Ám Dạ Trầm Luân - Chương 05

Tác giả: Triều Thanh Tiệm Huyên

" Câu hỏi ban nãy, trả lời ta!"
" Ta muốn chuyển thì chuyển."
Khóe miệng nam tử nhếch lên, câu ra một độ cung ưu mỹ.
" Nửa năm không gặp, ngươi lại biến thành hung hãn, bất quá, ta thích bộ dáng không sợ ૮ɦếƭ này của ngươi."
Y ngửa cổ, cởi bỏ khỏa cúc áo thứ nhất, sau đó khỏa thứ hai, khỏa thứ ba.
Động tác rõ ràng linh hoạt, nhanh chóng lộ ra thân trên tinh hãn.
Cơ thịt rắn chắc mà không khoa trương, tràn ngập vẻ đẹp của sức mạnh nam tính.
" Không có ta quản giáo, liền đem mình biến ra cái bộ đức hạnh này."Nam tử bĩu môi lắc đầu, vừa nói vừa ૮ởเ φµầɳ dài." Xem ra ta vẫn phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh ngươi mới được."
" Ngươi sao lại không ૮ɦếƭ trên chiến trường?"
Lãnh Tử Diễm cau mày, biểu tình mười phần không kiên nhẫn.
Nam tử nhẹ nhàng xoải hai bước về trước, nâng cằm Lãnh Tử Diễm lên.
" Gần đây vất vưởng cùng dã nam nhân nào? Miệng học thật thối."
Nói xong, y liền cúi xuống gặm cánh môi mỏng kia, giữa chỗ dây dưa nghe thấy mùi máu tươi.
Y thích mùi vị kia, nguy hiểm, kích thích.
" Đường eo của ngươi vẫn thanh thoát như vậy."
Cánh tay thon dài dọc theo eo bụng trượt đến ௱ôЛƓ, y nhẹ nhàng nhéo nhéo cái ௱ôЛƓ săn chắc, thấp giọng nói.
" Cũng không biết chỗ này có còn chặt hay không."
Lãnh Tử Diễm một cái tát hất văng cái tay làm loạn kia, diện vô biểu tình nói.
" Ngươi không biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là đưa ta tới bệnh viện hả?"
" Ta thấy ngươi sinh long hoạt hổ, rõ ràng là muốn ta làm ngươi."
Nam tử đột ngột phát lực, mạnh bạo đẩy Lãnh Tử Diễm lên tường, quấn xiết gắt gao, không cho đối phương có chút cơ hội phản kháng, y một ngụm cắn lên nhũ tiêm Lãnh Tử Diễm, cực kỳ giống mãnh thú tàn bạo.
Nhũ tiêm bị dùng sức kéo ra hướng ngoài, Lãnh Tử Diễm cũng đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, gương mặt vặn vẹo không ra hình người.
" Cút ngay!"
Nam tử không chút để ý tới hắn, môi lưỡi cắn trên nhũ tiêm, phát ra tiếng lách sách dâm mỹ.
Phanh một tiếng, dùi cui cùng quyền chưởng đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào nhau.
Lại phanh một tiếng, lần này nam tử lấy mu bàn tay ngăn cản, mu bàn tay không có việc gì, dùi cui lại dứt thành hai đoạn.
Lãnh Tử Diễm hoàn toàn nổi giận, nâng đầu gối lên, hung hăng thúc hướng hạ thể nam tử. Một kích súc thế vẫn chưa thực hiện được, nam tử phảng phất như đã sớm biết động tác Lãnh Tử Diễm, thân hình hơi tránh ra sau, nhẹ nhàng bắt lấy đùi phải Lãnh Tử Diễm nâng lên.
Hai tay bị còng, đùi phải bị chế trụ, chân trái có thương tích, nhưng Lãnh Tử Diễm cũng không nhụt chí.
Đùi phải đạp xuống một cái, xoay thân bật lên, chân trái cùng lúc dùng sức, tập kích mặt trái nam tử, nửa thanh dùi cui trong tay cũng đồng thời ném ra.
Nhưng quá chậm, ở trong mắt nam tử, động tác Lãnh Tử Diễm giống như một pha quay chậm.
Né tránh, xuất kích, mọi thứ đều phát sinh như ánh chớp.
Hai giây sau, Lãnh Tử Diễm đã bị nam tử quẳng qua vai ném xuống đất.
\' Ba\'
Thương sau lưng vỡ ra, Lãnh Tử Diễm tức khắc cắn răng một trận, có kiểu ném người như vậy sao?
" Mỗi lần đều chơi trò muốn chống còn mời này, ngươi không biết như vậy sẽ làm ta thêm hưng phấn?"
Nam tử ghé sấp nằm trên người Lãnh Tử Diễm, hôn tới hôn lui bên gương mặt vẫn cố sức né tránh mình.
" Tại sao lại giấu ta chuyển trường?"
" Giấu ngươi?"
Lãnh Tử Diễm hừ thật mạnh.
" Ngươi có thể bớt tự phụ quá mức hay không, lẽ nào trước khi chuyển ta phải thỉnh cầu ngươi đồng ý?"
Trong hai mươi năm huyết lệ của Lãnh Tử Diễm, có phân nửa do phụ thân tạo thành, nửa còn lại, phải dành công cho Tướng quân công tử Lăng Diệp.
Lăng Diệp hồi nhỏ hoàn toàn nhìn không ra là một kẻ có khuynh hướng bạo lực, tính cách ngược lại hết sức ôn thuận, thậm chí động một tí liền khóc nhè.
Khi đó, quan hệ giữa Quân bộ cùng Đại gia tộc còn chưa căng thẳng như vậy, thường xuyên tổ chức tiệc rượu quý tộc, cảnh tượng hai bên hoà thuận vui vẻ.
Lãnh Tử Diễm cùng Lăng Diệp chính là bắt đầu hiểu biết nhau ở loại hội tụ nhàm chán kia.
Lần đầu tiên gặp mặt, hai người đều năm tuổi.
Lãnh Tử Diễm năm tuổi đã có khí thế mày ngang mắt ngược, mà Lăng Diệp năm tuổi còn nước mũi lòng thòng, vừa lùn vừa ốm, nhút nhát trốn phía sau Tướng quân.
Đương nhiên Tướng quân cũng không thể nào hài lòng với một thằng con như thế, trong lời nói có kín đáo phê bình.
Nhưng có điều, chỉ lấy cái thân phận Tướng quân công tử kia quơ quơ ra chơi thôi, cũng không có tiểu hài tử quý tộc nào dám cả gan xem thường Lăng Diệp.
Lãnh Tử Diễm coi như là một ngoại lệ.
Có kẻ chọc Lãnh Tử Diễm, Lãnh Tử Diễm chắc chắn sẽ đem kẻ kia đánh cho tới bà má nó cũng không nhận ra nổi.
Có người chọc Lăng Diệp, Lăng Diệp chỉ biết xụ cái mặt bé xíu xuống, khóc đến kinh thiên động địa.
Lãnh Tử Diễm rất ghét con nít khóc nhè, nhất là nam sinh.
Lãnh Tử Diễm hồi nhỏ lòng dạ sao tốt được, thấy người không quen chắc chắn sẽ ăn Hi*p tới cùng.
Người hầu bưng lên điểm tâm xinh xắn, Lăng Diệp vừa mới vươn tay muốn lấy, Lãnh Tử Diễm một cái liền chụp tay nó mở ra, trong ánh mắt khó hiểu của đối phương ném vào miệng mình.
" Không cho ngươi ăn!"
Lãnh Tử Diễm đắc ý dương dương tự đắc, dùng miệng ra oai.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, tiểu bằng hữu khác đều ăn no đến muốn bể cái bụng, Lăng Diệp thì một cái cũng chưa nếm được.
Hơn nữa, một khối điểm tâm cuối cùng sót lại còn bị Lãnh Tử Diễm cầm đi lấy lòng Quân Ngân.
Lăng Diệp rất ủy khuất, nhưng Lãnh Tử Diễm cao hơn nó, cũng mạnh hơn nó, còn có Quân Ngân đỡ lưng, chắc chắn là đánh không lại, sau đó Lăng Diệp thừa lúc Lãnh Tử Diễm không chú ý, lén chạy tới méc Lãnh bá phụ.
Vốn muốn Lãnh bá phụ trừng phạt cái nam hài ức Hi*p mình một chút thôi là được rồi, ai ngờ Lãnh bá phụ giận tím mặt mày, trước mặt mọi người liền lột quần Lãnh Tử Diễm ba ba ba đánh mười roi mây.
Tướng quân bất mãn với Lăng Diệp tính tình nhu nhược, khiển trách không thôi.
Lăng Diệp vừa thấy cái ௱ôЛƓ nhỏ nộn nộn của Lãnh Tử Diễm che kín vết roi, lập tức liền cảm thấy ௱ôЛƓ mình cũng đau lên.
Rốt cuộc, Lãnh Tử Diễm không khóc, Lăng Diệp trái lại khóc ầm ầm muốn nhão ra luôn.
Mối liên hệ giữa hai người xem như kết thành từ đó, Lãnh Tử Diễm liền không cho Lăng Diệp tươi mặt nổi một ngày.
Sau khi hai người vào cùng một trường tiểu học, trong cặp sách Lăng Diệp thường hay xuất hiện gián ૮ɦếƭ, mỗi lần đều sợ tới mức mặt mày xanh lè xanh lét, nó yên lặng cúi đầu trong tiếng ồn ào của các học sinh xung quanh.
Lăng Diệp không ngốc, biết rõ người có thể chỉnh mình cũng chỉ có một mình Lãnh Tử Diễm.
Thời thơ ấu của Lăng Diệp chính là êm đềm trôi qua với sự phụ họa tận tình của gián ૮ɦếƭ, rắn ngủm, sâu róm cùng một đống gì đó mắc ói, chờ nó có thể mặt không đổi sắc bình tĩnh đem cái quỷ nào đấy trong cặp sách ung dung quăng xuống, đã là chuyện hai năm sau.
Hai năm sau, Lãnh Tử Diễm xấp xỉ bảy tuổi, trên cơ bản hiểu được tình cảnh của Lãnh gia, đắc tội với Tướng quân là trăm triệu lần bất hảo.
Hắn bắt đầu trở nên quy củ, hành vi xử sự như một quý tộc tiêu chuẩn, ít ra ở mặt ngoài là như thế.
Mà tính cách lại vì phụ thân thiết huyết giáo dục, càng biến hoá kỳ lạ, toàn thân phát ra khí tức băng lãnh người khác chớ tới gần.
Lãnh Tử Diễm như thế, Lăng Diệp đương nhiên đã xa càng xa nữa, quan hệ hai người cũng dần xa lạ.
Cho đến lúc mười bốn tuổi, nhập học Trường quân đội quý tộc Đế quốc, Lãnh Tử Diễm mới cảm nhận được cái gì gọi là phong thuỷ thay phiên luân chuyển.
Lăng Diệp như đột biến chỉ trong một đêm.
Quân trang thẳng thớm tôn lên thân hình thon dài, lão luyện mà lãnh khốc.
Dung nhan tuấn mỹ không chút tì vết, như được tỉ mỉ điêu khắc mà thành.
Sóng mũi cao thẳng, cánh môi kiên nghị.
Khiến người ta kinh ngạc nhất chính là cặp mắt kia, hẹp dài, sắc nhọn, mang tà khí nhi*p hồn đoạt phách.
Lãnh Tử Diễm chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị đem làm bao cát nện cho một trận.
Thuở nhỏ được nghiêm khắc huấn luyện, đối mặt cùng một lúc với mấy quân nhân đặc chủng, Lãnh Tử Diễm cũng sẽ không hoàn toàn không thể đánh trả một cái như vậy.
Nhưng cái Lăng Diệp từng nhu nhược mặc hắn ức Hi*p, lại đánh cho mặt hắn hoàn toàn biến dạng, mức độ mười ngày mới khôi phục.
Đại khái đây là oán khí trước kia tích tụ đã lâu, một khi bùng nổ liền thu về không được, Lăng Diệp không có việc gì cũng tóm Lãnh Tử Diễm ra tẩm quất miễn phí một chặp.
Trong sáu năm, số lần hai người đánh nhau thật sự không thể tính toán.
Từ bị động chịu đòn ban đầu, qua bảo hộ bộ vị mấu chốt không thể để tổn thương, đến cuối cùng có thể phản kích hữu hiệu, sức mạnh của Lãnh Tử Diễm đạt được tiến bộ nhảy vọt.
Bất quá, vô luận Lãnh Tử Diễm có nghiêm khắc rèn luyện bản thân ra sao, một khi gặp phải Lăng Diệp vũ lực cường hãn, hầu như chung quy không tránh được vận mệnh bị dần tê tái cho một trận.
Chương 14
" Ta bất quá mới đè ngươi thôi, thân thể ngươi liền hưng phấn lên, nhất là phía sau, ướt đến không chịu được."
Lời nói rõ ràng khiến người ta mặt hồng tim nổ, tiếng khàn khàn lại bình tĩnh đến mức lạnh xương sống, trái lại lộ ra một ý vị độc đáo.
Lăng Diệp kéo tay Lãnh Tử Diễm xuống thâm nhập hạ thể hắn.
" Ngươi sờ đi, có phải dính phốc phốc hay không?"
" Ngươi..."
Thân thể vừa bị trêu chọc hoàn toàn không chịu nổi kích thích, khuôn mặt anh tuấn nhiễm vết tích tình dục, gợi cảm mà mê người.
" Tiến vào."
" Mới nói mấy câu với ngươi, liền không nhịn được?"
Lăng Diệp cười nhẹ, ôm lấy Lãnh Tử Diễm, đem người khóa trên song sắt.
Với chiều cao của Lãnh Tử Diễm, vừa vặn chỉ có thể mũi chân chấm đất, hắn kéo còng tay, con ngươi đen phủ hơi nước lộ vẻ bất mãn.
Bất quá, bất mãn kia nhanh chóng bị Lăng Diệp xuyên tạc thành ra sức quyến rũ.
" Đừng gấp..."
Lăng Diệp vươn đầu lưỡi, bỗng chốc liếm qua cổ Lãnh Tử Diễm.
" A..."
Hầu kết chuyển động kịch liệt, lẩn khuất tiếng ՐêՈ Րỉ trầm ᴆục, giống như thuốc thúc tình, chọc người dục hỏa đốt cháy.
Đầu ngón tay lạnh lẽo đột nhiên kẹp lấy nhũ tiêm nhô lên, vặn xoắn trở đi trở lại, cho đến lúc hoàn toàn đứng thẳng, nở ra màu sắc sặc sỡ.
" Thật xinh đẹp, tựa như hoa."
Lăng Diệp nhếch môi cười, nụ cười mê người.
" Nửa năm không gặp... Ta.... Hình như có hơi nhớ ngươi..."
Bàn tay lạnh lẽo nhanh chóng nóng lên, lộng đến mức Lãnh Tử Diễm toàn thân run run, môi nhạt không ngừng giật giật, hơi thở phun ra hừng hực.
" Ta cũng nghĩ tới ngươi... Nghĩ ngươi ૮ɦếƭ luôn rồi... A...."
Bàn tay nhanh chóng dịch xuống, quanh quẩn qua lại ở eo bụng.
Da thịt màu mật ong gắt gao hấp lấy bàn tay Lăng Diệp như keo dính, "cụm" lửa trong mắt bốc cháy lách tách, Lăng Diệp ngậm lấy môi Lãnh Tử Diễm, hai tay đỡ hai chân hắn lên, vật ngẩng cao bức thiết tiếp xúc thân mật với gốc đùi đối phương.
Lãnh Tử Diễm hé miệng phối hợp, đầu lưỡi trắng mịn lập tức tiến vào, xảo quyệt châm lửa khắp nơi.
Môi lưỡi tương giao, lách sách lách sách.
Ngoài song sắt sao lạnh điểm trời đêm, trong song sắt kích tình như lửa.
Ai cũng không phục ai, đầu lưỡi liên tục dây dưa, truy đuổi.
Đến lúc chia tách, trên mặt hai người đều nhiễm đỏ, chật vật lại tình sắc.
Khóe môi Lãnh Tử Diễm vắt ngang thóa dịch, trong ánh mắt lãnh khốc xuân tình nhộn nhạo, thật sự là một bộ dạng chờ bị lăng nhục.
Đầu lưỡi câu lên, liếm sạch thóa dịch chảy ra, lại lưu luyến tẩy một vòng nữa bên môi, Lăng Diệp một đôi đồng tử lóng lánh lóe ra hào quang màu đỏ, giống như dã thú đánh giá thức ăn.
Đem hai chân Lãnh Tử Diễm kéo ra một chút nữa, lộ ra tiểu huyệt đỏ tươi.
Nhận thấy y nhìn chăm chú, tiểu huyệt run rẩy giật giật hai cái, Lăng Diệp cũng không vào, chỉ dùng nam căn của mình trêu chọc cửa vào.
" Ngươi xem, lại chảy nước."
Lãnh Tử Diễm cúi đầu, hậu huyệt quả nhiên chảy ra một sợi chỉ bạc mảnh nhỏ, thị giác dâm mỹ chấn động, hung hăng kích thích thần kinh vốn kéo căng của hắn. Hắn thấy Dụς ∀ọηg mình đang cao cao nhếch lên, vì chân bị đối phương ôm, vật kia liền dính sát vào trên bụng, lung lay, run rẩy phun ra bạch dịch.
" Khắp nơi đều chảy, ngươi thật đúng là dâm đãng..."
Lồng иgự¢ rắn chắc vắt đầy mồ hôi, eo bụng gầy khỏe, hai chân thon dài, không chỗ nào không hấp dẫn, làm Lăng Diệp không thể kiềm chế nữa.
" Phốc"
Dùng sức thẳng tiến một cái, tiểu huyệt run rẩy mở ra, từng chút nuốt vào vật khổng lồ của Lăng Diệp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc