Hai cha con này... Một kiểu đức hạnh....
Lãnh Tử Diễm đập rách trán trái y, Lãnh Thừa Phong trực tiếp móc súng bắn một viên kẹo đồng vào trán phải.
Hai bên đều huyết hồng màu đỏ, đối xứng đến càng tôn càng nổi.
" Lăng thiếu gia, ngài đi thong thả." Tạ quản gia cung kính tiễn y.
Lăng Diệp khom lưng đáp lễ.
Tuyết liên tục mấy ngày vẫn không dứt, đất trời một mảnh bạc tô trắng điểm. Lăng Diệp thoạt nhìn có mấy phần trầm lặng, khuôn mặt tinh xảo như một pho tượng băng khắc. Y mở cửa xe, tạm biệt Tạ quản gia tiễn mình.
" Lăng thiếu gia." Đối phương gõ cửa kính xe, thấp giọng nói. "Gia chủ đối với Quân thiếu gia luôn luôn khách khí."
Ra khỏi Lãnh phủ Lăng Diệp mới cân nhắc ý nghĩa câu này, tâm tình vốn hậm hực lập tức tăng vọt lên.
Y mở cửa kính xe ra, mặc cho bông tuyết tùy ý bay vào, gió lạnh thấu xương thổi tóc đen nhánh đến hỗn độn, lại không chút để tâm, tốc độ xe bão táp, chỉ mong sớm trở về.
Hoá ra Lãnh Thừa Phong chỉ đối với mình không khách khí.
Đây rõ ràng là cha vợ xảo quyệt, cố ý làm khó dễ y thôi.
Nếu Lãnh Tử Diễm ngồi bên cạnh, chắc chắn sẽ hỏi rất khinh bỉ. "Ngươi sao vẻ mặt dâm đãng thế?"
Nhưng Lãnh Tử Diễm không có ở đây, cho nên Lăng Diệp không chỉ cười đến mặt mày chuột rút, còn không kìm được ngâm nga tiểu khúc.
" Ngươi là tâm can bảo bối của ta, oh, hey ~!"
Trong ký túc xá không có ai, Lăng Diệp nhớ ra hôm nay là thứ bảy, nếu Quân Ngân không bận, sẽ đón gia hỏa kia qua, y gãi gãi đầu, cảm xúc cao vang hơi có chút bình lặng, nhưng y vẫn khẩn cấp muốn nói với Lãnh Tử Diễm: "Ta đã được Lãnh bá phụ đặt vào vòng trong."
Quân Ngân tính cái gì, Dã Kê tính cái gì?
Thai nhi vừa xuất hiện liền phải bị phá kia lại tính cái gì?
Lấy được sự đồng ý của Lãnh Thừa Phong mới là bước đi mấu chốt nhất, có tính quyết định hiệu quả nhất!
Gia hỏa Lãnh Tử Diễm kia, đừng thấy hắn thường xuyên đối nghịch với phụ thân mình, trên thực tế rõ ràng có luyến phụ phích, loại "đại sự" liên quan đến cả cuộc đời kia, không do phụ thân quyết định mới là lạ.
" Ở đâu?" Biết rồi còn hỏi.
" A... Ngươi... Ngươi gọi làm gì.... Có chuyện?"
Dù người nọ cố ý làm thanh âm vững vàng, mày Lãng Diệp vẫn cau lại, tâm tình tựa như nước trong mùa đông.... Chậm rãi.... Kết băng.
" Này...."
" Các ngươi.... Bận!"
" Lăng Diệp?" Quân Ngân hỏi, thanh âm nghe không ra vui giận.
".... Phải." Lãnh Tử Diễm trả lời có chút do dự, như Lăng Diệp sẽ không gọi điện thoại lúc hắn ở cùng Quân Ngân, vốn cho rằng có việc gấp gì...
Vươn tay liền muốn tắt máy.
Thanh âm Lăng Diệp lạnh đến rớt vụn ồm ồm truyền đến. "Trong bụng hắn còn có hài tử, ngươi nhẹ chút cho ta!"
Trên mặt Lãnh Tử Diễm đột nhiên trắng ngắt, vội vàng Ϧóþ điện thoại, trầm lặng ba giây, ngẩng đầu nhìn Quân Ngân. "Đó..."
" Ngươi có... Hài tử của hắn?" Quân Ngân dùng sức thật lớn mới nhổ ra hai chữ "hài tử", sắc mặt xanh mét không thua gì đối phương, y lắc đầu, nửa phần hăng hái kéo dài cũng không có, chậm rãi rút ra nam căn từ bên trong, nheo mắt, ánh mắt vẫn luôn ở иgự¢ bụng Lãnh Tử Diễm chuyển đến hai cái đùi mở to.
Có lẽ là lầm, y nói với bản thân.
Thân thể không biến hóa nhiều lắm, иgự¢ cùng eo bụng vẫn cường tráng, chân cũng không có hiện tượng phù thũng.
Hơn nữa không phải nói đã có thai thì sẽ nôn, sẽ muốn ăn chua?
Lãnh Tử Diễm đến đã nửa ngày, ngoại trừ sắc mặt không tốt, không có nhiều phản ứng.
Lăng Diệp lừa y!
" Ọe...."
Cho nên.... Y lập tức nói với mình, y vừa rồi là lừa mình dối người.
Cả tuần đều khó chịu, lại có thêm nguy cơ "mang thai", Lãnh Tử Diễm vốn không muốn gặp Quân Ngân, định chờ bác sĩ thú tộc kia đến kiểm tra rồi nói sau. Nhưng Quân Ngân tự mình lái xe đến trường học, hắn đành phải lấy nước lạnh rửa sạch mặt, chỉnh đốn tinh thần mình một chút.
Không ngờ, lại ói ra trước mặt Quân Ngân...
Lãnh Tử Diễm nháy mắt có xúc động muốn đem Lăng Diệp Ϧóþ dẹp vò ૮ɦếƭ!
Trong phòng tản ra mùi tanh tưởi, hai người đều không có ý thu dọn. Thậm chí thân thể trần trụi, y phục cũng không mặc.
Cuối cùng, vẫn là Quân Ngân thấy Lãnh Tử Diễm hắt xì một cái, lại mở điều hòa nhiệt độ cao chút. Đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt. "Sao lại thế này?"
" Thú tộc có thể khiến nam tử mang thai, ta trước kia có nghe Hoàng Ảnh nói, vốn tưởng nói giỡn, bây giờ mới biết hình như là thật sự."
" Xác định là của Lăng Diệp?"
Trong lòng Lãnh Tử Diễm như có đao đang khoét, hắn bực bội gạt tóc. "Ta cùng Dã Kê.... Chỉ có lần trước... Hẳn là không phải..."
" Ngươi cùng Lăng Diệp làm nhiều hơn, cho nên xác suất đứa trẻ là của hắn cao hơn?"
Lãnh Tử Diễm quay đầu đi, giọng nói cũng không khỏi nặng lên. "Lăng Diệp đã tìm bác sĩ thú tộc, ngày mốt đến, nếu là nhầm thì tốt, nếu không nhầm, nhất định phá, dù sao... Ta sao có thể sinh hài tử?"
Quân Ngân để remote máy điều hòa xuống, cuối cùng xoay người, đi đến bên giường, leo lên, đồng tử quang thâm thúy như biển sâu, Lãnh Tử Diễm chột dạ, căn bản không dám nhìn y.
" Hiện tại là ta, kế tiếp là Lăng Diệp, sau đó là ai nữa đây?"
" Quân Ngân...."
" Ta hỏi ngươi." Quân Ngân cười khổ. " Sau đó là ai?"
" Ta không hiểu ý ngươi."
Lãnh Tử Diễm kéo y phục qua, làm ra vẻ muốn mặc vào. Quân Ngân bỗng nhiên ấn tay hắn lại. "Không muốn trả lời? Vậy ngươi thế nào cũng phải nói cho ta biết, ta thua ở chỗ nào." Lãnh Tử Diễm vẫn trầm lặng, Quân Ngân lại cười tự nhiên, nhưng nụ cười kia hoàn toàn không ấm áp, y quay đầu nhìn bông tuyết bay múa đầy trời ngoài cửa sổ sát sàn, thấp giọng hỏi. "Ngay cả một đáp án cũng không chịu cho ta?"
" Không phải ta không muốn cho ngươi đáp án, ta... Ta không biết... Quân Ngân" Lãnh Tử Diễm dùng một tay khác che lấy trán. "Lần trýớc... Chính là lần Dã Kê đó... Ta một mực nhớ đến Lăng Diệp.... Ta không biết tại sao, Quân Ngân, ta liên tục nghĩ, hắn tại sao còn chưa tới, tại sao vẫn chưa tới..." Hắn nói không đầu không đuôi, cảm thấy trong lòng có thứ gì sắp nhảy ra, như núi lửa tĩnh mịch, bỗng nhiên nổ tung tóe, dung nham cuồn cuộn. Thở gấp một ngụm khí, Lãnh Tử Diễm mím chặt môi, thanh âm rất nhẹ. "Sau đó hắn rốt cuộc cũng tới... Đứng ở cửa, ngược sáng, như một bóng ma nặng nề, nhưng ta.... Ta nháy mắt liền cảm thấy, bị một con báo thao cũng không có việc gì ghê gớm, dù thế nào thì... Hắn chung quy sẽ ở đó cùng ta.... Quân Ngân, ta không biết nên nói với ngươi thế nào..."
‘ Lăng Diệp, ta ở cùng Quân Ngân, ngươi có mất hứng không?’
Đợi thật lâu, tin nhắn mới vang lên, thành thật ngắn gọn một chữ. ‘Có.’
‘ Vậy ngươi còn để ý tới ta làm gì?’
‘Ta không để ý tới ngươi thì để ý tới ai. Sao, lại cùng Quân Ngân cãi nhau?’
‘Không khác lắm...’
‘ Đáng đời!’
‘ Ân, là rất đáng đời!’
Lăng Diệp lần này hồi âm nhanh hơn dự kiến. ‘Đừng đi đâu cả, ta tới tìm ngươi!’
Trong thân thể còn chứa thứ của Quân Ngân, nhưng hắn chưa bao giờ ý thức được rõ ràng nhý lúc này, lần này, hắn đã thật sự mất đi người đó.
" Quân Ngân..." Hắn gõ nhẹ cửa phòng đóng chặt. "Xin lỗi..."
Bên trong không có ai đáp hắn.
Nếu hắn dùng chìa khóa mở cửa, sẽ rất kinh ngạc nhìn thấy Quân gia gia chủ luôn xây dựng bản thân ngay ngắn thứ tự đang nằm ngửa trên sô pha không chút hình tượng, bên cạnh bày đầy chai rượu, ba chai trong đó đã trống rỗng.
Đôi mắt trong suốt ôn nhuận che phủ hơi rượu, y dùng lực xoa xoa, cầm chai rỗng lên ném tới cửa. "Cút!"
Y vẫn nhớ, chính là ở trên chiếc sô pha này, người kia hết lần này đến lần khác quyến rũ mình.
Mặt mày tuỳ tiện đường hoàng, cường thế lại ôn nhu, y toàn bộ nhớ rõ!
Y là một người khiết phích.
Thứ của mình sao có thể để cho người khác chạm vào.
Người kia rõ ràng đã nói... Rõ ràng đã nói từ nay về sau, chỉ cùng y ℓàм тìин.
Nhưng lời hắn nói tựa như cái rắm.
Dù như thế, y vẫn tha thứ cho hắn, biết hắn bị Dã Kê cường bạo, vó ngựa không dừng chạy tới Lãnh gia, sợ hắn không thấy y, lại nghĩ ngợi lung tung, kết quả... Hoá ra chỉ cần Lăng Diệp ở cùng là được.
Chỉ cần có một Lăng Diệp thôi, vậy đã đủ rồi.
Quân Ngân cảm thấy mình rất xót xa.
Nửa năm... Thật sự, còn chưa đến nửa năm...