". . . . . . Lại Linh?"
Nghe giọng nói quen thuộc gọi mình, cô giật mình tỉnh giấc. Cơ hồ là hốt hoảng mở mắt ra. Gương mặt người đàn ông trước mặt cô xuất hiện trong giấc mơ của cô nhưng sao trong nháy mắt cô ghét cái hình ảnh lúc ẩn lúc hiện này thế. Đó là dạng lo lắng tiếc nuối tâm tình, đó là dạng hư hư thực thực đan xen, để cho cô theo bản năng cứ phải đuổi bắt.
“ Lại Linh?”. Lâm Hi Nhiên thấy thế, thả mềm giọng nói: “ Chúng ta đã đến”.
". . . . . . A." Phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn, cô lập tức trở về thực tại, vội vàng thu tay lại, xoắn xoắn nhúm tóc. “ Mình……….mình………ngủ thi*p đi à?”
". . . . . . Bạn chảy rất nhiều mồ hôi”. Hi Nhiên thuận tay rút giấy ra đưa cho cô.
"Vậy sao. . . . . ." Cô nhận lấy, cười một tiếng, khóe môi không tự giác cong lên. “ Mình……….gặp ác mộng”. Cô nằm mơ thấy Hi Nhiên đứng ở đằng xa, không chút lưu tình mà cứ đi về phía trước. Cô làm thế nào cũng không đuổi theo được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn khoảng cách của Hi Nhiên càng ngày càng xa, cho đến khi bóng dáng của cậu ta hoàn toàn biến mất.
Cảm giác cậu ta biến mất khiến cho cô rét run.
“ Bạn gần đây ngủ không được tốt lắm”. Hi Nhiên nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt trên mắt của Lại Linh, nên khẳng định như vậy. “…………Hi vọng chuyến du lịch nho nhỏ lần này có thể để cho em buông lỏng”. Hi Nhiên mỉm cười, cởi dây an toàn ra sau rồi xuống xe.
“ A”. Không có nghe rõ lời Hi Nhiên nói bởi giọng nói quá nhỏ và thanh, cô mở cửa xe ra. Vửa ngẩng đầu nhìn thấy cảnh sắc xung quanh mình, cô ngây ngẩn cả người. “ Hi, Hi Nhiên……Không phải là bạn phải về nhà sao?”. Nơi đây là nơi nào vậy a?
"Đúng vậy a". HI Nhiên nâng môi lên.
"Thế nhưng trong. . . . . . Nơi này là. . . . . ." Nhìn thế nào cũng không giống ngôi nhà bình thường
"Là Độ Giả sơn trang”. Hi Nhiên trả lời đơn giản, lại làm cho cô không hiểu ra sao.
"Chuyện này. . . . . .” Nhìn cách đó không xa, từng nóc nhà sơn đỏ, nhà gỗ nhỏ, cô thật sự không hiểu lý do gì mà bọn họ phải đứng ở chỗ này. “ Vậy…………..mẹ của bạn chuyển đến đây ở sao?”.
Lâm HI Nhiên cười ra tiếng. Đây được coi là biểu hiện hết sức kỳ lạ, từ trước đến nay cậu là người biểu hiện cảm xúc cực kỳ nhạt.
Cũng vì vậy, Từ Lại Linh không để ý mình đã nói cái gì khôi hài vui vẻ như là một chuyện cười thú vị, cô trợn to đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú Hi Nhiên.
“ Không, chúng ta trước tiên phải ở nơi này một buổi chiều, ngày mai mới đi thăm mẹ mình”. Ngừng cười, Hi Nhiên đi đến chỗ ngồi ở phía sau lấy ra hành lý giản tiện của hai người.
“ Hả?”. Cô chỉ có thể bật ra từ nghi vấn này.
"Đến đây đi." Hi Nhiên nghiêng đầu mời mọc.
Cô chỉ có thể bị động đuổi theo bước chân của Hi Nhiên, nghe giọng nói ôn hòa của cậu đang giải thích qua loa với cô.
"Bạn thích cá heo không?"
Phong thủy hữu tình, bờ cát đẹp, thiên nhiên hoang dã.
Nghi Lan hấp dẫn động lòng người.
Nghi Lan ở phía đông bắc bộ Đài Loan, Lâm Hải. Giao thông trên thềm lục địa, nếu như muốn lái xe, chỉ có hai hướng giao thông, một là trong truyền thuyết 9 khom 18 ngoặt – đường Bắc Nghi. Hai là dọc theo bờ Bắc Hải đi theo đường Tân Hải.
Có lẽ bởi vì giao thông không thuận tiện lắm lại thêm địa hình phức tạp nên quang cảnh ở Nghi Lan nhân tình thế thái đặc biệt thuần khiết, con người dễ gần, hơn nữa có nhiều người di dân từ các nơi tới đây mang theo sắc thái phong phú.
Nổi tiếng là dân tộc có nhiều hoạt động, đàn tế là nơi điển hình diễn ra các hoạt động tế lễ. Mấy năm gần đây nhiều người đến đây ngắm cảnh, cộng đồng quốc tế quan tâm cũng chính là nơi này.
Cô phát hiện, Hi Nhiên thật biết đùa. Không phải hàng đêm nơi này toàn diễn ra các hoạt động vui chơi ca hát hay sao, mà sao bây giờ…………
"Oa ──"
Khi thấy cá heo nhảy vọt lên khỏi mặt nước, hơn 10 người đang ngồi trên thuyền không nhịn được cùng sự vui mừng mà cùng đồng thanh kêu lên. Thân thể ưu nhã mượt mà dưới bầu trời trong xanh, tư thái nhàn nhã, cá heo nhảy lên như đang nói lời chào cùng mọi người.
"Hi ── Hi Nhiên, có cá heo!". Từ Lại Linh vốn rất tự chủ, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của sinh vật này, cô cũng hưng phấn như một cô gái nhỏ, liều mạng chỉ ra biển.
"Chúng ta rất may mắn." Hi Nhiên hơi mỉm cười nói. Cũng không phải mỗi lần ra biển đều có thể nhìn thấy cá heo nhảy. Hiện tại quả là không tệ, có lẽ thần biển nể mặt người con rể này chăng.
"Thật là đẹp. . . . . .". Lấp đầy trong mắt quang cảnh trong xanh xung quanh, cách đó không xa là đảo Rùa, biển trời một màu xa lá, cảnh trí tươi đẹp khiến cho cô trút bỏ vẻ thận trọng mà từ từ vui vẻ lên.
Hiếm khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cô, Hi Nhiên cũng lộ ra nụ cười âm ấm.
Để không kinh động đến cá heo, thuyền chở người cũng sẽ không đến gần quá mức. Cho dù có thể nhìn như vậy cũng đủ làm cho người ta vui vẻ vỗ tay hoan hô. Nghe hướng dẫn viên trên thuyền giảng giải, chủng loại cá heo này có đặc điểm đầu mũi tròn hơi nhô ra là loại rất tích cực hoạt động, phân bố rộng khắp các nơi trên thế giới, từ vùng biển ôn đới đến vùng biển nhiệt đới……………..
“ Bạn có bị choáng váng đầu không?”. Hi Nhiên nhỏ giọng hỏi.
“ Hả”. Cô theo phản xạ mà hướng đến gần Hi Nhiên.
“ Không biết”.
"Vậy thì tốt."
Vốn là không muốn cô bị say tàu, định mở boong thuyền ra sẽ tốt hơn nhiều, gió biển dễ chịu, cô ở trên xe đều ngủ bù, hơn nữa cá heo cũng phân tán sự chú ý của cô. “ Nên mang theo kem chống nắng”. Hi Nhiên đột nhiên nói, giơ tay vén mấy sợ tóc nhét vào sau tai cho cô.
"Là ── thật sao?" Nàng thẳng thắn nhịp tim, mọi cử động của Hi Nhiên trên người cô đều nhạy cảm cực độ
"Mặt bạn đỏ rần rần kìa." Hi Nhiên cười trêu chọc.
“ Mình á”. Cho là mình bị nhìn thấu, trái tim của cô co rụt lại, rồi sau đó mới phản ứng đến câu nói kem chống nắng kia, cô vội nói. “ Không………..không cần bôi. Chỉ có một lúc mà thôi, mình không sợ rám đen, cũng không dễ dàng bị bắt nắng”. Đây cũng là lời nói thật.
“ Vậy…………..”. HI Nhiên cười khẽ. “ Chúng ta………….là đi chơi cả ngày”. Cậu không lạnh không nóng tuyên cáo.
"Hả?"
Nghe giống như là đang nói đùa, nhưng Hi Nhiên từ trước đến giờ không bao giờ nói giỡn với Lại Linh.
Cho nên, bọn họ lại thật sự chơi suốt cả một ngày.
Ngắm cá heo xong là đến thời điểm ăn trưa. Nếm thử một chút đồ ăn vặt của địa phương, đậu phụ bao lạp xưởng, rau muống chao tương, còn có canh bột gạo cùng thịt cuốn.
Ăn uống no đủ xong lại đi tiếp, đến Đông Sơn Hà và vườn Thủy Công đi xe đạp đôi, cô bình thường không biết đi xe đạp như con cừu nhỏ kia, dĩ nhiên khó khăn này không ngăn được cô, ngược lại hai người đồng thời cùng ngồi trên một chiếc xe mang đến cho cô một cảm giác mới mẻ. Dọc bờ sông, cảnh tượng trên đường đi, nào người, nào hoa cỏ cây cối lấp đầy tầm mắt, thoảng trong gió hương thơm cây cỏ, lòng dạ cũng không còn trống trải nữa. Vừa đúng có cuộc thi chèo thuyền thi đấu theo lời mời, chỉ thấy không ít người dưới cầu luyện tâp, cũng coi như là một thể nghiệm mới.
Chảy mồ hôi, tắm rửa là tốt nhất. Vì vậy đi tới suối nước lạnh,bọn họ đi đến cửa hàng nhỏ ven đường mua thêm đồ bơi.
Nước suối giàu khoáng vật axit cacbon, nhiệt độ thiên nhiên 22 độ C, chất nước trong suốt, dưới đáy suối không ngừng nổi lên những mảng bọt khí, giống như là đang ngâm ở trong bồn thủy tinh.
Trước khi đi, Hi Nhiên còn đặc biệt mua chè dương canh ở suối nước lạnh,cười nói rằng khi trở về sẽ rất hữu ích. Bữa ăn tối thưởng thức cá mực, cô cũng mua không ít mứt hoa quả cùng bánh lưỡi bò.
Lấp đầy cái bụng, trở lại Độ Giả Sơn Trang cũng đã là 9h tối.
Trong nhà gỗ nhỏ có kèm theo phòng tắm được lắp đặt thiết bị, một người hai gian phòng. Rất công bằng, rất quân tử, Hi Nhiên chính là loại người này, sẽ không nhân cơ hội này chiếm tiện nghi hoặc có tư tưởng tà ác hại người, cô rất hiểu điều đó.
Tắm xong, thay quần áo mặc ở nhà, cô đứng bên phòng Mộc Lan hưởng thụ gió đêm mát mẻ.
Cô đã thật lâu thật lâu không có thả lỏng như vậy. Suy nghĩ một chút lần trước ra cửa du ngoạn, có lẽ là thời điểm Sở nghiên cứu tổ chức cho nhân viên mới đi, hơn nữa khi đó là cô bị chị nhân viên lâu năm trong công ty buộc đi, dĩ nhiên không có cảm giác chơi thoải mái như hôm nay.
"Muốn uống sao?" Lâm Hi Nhiên cầm bình nước suối có thả vài viên đá, đi tới bên người cô.
"Cám ơn." Nhận lấy, uống một hớp, vị giác được kích thích bởi nhiệt độ thanh lạnh khiến cho Lại Linh nói thanh thanh: “ Thật là tuyệt! Mình không nhớ rõ lần cuối cùng uống nước có gas là lần nào nữa”.
" Bởi vì bình thường bạn quá bận rộn." Hẳn là nên ra ngoài đi chơi một chút.
Cô thở dài nói: “ Hết cách rồi, hiện tại…………công việc có chút không thuận lợi”. Cô sơ lược nói với Hi Nhiên.
“ Mình muốn……….Bạn đừng quá nghiêm khắc với bản thân”. Hi Nhiên không hiểu công việc kinh doanh của cô, dĩ nhiên sẽ không hiểu điều khó khăn mà cô gặp phải nhưng anh biết, cô đối mặt với công việc như lên dây cót, một chút sơ sót cũng không được.
Từ trước đến giờ luôn là như thế.
“ Bạn cảm thấy mình rất nghiêm túc sao?”. Lại Linh mím môi hỏi. Cô đã tận lực công và tư rõ ràng cơ mà.
Cho nên, cậu ấy không phải mới vừa nói là ý này sao? Cô lập tức phản ứng nghiêm túc, làm cho Hi Nhiên bật cười. Nhìn Lại Linh không trang điểm, ánh trăng ௱ôЛƓ lung chiếu nhẹ lên khuôn mặt cô, lúc ẩn lúc hiện nhìn rất xinh đẹp.
Cô thường ngày luôn luôn chỉnh tề, duy chỉ có trước mặt Hi Nhiên, cô sẽ thả tóc dài, mặc quần sooc kết hợp với áo T-shirt, thể hiện một phong cách khác – lười biếng mà hấp dẫn.
Là lúc nào bắt đầu đây?
Hi Nhiên như có điều gì suy nghĩ, cười một tiếng.
“ Như vậy đi, bạn mua lại chè dương canh của mình, hôm sau đến công ty thì chia cho đồng nghiệp ăn thử”.
“ Hả?”. Cô mở to đôi mắt. Việc cô nghiêm túc với chè dương canh thì có quan hệ gì? “ Cái này………….”. Chia cho đồng nghiệp ăn? Quan hệ của cô với nhân viên không được khá cho lắm.
“ Nơi này ít ánh sáng, nhưng lại rất nhiều sao”. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Hi Nhiên nhàn nhạt nâng khóe miệng lên.
Có lúc bạn ấy cũng sẽ như thế. Cắm đầu cắm cổ nói sang chuyện khác, nếu không chính là câu trước câu sau không trả lời. Coi như biết bạn ấy lâu như vậy, cô vẫn không có biện pháp tiếp chiêu linh hoạt này.
Thiệt là. Cô cười, rướn cổ lên.
“ A………….”. Hình như cũng thật lâu rồi, ở căn hộ của chính mình, cô cũng không nghĩ sẽ mở cửa sổ ra ngắm nhìn những vì sao.
Lấp lánh lập lòe, giống như những viên kim cương ở trên cao đang khiêu vũ.
Một làn gió nhẹ lướt qua mặt, cô thuận thế nhìn gò má của Hi Nhiên, trong nháy mắt bỗng quên là mình muốn nói gì. Quần áo đơn bạc, nhìn bạn ấy thật thon gầy. Tóc mái lưa thưa tán loạn trên trán, hơi ướt bởi vừa tắm xong, cô có thể ngửi thấy mùi dầu gội thơm ngát.
Tuy không có những năm tháng khắc cốt ghi tâm, nhưng khi học xong, bước chân vào xã hội, trên con người ấy, cô không tìm thấy sự thay đổi nào.
Cô cảm giác như quay trở về quá khứ. Có lẽ bóng đêm say lòng người, có lẽ vũ trụ quá lãng mạn, cô sinh ra kích động khác thường, muốn mở miệng nói cho Hi Nhiên biết bí mật đã chôn sâu rất lâu rồi.
Đây là một cơ hội tốt, nói đi! Thật chẳng lẽ muốn lừa gạt cả đời sao?
"Hi. . . . . ." Mở ra môi, đáy lòng cô quẩn quanh một câu chữ đơn giản như vậy nhưng không biết tại sao nó cứ mắc ở cổ họng, cố gắng sắp xếp gọn gàng từng câu từng chữ, thế nhưng vẫn hóa vào hư vô.
“ Sao?” Hi Nhiên nhìn Lại Linh, mặt mày tĩnh lặng.
Cô lại nhìn Hi Nhiên chằm chằm, rồi cười. Thật phải nói sao? Hi Nhiên đối với cô sẽ có tình yêu sao? Nếu như không có thì làm thế nào?
Bạn ấy đối với mỗi người cũng ôn hòa, chỉ cần là đối phương chủ động, bất luận là ai cũng sẽ làm bạn với người đó. Không phải duy nhất một mình cô. Khi không có cô thì bạn ấy cũng vẫn sẽ như thế. Có lẽ chỉ là bởi vì bọn họ quen biết nhau quá lâu rồi, trừ điểm này ra, Lại Linh cơ hồ không có bất kỳ lợi thế nào nữa.
Nhưng nếu bạn ấy chỉ coi cô là tri kỷ, cô nói ra khỏi miệng sẽ phá hỏng mối quan hệ này.
Hoặc là yêu thì sẽ có hạnh phúc, nếu không yêu thì cũng sẽ tàn phá tình bạn thành những mảnh nhỏ, chỉ có hai kết quả này, cô có quyết tâm tiếp nhận hay không?
“ Lại Linh à?. Thấy cô yên lặng, thật lâu không nói, Lâm Hi Nhiên khẽ gọi.
“ Hi Nhiên……………..”. Cô dời tầm mắt, không dám nhìn Hi Nhiên nữa, chuyển ánh mắt nhìn một vì sao, chậm chạp hỏi: “ Tại sao bạn………….Muốn dẫn mình đến đây chơi?”. Cô không ngu ngốc đến mức không nhìn ra lý do đơn thuần của Hi Nhiên là về thăm mẹ ở Nghi Lan.
“ Bởi vì mình nhìn thấy bạn dường như rất mệt mỏi”. Hi Nhiên cười ấm áp, ôn thanh nói: “ Công việc quan trọng nhưng luôn luôn bắt ép chính mình là không tốt. Nên ra ngoài chơi một chút, đối với bạn mới có lợi”. Không hề giả dối, chỉ có sự quan tâm thành khẩn.
Như vậy………….Sẽ nghỉ lại ở nhà gỗ nhỏ, có lẽ Hi Nhiên băn khoăn cô sẽ bị gò bó khi ở nhà của mẹ bạn ấy. Bạn ấy luôn có chút tán mạn, nhưng đối với từng địa phương thì đặc biệt hiểu tỉ mỉ hiểu rõ…………….
Từ Lại Linh nhắm mắt lại.
“ Hi Nhiên, cám ơn bạn”. Cô buông lỏng bả vai, cười nhìn bầu trời. “ Hôm nay, là lần đầu tiên trong đời mình được ra biển xem cá heo bơi lội, đi xe đạp đôi trên bờ sông, xem người ta chèo thuyền ở dưới cầu, còn rót nước suối lạnh. Điều này cứ như là ở trong chuyện cổ tích. ………….Mình thật sự rất vui vẻ”. Thật đấy !
Cô làm sao có thể mất đi Hi Nhiên…………….Làm sao có thể đây………..Bạn ấy đối với cô……..Quan trọng như thế………..Dịu dàng như thế……………
Nếu có lần sau. . . . . . Có lẽ để lần sau hãy nói. . . . . .
Lần sau, lần sau. . . . . . Cô đã từng tự nói với mình bao nhiêu lần sau rồi?
Đây quả thực là quá mâu thuẫn, vị trí của Hi Nhiên trong lòng cô là điều không thể thay thế, tình cảm của cô càng khó nói ra thành lời.
Cô làm sao lại chọn cách chật vật như vậy, khác gì người hấp hối đi vào ngõ cụt .
Cô vụng về nói về khóa học thiền, học được cách ngồi tĩnh lặng ( chỗ này ta chém nhá . Trong bản convert là : Chỉ vào sao, nàng lung tung vụng về nói giờ Đồng Quân khóa học được Tinh Tọa phương vị)
Cô thủy chung không dám cúi đầu xuống, bởi vì cô sợ chính mình là sẽ không giấu được nước mắt.
Cũng bởi vì như vậy, cô bỏ lỡ người kia đang đưa mắt thật sâu nhìn.