Lần đó, ở trong phòng giáo vụ.
"Báo cáo” - một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên
Một cô gái nhỏ mặc đồng phục phẳng phiu đi về phía giáo sư của bọn họ. Tóc của cô ấy dài hơn tai 2cm, kẹp tóc màu đen cài gọn gàng hai bên tránh cho tóc rơi xuống mắt, áo sơ mi trắng như tuyết, chiều dài váy vừa qua gối.
Phong cách ăn mặc quy củ, không có gì nổi bật nhưng khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, da dẻ mịn màng, ngón tay thon dài, không chỉ đồng phục cẩn thận tỉ mỉ, hình dáng bên ngoài cũng không thể chê vào đâu được.
“ Thưa thầy, đây là bài tập địa lý, em đã sắp xếp thứ tự rồi ạ”. Để quyển sổ ghi chép đã được đánh dấu bằng một xấp giấy màu xanh dương lên mặt bàn, cô làm việc và xử sự giống nhau, đơn giản, gọn gàng, chú tâm vào trọng điểm.
Thật là không giống với tính cách của một nữ sinh Trung Quốc 12 tuổi. Cô vẫn chỉ nhận được một câu nói giống nhau mỗi ngày “ Rất tốt”
“ Cám ơn em”, thầy giáo trẻ mỉm cười rồi sau đó gọi cô lại: “ À, Từ Lại Linh, đợi chút, bây giờ em còn việc gì không? Cuộc thi lần này lớp em đạt thành tích, em giúp thầy ghi danh vào sổ”. Cầm lấy bài thi đạt điểm cao, rút từ trong sổ ra tờ giấy màu vàng rồi đưa cho cô.
Từ Lại Linh yên lặng đón lấy. Thoạt đầu, nghe đến hai chữ “ Lớp trưởng” là một danh từ rất vinh quang và giỏi giang, thật ra chỉ là chân sai vặt cho các thầy cô giáo.
Không sao cả. Dù sao bây giờ là lúc nghỉ trưa, mà cô thì lại ghét gục xuống bàn giả vờ ngủ. Thời gian nghỉ trưa căn bản không đủ ngủ, không chỉ có tư thế khổ sở, hơn nữa cánh tay còn có thể bị đè đến tê dại.
Kéo ghế dựa trống ngồi xuống, cô cầm lấy 乃út bi, mở sổ tài liệu, bắt đầu lật xem tờ giấy, lần lượt điền họ tên và đánh số thứ tự từng bài thi một.
“ Học sinh này vừa được chuyển vào lớp cao nhất, người đứng đầu chắc là em phải không. Học sinh ưu tú có hiểu biết, bạn cùng lớp cũng được lây tiếng thơm. Thầy giáo trẻ cười tán gẫu, điều chỉnh chiếc quạt máy phía sau. “ Thầy thật vui, chỉ là ……haizzz”. Nghĩ đến một người mà làm cho người ta nhức đầu, không nhịn được thở dài.
“ Thưa thầy”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Từ phía sau lưng vang lên giọng nói trung tính mà trong suốt làm thầy giáo trẻ giật mình.
Từ Lại Linh cau mày chặn mấy tờ bài thi bị gió thổi lên, theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên gầy yếu, lưng hơi còng, im hơi lặng tiếng đột nhiên xuất hiện, rất dễ nhận thấy định không báo cáo lễ phép khi vào.
Cậu là bạn cùng lớp với cô, tên là Lâm Hi Nhiên.
Được chuyển đến lớp mới nửa năm, nam nữ đều có làm việc riêng, không tiếp xúc nhiều nên không nhớ, còn cô là lớp trưởng, cầm danh sách lớp nên nhớ rõ họ tên và khuôn mặt của từng người. Mà cậu ta không phải là người dễ để lại ấn tượng.
Cô chưa từng gặp ai sơ sài như cậu ta.
Luôn là reng chuông rồi mới vào cửa trường, bài tập vĩnh viễn nộp trễ, mỗi kỳ thi thử thì thành tích đều kém, áo sơ mi không bỏ vào quần, đầu tóc màu nâu rối bù, không phù hợp tiêu chuẩn trường học.
Mà cậu ta thì luôn dùng những lý do giống nhau như là quên 乃út, quên vở, ngủ muộn, màu sắc tóc là tự nhiên……..Thầy giáo nghe mãi cũng chán, cô cũng thế.
Lần này cậu ấy cũng không nộp bài tập địa lý giống như lần trước, lý do là đặt trên bàn học ở nhà, quên không cho vào cặp sách.
Từ Lại Linh đang cúi mặt nên không nhìn đến cậu ấy. Trên thực tế, Lâm Hi Nhiên với mái tóc màu nâu cắt ngắn, đứng ở cửa, cũng không có cơ hội nhìn cô, cô vẫn tiếp tục làm công việc của mình.
“ A, Lâm Hi Nhiên, em đến rồi”, thầy giáo trẻ tuổi cảnh giác, quyết định muốn nói chuyện với người học sinh này.
Lâm Hi Nhiên bị gọi vào phòng giáo viên là bởi vì bài thi lên lớp của cậu ta. Không phải viết sai, cũng không phải quay cóp mà bị bắt, mà là toàn bộ đáp án trong bài thi đều trống không, đến 乃út cũng chẳng buồn cầm lên.
Chuyện này khiến thầy giáo vô cùng kinh ngạc, chỉ sợ trong lớp đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết, nên mới lén lút tìm cậu ta ân cần hỏi han.
“ Ừ…khụ khụ! Lâm Hi Nhiên, thầy muốn hỏi em …..trong nhà em ….Ừ… đã có chuyện gì khiến em buồn lòng phải không? Có chuyện gì thì nên chia sẻ với thầy”. Gia đình là nhân tố định hướng cho đứa trẻ, thầy giáo đã xem nhiều tin tức nên cũng hiểu điều này, vì vậy muốn giúp cậu ta đi đúng đường, đây cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm của người làm thầy.
Lâm Hi Nhiên giống như gậy trúc cong, chỉ đứng lẳng lặng, tạo nên không khí hoàn toàn tĩnh mịch, trên trán lấm tấm mồ hôi che đi thái độ của cậu, một hồi lâu, mới chậm chạp phản ứng, giọng nói nhẹ nhàng trả lời: “ Thưa thầy không có”.
Ồ…….Không phải cậu ta mới vừa ngẩn người đó còn gì? Thầy giáo mỉm cười một cách miễn cưỡng, trong phút chốc nảy ra ý tưởng.
Cậu ta không có gia đình, do vậy không nên cố ép làm gì, cũng vì thế không thể nói thẳng, có thể gia đình gặp khó khăn hoặc mẹ của cậu ấy bận bịu công việc nên không có thời gian làm bạn với cậu………..Hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là nói bóng nói gió.
“ Ồ, Lâm Hi Nhiên, em có thể giải thích với thầy tại sao bài thi lên lớp lại để trống trơn, không điền kết quả?”. Trong mắt thầy giáo tràn đầy sự tha thứ vô điều kiện.
Cậu bất ngờ bật tung giống như lò xo, chần chừ nói: “ Em không phải không định điền vào”
“Hở?” Lúc này chính tai nghe được đáp án, giống như cậu ta không chịu hiểu ý tốt, thầy giáo nhất thời không nói được gì. “ Này, vậy tại sao em ………”. Hỏng bét, học sinh này giống như là chống đối, giải quyết với cậu học sinh này thế nào đây?
“……..ngủ quên”
“------Hở?”- hai con mắt mở to.
“ Em chỉ ……….ngủ quên”. Lâm Hi Nhiên coi như không nhìn thấy sắc mặt khi*p sợ của thầy giáo, đổi giọng dễ nghe hơn, không nóng không lạnh mà nói: “ Bởi vì ngồi gần cửa sổ rất thoáng mát, trong phòng học lại yên tĩnh, cho nên em liền ngủ”. Mà bài thi chỉ kịp điền mỗi tên.
Mặc dù giữa các tiết học đều có chuông chuyển tiết, chỉ là tiết thứ hai vẫn không làm cho cậu ta tỉnh giấc.
“ Chuyện này……..” Thầy giáo không biết nói thế nào, một lý do không cách nào làm cho người ta tin phục như thế mà cậu ta cũng có thế nói ra được? Lâm Hi Nhiên, thầy hiểu rõ gia đình em gặp khó khăn về kinh tế, em không muốn tâm sự với thầy nhưng cũng đừng dùng phương thức này đối phó với thầy…….”. Làm thầy khó chịu.
“ ………Em không có”. Cậu chỉ đơn giản đáp lại
“ Em!”. Trái với thái độ lạnh nhạt mọi khi, không chịu nổi trong lớp mình lại tồn tại một học sinh như thế này, thầy giáo không nhịn được, bị kích động nói liên tục với âm thanh cao ✓út.
“Pằng” một âm thanh khô khốc vang lên, cắt đứt không khí trong phòng đang tràn ngập lửa giận.
Vốn là khán giả dự thính, Từ Lại Linh khép lại cuốn sổ ghi chép, đứng lên, hai tay đưa bài thi cho thầy giáo, lễ phép nói: “ Thưa thầy, em điền tên xong rồi ạ”
“ A……..”, thầy giáo quay đầu dừng lại một chút, khôi phục lại tinh thần, mỉm cười, nhận lấy và nói: “ Cám ơn em”. Ôi, thôi, mặc dù vấn đề này có chỗ khó giải quyết nhưng mà không nên ép học sinh quá đáng.
“ Không có gì ạ. Vậy em trở về phòng học ạ”. Cô gật đầu sải bước chân, đi qua Lâm Hi Nhiên, mặc dù đi sang bên cạnh nhưng theo bản năng vẫn liếc cậu ta một cái.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn cậu ta gần như thế.
Thân hình cao gầy, giống như là chàng mọt sách còng lưng, vẻ mặt không nhìn rõ vì bị tóc dài che lòa xòa, nhưng cô vẫn nhìn thấy sự khác biệt.
Trên môi cậu ấy mỉm cười rất nhạt.
Cười cái gì nhỉ? Cười vì lừa gạt được thầy giáo nên lấy làm vui thích? Hay là cười hả hê vì mình trở thành học sinh khiến thầy giáo nhức đầu? Trong lòng cô chợt lóe lên một chút nghi vấn nhưng rồi cũng giống như là vứt rác qua đầu, cô ung dung đi ra khỏi phòng giáo vụ.
Phía sau mơ hồ nghe được lời thầy giáo đang dùng giọng điệu ôn hòa khuyên bảo Hi Nhiên.
Chuyện này chả liên quan đến cô.
Loại chuyện như vậy hoàn toàn không làm cô chú ý, cô không bao giờ lưu giữ những điều vụn vặt, không cần thiết phải hao tổn tâm tư làm gì.
Vậy mà từ nay về sau, cô từ từ phát hiện ra mình đã sai vô cùng.
Cho đến khi cô biết Lâm Hi Nhiên học cấp 3 đã từng nhận được giấy triệu tập đi thi quốc gia, vượt qua rất nhiều thí sinh khác chiếm ngôi đầu bảng, đứng đầu cả nước, thế mà lại bỏ đi danh hiệu được người người yêu thích và ngưỡng mộ, lại đi học cấp 3 năm thứ 2 ( lớp 11), chọn học lớp chuyên, cô mới giật mình ……..
Cô căn bản không nghĩ sẽ học cùng cậu ta ba năm cấp 3