Bà Mạnh Tư Nguyên vừa đến đây chơi chưa được hai ngày, ông Kỷ Thiệu Quân đã gọi đến mỗi ngày không dưới 10 cuộc điện thoại. Điều quan trọng nhất là hàng ngày ông Kỷ Thiệu Quân và vợ đều không hề đề cập đến ngày bà Mạnh Tư Nghiên về nhà, mà chỉ hỏi thăm thói quen và tính tình của bà, rồi hỏi về một số đồ vật trong nhà mà ông không tìm thấy không biết bà cất ở đâu. Kỷ Thành Minh thật sự khâm phục cha mình, mỗi cú điện thoại đều không bao giờ lí do ông đưa ra bị lặp lại, mà người nghe cũng không thể từ chối được. Bà Mạnh Tư Nghiên còn tỏ ra vô cùng phối hợp với lời nói của ông, ông hỏi một câu, bà đáp một câu.
- Đã cần phải về chưa mẹ? – Rốt cuộc Kỷ Thành Minh vẫn không thể chịu nổi những cú điện thoại quấy rối của cha ruột mình.
- Chuyện tình cảm của em gái con thì tính thế nào đây? – Sự quan tâm của bà Mạnh Tư Nghiên vẫn dành chủ yếu cho Kỷ Trừng Tâm, bà vốn hi vọng con trai bà có thể cho bà vài ý kiến, kết quả lại chẳng có gì.
- Con bé cũng không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa. – Đã là một cô gái có suy nghĩ độc lập, họ có lẽ không nên cứ mãi coi cô như đứa trẻ như vậy, bất kể chuyện gì cũng tham gia ý kiến, cũng chỉ sẵn cho cô cái này tốt cái kia không tốt, rồi dẫn dắt từng bước đi của cô, hơn nữa như thế chỉ càng làm Kỷ Trừng Tâm càng thêm phản cảm hơn. – Chiều nay con sẽ đi công tác. – Đây mới là lí do thật sự khiến anh mời bà trở về nhà.
Bà Mạnh Tư Nghiên thở dài:
- Các con đều đã lớn hết rồi, mẹ chẳng can thiệp nổi nữa đâu.
Con trai cũng vậy, mà con gái cũng vậy.
- Tất cả đều có số mà, mẹ có lo lắng cũng chẳng ích gì. – Kỷ Thành Minh gối tay lên thành sofa, ánh mắt anh khá thất thần.
Bà Mạnh Tư Nghiên muốn hỏi hiện tại chuyện của anh và Kỷ Niệm Hi đã tiến triển đến đâu, nhưng khi nhìn dáng vẻ của anh, bà lại chẳng thể nói nên lời, mỗi người đều có số phận riêng, câu nói này đúng là không hề sai.
Đến buổi chiều, Kỷ Thành Minh lái xe đưa bà Mạnh Tư Nghiên và Kỷ Trừng Tâm ra sân bay, tiện thể anh dặn dò Kỷ Trừng Tâm đừng để cha mẹ phải lo lắng, mỗi khi làm bất cứ việc gì đều phải nghĩ trước đến hậu quả. Kỷ Trừng Tâm chỉ gật đầu, chẳng ai thể biết được rốt cuộc cô có nghe lọt vào đầu được chữ nào không. Kỷ Thành Minh và Kỷ Niệm Hi cùng tiễn hai mẹ con đến sân bay, sau đó họ lập tức đi thẳng đến Liêu Nguyên để thị sát. Bà Mạnh Tư Nghiên dặn dò riêng Kỷ Niệm Hi vài lời, Kỷ Thành Minh cũng không hề hỏi Kỷ Niệm Hi rằng bà Mạnh Tư Nghiên nói gì với cô, mà cô cũng không hề nhắc lại chuyện đó.
Xe vừa ra khỏi địa phận thành phố Đông Xuyên không bao lâu thì trời lại đổ mưa. Sau đoạn đường cao tốc là đến một con đường đê dài, đoạn đường này cũng không được tốt lắm, chỗ nào cũng gồ ghế khó đi.
- Anh lái xe chậm thôi. – Rất lâu sau, cô đánh vỡ khoảng không gian tĩnh lặng dường như chỉ có tiếng mưa rơi.
- Sợ ૮ɦếƭ à? – Cần gạt nước không ngừng chuyển động, anh cười nói.
- Anh chẳng lẽ không sợ sao? – Cô điềm nhiên hỏi lại anh.
Kỷ Thành Minh suy nghĩ rất lâu:
- Những nhân tố đó lại chẳng phụ thuộc vào quyết định của mình đâu.
Cô cũng cười, cô chưa to gan đến mức ôm mộng mưu hại anh nhé.
Thấy cô không nói gì, anh chuyển đề tài:
- Không hỏi anh vì sao lại đưa em theo cùng à?
- Đại khái hẳn là thích hợp nhỉ. – Cô sẽ không bao giờ tưởng bở là mình quan trọng nữa đâu.
Lần này đến anh cười, tiếp tục lái xe, không tiếp tục câu chuyện.
Sau hơn 5-6 giờ lái xe liên tục, Kỷ Thành Minh cũng không hề cảm thấy mệt mỏi, Kỷ Niệm Hi ngủ thi*p đi một lát cũng thấy mình khá hơn. Văn phòng làm việc ở Liêu Nguyên được thiết kế khá kỳ lạ, tầng cao nhất của tòa nhà được sơn màu hồng, và lắp thêm nhiều chấn song, nhìn từ xa đã thấy rõ ràng không thích hợp. Xem ra mọi người đều đã nghe được tin tức công ty sẽ bị bán, nên họ dùng cách này để đóng dấu riêng, đến lúc đó sẽ thu được một khoản đền bù kha khá.
Trời mưa khiến nhiệt độ xuống thấp khá nhiều, trong xe cũng trở nên lạnh hơn.
Kỷ Thành Minh chợt ho khan, Kỷ Niệm Hi nhìn anh vài lần, cô quan tâm đến anh ta làm gì chứ, dù sao cũng chẳng thể nhận được điều gì tốt đẹp đâu.
Thế nhưng tình thế hiện tại khá rối rắm, họ cùng đến nơi đây, tốt xấu cũng có thể coi là bạn đồng hành, quan tâm đến người bạn đồng hành này cũng là việc cô nên làm. Trong khi cô còn đang rối rắm, Kỷ Thành Minh qua gương chiếu hậu nhìn thấy thái độ của cô, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch lên.
- Anh không sao đâu.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ai thèm quan tâm đến anh ta chứ, cứ ngồi đó mà “ăn dưa bở” đi.
Bởi vì họ đều không mang theo quần áo nên sau một đoạn đường dài, Kỷ Thành Minh không chần chừ mà dừng xe lại, dù sao sức khỏe cũng rất quan trọng. Anh vừa bước xuống xe vừa ho, Kỷ Niệm Hi đi theo sau không nén được một cái nhíu mi. Anh ta cứ làm như mình là ông trời vậy, cứ làm như không họp xong vài hội nghị, không xem hết văn kiện là không thể chịu nổi vậy, chẳng hiểu anh ta cứ bắt bản thân phải mệt nhọc như vậy làm gì chứ, hẳn anh ta chẳng thèm để tâm đến cơ thể của mình đâu nhỉ, có mỗi một trận mưa mà đã ho như vậy rồi.
Cho đáng đời, ai bảo anh suốt ngày tỏ ra như mình đồng da sắt bất khả xâm phạm chứ. Dù trong đầu là những suy nghĩ vô cùng độc ác, nhưng cô vẫn nhìn ngó xung quanh xem có hiệu thuốc nào quanh đó hay không, nhưng đáng tiếc xung quanh chẳng hề thấy bóng dáng một hiệu thuốc nào.
Minhphuong: ô hô, xót kìa!
Kỷ Thành Minh cũng giống như những người đàn ông bình thường khác, anh chọn một hai bộ quần áo tạm được rồi nhanh chóng trả tiền, không hề tỏ ra một chút “cuống”, cô để ý thấy vậy, cô cũng phải như thế. Thấy cô thay quần áo, anh hơi cau mày, cô không nhịn được thầm oán, bị ốm là đáng đời mà, hẳn là ông trời cũng không thích phải nhìn thấy anh đâu.
Ngay khi Kỷ Thành Minh còn đang ho không ngừng, tâm trạng của cô lại vô cùng vui vẻ.
Lên xe, cô buông túi quần áo ra:
- Anh có nên đi tìm xem có miếu nào quanh đây không, đến vái chào một cái đi, biết đâu vận số sẽ tốt hơn đấy.
- Chỉ là cảm nhẹ thôi mà. – Sao cô giống như đang rất hào hứng khi nhìn anh gặp nạn thế nhỉ.
- Bệnh nặng đều bắt đầu từ những trận cảm nhẹ đấy, anh đã nghe thấy bao giờ chưa?
Anh không thèm đôi co với cô nữa:
- Vậy em coi như anh vừa mới bắt đầu bệnh nặng, thuận tiện đối xử tốt với anh một chút nhé.