Ai Yêu Ai Trước - Chương 09

Tác giả: Thư Hương Tiểu Trúc

Cậu ta đang nghe cái gì nhỉ?
Đây là lần thứ 12 Từ Lại Linh nhìn về phía Lâm Hi Nhiên, cậu ta đang nằm trên bàn. Cô vẫn không nhịn được ý nghĩ sẽ đánh thức cậu ấy dậy
Cô cảm thấy mình thật là ngốc mà. Vốn là muốn tìm gia sư miễn phí, kết quả là cậu ta chỉ giúp cô chỉnh sửa vấn đề khó trong 10 phút, tiếp theo liền đeo tai nghe lên, vùi mặt vào cùi chỏ, ngủ tiếp.
Đã hơn 2 tiếng rồi, cậu ta chỉ kém không ngáy và chảy nước miếng nữa thôi.
Bên trong tai nghe cái là cái nhỉ? Thể loại âm nhạc sôi động đang được thịnh hành? Hay là bài hát ru con? Hay nhạc không lời ( nguyên bản là an hồn khúc, mình dịch thoát nghĩa là nhạc không lời). Hay thể loại các bà mẹ hay hát nhạc thiếu nhi để ru con? Loại nhạc gì mà khiến cho cậu ta ngủ say sưa như thế.
Đọc sách một mình, thật là bực bội. Cô thề lần tới tuyệt đối sẽ không ………….
Người bên cạnh chợt ngẩng đầu làm cô giật mình. Chỉ thấy cậu ta lấy laptop và 乃út ra, bắt đầu tính toán và viết ra chỗ trống trên giấy. Đầu tiên, cô căn bản không có hứng thú, sau đến xem cậu ta đang cố gắng viết cái gì. Cô nhìn trộm.
Không phải cậu ta đang vẽ biểu đồ, cũng không phải là đang sáng tác bài hát, cậu ta đang………đưa ra phương án giải đáp giúp cô.
Cơ hồ là không cần suy nghĩ, cậu ta viết rồi lại viết, giống như việc đó rất bình thường, trích dẫn phần giải đáp, cậu ta không gặp chút khó khăn nào.
Viết xong, Hi Nhiên tháo tai nghe xuống, chậm chạp quay đầu lại: “ Lớp trưởng, đại khái chính là như vậy. Tớ viết ra công thức này đồng nhất với đề……….tớ nhớ là ghi chép của cậu có thể sai ở chỗ nào đó, bên này đang là số nguyên, không phải là thập phân”. Cậu nhỏ giọng giải thích rồi cầm 乃út khoanh tròn vấn đề chú ý trên vở.
Không có phản ứng, cậu nghi ngờ dời tầm mắt nhìn cô, chỉ thấy mặt của cô không chút thay đổi.
“ Cậu ………”. Cô nuốt khan, kinh ngạc, dùng âm lượng trung bình hỏi. “ Cậu …..cậu làm đề mục đều không cần nghĩ sao?”. Giống như một cái máy vậy.
“ Hả?”. Cậu có chút mờ mịt. “ Tớ có nghĩ mà”
“ Vào lúc nào?”
“ Mới vừa rồi thôi”
“ Không phải vừa rồi cậu còn đang ngủ sao?”. Nói hươu nói vượn cái gì thế
"Ah. . . . . . Tớ đang ngủ sao?". Hi Nhiên hơi đỏ mặt, nhìn cô, bộ dạng như xin lỗi.
“ Cậu …………”. Đợi chút, ý cậu ta là gì, mỗi lần nhìn sang cậu ta giống như đang ngủ nhưng kỳ thật có phải hay không. “ Cậu mới vừa gục xuống bàn rất lâu………….là để suy nghĩ đề mục sao?”. Phương pháp đọc sách kiểu gì vậy trời?
"Ừ." Chỉ là. . . . . . Có ngủ thật hay không thôi.
Cô không nói gì. Không biết là nên khen ngợi phương pháp học đặc biệt của cậu ta, hay là hỏi xem cậu ta “ luyện chiêu” này ở đâu
"Giấc ngủ là phương pháp giải quyết vấn đề" . Lần đầu tiên cùng cậu ta đọc sách, cô thật sự ấn tượng sâu sắc.
Cậu ấy rất giỏi môn toán. Khi cô xem hết những biểu thức số học mà cậu ấy viết, áp dụng công thức đó là ra đáp án. Hi Nhiên và cô có chút khác biệt, cô áp dụng công thức một cách máy móc, nên khi làm bài thi thường cố gắng sử dụng công thức đó rồi thay vào đề mục. Nhưng Hi Nhiên thì lại sử dụng những công thức cơ bản, làm đơn giản hóa vấn đề, rồi dần dần giải quyết từng vấn đề một và cuối cùng là cho ra đáp án. Chuyện này rất giúp ích cho cô, cũng vì thế, cô thở phào nhẹ nhõm.
KenhTruyen24h.Com
Đến 4h chiều hai người mới rời khỏi phòng tự học ở thư viện. Nếu như không phải về chăm sóc cậu em út, cô còn muốn đọc tiếp. Đi ra khỏi thư viện, cô thấy Hi Nhiên đi đến cột điện giắt cái xe đạp đang dựa ở bên cạnh.
Đó là một chiếc xe màu xanh dương. Người trẻ tuổi bây giờ có xu hướng “ thay xe như thay áo”, hoặc là dán giấy trang trí khung xe, sườn xe dán màu bạc, chỉ có ghi-đông và yên xe, dây xích và hai bánh xe còn nguyên bản, không thay đổi gì.
Cô cảm giác như trở về thời nông thôn xưa cũ.
“ Bạn đi xe đạp?”. Cô vốn không muốn hỏi, nhưng nghĩ đến tối hôm qua cậu ấy cùng đứng chờ xe buýt với mình, liền không nhịn được thốt lên.
“ Ừ, khá là thuận tiện”. Cậu cười một cái.
Thuận tiện? Cô nhớ lúc đó trong nước đã có ti vi thì cậu ta vẫn còn ở nông thôn, sau những tấm hàng rào gỗ ( ý là nhà anh này ở nông thôn, vừa xa vừa nghèo ). Đi xe đạp qua lại nội thành ít nhất phải mất 2 tiếng.
“ Bình thường cậu đều đi xe đạp à? Cả mấy năm học cũng thế à? Cậu không sử dụng phương tiện giao thông khác sao?”
Mặc dù không hiểu vì sao cô lại muốn biết những điều này nhưng cậu chỉ âm ấm cười: “ Đúng”. Ngập ngừng một chút rồi nói: “ Thật xin lỗi, tớ muốn đi làm việc”. Khẽ gật đầu coi như là lời tạm biệt.
“ Hôm nay cậu vẫn phải đi làm thêm sao?”. Cô thiếu chút nữa thì kêu lên thất thanh. Cô làm sao vậy nhỉ? Cậu ta không làm điều gì sai sao lại nói thật xin lỗi?
Không biết tại sao nhưng cô luôn nhẫn nhục chịu đựng, luôn ẩn nhẫn sự tức giận với cậu ấy. Này căn bản là …… căn bản là giống như cô ép buộc cậu ta, như kiểu khi dễ cậu ta.
“ Đúng”. Vẫn như mọi khi, vẫn giọng nói nhẹ, vẫn câu nói đấy: “ Lớp trưởng, hẹn gặp lại”, cậu dứt khoát nhấn bàn đạp rồi rất nhanh biến mất ở góc đường.
Chỉ còn Từ Lại Linh đứng lại đó, kinh ngạc.
Cậu ấy muốn đi làm, vì sao còn đồng ý đến thư viện? Cậu ấy lại không biết được cô sẽ đọc đến mấy giờ, chẳng lẽ cô đọc đến khi quán ăn đóng cửa thì cậu ấy cũng sẽ như mọi ngày mà đi theo cô ra bến xe chờ xe buýt sao ?
Hay là………..Cậu ấy đặc biệt vì cô mà ………….Một cái ý niệm cắm vào đầu, cô nhìn chằm chằm phần đường vẽ viền đỏ dành cho người đi bộ.
Cô, cô sẽ không cảm tạ……không muốn chút nào.
Cắn môi, lưng đeo ba lô trên vai, sau 4 chiều mặt trời vẫn chói chang, nắng gắt, hơi nóng bốc lên hầm hập, cô bước tới trạm xe buýt.
Sau ngày đó, về sau, cô căm giận bất bình thật lâu, một lần trong nhật ký, tức giận viết 6 chữ : “ Lâm Hi Nhiên thật ngu ngốc”.
Buổi chiều đi họp, liên tục trong 4 giờ chất vấn, không khí trong phòng họp tệ hết mức.
Thành thật mà nói, Từ Lại Linh không biết những nhân viên kia đang muốn tranh giành cái gì. Chả lẽ nghĩ năng lực làm việc của cô là giả tạo, hay họ vẫn muốn nhìn thấy cô khóc chạy đi tìm những vị quan chức được cho là đã ngủ với cô.
Tháng này chọn mua nguyên liệu, cô lần nữa mời người đến kiểm nghiệm, rõ ràng là nguyên liệu có “tì vết”, thế mà làm sao cấp dưới lại nói ám chỉ rằng nguyên liệu thuộc loại này trước kia không có vấn đề gì cả, ý họ là cô cơ bản không phân biệt được tốt xấu, họ bảo cô là cố ý gây khó khăn về chất lượng nguyên liệu. Hiện tại, hãng bên kia cũng bắt đầu to nhỏ với bọn họ là những người chỉ biết ngồi ở phòng làm việc đầy đủ tiện nghi toàn gây khó cho người khác, coi người khác là trò đùa.
Xem ra cấp dưới coi cái chức phó chủ nhiệm của cô hoàn toàn là bình hoa rỗng, nhiều người còn độc địa nói rằng đến nước trong bình cũng chả có nói gì đến hoa. Thật sự không muốn nói nhiều lời, tóm lại đống nguyên liệu kia không thể dùng, nếu có làm ra thành phẩm cô cũng sẽ không cho phép giao hàng.
Tan họp. Mỗi người đều vác cái mặt xanh mét ra khỏi phòng họp
Cô thật sự rất mệt mói. Là loại tâm lý mệt mỏi.
Không nhịn được thở dài, Từ Lại Linh dừng xe máy lại, nhìn về phía trà phường, một phòng náo nhiệt. Giống như đều là đang làm việc. Nếu như ban đầu cô học Lâm Hi Nhiên tìm cho mình một việc hứng thú để làm, có lẽ………..cũng sẽ không có cảm giác vô lực này.
Sửa sang lại quần áo đầu tóc, cô không muốn người kia nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của mình. Điều chỉnh vẻ mặt bình thường, cô đẩy cửa vào.
Không nghe được tiếng A Nam hô “ Hoan nghênh quý khách” như mọi ngày, ngược lại nhìn thấy một thiếu niên đang thu dọn bàn, quay lưng về phía cô.
Sinh viên làm thêm mới sao ?
Cô không suy nghĩ nhiều, như thường ngày trực tiếp ngồi vào cái bành dành riêng cho cô. Đang định ngồi xuống, thiêu niên kia quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy , đi về phía cô, nói: “ Bàn này đã có người đặt rồi”. Cô thuận tay cầm bảng đặt bàn đặt lên.
Giọng nói hết sức trung tính làm cô liên tưởng đến Lâm Hi Nhiên thời niên thiếu. Chỉ là, thiếu niên này giọng nói dịu dàng thân thiện giống Lâm Hi Nhiên, nếu so với độ tuổi thì có vẻ giọng nói này hơi lạnh lùng.
“ Tôi chính là người đặt bàn này” . Cô giương mắt đáp lại, phát hiện hắn như một bé trai, còn chất chứa vẻ ngây thơ, trên mặt một đôi con ngươi có hồn, tay chân thon dài, vóc người mảnh mai……..Chỉ khoảng 15 tuổi.
“ Thật sao?”. Thiếu niên nghe vậy, nghi ngờ nhìn cô, sau đó thong thả bước vào phía sau hỏi thăm.
Lâm Hi Nhiên theo hắn đi ra ngoài, trên tay bưng khay đồ ăn đã làm sẵn cho cô, mỉm cười nói: “ Quyết, chỗ ngồi này, dù có hay không để bảng hiệu, đều chỉ để cho vị tiểu thư này ngồi, biết không?”.
Hi Nhiên nói với thiếu niên nhưng Từ Lại Linh một chữ cũng không bỏ sót. Cái này là vì cô chọn chỗ ngồi, hai người bọn họ chưa bao giờ dùng ngôn ngữ kết hợp ăn ý như thế. Trực tiếp nghe Hi Nhiên nói thế, cô từ không biết cuối cùng cũng biết vui sướng có nghĩa là thế nào.
Trái tim như được sưởi ấm, nhìn Hi Nhiên, ánh mắt của cô nhu mì, tràn đầy cảm xúc.
"Vâng". Tên thiếu niên kia gật đầu dứt khoát.
"Đi làm việc thôi." Lâm Hi Nhiên ôn nhu nói, để cho hắn rời đi.
“ Bạn mới tuyển sinh viên làm thêm mới à?”. Nhận lấy cái mâm trên tay Hi Nhiên, cô thuận miệng hỏi.
"Đúng vậy a. A Nam nói hắn gần đây việc học nặng, ứng phó không được rồi." Kéo chỗ ngồi xuống.
“ Tớ nhớ là bạn không thuê lao động trẻ em cơ mà”. Hơn nữa lại còn rất yêu thường đứa bé.
Hi Nhiên cười hí mắt con mắt.
"Quyết mười tám tuổi rồi." Mặc dù dáng ngoài nhìn không quá lớn."Tôi đã xem chứng minh thư của cậu ấy rồi”. Hi Nhiên bổ sung thêm cho rõ, tỉnh lược thông tin không cần thiết, kể rằng thiếu niên kia là do bị đói nên bất tỉnh ở trước cửa trà phường nên Hi Nhiên mới để cậu ta vào trà phường làm việc.
Cô không thể tin được, lại còn thuê thiếu niên kia làm việc. Không phải thế giới hiện đại trẻ em đều phát triển tốt hay sao. 18 tuổi mà cứ như là không phải sinh ra ở Trung Quốc vậy.
Nhưng hiếu kỳ về thiếu niên này cũng chỉ vẻn vẹn thế thôi, cô luôn luôn không phí tâm tư với người xa lạ.
“ Bạn hình như hơi gầy?”. Hi Nhiên nhìn cô, đột nhiên nói.
"Hả?". Cô đang cầm đũa, dừng lại, cười nói: “ Chính là tớ ăn uống điều độ, rất hiệu quả đấy thôi”.
"Ăn uống điều độ à. . . . . ." . Hi Nhiên thì thầm. Đến thời gian ăn cơm cũng không đủ thì có thể như thế nào mà ăn uống điều độ? Tạm thời không nói về vấn đề này, đến cả thể chất của cô từ trước đến giờ dù ăn nhiều cũng không mập lên được. Nhìn cô không che giấu được sắc mặt mệt mỏi, hơi trầm ngâm, Hi Nhiên nói: “ Lại Linh, thứ 6 tuần sau có rảnh không?”
“ Hả?”, cô chuyên chú dùng thìa múc thức ăn, cô thích dùng cơm tẻ nhập khẩu. “ Là ai có triển lãm sao?”. Hay lại có người nào cần dọn nhà, sửa sang lại nhà, hoặc là đầu bếp gì đó nhờ cậu ấy đi ăn thử, hay lại người bạn sản xuất âm nhạc đi nghe thử.
“ Không phải”. Hi Nhiên nâng lên đôi môi. “ Đi theo tôi về nhà mẹ ở Nghi Lan, được không?”. Hi Nhiên cũng phải trở về nhà thăm mẹ một chút rồi.
". . . . . . Hả?" Động tác trên tay của cô ngừng lại.
“ Nếu như bạn đồng ý thì thuận tiện ở luôn đó một buổi chiều”.
Cô hé môi hồng, kinh ngạc nhìn Hi Nhiên, mặc cho hạt cơm rơi trên mặt bàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc