau tới giúp đỡ." Động tác giãy giụa của người dưới thân quá lớn, Từ Duệ sợ vết thương khâu hảo phía sau lại vỡ ra, căn bản không dám dùng lực. "Này!"
Quân Ngân cũng không để ý đến gã, y đứng đó, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan mất, đó là một loại cảm giác kỳ dị, Từ Duệ không có tâm tư suy nghĩ nhiều, cũng suy nghĩ không ra. "Giúp ta!"
Lãnh Tử Diễm một tay đẩy Từ Duệ ra, lảo đảo ngã xuống giường, vừa vặn ngã bên chân Quân Ngân, hắn ngẩng đầu, phảng phất như đang hy vọng, biểu tình lại mang đau đớn cõi lòng tan nát. "Quân.... Quân Ngân..."
Động tác Quân Ngân rất chậm.
Ánh mắt trên cao nhìn xuống từng chút nhu hòa, sau đó, từ từ ngồi xổm xuống, chậm rãi nắm lấy tay Lãnh Tử Diễm.
Bên môi gạt ra nụ cười ôn nhã như xuân phong, y nói. "Ngươi muốn đi gặp hắn, ta liền mang ngươi đi."
Ngươi muốn đi gặp hắn, ta liền mang ngươi đi...
Ôm lấy người, lại bế lên.
" Này, tên kia, ngươi điên hả, phía sau ௱ôЛƓ hắn có thương tích, không thể xuống giường, nghe thấy không, này!"
Từ Duệ vọt tới cửa, Quân Ngân đã bế Lãnh Tử Diễm xuống lầu. Y đi rất nhanh, tiếng bước chân thanh thúy đánh vỡ sự yên tĩnh sáng sớm. Người hầu tốp năm tốp ba thò đầu ra, tò mò nhìn xung quanh coi xảy ra chuyện gì.
Nắm tay của Từ Duệ vô lực giơ nửa ngày trên không trung, cuối cùng phanh một tiếng, nện lên cửa.
Quá bảy giờ, các cửa hàng lần lượt mở cửa, Lãnh Tử Diễm nhìn đường phố từ vắng lặng đến náo nhiệt bên ngoài, trong lòng từng đợt băng lãnh thấu tâm.
Quân Ngân khăng khăng nắm tay trái hắn, nhưng nhiệt độ mỏng manh kia căn bản truyền không đến được.
Đèn đỏ.
Trên môi có cái gì đó bao trùm, Lănh Tử Diễm ngước mắt, Quân Ngân nửa hạ đồng tử, màu xanh dưới mi mắt bởi vậy mà lộ vẻ nồng đậm phá lệ.
Như kéo ra một mảnh âm u.
Nụ hôn rất nhạt, lướt qua liền dừng.
" Còn lạnh không?" Quân Ngân xoa loạn tóc hắn. "Đừng rút trên ghế xe, người bên ngoài trông thấy không chừng cho rằng ta làm gì đó ức Hi*p ngươi."
Lãnh Tử Diễm nhún nhún vai, cố thẳng lưng.
" Đây vẫn không khác lắm!" Quân Ngân cười khẽ, lại thưởng cho hắn một nụ hôn ở trán. "Đừng làm mình giống như nữ nhân ૮ɦếƭ chồng..."
" Quân Ngân!"
" Ta không thích ngươi như vậy." Ngón tay chậm rãi nhấc cằm đối phương. "Lãnh Tử Diễm.... Dù ngày nào ðó ta thật sự ૮ɦếƭ ði, ngýõi... Cũng không ðýợc nhý vậy..."
Đèn xanh sáng lên, Quân Ngân phảng phất như cái gì cũng chưa xảy ra, buông hắn ra, một lần nữa cầm lấy vô-lăng.
Mà Lãnh Tử Diễm thì nhắm mắt lại, xoay đầu đi.
Ai trong bọn họ mà ૮ɦếƭ, hắn đều thương tâm.
Đây vốn chính là một chuyện không thể khống chế.