Ám Dạ Trầm Luân - Chương 44

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

" Biến mẹ ngươi đi cái gì anh em loạn luân!" Mắt thấy Lãnh Tử Diễm không chịu mềm xuống, Dã Kê lập tức dũng mãnh đi lên, ỷ đối phương có một tay còn quấn băng vải, nhanh chóng đem người áp chế trên bàn, hôn lên dữ dội.
" Ngươi phát điên gì? Cút ngay!"
" Nếu không nổi điên, ngươi liền bị Lăng Diệp ςướק mất!"
Hai mắt Dã Kê bỗng nhiên nổi ra hồng quang, kéo cà-vạt Lãnh Tử Diễm, xé mở đồng phục, lộ ra da thịt màu mật ong.
Lãnh Tử Diễm cả kinh, đột nhiên nhớ tới chuyện Dã Kê sắp thú hóa theo như lời Lăng Diệp, giơ tay lên một quyền đánh qua. "Muốn động dục tìm người khác đi !"
Dã Kê lắc lắc đầu. "Đại ca..." Thanh âm vốn điên cuồng lại trở nên mềm mại, thậm chí có chút mùi vị bốc đồng, y cẩn thận ôm Lãnh Tử Diễm ngồi trên bàn. "Liền một lần."
" Không có một lần!" Lãnh Tử Diễm thái độ kiên quyết, ban nãy giãy giụa một phen, bàn tay bị chém lại chảy máu, hắn miết nhẹ mày, cởi bỏ băng vải, một lần nữa quấn lại. "Một hồi nữa ta cho ngươi thẻ VIP của câu lạc bộ NOBLE, bên trong nam nữ gì cũng có, tùy ý tiêu phí."
Chốn rải tiền lãng phí xa hoa nhất cả nước, Dã Kê lại nửa phần hứng thú cũng không có, y chỉ muốn đem nam nhân dâm đãng này ép xuống dưới thân, chứng tỏ thú tính. Ban đầu thấy hắn thích Quân Ngân kia, y còn dồn sức bắt chước, làm bộ làm tịch hai tháng, ngay cả chính y cũng hoài nghi bản thân có phải trời sinh chính là quư tộc hay không, nếu không sao lại thuận buồm xuôi gió như thế? Y bắt buộc bản thân ăn mặc sạch sẽ, bắt buộc bản thân không được bày ra bộ dạng quỷ háo sắc, kết quả, người này vẫn khinh thường y, trái lại, cùng Lăng Diệp càng đánh càng hỏa nhiệt.
Một Quân Ngân thì thôi đi, Lăng Diệp, y không phục.
Họ rõ ràng là anh em, một hưởng thụ vinh hoa phú quý từ nhỏ, một ngọ ngoạy mưu sinh trong Hắc Phố.
Lăng Diệp đã được hưởng nhiều thứ như vậy, tại sao ngay cả nam nhân dâm đãng này Lăng Diệp cũng muốn ςướק đi?
Y không hận Lăng Diệp, thậm chí rất cao hứng vì bản thân có một huynh trýởng, nhýng, y muốn chiến thắng Lãng Diệp.
Vô luận là học hành hay tình ái, y đều muốn chứng minh cho Lăng Diệp xem, y không thể kém Lăng Diệp, Lăng Diệp có thể làm, y cũng có thể, thậm chí làm còn tốt hơn.
Cho nên khi Lãnh Tử Diễm khinh Lăng Diệp không có đầu óc, y liều mạng đọc sách, liều mạng học tập, từ nhỏ không được tiếp nhận giáo dục chính quy, y biết chênh lệch giữa mình cùng Lăng Diệp, nhưng y không sợ, Lăng Diệp cùng Lãnh Tử Diễm cãi nhau ầm ĩ, y mượn sách đến phòng tự học, y tin rằng cần cù bù thông minh.
Bất quá, y có thể quá điềm tĩnh hay không, đến nỗi gia hỏa dâm đãng này cũng không thèm vểnh ௱ôЛƓ với y.
Dã Kê mỉm cười hôn nhẹ bên mặt Lãnh Tử Diễm. "Đại ca đừng dùng cái gì anh em loạn luân để lừa gạt ta, ta cần lý do thật sự, tại sao Lăng Diệp được ta lại không thể, đại ca nói cho ta biết lý do, ta mới cải thiện được."
" Hắn đẹp hơn ngươi." Lãnh Tử Diễm nói thiếu khí thế.
Dã Kê nghiêng đầu. "Phải không đó? Nhưng các đồng học đều nói ta cùng Lăng Diệp tuấn mỹ vô đào, sàn sàn như nhau không phán xét được, sao đến đại ca liền nói Lăng Diệp đẹp ta không đẹp?"
" Hắn sạch gọn hơn ngươi."
" Nói dối không phải tùy tiện như vậy, bây giờ ta còn thay y phục nhiều hơn ngươi, tại sao không sạch gọn?" Dã Kê nheo mắt, tiến đến bên vành tai Lãnh Tử Diễm, thấp giọng nói. "Đại ca, ngươi phản bội Quân Ngân, ngươi thích Lăng Diệp, ngươi không dám thừa nhận."
" Nói nhảm!"
" Rốt cuộc là thế nào đại ca tự rõ." Dã Kê nhẹ nhàng nói. "Kỳ thực ta muốn xem, đại ca có thể nói gě với Quân Ngân, có lẽ hắn cũng không để bụng chuyện ngươi bắt cá hai tay. Nếu như vậy, ba người các ngươi, cuộc sống gia đình hồng hồng hỏa hỏa náo nhiệt, lúc nhàn rỗi không có việc gì còn có thể ba người đi chơi, chính là đại ca vất vả một chút. Bất quá, với năng lực của đại ca, đồng thời tiếp nhận hai cái dương cụ hẳn là không thành vấn đề."
Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình, thanh âm rất trầm. "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
" Đại ca đừng hiểu lầm, ta không phải chọc gậy bánh xe, lại càng không lắm mồm lắm miệng trước mặt Quân Ngân, ta chỉ đề nghị với đại ca một chuyện. " Dã Kê tựa đầu trên bả vai Lãnh Tử Diễm. "Nếu đại ca không dám để Quân Ngân biết, hoặc là không muốn ba người cùng nhau, tốt nhất thu lại một chút. Quan hệ của ngươi cùng Lăng Diệp, toàn trường đều đang suy đoán, ồn ào huyên náo, nháo đến Quân Ngân hoặc là phụ thân, e rằng không được tốt."
Đối với mấy chuyện bát quái trường học, Lãnh Tử Diễm cũng không ham thích, cho nên căn bản không biết mình cùng Lăng Diệp đã trở thành đề tài nói chuyện trong trường học.
Sẽ nói cái gì, đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Trước kia hắn cùng tình nhân một chỗ, không ai dám hoài nghi vị trí trên dưới của hắn, bây giờ đối tượng thành Lăng Diệp, sợ là tất cả mọi người đều nghĩ hắn mặt dày muốn bò lên giường Lăng Diệp cầu đối phương thao hắn.
" Những người đó đều toàn đánh rắm!"
Dã Kê sửng sốt, cười đến ôm bụng. "Ha ha, đúng đúng, cái rắm này thật là không tiêu chuẩn. Hừ, ngày mai ta đi đem hết mấy kẻ lắm miệng kia đánh một chặp, xem bọn hắn còn dám nói huyên thuyên bậy bạ nữa không."
Hai người thật sự rất gần, Dã Kê có thể thấy rõ đường cong căng chặt nơi cằm của Lãnh Tử Diễm.
Nhẹ cắn lên, thanh âm hàm hồ. "Đại ca, ngươi lúc tức giận làm ta động tâm nhất."
Lãnh Tử Diễm không cảm kích, đẩy Dã Kê ra, không có ý nói nhiều với y nữa, đẩy cửa liền đi.
Lúc tức giận động tâm nhất? Lý luận cái quỷ gì.
Hắn sợ nhất là Quân Ngân tức giận, trước khi làm t́nh nhân, Quân Ngân tức giận liền không thèm để ý tới hắn, hắn đã bướng bỉnh rồi, Quân Ngân lại càng cứng đầu hơn hắn, hắn chủ động tìm tới cửa mới chịu bằng lòng tha thứ, sau khi ℓàм тìин nhân, một khi chọc Quân Ngân rồi, Quân Ngân sẽ trừng phạt bằng chuyện trên giường, hắn vốn cho rằng với tính tình Quân Ngân, chỉ biết quy củ lên giường, ai biết người này còn đa dạng hơn hắn nhiều, cũng không biết là học với ai, mỗi lần đều gây sức ép đến độ hắn vừa khóc vừa la, nhục muốn ૮ɦếƭ.
Trong khoảng thời gian này, Quân Ngân tựa hồ càng lúc càng thích làm khó dễ hắn trên giường, có lẽ... Y sớm đã biết, chỉ là đang chờ hắn nói thật.
Nhưng bản thân Lãnh Tử Diễm cũng không hiểu tại sao mình cùng Lăng Diệp lại thế này.
Nếu nói bạn giường, lại có gì đó quái lạ hơn một chút, hơn nữa, dù chỉ vẻn vẹn là bạn giường, hắn cũng đã phản bội lời hứa của mình với Quân Ngân.
Nếu nói là thích Lăng Diệp, tuyệt đối không phải.
Hắn cùng Lăng Diệp từ nhỏ liền quen biết, lên giường cũng hơn ba năm, muốn thích sớm đã thích rồi, sẽ không chờ tới tận bây giờ.
Lãnh Tử Diễm rất chắc chắn, hắn thích Quân Ngân, mỗi ngày đều muốn thấy y, không thấy sẽ nhớ, thấy rồi lại hận không thể lập tức dính vào. Vấn đề là, hắn không kháng cự được Lăng Diệp cầu hoan.
Hắn có thể lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt Dã Kê, lại không cự tuyệt Lăng Diệp được.
Đây là tại sao?
Lãnh Tử Diễm rất hoang mang, hắn nghĩ không ra.
Dã Kê nói một đống như vậy, đơn giản nhắc nhở hắn nhanh chóng cắt đứt dây dưa với Lăng Diệp.
Do dự cù cưa cù nhằng như vậy tuyệt đối không phù hợp với tính tình của hắn, tối hôm qua rõ ràng tính một đao hai đoạn, Lăng Diệp lại liếc một cái liền nhìn ra do dự của hắn, chẳng những không phân rõ giới hạn, ngược lại quan hệ còn thêm một bước. Cuối cùng, chen vào trên cái giường nhỏ tả tơi, ôm nhau mà ngủ. Có trời mới biết chân hắn cũng cuộn muốn nhuyễn rồi, nhưng hắn không đem Lăng Diệp đạp xuống, hắn lại cho phép y chen vào cả đêm trên giường mình.
Ngẫm lại, lại không thể hiểu nổi.
Như vậy không tốt.
Lănh Tử Diễm nói với bản thân, không thể cứ như vậy.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
78
Lãnh Tử Diễm mở cửa phòng ngủ ra, đầu sỏ hại hắn hoang mang khổ não đang ung dung ngồi trong phòng hắn chat webcam, mà đối tượng chat lại là Quân Ngân.
" Hai... ngươi?"
Lăng Diệp xoay người, mày тһô Ьạᴏ nhăn nhăn. "Quần áo ngươi sao thế?"
Cổ áo bị Dã Kê xé xuống, Lãnh Tử Diễm chỉ tùy tiện bó lại, da thịt chỗ cổ thản nhiên lộ ra bên ngoài, hắn vẻ mặt khó chịu, gằn từng chữ. "Lăng Diệp, ta hình như không có cho phép ngươi dùng đồ của ta."
Lăng Diệp tự biết đuối lý. "Máy tính ta hư, nhắn tin cho ngươi nói muốn mượn ngươi, hẳn là ngươi không có xem."
" Của Hoàng Ảnh đâu?"
" Chính hắn đang dùng."
" Tốt lắm." Lãnh Tử Diễm khoanh tay, nhìn nghiêng Lăng Diệp. "Tại sao dùng máy tính của ta cùng Quân Ngân nói chuyện?"
" Là ta tìm hắn." Quân Ngân thản nhiên mở miệng.
Khí thế Lãnh Tử Diễm tức khắc yếu đi, chậm rãi buông tay, cắm vào túi quần. "Tại sao?"
" Không có gì." Quân Ngân cười khẽ. "Thấy hắn đang online, tùy tiện tâm sự."
Tùy tiện tâm sự, hai người họ có thể tán gẫu cái gì, Lãnh Tử Diễm tức khắc có dự cảm hết sức bất hảo. Kỳ thực có lẽ cũng đúng, lời đồn về hắn và Lăng Diệp trong trường học, Quân Ngân không thể không biết. Quân Ngân vẫn không phát tác, hẳn là muốn nghe hắn giải thích. Nhưng hắn lấy cái gì giải thích?
Lãnh Tử Diễm mím môi. "Lăng Diệp, ngươi ra ngoài trước."
Lăng Diệp mấy phần do dự, lúc đi lướt qua nhẹ giọng nói. "Ta không có nói lung tung."
Lãnh Tử Diễm nâng mắt, ánh mắt khó khăn lắm mới chạm lên đối phương.
Ánh mắt Lăng Diệp quá phức tạp, đồng tử đen kịt lại sáng quỷ dị. Lãnh Tử Diễm dời mắt, không muốn nhìn nữa, sau khi Lăng Diệp rời khỏi, lập tức khóa cửa, đưa lưng về phía Quân Ngân trầm lặng một lát mới chậm rãi xoay người, ngồi vào trước mặt y.
" Tối hôm qua ngươi đi mua canh gà, mua được nửa đường lại nói có chuyện phải về trường trước, ta có chút lo lắng, đã hỏi Lăng Diệp, không ngờ là tay ngươi bị thương."
" Ân."
" Tay bị thương tại sao không nói cho ta biết?" Quân Ngân nói chuyện luôn chậm rãi, mặc dù đang oán trách, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm. "Nói với Lăng Diệp mà không nói cho ta biết?"
" Không." Lãnh Tử Diễm ngẩng mạnh đầu. "Ta sợ ngươi lo lắng, Lăng Diệp... Là chính hắn nhìn thấy khi ta trở về, ta không phải cố ý nói cho hắn."
" Phụ thân ngươi đánh ngươi năm mươi roi, ngươi gạt ta nói không đau, dì Phượng tìm ngươi, ngươi một chút ẩn ý cũng không lộ cho ta, cánh tay bị đao chém, ngươi nói là đánh nhau với du dãng, Lãnh Tử Diễm..." Quân Ngân dừng chút, hơi nheo mắt lại. "Chuyện ngươi giấu giếm ta rốt cuộc còn bao nhiêu?"
Trong lòng Lãnh Tử Diễm run lên, càng cúi đầu thấp hơn, Quân Ngân rõ ràng không nói nặng gì, hắn lại khó chịu muốn ૮ɦếƭ. Quan hệ của hắn cùng Quân Ngân vì thế cục căng thẳng trong nước mà vẫn như miếng băng mỏng, Quân Ngân sợ liên lụy đến Lãnh gia, nếu y thẳng thắn, rất có thể mượn cơ hội này chia tay với hắn.
" Không có gì muốn nói?"
" Ta..." Lãnh Tử Diễm không phải người dám làm không dám nhận, nhưng hắn sợ, hắn nhìn sàn nhà dưới chân, chà xát. "Hôm nay ngươi không bận?"
" C̣n được."
" Ta muốn tới tìm ngươi."
Quân Ngân dựa vào ghế dựa phía sau, thở dài khe khẽ. "Hôm nay không phải cuối tuần."
Lãnh Tử Diễm cắn môi dưới. "Ta chính là muốn đến tìm ngươi."
" Thiếu gia." Tần Hiên gõ cửa đi đến. "Mấy phần văn kiện này phiền ký một chữ."
Quân Ngân tiếp nhận, vội vàng quét mắt, chờ y tái nhìn màn hình, căn phòng trống rỗng, sớm đã không còn bóng người.
Gia hỏa kia...
Quân Ngân xoa xoa mày. "Nói với dưới lầu, Lãnh thiếu gia đến liền dẫn hắn đi lên."
" Hảo, thiếu gia."
" Chờ một chút." Quân Ngân gọi lại Tần Hiên chuẩn bị ra ngoài, thấp giọng hỏi. "Nếu Quân Hi chệch đường, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Tần Hiên sửng sốt. "Lãnh thiếu gia hắn...."
" Đáp ta trước."
" Ta... Không thể chấp nhận tình cảm bất trung trinh." Thanh âm Tần Hiên không lớn, nhưng rõ ràng dị thường. "Ta nghĩ, ta sẽ không tha thứ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc