Ám Dạ Trầm Luân - Chương 56

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

Lãnh Tử Diễm rốt cuộc minh bạch, Quân Ngân lại đầu óc phát sốt nói dẫn hắn ra nước ngoài đều là do bị Lăng Diệp kích động, bất quá lấy cái loại mặt dày của Lăng Diệp, dù họ có ra nước ngoài, Lăng Diệp cũng sẽ theo tới luôn.
Sau khi mở mang kiến thức về năng lực càn quấy của Lăng Diệp, Quân Ngân không nhắc lại việc đi nước ngoài, dù sao chỉ là nhất thời xúc động, nếu thật sự muốn làm, không nói Quân gia, Lãnh gia cũng sẽ không thả người đi.
Lãnh Tử Diễm từng chịu qua không biết bao nhiêu vết thương to to nhỏ nhỏ, trước kia khi trên giường quá mức kịch liệt, thương phía sau cũng có lúc phát sinh, nhưng nghỉ ngơi mấy ngày là có thể hảo hảo, lần này lại thật sự là trọng thương, bác sĩ cố ý nhấn mạnh trước mặt Quân Ngân cùng Lăng Diệp. "Không hảo hảo trị, cả đời chịu khổ."
" Ngươi chỉ cắn có mấy miệng, không khỏi quá lời cho hắn." Quân Ngân nói.
" Ta ít nhiều gì vẫn muốn lưu mấy miệng cấp cho Quân thiếu gia." Lăng Diệp mỉm cười, trong đồng tử lại không có bao nhiêu nhiệt độ. "Ngươi nói đúng không?"
Dã Kê hiện giờ ở Tướng quân phủ, Quân Ngân dù có cái tâm kia, cũng không cách nào động tới người Tướng quân phủ được, Lăng Diệp tỏ rõ châm chọc, Lãnh Tử Diễm nghe thấy đương nhiên không vui, liếc Lăng Diệp mấy cái. "Ra ngoài, ta phải đổi thuốc."
Đối với cái nơi mà có thể làm bác sĩ bớt nhìn thấy chừng nào hay chừng nấy kia, Lăng Diệp sống ૮ɦếƭ khăng khăng muốn tự mình động thủ, Quân Ngân cũng không mặn không nhạt tỏ rõ lập trường, khiến cho Lãnh Tử Diễm hết sức đau đầu, lúc hai người giương cung bạt kiếm, Tạ thúc kịp thời chạy tới, truyền đạt ý tiên sinh. "Hai vị thiếu gia, tiên sinh nói, nếu các ngươi nhìn tới chỗ không nên nhìn, cảm phiền lập tức rời khỏi Lãnh phủ."
Dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu, yêu cầu của Lãnh Thừa Phong tuy có "hà khắc" một chút, Lăng Diệp vẫn không thể không nghe theo, nhưng lúc ra ngoài, ánh mắt lại như có như không liếc về phía bác sĩ, ý vị uy Hi*p không nói cũng hiểu.
Quân Ngân chăm sóc Lãnh Tử Diễm ba ngày, tới ngày thứ tư, Tần Hiên tự mình đến đón y đi, nói là trong gia tộc có việc gấp cần xử lý, Quân Ngân chân trước mới vừa đi, Lăng Diệp chân sau liền lấy pháo ra bắn, làm Lãnh Tử Diễm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cầm bình hoa lên ném qua trút giận.
Lăng Diệp nghiêng đầu né tránh. "Ngươi đối với ta không hảo như với Quân Ngân."
" Vô nghĩa!" Lãnh Tử Diễm thẹn quá hoá giận. Có thể đối xử bình đẳng sao?
Lăng Diệp cau mày xuống, lại không nói thêm gì nữa, y đã nhìn ra, Quân Ngân ngoài mặt ngôn từ cự tuyệt, thực tế căn bản vô pháp gây khó dễ y, mà nếu thái độ Lãnh Tử Diễm kiên quyết dù chỉ một chút, trò này y cũng không cách nào diễn tiếp.
Quả nhiên vẫn là biểu ca Tô Nhiên nói hảo, đối với người mình thích, có thể ít đánh liền ít đánh, có thể hôn nhiều liền hôn nhiều, một ngày nào đó sẽ làm hắn nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.
Lãnh Tử Diễm chỉ có thể ãn thức ãn lỏng, Lãng Diệp xung phong nhận việc học nấu cháo với cô giúp việc, ðem một phòng đầy nữ hài tử làm cho xuân tâm nhộn nhạo, công lực trêu hoa ghẹo nguyệt không chút thua kém Dã Kê lúc trước.
" Các nàng vừa thấy ta liền cười, ta cũng không hiểu tại sao." Lăng Diệp giải thích với Lãnh Thừa Phong.
Lãnh Thừa Phong hừ một tiếng, xoay người liền đi.
" Tạ thúc." Lăng Diệp giữ chặt Tạ quản gia. "Đây là sao vậy?"
" Lăng thiếu gia." Tạ quản gia dở khóc dở cười. "Lúc trước Dã Kê ở nhà cũng là thế, Lăng thiếu gia là ca ca Dã Kê, khó tránh làm tiên sinh nhớ tới đồ vong ân phụ nghĩa kia, chắc hẳn là giận cá chém thớt với Lăng thiếu gia."
" Vậy ta không để ý tới người nữa là được." Lăng Diệp sờ sờ mũi, tính tình y vốn cũng không cởi mở, thường xuyên bị người khác nói âm trầm, lần này vì đang ở Lãnh gia mới thu tính lại, còn cố ý tiếp xúc nhiều hơn với hạ nhân, không ngờ lại chọc Lãnh Thừa Phong không hài lòng.
" Lăng thiếu gia không cần để ý." Tạ thúc cười nói. "Những tình nhân trước kia của Thiếu gia, tiên sinh bắt một phạt một, tiên sinh cho phép Lăng thiếu gia ở lại Lãnh gia, đủ để chứng minh đối với Lăng thiếu gia có cái nhìn bất đồng."
Lời này của Tạ thúc có ý khuyên bảo, cũng có thể coi như cổ vũ, Lăng Diệp đẩy cửa phòng Lãnh Tử Diễm ra, mấy bước nhảy lên giường đem người ôm lấy. "Có người nói phụ thân ngươi vẫn rất thích ta."
Lãnh Tử Diễm buông sách trong tay, chậm rãi nhếch mày. "Ngươi thấy thích chỗ nào?"
" Hắn không đuổi ta đi."
" Đó là do ngươi sống ૮ɦếƭ nói ngươi không có nhà để về!" Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng. "Phụ thân ta là lo ngày sau ngươi trở về Tướng quân phủ, đánh Lãnh gia bọn ta một cú..."
Lăng Diệp xoay thân đem người ôm sát. "Ta đối với ngươi thế nào, ngươi còn không biết?"
Lại... Lại tới nữa... Lãnh Tử Diễm run người nói. "Lăng công tử, có thể đừng buồn nôn nữa hay không?"
" Vậy ta đổi câu khác." Lăng Diệp nghiêm trang. "Nếu có ngày ta làm Tướng quân, ngươi chính là Tướng quân.... Tướng quân...."
Lãnh Tử Diễm giương mắt nhìn y, thản nhiên hỏi. "Tướng quân gì?"
Lăng Diệp chỉ cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, gãi gãi đầu, cong mày lên. "Tướng quân thượng cấp."
Ân.... Có tiến bộ hơn Thiếu chủ phu nhân gì đó lần trước...
" Lăng thiếu gia." Bên ngoài có người gõ nhẹ cửa. "Ngài không cho chúng ta động vào cháo của ngài, vừa mới phát hiện cháo khét, xin hỏi cần nấu lại hay không?"
" Còn không mau xuống." Lãnh Tử Diễm giơ sách đập lên đầu y.
" Chờ một lát..." Ôm gia hỏa này, y một chút cũng không muốn đi. Lăng Diệp cọ xuống. "Lãnh Tử Diễm..."
" Ân..."
" Ngươi không cảm thấy ta hảo hơn Quân Ngân sao?"
Lãnh Tử Diễm cầm sách, không nói.
" Ta không chỉ biết đánh lộn còn có thể nấu cơm." Lăng Diệp ưỡn иgự¢. "Nơi này cũng rộng hơn Quân Ngân, dựa vào rất thoải mái."
Lãnh Tử Diễm nhìn y khinh bỉ, Lăng Diệp nháy mắt phản ứng được, nếu thật sự muốn so sánh, trong ba người, vẫn là Lãnh Tử Diễm cao lớn nhất, y khẽ cắn môi. "Về sau đừng nhìn về hướng Quân Ngân nữa."
Lãnh Tử Diễm lại có xúc động muốn đập người, hắn phát hiện muốn hòa bình ở chung với Lăng Diệp, hết sức khó khăn.
Đều là do người này... Thiếu đánh a!
" Nếu một nữ nhân bình thường đột ngột trở nên ngớ ngẩn, tám mươi phần trăm khả năng là lâm vào bể tình."
Vậy nam nhân thì sao?
Lãnh Tử Diễm kéo xuống kiểm tra, trên mạng cũng không có phân tích khả năng nam nhân đột ngột trở nên ngớ ngẩn, hắn sờ cằm, trực giác cho rằng Lăng Diệp vốn cũng rất ngốc, chỉ là trước kia vẫn bị bề ngoài lãnh liệt che giấu, chưa để cho người ta phát giác thôi.
Nếu không phải quá ngốc, tại sao không phải ngâm trong nhà bếp thì chính là bò lên giường hắn nháo?
Y xác định chí hướng của y là làm bà nội trợ gia đình?
" Bà nội trợ", từ này làm tâm lý vặn vẹo của Lãnh thiếu gia chiếm được sự thỏa mãn nào đó không từ ngữ nào nói được, hắn lạnh mặt gọi điện thoại xuống phía dưới. "Còn chưa xong sao?"
Cô giúp việc cũng cảm nhận được không khí trong nhà bất đồng với lúc trước, lại cùng Lãnh Tử Diễm nói đùa. "Thiếu gia, cháo này làm cách nào cũng phải nấu một hai tiếng, ngài đừng nóng vội."
Hắn đói bụng, còn có thể không nóng vội?
" Lăng Diệp đâu?"
" Thiếu gia muốn nói chuyện với Lăng thiếu gia?"
" Không cần, để hắn hảo hảo nấu, nấu không hảo..." Lãnh Tử Diễm nheo mắt, tinh quang trong đồng tử chợt lóe, khẽ cười nói. "Nấu không hảo để hắn cút."
" Ách.... Dạ, dạ thiếu gia."
Mở công cụ chat, avatar của Quân Ngân vẫn u ám, xem ra ngày đó Lăng Diệp lại ᴆụng chạm Quân Ngân trên mạng, là do Quân Ngân cố ý chờ.
Quân Ngân cứ như vậy mà tha thứ cho hắn?
Cho đến hôm nay, Lãnh Tử Diễm vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng.
Chuyện Lăng Diệp vẫn ở lại Lãnh gia, Quân Ngân nhất định biết, nhưng mấy lần gọi điện thoại cũng không đề cập tới Lăng Diệp, chỉ quan tâm thương thế hắn cùng đồ ăn hắn dùng mỗi ngày, Lãnh Tử Diễm cao hứng rất nhiều nhưng khó chịu trong lòng lại càng lớn hơn.
Một giây trước hạ quyết tâm phải đuổi Lăng Diệp ra khỏi cửa chính, giây tiếp theo lại nghĩ tới người nọ là một kẻ bần cùng, đuổi ra rồi còn không phải ngủ lại đầu đường xó chợ hay sao?
Tuy rất mong đợi cảm giác vui vẻ khi thấy tin tức đầu đề "Tướng quân công tử lưu lạc đầu đường xó chợ", nhưng Lãnh thiếu gia chịu đủ khiển trách nội tâm vẫn không làm ra được loại chuyện thiếu đạo đức như vậy.
Nhất là khi người kia thời thời khắc khắc thay đổi cách thức lấy lòng hắn, bộ dạng cực kỳ giống một con cún hồi nhỏ từng nuôi.
Ngươi sờ sờ đầu nó, nó có thể vểnh đuôi đến nóc trời.
Đáng tiếc chính là con cún kia cuối cùng bị phụ thân ném vào trong bể bơi ૮ɦếƭ đuối, lý do là "Mê muội mất cả ý chí".
Lúc đó hắn bảy hay tám tuổi, nuôi một con cún có thể đạt đến mức độ mê muội mất cả ý chí?
Lãnh Tử Diễm nhún vai, pha chút không phúc hậu nghĩ, nếu phụ thân tuyên chiến với Lăng Diệp, nhất định là màn rất thú vị.
Lăng Diệp là ngoan ngoãn để mình tự ૮ɦếƭ đuối hay sẽ bơi lên bờ?
" Ngươi có phải lại đang suy nghĩ chuyện gì bất lợi với ta không?"
Lăng Diệp ngồi xếp bằng trên giường, bưng chén trong tay, Lãnh thiếu gia bên cạnh vừa lên mạng vừa múc cháo nuốt, tiện đường lườm y một cái. "Ngươi mắc chứng vọng tưởng."
" Được rồi..." Cũng trách người này "vẻ mặt quá ôn hoà" đối với y, làm y không thể không sởn gai ốc đề cao cảnh giác, căn cứ theo kinh nghiệm ngày trước, một khi y có kỳ vọng quá mức đối với Lãnh Tử Diễm, người này sẽ lập tức dùng thực tế giẫm nát mộng tưởng hão huyền của y.
" Lãnh Tử Diễm." Lăng Diệp bỗng nhiên xoay đầu hỏi. "Ở cùng với ngươi, coi như là mộng tưởng hão huyền của ta sao?"
Muỗng trong tay dừng ở không trung.
Bộ dạng Lăng Diệp cực kỳ nghiêm túc, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt thanh tú, chảy ra một loại hào quang hầu như say lòng người, Lãnh Tử Diễm dời mắt, muỗng vô thức khua mấy cái trên răng.
Lăng Diệp không đẹp như Quân Ngân.
Hắn cho ra kết luận này.
Không phải chủng tộc của ta, lại có tâm nhất định là kỳ dị.
Hắn ở trong lòng nói với chính mình.
Sau đó, hắn trầm lặng. Trầm lặng cầm chén đoạt qua, nhanh chóng lùa cháo đến thấy đáy. Tài nấu nướng của Lăng Diệp đột nhiên tăng mạnh, màu sắc mùi vị vẹn toàn, Lãnh Tử Diễm ăn một chén chê không đủ, muốn Lăng Diệp lấy thêm cho hắn.
Lăng Diệp trước khi xuống giường bỗng nhiên nắm cằm Lãnh Tử Diễm, cương ngạnh tới gần, từ xương mày lạnh lùng đến cánh môi mềm mại, cuối cùng, đầu lưỡi luồn vào, khuấy loạn một trận. Lãnh Tử Diễm hơi ՐêՈ Րỉ thở không nổi, lúc được buông ra, đôi môi chịu đủ chà đạp đỏ như nhuộm máu.
Con ngươi nghiêm lạnh hung ác nhìn chăm chăm qua, bên trong lại ứ nước, lóng lánh.
Lăng Diệp nhìn, không khỏi câu đầu lưỡi ra, liếm sạch thóa dịch bên khóe miệng đối phương, tay nắm lấy vai, иgự¢ dán vào иgự¢, nhịp tim hai bên như nổi trống, phảng phất như có cái gì mãnh liệt mênh ௱ôЛƓ khẩn cấp muốn nhảy ra.
" Ngươi quyến rũ ta." Lãnh Tử Diễm phẫn nộ mắng, vươn tay muốn xé y phục Lăng Diệp.
" Nói bậy..." Lăng Diệp đập cái tay kia ra, mang giầy xuống giường, bất chấp người sau lưng dục hỏa đang nồng, tự nhiên sửa sửa y phục trước gương. "Lãnh thiếu gia muốn ௱ôЛƓ nở hoa?"
Lãnh Tử Diễm cắn răng. "Ta chỉ là muốn ngươi giúp ta lộng lộng."
" Ngươi đói khát như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?" Lăng Diệp bưng chén lên, đánh giá một chút. "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, bác sĩ có dặn tốt nhất là ăn ít, cho nên ta chỉ có thể cho ngươi thêm nửa chén, được chứ?"
" Được!" Nghiến răng nghiến lợi.
Lăng Diệp cười xoa xoa tóc hắn. "Ngoan ngoãn chờ ta, lập tức liền lên." Nhanh chóng rút lui khỏi trước khi Lãnh Tử Diễm đánh y, khép cửa, lại đẩy ra, ló đầu vào. "Lãnh Tử Diễm..." Đối phương lập tức ngẩng đầu, con ngươi tối như mực lạnh như hận không thể lập tức xé y xuống, Lăng Diệp nhấc nhẹ khóe miệng. "Ban nãy lúc ta hôn ngươi, ngươi lại quên đẩy ta ra."
Lãnh Tử Diễm sửng sốt.
Phanh! Phanh! Hai tiếng.
Tiếng đầu tiên là tiếng đóng cửa, tiếng thứ hai, là ly đập lên cửa phát ra.
Hung tợn mím chặt môi, nhập mấy chữ "làm sao Gi*t báo" vào ô tìm kiếm.
Không có tin tức liên quan tới Gi*t báo, trái lại, một trăm dòng hiện lên nói, báo là loài vật quý hiếm nhất của quốc gia, mỗi công dân đều có nghĩa vụ bảo vệ chúng, cho chúng nhà ở ấm cúng.
Báo rất quý hiếm?
Chúng nó cần.... Bảo vệ?
Còn... Nhà ở ấm cúng?
Mặt Lãnh Tử Diễm vốn rất đen lại càng đen thêm nữa.
Hắn nghĩ, ít nhất cái con da dày lông dạn cứng đầu cứng cổ bên cạnh hắn, hoàn toàn không cần phải bảo vệ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc