" Mang thai còn đi trong trời tuyết lớn? Trời ạ, Thiếu chủ, hắn không muốn sống nữa, ngươi cũng hồ đồ theo?"
" Ta..."
" Chờ một chút... Trước kia ngươi nói, hắn còn quan hệ cùng người khác?"
" Không khác lắm."
" Không được, Thiếu chủ đại nhân, ngươi trực tiếp một ngụm cắn ૮ɦếƭ tiểu nhân đi, loại bệnh nhân này, tiểu nhân hầu hạ không nổi."
Lăng Diệp biến sắc ." Nói thêm một câu nữa đi!"
" Thiếu chủ, ta nói giỡn." Từ Duệ đáng thương nói.
" Bây giờ đang ở đâu?"
" Đảo Khung Ly, sắp chuyển máy bay, nhanh nhất giữa trưa ngày mai đến."
" Ân, hắn không chịu đến bệnh viện, ta giúp hắn xử lý thương khẩu đơn giản, nhưng mà... Hắn bây giờ hơi phát sốt, phải làm sao đây?"
" Thiếu chủ, ngươi không phải mỗi kỳ nghỉ đều bỏ thời gian dự thính trong học viện hùng thú sao? Chẳng lẽ học viện không có dạy hùng tính ôn nhu làm thế nào chăm sóc ái nhân mang thai?"
" Chờ một chút, ta đi lật ghi chép..."
" Thiếu chủ đại nhân..." Từ Duệ kêu rên. "Xin đừng phá hoại hình tượng lão nhân gia ngươi trong lòng tiểu nhân." Dự thính cái lớp nhàm chán của học viện hùng thú, còn nghiêm túc ghi chép?
" Câm miệng, cúp máy, hắn đang gọi ta..."
Lăng Diệp nhẹ nhàng đẩy cửa ra, người nọ vẻ mặt xanh xao, khuôn mặt cương nghị thoạt nhìn có mấy phần yếu ớt khó thấy. "Muốn uống nước..."
Lúc Lăng Diệp rót nước, Lãnh Tử Diễm vẫn nhìn y, con ngươi đen bóng hơi xám, lại có chút khó đoán.
Ly thủy tinh nóng hổi, nhiệt độ ấm áp theo mạch ngón tay, lan tràn tới đáy lòng.
Hắn nhíu mày. "Hơi nóng!"
" Ta đi thêm nước lạnh."
" Không cần.... Qua một lát là được." Lãnh Tử Diễm giữ chặt Lăng Diệp. "Sáng mai đi?"
" Ân." Vào Quân bộ, dưới sự giám thị chặt chẽ của phụ thân, Lăng Diệp không tự nhận bản thân có thể có rất nhiều thời gian chạm mặt Lãnh Tử Diễm, nhưng... Y chắc chắn phải dùng mọi biện pháp tới gặp hắn.
Không thấy được hắn, y sẽ lo lắng.
Sẽ sợ hắn ăn không ngon ngủ không ấm, càng sợ hắn không biết chăm sóc bản thân, mù quáng gây sức ép thân thể.
" Ta mua cho ngươi mười tấm dra, muốn nôn liền nôn, nôn rồi đổi là được. Trong tủ lạnh có một nồi cháo to, mùi vị ngươi thích nhất, từ từ uống, ít nhất có thể uống một tuần. Uống xong, lần sau ta lại đến nấu cho ngươi. Nhưng không được uống lạnh, phải hâm mới uống, biết chưa?"
Lãnh Tử Diễm gật đầu.
Thật ngoan... Chẳng lẽ là thấy mình phải đi, luyến tiếc? Lăng Diệp đem bàn tay vào ổ chăn, cầm lấy tay hắn.
Xương tay Lãnh Tử Diễm thô to, tuy không thô ráp, nhưng tuyệt đối không thể gọi là nhẵn mịn, Lăng Diệp lại sờ cực thoải mái, mỗi ngón tay đều tách ra chơi, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, một hồi chà xát, một hồi vặn lật đến rung động tác hưởng. Y cẩn thận nhìn mắt Lãnh Tử Diễm. Đối phương xanh mặt, cố nén không phát tác, đáy lòng nhất định đang mắng y.
Lăng Diệp thẳng thắn leo lên giường, tiến vào ổ chăn. "Ngày mai Từ Duệ đến, ta để hắn trực tiếp đến đây, đầu người kia không sáng dạ một chút, hắn nói cái gì, ngươi đừng để ý là được."
" Ngươi cùng hắn quan hệ rất tốt?"
" Cũng được, hồi nhỏ tương đối thân. Ta để hắn kiểm tra cho ngươi, nếu chúng ta lầm thì tốt nhất, nếu thực sự..." Lăng Diệp hơi dừng lại. "Thực sự có thì phá, bất quá nghe nói khá đau."
Lãnh Tử Diễm "Ân" một tiếng, nửa ngày, thấp giọng hỏi. "Ngươi không muốn có hài tử?"
" Hả? Hả? Hả?" Lăng Diệp biểu tình bị kinh hãi.
Lãnh Tử Diễm nhếch mày lên, dù khó chịu do bệnh, nhưng động tác này vẫn mười phần sát khí. "Ta chưa nói sẽ sinh cho ngươi, chỉ tò mò hỏi."
" Ta muốn có hài tử..."
Lãnh Tử Diễm vừa định đạp người xuống, người kia lại chậm rãi nói. "Nhưng nếu ngươi không muốn, chúng ta sẽ không cần. Dù sao đi nữa, có ngươi là đủ rồi, tiểu hài tử chỉ là thêu hoa trên gấm."
" Thêu hoa trên gấm? Chính ngươi sao không tự mình sinh?" Hắn cùng Quân Ngân cắt đứt đột ngột như vậy, đều là do thai nhi không nên tồn tại này tác quái. Thù mới hận cũ đến một lượt, khẩu khí Lãnh Tử Diễm đương nhiên không thể nào hảo.
" Ta muốn mà, sinh hài tử đau như vậy, ta đâu cam lòng để ngươi chịu khổ. Nhưng ngươi là nhân loại, làm sao khiến ta sinh hài tử?"
" Ta đi tìm nữ nhân sinh."
Lăng Diệp lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Hôm qua mới kêu ngươi bớt gây họa cho người khác ngoài ta, hôm nay lại có chủ ý hư hỏng. Rõ ràng không thích nữ nhân, lại lừa người ta sinh hài tử cho ngươi, ta mà là anh nàng, chắc chắn sẽ đánh ngươi một trận."
Lãnh Tử Diễm kéo chăn xuống ngồi dậy.
Ném khăn đắp trên trán lên đầu Lăng Diệp.
Y ngày mai phải đi, ta vốn định hảo hảo nói chuyện với y, Lãnh Tử Diễm nghĩ, nhưng y không cùng ta hảo hảo nói chuyện!
Là y không cùng ta hảo hảo nói chuyện!
" Cho nên ngươi tối hôm qua là cuộn trên đệm sàn nhà mà ngủ?"
Lăng Diệp lạnh mặt gật đầu.
Nhị hoàng tử Tô Tranh hoàn toàn bất kể hình tượng hoàng tộc, cười đến ngã tới ngã lui. "Biểu đệ ơi là biểu đệ, ngươi bảo ta nói cái gì với ngươi thì được đây?"
" Không biết thì đừng nói!"
Tô Tranh vỗ vỗ иgự¢, xua đi ý cười cuồn cuộn, kéo môi nói. "Kỳ thực biểu đệ ngươi có tiến triển rất lớn."
" Ta cũng cho là như vậy." Lăng Diệp bỏ một cục đường vào cà phê, vẻ mặt phấn khởi lên. "Mấy tháng nay quả thực là nhảy vọt."
Tô Tranh tiến đến trước bàn công tác của Lăng Diệp. "Xem ra là trước kia tình nhân nhà ngươi thường bị ngươi đánh, khiến hắn thân tâm khó chịu, lúc đấy mới hận ngươi đến nghiến răng nghiến lợi."
Hình như thật sự là như vậy.
Lăng Diệp nhăn mày lại suy tư.
Y đến tiền tuyến nửa năm, nhớ hắn đến sắp phát điên, trở về thân mật cũng không làm, còn đánh hắn, về sau liền xảy ra chuyện Quân Ngân, làm y sâu sắc ý thức được nguy cơ, tìm hai biểu ca Tô Tranh Tô Nhiên bày mưu tính kế, được hai người chỉ bảo, lúc này mới tỉnh ngộ so với đánh gia hỏa kia, mình càng thích hôn ôm hắn hơn.
" Nói lại nào, ngươi tại sao chung quy vẫn đánh hắn?"
Lăng Diệp lắc lắc cà phê nóng hổi, một ngụm uống xuống hơn phân nửa, sắc mặt hơi ửng hồng. "Không đánh hắn mắt hắn không liếc tới trên người ta."
Tô Tranh thông suốt. "Lãnh thiếu gia rất là thiếu đánh."
" Ân?" Giọng nói nâng cao.
" Hah!" Tô Tranh từng bị Lăng Diệp cắn đến nửa tháng không xuống giường được vì đắc tội với Lãnh Tử Diễm, lúc này nghĩ lại còn phát sợ, muộn màng che cổ. "Ta cái gì cũng chưa nói."
Lăng Diệp cười rộ lên. "Sợ cái gì, ta không tức giận."
Hai người là biểu huynh đệ, tuổi tương đương, tuy Đại hoàng tử Tô Nhiên nói chuyện cùng Lăng Diệp luôn khách khí, nhưng Tô Tranh thì rất không để ý, thấy Lăng Diệp khoan hồng độ lượng, lập tức hất tóc vàng ra sau, nửa ngồi trên bàn. "Biểu đệ, ngươi liền định dây dưa với cậu, để Dã Kê kia không công hốt lời?"
Lăng Diệp nhìn dưới cửa, thấp giọng nói. "Trước tạm thời như vậy."
" Hắn mới vào liền làm thiếu tá, đút lót đi cửa sau cũng không ra được cái chức này." Tô Tranh mếu máo, 乃úng 乃úng quân hàm màu tường vi đỏ sậm. "Đáng thương cho ta, dòng dõi hoàng thất, còn thấp hơn hắn một bậc."
" Ta tốt xấu gì cũng lập được công ở tiền tuyến, cũng không nên chỉ là một chức ngồi văn phòng nhàm chán chứ?"
" Cho nên không phục à, ngươi không thấy hắn mỗi ngày cùng cậu ra ra vào vào, thâm sâu đến coi trọng, nội bộ bây giờ cũng bắt đầu tung tin cậu định để hắn tiếp nhận chức vụ Tướng quân."
Mày Lăng Diệp nhếch lên. "Ngươi cho rằng có thể?"
" Dã Kê có một nửa huyết thống nhân loại, làm sao yên tâm cho hắn cầm quyền? Bất quá...." Giọng điệu Tô Tranh hơi đổi. "Ngươi khăng khăng không cưới Hoàng Ảnh, cậu tức giận đưa hết quang vinh cho hắn, cố ý chán ghét ngươi cũng không thể không có khả năng."
Lăng Diệp lơ đãng liếc mắt Tô Tranh, muốn nói huyết thống nhân loại Tô Tranh cùng Tô Nhiên đều có một nửa.
Ngón tay gõ nhẹ trên bàn. "Biểu ca có ý kiến gì hay?"
" Ta chính là một Hoàng tử ở Quân bộ ngồi ăn chờ ૮ɦếƭ, làm sao giúp ngươi được?"
" Không thể nói như vậy." Lăng Diệp cười nói, ý có ám chỉ. "Lực ảnh hưởng của biểu ca Tô Nhiên ở Quân bộ cũng không nhỏ."
" Hắn là hắn, ta là ta, sau này hắn là bệ hạ là quốc quân, ta th́ là quân nhân b́nh thường ăn lương trong kho, sao có thể đánh đồng? Quên đi, không nói những thứ đó." Tô Tranh ngáp một cái, buồn ngủ nói. "Ta đi ngủ trưa, ngươi không gọi điện thoại cho tình nhân nhà ngươi sao?"
Lăng Diệp mặt mày lạnh băng nháy mắt đỏ đến rối tinh rối mù, Tô Tranh hiểu ý, vẻ mặt cười ái muội không rõ ý, vỗ vỗ bả vai y. "Giúp ta gửi lời thăm hỏi!"
"Ca." Đến khi Lăng Diệp ra khỏi văn phòng, nụ cười mỉm treo trên mặt Tô Tranh lập tức tan biến bảy tám phần. "Trong đầu Lăng Diệp vẫn chỉ có một Lãnh Tử Diễm."
Người bên kia điện thoại hết sức vui vẻ. "Cậu thì sao?"
" Nghiêm khắc phản đối." Tô Tranh ṿ ṿ mi tâm, thấp giọng nói. "Ngươi cùng Dã Kê nói chuyện thế nào?"
" Không hổ là anh em, khẩu vị hết sức nhất trí. "Tô Nhiên chậm rãi nhấc khóe miệng lên. "Hắn cũng muốn Lãnh Tử Diễm."
" Cái gì?" Tô Tranh đi đến đầu hành lang, nhìn trái phải không thấy người, ép di động chặt vào một chút. "Ngươi đáp ứng?"
" Lãnh gia coi như trung thành với Hoàng thất, lưu lại họ, có ích vô hại."
" Vậy cuối cùng, cậu cùng Lăng Diệp ngươi định xử lư sao?" Tốt xấu ǵ cũng... Là thân nhân thân nhất ngoại trừ cha mẹ.
" Lưu một Lãnh gia là có ích vô hại, nhưng lưu một Lăng Diệp...." Thanh âm Tô Nhiên từng chút chuyển lạnh. "Không phải tự tìm phiền toái sao?"
Tô Tranh cắt điện thoại.
Nửa dựa trên tường, lấy thuốc lá ra, trầm lặng bắt đầu hút.
Thanh niên ngoài cửa thân hình cao gầy, trên đầu đội một cái mũ miện, thoạt nhìn có mấy phần buồn cười, gã gỡ mũ, lộ ra một đầu tóc ngắn sáng bạc, hơi khom người, mày cong lên, ý cười trong suốt. " Chào phu nhân!"
Biến... Biến mẹ ngươi đi cái gì phu nhân!
Tay miết miết ở cửa cơ hồ nhảy gân xanh ra, ngoài cười trong không cười. "Từ Duệ?"
" Dạ, phu nhân, tiểu nhân phụng mệnh Thiếu chủ kiểm tra thân thể phu nhân, hy vọng phu nhân có thể phối hợp với tiểu nhân."
Khó trách Lăng Diệp lại bảo hắn đừng để ý người này, đầu động kinh như thế, thật sự rất muốn đấm một cú. "Ăn cơm không ?"
Lời xã giao cần nói, kết quả Từ Duệ thật đúng là muốn ăn cơm, thấy đối phương phong trần mệt mỏi, Lãnh Tử Diễm cũng không hà khắc quá mức với vị "bạn thân khi còn bé" của Lăng Diệp, lấy khăn quàng cổ quấn đến kẻ khác không nhìn thấy hơn phân nửa mặt, mở dù dẫn Từ Duệ đi đến nhà ăn.
Sắp tới một giờ, trong nhà ăn chỉ có mấy bóng người tốp năm tốp ba. Từ Duệ nói nhiều, Lănh Tử Diễm nói ít, cơ bản chính là người trước không ngừng hỏi, người sau đối phó qua loa có lệ. Như là "Mỗi ngày nôn mấy lần"," Từ hồi nào dễ buồn nôn", “Khẩu vị thế nào"... Mấy vấn đề này Lãnh thiếu gia da mặt mỏng làm sao giải đáp?
" Khả năng ta dính là bao nhiêu?" Lãnh Tử Diễm hỏi đến có mấy phần khó chịu.
" Này..." Đũa gõ nhẹ trên răng, Từ Duệ cố ý mập mờ. "Khó nói."
Lãnh Tử Diễm nhăn mày lại. "Ở thú tộc các ngươi... Nam nhân mang thai rất bình thường?"
" Hài tử thú tộc trước ba tuổi rất dễ ૮ɦếƭ yểu, hài tử thư thú nam tính sinh ra, khả năng sống càng cao hơn nữa, cho nên trong tộc càng khuyến khích nam giới sinh đẻ. Bất quá, có chuyện ta phải nói với ngươi." Từ Duệ liếc mắt Lãnh Tử Diễm, vẻ mặt có chút nghiêm túc. "Dù ngươi mang hài tử của Lăng Diệp cũng phải phá, nếu không... Bị đánh ૮ɦếƭ chính là ngươi."
Lãnh Tử Diễm không đồng ý. "Tại sao?"
" Không tại sao cả, đây là quy củ." Từ Duệ chóp chép đồ ăn trong miệng. "Trước khi có người thay đổi, quy củ có quyền lực không thể kháng cự, chú ý, là không thể kháng cự, dù Lăng Diệp là Thiếu chủ!"
" Ta không có hứng thú với việc này."
" Nói nói thôi." Từ Duệ lại cười híp mắt nói. "Hài tử của Thiếu chủ chỉ có thể từ đệ nhất phu nhân sinh ra, các phu nhân còn lại nếu cả gan tự mình mang thai, thực thi trượng hình." Gã nhếch mày. "Quy củ này vốn nhàm chán và không hợp tình hợp lý, lấy quyền uy trong tộc của Lăng Diệp, hy vọng thay đổi cũng không phải không có khả năng."
" Quyền uy của Lăng Diệp?" Con báo kia cũng có quyền uy.
" Đương kim tộc trưởng là bác cả Lăng Diệp, nhưng trong một lần ẩu đả với con trai tộc trưởng, Lăng Diệp lại đạp đối phương đến trở thân không được, tộc trưởng lập tức lập Lăng Diệp làm Thiếu chủ. Thú tộc lấy cường vi tôn, địa vị của Lăng Diệp rốt cuộc thế nào..." Từ Duệ vẻ mặt thần bí. "Chính ngươi ngẫm lại."
Hoá ra Lăng Diệp ở thú tộc vẫn rất hảo, khó trách luôn diễn võ ra uy, bộ dạng không ai hơn mình được.
Lãnh Tử Diễm khó khăn nuốt cơm xuống.
Khẩu vị hắn thật sự không chịu được, nếu nói là cảm cúm, bản thân cũng bắt đầu không tin.
Như vậy cực kỳ có khả năng... Thật sự mang thai.
Nếu sinh hạ, chính là một con báo con? Như Lăng Diệp, một thân lông bạc phiêu lượng, ngay cả con ngươi cũng sáng bóng màu bạc, khóe mắt hơi câu lên, dũng mãnh cứng cỏi mà lại không mất đi tuấn mỹ tao nhã?
... ....Hừ.... ....!
Càng có khả năng là sinh ra một quái vật, hoặc trước khi sinh, hắn liền như lời Từ Duệ, bị người thú tộc dùng gậy đánh ૮ɦếƭ.