Ám Dạ Trầm Luân - Chương 54

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

Nghe cửa vừa đóng không lâu lại mở ra lần nữa, Lãnh Tử Diễm thân thể vốn nửa khom lập tức đem thắt lưng căng đến thẳng tắp, bộ dạng khiêm tốn chịu phạt.
" Là ta." Lăng Diệp thấp giọng nói.
Chuyển đầu thấy chỉ có một mình Lăng Diệp, lưng Lãnh Tử Diễm vừa thẳng lại mềm xuống. " Người khác thì sao?"
" Ta nói với Tam lão gia ngươi phát sốt, hắn bảo ta mang ngươi về nhà."
Con trai Tướng quân mở miệng đòi người, sao lại không cho?
Lãnh Tử Diễm buồn bực nghĩ, nếu mấy gia gia bá bá kia biết hắn cùng Lăng Diệp có một chân, có thể không thèm để ý tới ý nguyện hắn, ép buộc đóng gói hắn đưa đến Lăng phủ hay không.
" Nghĩ gì thế? Mày vặn vẹo như vậy." Lăng Diệp đưa lưng về phía Lãnh Tử Diễm ngồi xổm xuống. " Lên!"
" Ta tự đi!"
" Vậy muốn ta bế?" Lăng Diệp hỏi lạnh như băng.
Tiếng nói y vốn mang cảm xúc như kim loại, nói chuyện không chút tình cảm như vậy rõ ràng là biểu hiện tức giận.
Lãnh Tử Diễm không hiểu y vừa rồi ở trên xe cáu kỉnh cái gì, nếu là vì mấy tấm ảnh kia, phản ứng của y có thể quá dài hay không.
Nếu thật sự vì xem mấy tấm ảnh "ѕєχy" liền tức thành như vậy, Lăng Diệp mấy năm trước sớm đã bị Lãnh Tử Diễm làm tức ૮ɦếƭ rồi. Y không phải đang giận Lãnh Tử Diễm, là bản thân y đang tự áy náy.
Chuyện Dã Kê cường bạo Lãnh Tử Diễm cũng đã đủ làm y ói ra máu, kết quả, gia hỏa này còn bị một bọn lão nhân ức Hi*p, ức Hi*p thì thôi đi, còn phạt quỳ, khuôn mặt kia sao lại thế này, còn bị tát tay?
Y không ở đây, đám người kia có phải định để hắn một mình quỳ suốt đêm trên đất?
Lỗi Lãnh Tử Diễm phạm nhục nhã là nhục nhã, cũng không phải không thể tha thứ, Lăng Diệp sớm biết Lãnh gia không đến mức ở giờ phút quan trọng này mạo hiểm thay đổi người thừa kế. Lãnh Tử Diễm chịu đựng đau đớn một thân tới đây, cũng là nguyên nhân này. Để mấy người có địa vị kia trút giận, thuận tiện nhục mạ hắn một phen, việc này cũng liền xong.
Nhưng Lăng Diệp chính là không chịu nổi chuyện phải để Lãnh Tử Diễm chịu ủy khuất.
Chuyện hắn lạm giao, y nhìn ba năm, ngoại trừ lần đầu tiên tức giận đến nổi trận lôi đình miệng không ngăn được, từ trước tới giờ cũng không nỡ nói nặng làm hắn khó chịu. Mấy kẻ kia khác, ngay cả "hình tình ái" cũng bị quăng lên mặt bàn, trong lòng người thấy sẽ nghĩ như thế nào, sợ là từ ngữ xấu xa gì cũng dùng ra được.
" Này!" Lăng Diệp vẫn đè nén, xuống đến lầu ba, Lãnh Tử Diễm rốt cuộc nhịn không ðýợc. "Ngýõi tại sao không nói lời nào?"
" Ân."
" Ngươi tính cõng ta như vậy, để một đám người trong đại sảnh nhìn thấy."
" Ân."
Lãnh Tử Diễm тһô Ьạᴏ cắn môi dưới. "Sau đó không cần quá lâu, người lớn của Lãnh gia sẽ bàn tán tới tấp - thiếu gia nhà chúng ta chẳng những thích bị nam nhân làm, còn không biết liêm sỉ, quyến rũ Tướng quân công tử?"
" A....?"
" Ta thế nào, liên quan cái rắm gì tới ngươi." Lãnh Tử Diễm giãn mày, lại nhăn lại. "Người như ta, bùn lầy không leo nổi lên tường, ngươi vẫn bớt gần đi cho tốt."
Thanh âm Lăng Diệp lại lạnh mấy độ. "Ai nói như vậy?"
" Cần người nói sao?"
Ngay cả Quân Ngân cũng cho là như vậy, chẳng lẽ không đúng sự thật? Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, hắn vùi đầu trên lưng Lăng Diệp, thấp giọng nói. "Ta nói sự thật, lần này không nói giỡn với ngươi, ngươi cách ta xa một chút, càng xa càng tốt."
Lăng Diệp cười lạnh. "Đầu óc ngươi bị quỳ tới hồ đồ sao, vậy Quân Ngân sao, cũng cách xa một chút?"
" Quân Ngân?" Lãnh Tử Diễm vén khóe miệng. "Hắn còn đáp lại nữa không ta cũng không chắc chắn, ta có tư cách gì kêu hắn cách ta xa một chút?"
Lăng Diệp gật gật đầu. "Uh, không có ai quản ngươi, sau đó ngươi lại có thể khôi phục cuộc sống vô tâm vô phế trước kia."
" Ta đáp ứng họ trong ba năm sẽ kết hôn sinh con..."
" Ngươi có thể làm bụng nữ nhân to ra?"
Nếu có dù chỉ một tí khí lực, Lãnh Tử Diễm chắc chắn cũng sẽ một quyền đánh lên người y. "Làm không to được cũng phải làm!"
" Trước không nói vấn đề này, sự thật không thể." Cái tay ôm chân Lãnh Tử Diễm lúng túng bắt bắt, Lăng Diệp cúi đầu. "Ta... Ta đến làm ngươi sinh."
Người sau lưng không trả lời, Lăng Diệp quay đầu, phát hiện đối phương đã ngất xỉu.
Mặc dù mất đi tri giác, trên mặt vẫn không thể giãn ra, mặt mày ủ dột, người thấy đau lòng.
Đừng lo.... Lăng Diệp nghĩ... Ta thật sự có thể làm ngươi mang thai...
Hơn nữa ta sẽ không để ngươi tự ti vì thân thể mình, lại càng không.... Xem thường ngươi như bọn họ.
Trên đường quay về Lãnh phủ, Lãnh Tử Diễm tỉnh lại một lát, ngước mắt nh́n Lăng Diệp ôm hắn, lại ngó phụ thân ngồi bên cạnh, thật sự không dám hé răng. Lăng Diệp đem đầu hắn tựa trên vai mình. "Còn nửa giờ nữa mới đến, ngươi ngủ tiếp chút đi."
Lãnh Thừa Phong lạnh lùng hừ một tiếng, đầu chuyển hướng ngoài cửa sổ, dường như cũng không muốn nhìn hai người.
Quan sát thương khẩu một phen, bác sĩ Lãnh phủ nhăn mày rất chặt. "Tiên sinh, tình trạng này... Phải khâu lại..."
Đến nhà chính trước đó, Lãnh Tử Diễm lo máu bên trong nhiễm ra quần, cố ý dùng một cái khăn nhỏ lót bên trong quần. Lúc này lấy khăn ra, bên trên đều là máu, ҨЦầЛ ŁóŤ tựa như nhúm qua máu. Hậu đình lại vô cùng thê thảm, xung quanh cũng nát ra, bên trong đương nhiên còn chưa nói.
Lãnh Thừa Phong tát lên mặt Lăng Diệp một cái. "Cút ra ngoài."
" Bá phụ..."
Mí mắt Tạ quản gia nẩy lên, tiến lên đi đến trước mặt Lãnh Thừa Phong, thấp giọng nói. "Gia chủ, là Lăng công tử cứu thiếu gia ra."
" Cút ra ngoài!"
Lăng Diệp cung kính cúi người. "Xin lỗi, bá phụ." Lúc nhìn đến Lãnh Tử Diễm, đối phương cũng vừa vặn nhìn y, đèn giải phẫu chiếu vào mặt hắn trắng đến dọa người, hắn nhìn y nửa ngày, lại yên lặng xoay đầu qua bên kia.
Phía dưới bị thương như bị mấy người đồng thời cường bạo, cũng khó trách Lãnh bá phụ sẽ không phân tốt xấu đem tức giận tát vào người mình.
Bất quá, vốn cũng là y không tốt.
Lại vô dụng đến mức ngay cả người của mình cũng không bảo vệ được.
Lăng Diệp ra sức đấm xuống, nơi đó vốn đã yếu ớt chật hẹp, Lãnh Tử Diễm có "lợi hại" đến đâu đi nữa cũng không thể dung nạp đại vật dã thú, con gà rừng kia một mực làm ẩu, không đem người làm ૮ɦếƭ đã là cám ơn trời đất.
Dù có là thư thú trong tộc, lấy thú thân ɠเασ ɦợρ cùng hùng thú lần đầu tiên, sau đó cũng phải mấy ngày không xuống được giường.
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của bác sĩ kia, sợ là cũng có khả năng lưu lại di chứng gì đó.
Lăng Diệp lại đấm xuống, y phải đem con gà rừng kia xé nát, y phải đem nó xé nát.
" Lăng Diệp..."
Lăng Diệp ngẩng mạnh đầu, mắt nhíu lại. "Quân Ngân!"
Bên ngoài mưa bụi bay bay, trên mặt Quân Ngân ướt sũng, trên ngọn tóc còn treo bọt nước, y lau mặt, ngồi xuống bên cạnh Lăng Diệp, ngẩng đầu nhìn phòng điều trị đóng chặt. "Lãnh Tử Diễm hắn... Hiện tại thế nào?"
" Ngươi tin tức trái lại rất nhanh chóng."
Quân Ngân mím môi dưới, giống như đột ngột bùng nổ, một tay xách Lăng Diệp lên, ném vào tường, nắm đấm sượt qua mặt. "Họ Lăng, Tướng quân công tử, Thiếu chủ đại nhân, ngươi không phải rất tài giỏi, rất có bản lĩnh sao, tại sao lại để chuyện này xảy ra?"
Lăng Diệp hạ đồng tử xuống, vén khóe miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc. "Quân gia gia chủ, ngươi lúc chế giễu hắn không phải rất có bản lĩnh sao? Bây giờ chạy tới làm gì? Tiếp tục chế giễu hắn? Đúng, chẳng những bị nam nhân làm qua, còn bị một con báo thao lộng, ngươi có phải càng chê hắn bẩn, nói, ngươi có phải không ?"
" Ta không có." Trên khuôn mặt tái xanh như hiện lên vết nứt, Quân Ngân chậm rãi thu hồi tay. "Ta không có chế giễu hắn."
"Đánh rắm ngươi cũng không có!" Lăng Diệp đạp bay Quân Ngân, иgự¢ phập phồng trận trận, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn xuống đối phương, ánh mắt vừa lạnh vừa nghiêm. "Không phải ngươi chế giễu, hắn sẽ đi kiếm một cái đai trinh tiết đến chơi?" Lăng Diệp cười lạnh. "Có phải thấy hắn vì ngươi mà ngu xuẩn như đầu bị kẹt cửa, ngươi rất cao hứng. Có phải thấy hắn vì ngươi mà ngốc nghếch đến độ chạy tới ám sát bộ trưởng bộ tình báo, ngươi cũng rất đắc ý?"
Quân Ngân lắc đầu. "Ít nhất ta cũng không cho phép người nhà ta tổn thương đến hắn, ngươi sao....?"
" Ta.... Ngươi..." Lăng Diệp bỗng nhiên á khẩu không trả lời được.
" Ngươi trơ tráo biểu thị công khai với Tướng quân ngươi thích hắn, ngươi cho là Tướng quân sẽ không hận hắn? Tướng quân tính cách thế nào, ngươi rõ ràng hơn ta! Hắn không thể bắt ngươi, chỉ biết tìm Lãnh Tử Diễm khai đao!"
Lăng Diệp thanh âm rất buồn. "Ta đã bỏ nhà ra đi!"
Kẻ vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm hung thần ác sát đột ngột chôn đầu như một học sinh lỡ làm sai việc, Quân Ngân cảm thấy trong lòng hoàn toàn không phải một cảm giác.
Lăng Diệp hồi nhỏ luôn bị ăn Hi*p, Lãnh Tử Diễm không có việc gì cũng đi trêu chọc y, khiến cho y mặt mày toàn là nước mắt nước mũi, về sau phong thuỷ thay phiên luân chuyển, Lăng Diệp sau khi thú hóa có ưu thế áp đảo, một khi bắt được Lãnh Tử Diễm, chắc chắn sẽ có một trận đánh vô duyên vô cớ.
Trường quân đội cũng không cấm đánh nhau, ngay cả Lãnh Tử Diễm cũng chưa nói cái gì, Quân Ngân cũng không bày tỏ thái độ, hơn nữa, Quân Ngân mà xông vào, Lãnh Tử Diễm chẳng qua bản lĩnh không bằng người ta sẽ càng thêm khó chịu.
Chỉ là, Quân Ngân làm sao cũng không đoán được, hai người kia sẽ ngươi đánh ta ta đánh ngươi đánh tới ra tình cảm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc