Lâm Hi Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, cất phong bì đi, lắc đầu một cái, không nói gì thêm.
Người cao lớn kia cũng không chịu ngồi yên, bát quái nói : “ Này, cậu đừng gạt tôi, đàng hoàng mà nói cho tôi biết, các cậu không phải là tình nhân đấy chứ?”
Người này đúng là nói chuyện không kiêng dè là nam hay là nữ nhưng đúng là hắn có tình bạn trong sáng.
Lâm Hi Nhiên lấy cười thay mặt đáp, tiếp tục hớt bọt trà.
“ Được rồi, vậy cậu nói cho tớ biết, có phải cậu không thích cô ấy?”. Hắn nhất quyết hỏi đến cùng.
Người trong cuộc vẫn bình thản như cũ, như là gió nhẹ nước chảy, không nói gì thêm. Nhưng cuối cùng cũng trả lời cho người kia đỡ mất mặt: “ Trà nguội lạnh rồi”.
“ Lại thế nữa rồi”. Người cao lớn kia nâng chén hớp một hớp trà tận hưởng vị trà, đặt cái chén không xuống, muốn chén thứ hai. Lúc này không nhịn được than thở “ Hắc ! Chúng ta làm bạn bè với nhau đã lâu, tôi thật hoài nghi rốt cuộc có hay không hiểu rõ cậu”. Người này, thật sự là khó có thể chọc thủng phòng tuyến mà.
“ Tôi là người bình thường”. Không nên phí tâm giải phẫu.
“ Đúng ! Tôi không nói cậu là người không bình thường, nhưng chính là muốn nói cậu không thu hút, làm cho người khác hoàn toàn không nhìn thấu!”. Mặc dù nhiều người sau lưng nói hắn là người tính tình kỳ quái nhưng hắn cảm thấy loại người như hắn đều biểu lộ ra bên ngoài, vẫn còn có thể suy đoán nội tâm.
Ít nhất, tuyệt đối là so với người đang ngồi trước mặt thì hắn thẳng thắn hơn nhiều.
“ Cùng cậu nói lời yêu thương nhất định mệt ૮ɦếƭ đi được……………….”. Bởi vì người này quá mờ mịt, không rõ ràng. Mà bây giờ xã hội toàn “ ăn nhanh”, không lãng phí thời gian vào việc đặt cược cho tình cảm. Người cao lớn kia phong lưu lịch lãm, suy luận chuẩn xác, chỉ giữ lại chút tình tình văn nghệ sĩ trong người, nửa đùa nửa thật nói: “ Đã có ai nói cậu giống như cái diều chưa?”. Cứ thích là sẽ đi du lịch, không sắp xếp lịch trình trước, chỉ cần hứng lên là đi.
Từng bước từng bước đi qua nhiều nơi, không quay đầu lại, không vương vấn bụi trần, rất thuần túy lưu lạc.
Ài ! Nghệ thuật gia chính là dễ dàng xuân buồn thu đau mà ! Người cao lớn cho là mình là người cảm tính. Quả thật tài hoa quá mức nên thế đấy!
Nghĩ tới đây, hắn chợt nhớ lại khuôn mặt của một người, liền chuyển đề tài: “ Đúng rồi, cậu biết không? Gần đây tôi biết một cô bé, không, cô ấy cũng không phải là cô gái nhỏ, chỉ là dáng dấp hơi thấp, chẳng qua tôi nhìn cô ấy căn bản không khác gì tiểu cô nương. Cô ấy phê bình loại người như tôi tại sao lại vẽ đẹp như thế. Cô ấy còn nói: “ Em mới thích hợp để vẽ”. Tôi là loại người nào vậy ? Không biết đắc tội với cô ấy lúc nào ……….”.
Lâm Hi Nhiên nhàn nhạt giương môi, an tĩnh nghe có người nói với một bụng chứa đầy oán khi. Một hồi lâu, không đầu không đầu không đuôi tìm khe hở nhẹ giọng nói: “ Vậy cậu thấy dây diều gió ở tronmg tay ai rồi sao?”
***
Quay đi quay lại đã hết buổi sáng, buổi chiều lại bận bịu đưa ra một nhóm hàng. Từ Lại Linh bận rộn thẳng một mạch quên cả ăn trưa. Hôm nay là ngày hội nghị khách hàng thường niên, toàn bộ nhân viên, kể cả cấp trên hoàn toàn không nghỉ ngơi.
“ Tôi nhớ là đã nói với anh phần này của bản dự thảo cần sửa đổi lại sao?”. Đem tài liệu ném lên bàn, đầu của cô đã liên tục mấy ngày nay đều có cảm giác đau đớn, mờ mờ ảo ảo.
“ Nhưng Phó chủ nhiệm, tôi cảm thấy tôi viết như vậy tương đối tốt mà”. Nhân viên nam cố giữ lập trường của mình.
“ Chúng ta không phải là công ty quảng cáo, cũng không cần phải bộc lộ tính sáng tạo cá nhân ở đây. Tôi muốn anh sửa đổi chỗ này là để cho khách hàng dễ dàng theo dõi. Phần tài liệu này là muốn đưa cho khách hàng đọc. Nếu như khách hàng xem không hiểu, dù anh có được coi là viết giỏi viết hay thì cũng coi như là uổng phí”.
"Chỉ là phó chủ nhiệm. . . . . ."
"Không chỉ là gì cả, anh lấy về đi, trước trưa ngày mai tôi muốn thấy tài liệu đã được sửa đổi không cho phép có sai sót”
Nam nhân viên hình như không phục lắm, chỉ là ngại ảnh hưởng đến quan hệ hai bên, sờ mũi một cái rồi đi ra ngoài.
Từ Lại Linh nhìn anh ta đóng cửa, mời từ từ dựa lưng vào thành ghế, thở ra một ngụm. Trên khuôn mặt đã có vẻ mệt mỏi. Cấp dưới đối với cô có thật nhiều dấu chấm hỏi, hoài nghi năng lực của cô, suy đoán sau lưng cô ai là chỗ dựa cho cô. Mặc dù cô có thể cô không để ý, nhưng trên thực tế lại tạo rắc rối trong công việc.
Không phục cô, dĩ nhiên là sẽ cố gắng khiêu chiến. Nhân viên nam kia là là một ví dụ. Mỗi lần họp giao ban cô như bị khắp nơi vây quét, giống như cả đại hội phê phán, mỗi một điều đề nghị cũng biến thành chất vấn, ngay cả cô là người làm việc chuyên nghiệp cũng cảm thấy mệt mỏi.
Vuốt vuốt mi tâm, kéo ngăn kéo nhỏ ra, tìm hộp thuốc, xé rách giấy bạc lấy ra viên thuôc, cô cầm trên tay nhưng không uống ngay.
Hi Nhiên………..đã từng hi vọng cô không cần phải dùng đến loại thuốc pha chế sẵn này ( ý là thuốc tây)
Cô lấy mẩu giấy trắng bọc viên thuốc lại, nhét vào trong hộp, sau đó ném vào trong ngăn kéo, đóng lại. Từ bên kia lấy ra gói trà Ô Long, cô cầm lấy cái ly đi vào phòng giải khát.
Thói quen uống trà cũng là từ cậu ta lây bệnh sang. Tuy vậy khi uống trà cô cảm giác cái vị cay đắng có màu xanh nhạt của chất lỏng kia sao lại giống như là đang uống mật ngọt.
Cô cứ như vậy mà tan biến trong thế giới của cậu ta, gia tăng lẫn nhau có thể tìm được tất cả sự hòa hợp.
Trấn áp tinh thần lại trở về với công việc, buổi tối làm thêm giờ đến 7h30, liên lạc với quản lý hãng hỏi thăm tình trạng hàng hóa, cuối cùng cô cũng xử lý tốt mọi việc, ᴆục lỗ thẻ rồi trở về phòng trọ.
Đem theo thân thể mệt mỏi, từ trong cặp tài liệu móc ra chìa khóa xe đi về phía “con cừu nhỏ” của cô.
Chợt có một chiếc xe BMW mới tinh tỏa sáng đuổi theo cô, nhấn hai tiếng còi xe, khiến cô chú ý.
Từ Lại Linh ngẩng đầu, thấy đối phương quay cửa kính xe xuống, một bó hoa hồng gói đẹp đẽ ở trên ghế, người đàn ông ở phía sau đưa ra, tự coi hành động của mình sẽ khiến cô vui.
“ Lại Linh”. Người mặc âu phục là anh em với Quý công tử nổi tiếng - Bạch Nha - mỉm cười. Nháy mắt vén tóc, thể hiện là người đàn ông có sức hấp dẫn.
“ Xin hỏi anh có chuyện gì không?”. Đôi lông mày đẹp đẽ của Từ Lại Linh nhíu lại, cô ghét nghe hắn gọi cô như thế. Bọn họ căn bản không quen thuộc đến mức kia. Mặc dù không kiên nhẫn như vẫn phải duy trì lễ nghi cơ bản.
Người đàn ông này quản lý xí nghiệp Tiểu Khai, vì tính chất công việc nên cô đã từng gặp qua một lần. Để ý đến cách ăn nói của hắn, cũng vì một lần gặp mặt kia, ông trời chắc định cho hắn được một lần gọi là chung tình.
Cho nên, khi lần đầu tiên xuất hiện trước mặt cô, quà tặng, hoa tươi, chocolate, đều bị cô trả lại. Coi như cô bày tỏ thái độ từ chối
Cho nên, hắn bắt đầu xuất hiện ở trước mặt nàng, quà tặng, hoa tươi, chocolate, đều bị nàng lui trở về, coi như nàng hiểu bày tỏ không có gì hay cùng hắn lui tới, hắn như cũ nói cho nàng biết, tin tưởng chân tình có thể lay động đất trời.
Chân tình? Thời điểm nào chân tình ? Nơi nào có chân tình?
“ Lại Linh, đừng lạnh nhạt như thế có được không, để anh đưa em về”. Mở cửa xe, hành động của người đàn ông kia như muốn mời.
"Không cần, cám ơn." Ngắn gọn cự tuyệt.
Nhìn cô dừng bước trước cái xe máy, người đàn ông kia không đồng ý mà nói: “ Lại Linh, để anh đưa em về nhà. Đừng đi xe máy, cũng đừng đi phần đường dành cho người đi bộ, thời tiết không tốt lắm, sẽ làm xấu đến da thịt em”. Rất đáng tiếc.
Cô trầm mặc. Mở cốp xe, lấy mũ bảo hiểm và khẩu trang.
“ Nhìn một chút, em cần gì phải dùng những thứ kia phá hỏng vẻ đẹp của em?”. Chiếc mũ kia như cái Ⱡồ₦g - thật là vạn lần đáng tội ૮ɦếƭ.
Hôm nay cô mệt ૮ɦếƭ đi được, thành thật mà nói, mệt mỏi đến nỗi không còn hơi sức đâu mà ứng phó với hắn. Thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cô nhắm mắt lại, đến gần chiếc xe nổi tiếng và đắt tiền kia, kéo khẩu trang ra, đứng trước người đàn ông kia nói: “Tôi vẫn muốn hỏi, anh tột cùng yêu thích tôi ở điểm nào?”.
“ Đương nhiên chính là năng lực xử lý công việc”. Nếu như một tuần trước hắn biết cô, có khi lại là đáp án khác. Người đàn ông này rất thông minh, biết được muốn câu cá nào thì phải dùng mồi đó.
“ Anh làm sao biết tôi làm việc có năng lực?”. Bọn họ chỉ xã giao qua loa có một lần, còn chưa cộng tác với nhau lần nào.
“Ồ”. Không ngờ cô sẽ đáp lại như thế, hắn rất nhanh gặp chiêu phá chiêu, giữ vững phong độ cười nói: “ Em còn là người độc lập tự chủ”.
“ Tôi thật ra là người rất lệ thuộc vào người khác”. Chỉ là muốn dựa vào một người mà thôi.
“ Cho nên anh cũng thích em như thế………”. Thỉnh thoảng mềm mại nhưng lại rất cá tính. Phát hiện không đúng, hắn đổi lời nói: “ Em luôn đeo cái mặt nạ lạnh lùng”.
“ Anh không phải là tôi, làm sao biết vẻ lạnh lùng chỉ là cái mặt nạ?”
“ Đương nhiên là bởi vì anh hiểu rõ em”.
“ Chúng ta là không phải là bạn bè thì làm sao nói hiểu nhau được”.
“ Em có bề ngoài mỹ lệ cùng nội tâm đẹp đẽ”.
“ Vậy anh yêu thích tôi cũng chỉ là dáng dấp cùng vóc người?”
"À. . . . . . Cũng có thể nói như thế. . . . . ."
“ Cho nên nếu như mà tôi phát tướng hoặc già rồi, anh sẽ lại thích phụ nữ khác có vóc người mỹ lệ cùng dung mạo xinh đẹp phải không?”
"Này, cái này. . . . . ."
“ Đã như vậy, anh nói chân tình với thật lòng làm lay động tâm can thực tình là ở nơi nào vậy”. Theo năm tháng, không lẽ trên mặt cùng số đo vẫn còn mãi như lúc này hay sao ?
Người đàn ông phong lưu phóng khoáng kia bị cô đưa vào trận thế không kịp trở tay, á khẩu không trả lời được. Lãng mạn - chỉ là ảo giác mơ tưởng hão huyền còn lại chút chân thật nông cạn, lời ngon tiếng ngọt cũng sẽ héo tàn không còn mãi đươc.
Từ Lại Linh không để ý nữa, đội mũ bảo hiểm lên, nổ máy rời đi.
Cho đến khi xác định người đàn ông kia không theo kịp, cô dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi còn đang mở cửa. Không biết tại sao, cô cảm giác có cái gì đó len lỏi, bất giác buồn cười.
Ngồi trên nệm ghế một lúc, cô nhấc chân bị giày cao gót làm bong da phần gót chân, đau nhói khiến cô nhíu đôi mày thanh tú. Cô tháo đôi giày cao gót ra, nhất thời thấy nhẹ nhõm hẳn, thoải mái thở dài một cái. Chỉ để chân trần được bao phủ tất da chân, không mang giày, biết người đi đường nhìn chăm chú nhưng cô cũng không quan tâm lắm.
Lấy điện thoại di động từ trong bao đựng ra, cô nhấn vào dòng thứ nhất trong danh bạ điện thoại, cơ hồ là theo bản năng liền bấm vào dòng chữ quen thuộc đó.
“ Lại Linh”. Không cần chờ người bên kia lên tiếng, Lâm Hi Nhiên đã biết giờ này gọi điện thoại chỉ có thể là cô ấy.
Chợt nghe thấy âm thanh dịu dàng của Hi Nhiên, cô cảm giác hốc mắt nóng lên.
Cô muốn nói cho anh ta biết cô gặp khó khăn gì ở công ty, lại gặp phải phiền toái với người đàn ông theo đuổi cô, muốn Hi Nhiên phải lo trời lo bể vì cô nhưng cô lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô biết anh ta………đã hơn 15 năm rồi nhé !
Cúi đầu nhìn mu bàn chân trần, cô từ từ mím môi.
“ Hi Nhiên…………Tớ đau chaanm giày cao gót mài trật da rồi”.
". . . . . . Ở chỗ của tôi có dép thay thế."
"Tớ làm thêm giờ, bây giờ mới về, thật đói bụng."
"Tôi có chuẩn bị món cơm gà xé cay mà Linh thích."
"Tớ muốn uống trà do cậu pha."
"Ừ "
" Còn cả bánh vị trà đặc biệt do cậu làm nữa”
"Ừ"
"Muốn ăn trứng ốp lếp chín bảy phần, lòng đỏ chín bên ngoài, bên trong thì mềm”
"Ừ". Hi Nhiên cười khẽ.
"Hi Nhiên. . . . . ." – giọng nói của cô chuyển nhỏ, để khống chế bản thân mình không quá nhiều mong đợi. “ Hôm nay tớ mệt quá………”. Có hay không? Có phải cô đã tiết lộ quá nhiều rồi hay không?
Nhịp tim thật gấp, cô luôn là như vậy, cẩn thận từng li từng tí đối đãi với mối quan hệ của hai người.
". . . . . . Bạn bây giờ đến đây đi”. Hi Nhiên dịu dàng nói: "Cơm nước xong, tôi đưa bạn về nhà." Giống như là cực kỳ cưng chiều.
Cô thiếu chút nữa là khóc lên, giống như cả người đang rất mệt mỏi khốn khổ nhưng chỉ cần một lời nói đơn giản như vậy mà mọi thứ đều tan biến hết. Cô cười một tiếng, cũng không hiểu được vì sao tâm tình của mình là dễ dàng bị người trêu chọc .
"Tốt". Cô cúp máy rất nhanh, sợ anh ta nghe được giọng nàng quá mức tràn đầy vui sướng. Cầm lấy giày cao gót, giống như là say rượu, cô vui vẻ cười sướng, thiếu điều nhảy lên vì sung sướng.
Có lẽ, cô thật sự say, cho nên đứng ở trước cửa cửa hàng tiện lợi cười ha ha rồi lại cười khúc khích.
Khởi động xe lần nữa, cô không chờ đợi nữa mà chạy như bay đến bên cạnh anh ta.
Khi cô tới trà phường thì ngoài cửa đã treo bảng hiệu nghỉ bán hàng, khách bên trong chỉ còn dư hai bàn đang muồn tính tiền. Toàn bộ sinh viên làm công cũng tan ca sớm.
Là vì cô. Là anh ta đặc biệt vì cô. Một cảm xúc ấm áp ở иgự¢ lan tỏa, cô xa xỉ hưởng thụ.
Mời đầu, chỉ là cần một câu an ủi hoặc là một nụ cười. Vậy mà, cô trước đây rất lâu liền phát hiện mình từ từ trở nên có lòng tham. Loại dịu dàng này, bao nhiêu cũng không đủ. Cô muốn phải có toàn bộ, tất cả chỉ thuộc về mình cô.
Lâm Hi Nhiên đóng cửa, kết thúc buôn bán. Cầm lấy cái hòm thuốc đứng ở trước người cô, nhẹ nhàng nâng bắp chân thon dài trắng nõn lên, đặt trên đầu gối của mình, ánh mắt của anh thủy chung giữ vững một độ cao nhất định, một thân quần bó trơn mềm da thịt.
Khi cồn i-ot lạnh lẽo ấn lên vùng da bị rách, co theo phả xạ rụt lại.
". . . . . . Bạn phải dũng cảm, tôi mới cho bạn ăn trứng ốp lếp chín bảy phần ". Giống như là thầy thuốc dỗ đứa bé cười.
Cô có cảm giác nóng quá, ngón tay của anh ta мơи тяớи da của cô, khiến cô hô hấp rối loạn.
"Ta là đại nhân”. Cô bấn loạn nhưng may mắn vẫn điều tiết được âm thanh bình thường.
Anh ta nhẹ nhàng cười, giúp cô dán băng cá nhân, đi dép cho cô. “ Vị đại nhân này, mời chờ tôi 5 phút sẽ mang thức ăn lên, được không?”, anh ta nói xong rồi đi vào phòng bếp.
Đôi mi dài nồng đậm, rủ xuống, cô hơi giật mình, nhìn chòng chọc vào mắt cá chân đã được dán băng cẩn thận.
Cô thật sự rất thích anh ta………Thật thích………Có người nói : rất nhiều, rất nhiều thích sẽ biến thành yêu
Nhưng giữa bạn bè có thể có tình yêu sao ?
Điều này như là giội một gáo nước lạnh, trong nháy mắt cô cảm thấy tim phổi đau đớn.
Cho đến khi anh ta lái xa đưa cô về nhà, tâm trạng của cô lúc này đều giống như những năm tháng đằng đẵng đã qua, không tìm được đáp án chính xác.