Lúc Lãnh Tử Diễm trở lại phòng chiếu phim, Quân Ngân sớm đã mất bóng, hắn mím môi, xoay người đi ra ngoài, đúng lúc ᴆụng phải Lăng Diệp theo sau.
Lăng Diệp lông mày nhếch lên, chắn Lãnh Tử Diễm ở góc tường.
" Sao, Quân Ngân không đợi ngươi?"
Lãnh Tử Diễm tức giận nói.
" Tránh ra."
Lăng Diệp tiếp cận vành tai Lãnh Tử Diễm, trầm trầm nói.
" Nếu là ta, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này." Thấy đối phương sắc mặt không tốt, lại bâng quơ thối lui, khoanh hai tay. " Gọi điện thoại đi, không khéo hắn chỉ ra ngoài hít thở không khí."
" Quân Ngân..."
Lãnh Tử Diễm liếc Lăng Diệp.
" Ngươi ở đâu?"
" Khát nước, mua chai nước uống."
Quân Ngân giọng điệu có chút lạnh nhạt.
" Ngươi muốn uống hay không?"
" Chờ một chút... Ta tới tìm ngươi."
Lãnh Tử Diễm cắt điện thoại, thanh âm vốn ôn hòa lập tức trở nên băng lãnh.
" Lăng Diệp, ngươi có thể về nhà."
" Về nhà?"
Lăng Diệp hỏi lại một câu.
" Khó khăn lắm lão bằng hữu mới gặp nhau, chẳng lẽ không cùng nhau ăn một bữa cơm sao?"
Y nâng tay lên nhìn đồng hồ.
" Ân, giờ mới bốn giờ, còn sớm, chúng ta có thể đi dạo, bữa tối ta đãi, muốn ăn cái gì?"
" Ăn não ngươi đó!"
Một quyền đánh qua, ngoại trừ tiếng gió phá không mà đến, Lăng Diệp tin y còn nghe được tiếng nghiến răng.
Có thể đem người kia chọc đến giương nanh múa vuốt, y có phải rất có năng khiếu hay không?
Lăng Diệp cười cười tự giễu, động tác đối phương tựa như pha quay chậm trong mắt y, không chút khiêu chiến.
Dễ dàng đem người chế trụ, vặn cái cằm lãnh khốc làm mình cực kỳ yêu thương lên, ngón tay xoa nhẹ.
" Ngươi ngay cả não ta cũng mê luyến?"
Hai tay đều bị khóa phía sau, thân thể lại bị áp chế vững vàng.
Rõ ràng mình cao lớn hơn y, lại luôn bị người ta chế ngự với phương thức trêu chọc. Lãnh Tử Diễm một cước đá vào hạ thể Lăng Diệp.
" Ta không chỉ muốn ăn não ngươi, mắt ngươi, ruột ngươi, ta đều muốn móc ra."
" Đá hư nơi đó của ta, ta lấy cái gì thỏa mãn ngươi?"
Lăng Diệp linh hoạt tránh thoát công kích, áp qua, gặm một đường từ cằm đến cổ, không chút che giấu cơn tức giận của mình.
" Đá hư thì tốt, ngô..."
Lời cánh môi này phun ra một chút cũng không làm người ta thích nghe, Lăng Diệp тһô Ьạᴏ cắn, dùng sức hút một cái, khiến cho nó vừa đỏ vừa sưng mới buông hắn ra.
Tay cắm vào túi quần, hỏa diễm lóe ra trong con ngươi lúc sáng lúc tối.
" Không phải, Quân Ngân chờ ngươi sao, còn không mau đi?"
Lãnh Tử Diễm khẽ hừ nhẹ, hung tợn lấy mu bàn tay lau mạnh trên môi, Lăng Diệp nhăn mày lại, lấy khăn tay ra đưa cho hắn.
" Chảy máu, lau lau!"
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu.
" Thật ra lau cũng vô dụng, nhiều dấu vết như vậy, Quân Ngân liếc một cái là có thể nhìn ra."
Khăn tay bị vô tình ném xuống đất, trơ mắt nhìn người nọ diện vô biểu tình dùng giày giẫm lên khăn, sau đó thẳng thắn rời khỏi, mày Lăng Diệp nhăn lại không giãn.
Xoay người nhặt khăn tay lên, mượn người phục vụ đi ngang qua cái bật lửa, sát một cái châm lửa, khăn tay nhanh chóng cháy thành tro.
Lăng Diệp thổi tro tàn trên đầu ngón tay xuống.
" Thật đáng thương, không ai cần ngươi cả."
Y lắc lắc đầu, cũng không biết là đang cảm thán cho khăn tay hay cho chính mình.
" Thưa ngài, tổng cộng mười lăm."
" Ân."
Quân Ngân đang muốn trả tiền, bên cạnh vươn ra một bàn tay.
" Ta có tiền lẻ!"
Quân Ngân giật mình, trên mặt không thấy vui hay giận.
" Lăng Diệp đâu?"
" Ngươi đang tức giận?"
" Không."
" Ngươi có...."
Không để ý đang ở đại sảnh người qua kẻ lại, Lãnh Tử Diễm từ sau lưng ôm lấy Quân Ngân, thanh âm có vài phần trầm thấp.
" Ngươi đừng giận, ta cùng hắn không có gì cả."
Quân Ngân hơi quay đầu.
" Hắn chưa từng thượng ngươi?"
Lãnh Tử Diễm ngừng một chút.
" Có thượng."
" Mấy lần?"
".... Không nhớ...."
Quả thực là không nhớ, người kia thường xuyên đánh hắn xong liền làm hắn, số lần y đánh hắn nhiều không kể xiết, số lần làm hắn đương nhiên cũng...
Lãnh Tử Diễm cắn môi dưới, đem trán cọ lên lưng Quân Ngân, hắn tính tình trước giờ bất hảo, người khác mà gặng hỏi như vậy, hắn sớm đã chạy đến bóng người cũng không chừa.
Nhưng người này lại cứ là Quân Ngân, khó khăn lắm mới ở cùng Quân Ngân được, sao ngay ngày đầu tiên có thể vì chút chuyện cũ năm xưa quậy cho không thoải mái.... Lãnh Tử Diễm yên lặng gục đầu xuống.
" Quân Ngân... Đó đều là chuyện trước kia... Ta nếu đáp ứng chỉ cho ngươi thao, đương nhiên sẽ làm được...."
Môi răng bất động thanh sắc quét qua tai đối phương, thân thể dán vào càng khít.
" Chúng ta về nhà đi... Về nhà, ngươi muốn sao cũng được..."
Thân thể dày đặc hỏa nhiệt dán tới, không để lại một chút khe hở, Quân Ngân có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở nóng hổi trong môi đối phương lấy một tư thái ái muội chậm rãi phun tới sau tai và cổ.
Hai tay ôm lấy y cũng không an phận, cọ xát eo bụng y lúc nặng lúc nhẹ.
Quân Ngân thở dài.
" Hôm nay là Lăng Diệp, ngày mai sẽ là ai?"
" Ngoại trừ Lăng Diệp, ai dám quấy rầy chúng ta nữa?"
" Bất quá, ta thấy bộ dáng hắn tựa hồ nhất định phải theo."
Quân Ngân kéo tay Lãnh Tử Diễm ra, nheo mắt, nhìn hướng Lăng Diệp.
Lăng Diệp đứng ở một bên đại sảnh, lưng tuỳ tiện dựa vào tường, tay cắm trong túi quần, chân trái hơi cong lên, tư thế vô tình càng lộ rõ hai chân thon dài và đường nét thanh tú.
Tư thế y có mấy phần thờ ơ, nhưng ánh mắt vẫn tập trung lên hai người.
Thấy Quân Ngân trông lại, trong mắt chợt lóe sáng.
Quân Ngân lúc không mang mắt kính, ánh mắt ôn nhuận mà cô đọng. Lăng Diệp bất đồng, đôi mắt y vừa dài vừa hẹp, độ cong ưu mỹ sâu sắc, mặc dù không nheo lại cũng có thể khiến người ta cảm thấy áp bức cực đại.
Người đối diện cùng Lăng Diệp thông thường sẽ bại trận do băng lãnh sắc bén trong ánh mắt y, nhưng Quân Ngân... đương nhiên không thuộc nhóm này.
Lãnh Tử Diễm đối với y và đối với Quân Ngân là hai loại thái độ hoàn toàn tương phản. Y ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Lãnh Tử Diễm, cũng đối tốt với hắn, nhưng hắn đều không để ở trong lòng.
Nhưng nhìn Quân Ngân xem, người ta bất quá hơi tỏ vẻ bất mãn một chút, Lãnh Tử Diễm liền bất chấp đang ở nơi công cộng người đến kẻ đi, khẩn cấp dán tới, lấy lòng Quân Ngân như con chó nhỏ.
Lãnh thiếu gia lãnh khốc kiêu ngạo không coi ai ra gì cũng sẽ đi lấy lòng người khác.
Đối lập này quả là một trời một vực.
Chiêu này của Quân Ngân gọi là không chiến mà binh cũng cúi mình.
Bản thân tựa như một tiểu hài tử da mặt dày đòi người lớn cho kẹo ăn, rõ ràng Lãnh Tử Diễm cự tuyệt mình rành rành, còn nữa, rõ ràng hai người này đã xác định quan hệ tình nhân minh bạch, mình còn không cam lòng muốn theo sát ở phía sau, ý đồ quấy rối.
Lấy đạo đức xã hội nhân loại mà nói, mình phá hoại tình cảm người ta, đê tiện vô sỉ âm hiểm giả dối.
Bất quá... Nếu lấy khuôn mẫu thú tộc, mình là mạnh nhất, tất cả thư thú chỉ cần mình muốn đều có thể hưởng dụng. Quân Ngân cái loại nhân loại nhỏ yếu, có tư cách gì tranh với mình?
Lăng Diệp lấy lại bình tĩnh, thân thể đứng thẳng, ánh mắt cũng trở nên kiên nghị lại.
" Vừa mới cùng Tử Diễm bàn bạc xem đi đâu ăn cơm, Quân Ngân.... Ngươi có đề nghị gì?"
Thấy hai người đi tới, Lăng Diệp mỉm cười hỏi, biểu tình tao nhã đúng mức, không chê vào đâu được.
Tử Diễm...? Quân Ngân cùng Lãnh Tử Diễm đều mẫn cảm chú ý tới cách xưng hô của đối phương.
Quân Ngân khá tốt, ít ra duy trì kiểu cách bạn bè vân đạm phong khinh ở ngoài mặt. Lãnh Tử Diễm lại không chừa chút mặt mũi nào cho Lăng Diệp, sắc mặt âm trầm, lãnh khí phát ra quanh người đem ánh mắt tọc mạch của người qua đường đông lạnh bắn về.
Lăng Diệp phát hiện Lãnh Tử Diễm tức hơn khi y đánh hắn, càng thấy thú vị, khóe mắt hơi nhếch lên, tiếp tục thêm mắm dặm muối.
" Ta nhớ Tử Diễm thích ăn chua cay một chút, nếu không...."
Lãnh Tử Diễm ngắt lời y.
" Quân Ngân chỉ ăn nhạt."
" Nga, như vậy à..."
Lăng Diệp nhún vai.
" Vậy chúng ta cứ đi ăn canh?"
" Ta cùng Tử Diễm khó có được một lần đi chơi, vẫn muốn đi nơi hữu tình một chút."
Quân Ngân cười đến ý vị không rõ.
" Abida của Quân gia không tồi, ngươi xem coi thế nào?"
Abida của Quân gia? Khách sạn tình nhân nổi danh lãng mạn, một bàn chỉ đặt hai cái ghế?
Sắc mặt Lăng Diệp hơi đen, ý vị khiêu khích trong mắt không giảm lại tăng.
" Hảo, Abida trong truyền thuyết, được dịp mở mang kiến thức."
Y không tin nếu y muốn đem thêm ghế tới, phục vụ có thể đuổi y ra?
Muốn theo đuổi bà xã, da mặt nhất định phải dày, Lăng Diệp liên tục an ủi bản thân, huống chi người như Lãnh Tử Diễm, ngươi không xài 18 chiêu võ nghệ, hắn thế nào lại ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?
Khách sạn Abida bày ra phong cách cổ kính xa hoa lãng phí, sở trường hết sức lãng mạn.
Bàn vuông màu đỏ sậm, ghế dựa bằng mây, mỗi bàn đều đặc sắc, mà ghế mây thì đồng bộ với bàn, nếu mang thêm ghế khác vào, tuyệt đối sẽ rất chỏi mắt.
Lăng Diệp bây giờ liền chỏi mắt như thế.
Dùng sức nhai nhai đồ ăn trong miệng, ăn ra sao cũng không có mùi vị.
Vốn lầu hai có phòng VIP, Quân Ngân lại khăng khăng ngồi ở đại sảnh, trong đại sảnh có mấy tình nhân biết y, thường hay liếc hướng bên này, ૮ɦếƭ tiệt, chưa từng thấy đeo bám cưa cẩm bà xã sao?
"Tướng quân công tử, Lãnh thiếu gia, đến ăn cơm à?"
Mấy tình nhân kia cười híp mắt bưng ly rượu đi tới, hai người đều học ở Trường quân đội, nhìn thấy Lăng Diệp cùng Lãnh Tử Diễm, đương nhiên muốn lên kính rượu.
"Vị này là...?"
Lăng Diệp liếc Quân Ngân lông mày hơi nhếch.
"Là thúc thúc bà con xa của Tử Diễm."
Ai kêu ngươi muốn ngụy trang thành nam tử trung niên.
Tình nhân lúng túng cười cười, sớm đã cảm thấy tình huống bàn này có chút quỷ dị, sao bây giờ càng quỷ dị hơn?
Abida là khách sạn tình nhân, ba người này ai cùng ai là tình nhân? Đối với câu hỏi này, tình nhân đáng thương đương nhiên không dám hỏi, chỉ có thể đem tò mò liều mạng ép ngược vào trong bụng.
Cụng ly, nhẹ nhàng cùng Lăng Diệp sắc mặt không tốt, cẩn thận cùng Lãnh thiếu gia áp suất thấp, lại không mặn không nhạt cùng nam tử trung niên rõ ràng bị Tướng quân công tử bài xích, các tình nhân đồng thanh.
"Chúc ba vị đều \'người hữu tình sẽ thành thân thuộc\'."
Lăng Diệp mím môi, nhìn không ra là thoả mãn hay không hài lòng, đầu ngón tay miết nhẹ thành ly, rượu màu đỏ hơi lắc lư.
"Các ngươi phải nói, chúc Tướng quân công tử, mở cờ là thắng, ngựa đến công thành."
Nói xong, y ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Luôn nghe nói Tướng quân công tử thái độ lạnh lùng, không ngờ uống rượu lại thẳng thắn như thế, tình nhân cười đến toe toét, tâm tình thấp thỏm thả lỏng không ít.
" Ha ha, là chúng ta ngu muội, lại lấy ba cái thứ nữ nhân tình trường đến vũ nhục công tử, công tử để ý chính là công thành danh toại, nữ nhân tình trường thế nào có thể làm công tử để ở trong lòng, đến, tái kính công tử một ly."
Hai kẻ này có thể không nói chuyện được không? Lăng Diệp sắc mặt đông lạnh mấy phần, tình nhân không quen thuộc y chưa hề chú ý, vẫn nịnh nọt rót nửa chén cho y.
Lãnh Tử Diễm châm biếm lên tiếng.
" Tướng quân công tử cần phải hảo hảo lập công trạng tiền tuyến, ngàn vạn lần đừng phụ kỳ vọng tha thiết của mọi người đối với ngươi.”
" Ngươi cũng hy vọng ta nổi danh lập vạn?"
" Với tư cách người quen của ngươi, ta đương nhiên hy vọng."
Lãnh Tử Diễm trả lời đến nghiêm trang.
Lăng Diệp buông ly rượu, thản nhiên nói.
" Ta có đồ vật bị người đoạt, không ςướק về, có lập công trạng lớn đến đâu cũng là vô nghĩa."
" Hoá ra chỉ là một đồ vật."
Quân Ngân dồn sức đem hai chữ \'đồ vật\' đọc thật nặng, trên xã hội thượng lưu, Quân Ngân luôn ôn nhuận mẫu mực, lúc này nói chuyện mang dao giấu súng, đủ thấy cũng là bị Lăng Diệp chọc giận.
Đồng tử Lăng Diệp chợt lóe ánh sáng.
" Ở trong mắt ta, hắn chính là như đồ vật, ta cực kỳ yêu, cũng cực kỳ hận. Hắn như một loại đồ vật, nhưng cũng là duy nhất."
Y sống hai mươi năm, duy nhất muốn có được.
Y thích đánh hắn, làm hắn chú ý tới y.
Y thích châm chọc hắn, vì hắn luôn chọc y tức giận.
Kỳ thực, y càng thích hôn hắn hơn... Môi hắn tuy không biết nghe lời, lại ngon khó thấy, cực kỳ mềm mại, trơn trơn, như một viên kẹo mềm dẻo, một chút bất cẩn liền tan ở trong tâm.
Một bữa cơm, ba người ăn đến độ không thoải mái.
Rời khỏi Abida, hai người không chút khách khí quăng y đi, rõ là... Một chút tình cảm cũng không thèm nói.
Bóng đêm chưa lộ đầu, ánh nắng chiều màu vỏ quýt tô điểm bầu trời đến kiều diễm mà đa vẻ, tâm tình Lăng Diệp lại một mảnh màu xám ảm đạm.
Y sờ túi quần, muốn học người khác châm điếu thuốc hút, bỗng nhiên nhớ tới mình vì Lãnh Tử Diễm chán ghét mùi khói mà chưa từng nổi lên ý niệm hút thuốc.
Đi đến quán ven đường, tùy tiện mua một gói, làn khói dày đặc sặc đến cổ họng một trận khó chịu, y ho mấy tiếng, đầu ngón tay bắn ra, đốm lửa tắt sạch.
Còn lại hơn mười điếu toàn bộ ném vào thùng rác, vỗ vỗ túi quần trống rỗng, quả nhiên học người khác hút thuốc là không tốt.
Bây giờ còn sớm, hai người kia chắc đã về lăn trên dra giường, đêm dài đằng đẵng, y một mình phải đi đâu đây?
Lăng Diệp phun ra một ngụm khí, lúc ngẩng đầu, biển quảng cáo cực đại đập vào tầm mắt... Muốn giữ lấy tình nhân của ngươi không?
Muốn giữ lấy tình nhân của ngươi không?
" Ngài, xin chào, xin hỏi ngài là muốn xem nhẫn, dây chuyền hay..."
" Có nhẫn giới hạn không?"
"A, có..."
Tiểu thư bán hàng nhanh nhẹn lấy ra một quyển album ảnh đẹp đẽ, giở ra từng tờ.
" Nhẫn của chúng ta đều là do đại sư Lâm Ngạn tự mình chế tác, tuyệt đối độc nhất vô nhị..."
Lăng Diệp nhăn mày lại.
" Sao đều là cho nam nữ? Không có cho nam nam sao?"
Tiểu thư bán hàng thả nhẹ thanh âm.
" Xin hỏi ngài, tình nhân ngài là...."
" Nam."
Lăng Diệp nói hiển nhiên, dù y rất muốn mua nhẫn kiểu nữ cho gia hỏa kia, bất quá có thể để y mang nhẫn nam cũng đã không tồi, còn muốn cái gì nam nữ. Bị Lãnh Tử Diễm đả kích càng nhiều, Lăng Diệp lại càng tự biết mình.
Người bán hàng lật đến mấy trang cuối cùng.
" Ngài, những cái nhẫn này là ngài Lâm Ngạn đặc biệt tạo ra cho tình nhân cùng giới, không biết có hợp ý ngài hay không."
Lăng Diệp gật gật đầu, nghiêm túc xem, bộ dạng kia, còn nghiêm túc hơn lúc y phân tích tình báo quân địch gấp mấy lần.
" Nhưng ta không biết ngón tay hắn cỡ nào."
Lăng Diệp bỗng nhiên nói.
Người bán hàng chỉ chỉ khách nhân mua nhẫn xung quanh, những người đó đều là một với một, bộ dáng ngọt ngào đến không chịu được.
" Kỳ thực ngài tốt nhất nên gọi tri kỷ của ngài tới, trực tiếp thử kích cỡ cùng kiểu dáng."
" Hắn đến e rằng bất hảo!"
" A? Nga."
Người bán hàng nghĩ vị khách nhân này là muốn cho tình nhân của mình một sự bất ngờ, cười nói.
" Vậy ngài biết ngón tay hắn đại khái lớn nhỏ ra sao không?"
Lăng Diệp mở tay so so.
" Hẳn là to hơn ta một chút nhỉ!"
Mình hình như chưa từng nắm tay người kia.
Mua được nhẫn, Lăng Diệp trân trọng bỏ vào túi áo bên иgự¢ trái, cân nhắc muốn tìm một thời cơ thiên thời địa lợi nhân hoà đưa cho.
Nhất định phải suy nghĩ rõ ràng, không thể mù quáng mà đưa, Lăng Diệp nhắc nhở bản thân, nếu không, bị người kia bẻ gãy nhẫn là mất không bồi thường.
Sờ иgự¢ trái, tuy chiếc nhẫn này ngốn mất tiền tiêu vặt một năm của y, nhưng... Lăng Diệp cảm thấy... Trong иgự¢... Thật ấm....!