Giang Lục Nhân cảm thấy chính bản thân cô đang ngày càng xa lầy vào một cái vòng luẩn quẩn, mà cái vòng luẩn quẩn ấy có liên quan đến Giang Thừa Dự. Kể từ ngày anh đưa cô đến nghĩa trang về, mối quan hệ của hai người họ đã âm thầm thay đổi. Ví dụ như vào các buổi tối, Giang Thừa Dự thường gọi điện về tán gẫu cùng với cô, gần đây anh thậm chí còn hay nhắc đến công việc của mình. Hóa ra tình hình công việc của Giang Thừa Dự không tốt như trong tưởng tượng của mọi người , trong lần đấu thầu một hạng mục gần đây nhất của Kỷ Thành Minh, Kỷ Thành Minh đã ngầm xây dựng một mối quan hệ với các đối tác sau lưng anh, nên hạng mục này hẳn không còn hi vọng. Giang Thừa Dự thường chủ động kể cho cô nghe những chuyện khiến anh phiền lòng, điều này làm cho cô rất vui mừng, nhưng rồi cô lại tự nói với bản thân, có lẽ anh chỉ đang tìm một người để lắng nghe anh nói.
Tự nhiên, cô cũng hiểu được rõ ràng hơn mối quan hệ xung đột của Kỷ Thành Minh và Giang Thừa Dự. Thật ra hai người họ cũng không phải luôn đối đầu nhau, nhưng mọi người xung quanh lại luôn đặt họ vào vị trí đối lập như vậy, nên theo bản năng họ cũng xem đối phương là đối thủ của mình. Mối quan hệ này giống y hệt hoàn cảnh của cô và Hướng Tư Gia. Cả hai cô đều còn nhỏ tuổi như nhau, khiến cô càng oán hận trong lòng. Kỷ Thành Minh và Giang Thừa Dự không hơn kém nhau là mấy, cô và Hướng Tư Gia cũng không hơn kém nhau nhiều lắm, vậy mà cô nàng Hướng Tư Gia kia đã đính hôn cùng với Kỷ Thành Minh, còn cô và Giang Thừa Dự… tha thứ cho cô cứ hay suy nghĩ linh tinh, ai lại tự dưng lôi mấy mối quan hệ này ra, khiến cô trở nên như vậy chứ…
Cô tự gói mình lại trong chăn, tự cảm thấy ngượng với chính bản thân cô, dù chỉ ở một mình, cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng trên khuôn mặt mình, như cô đang phát sốt lên vậy.
Sau khi tỉnh giấc cô phát hiện ra hơn một tháng nữa cô mới được đến trường, nghĩa là cô có khả năng sẽ tiếp tục bắt đầu chuỗi ngày từ sáng sớm khi mở mắt ra đến tối đêm nhắm mắt lại đi ngủ cô phải thường xuyên đối diện với cái trần nhà như vậy. Cô muốn bước vào xã hội, cô muốn được tự lập, lần này cô sẽ không dựa vào bất kỳ ai để tìm công việc cho cô nữa, kể cả phải rửa bát thuê cũng được. Trong một bài phóng sự cô từng được xem có thống kê rằng, số lao động làm công việc chân tay như rửa bát đũa, dọn vệ sinh … ở Trung Quốc thấp nhất so với toàn thế giới, dù phóng sự đó có phần khoa trương, nhưng cũng có thể nói rằng, đối với công việcchúng ta không nên phân biệt sang hèn. Đấy là cô đang tự an ủi bản thân, không cần phải bóc mẽ cô đâu nhé.
Thế nhưng ngay khi cô nói ra suy nghĩ của mình, lập tức nhận được sự phản đối của ông Giang Huy và cả bà Văn Dao.
Ông Giang Huy không hi vọng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với cô nữa, còn bà Văn Dao thì lo sợ rằng nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, sẽ khiến người ta hoảng sợ, giống như Giang gia đối xử khắt khe với cô vậy.
Cô không được phản bác, chỉ có thể ngồi im trên sofa, dùng sự im lặng của mình để kiên trì bảo vệ suy nghĩ của cô.
Ông Giang Huy lại càng khéo léo khuyên nhủ, nhưng về cơ bản ông vẫn từ chối, còn về phần bà Văn Dao, cô không dám trông cậy vào bản thân cô sẽ có thể thay đổi được lời nói của bà đâu.
- Con chỉ muốn được sống tự lập một lần thôi ạ.
Cô cúi gầm mặt, nhìn xuống mũi chân mình.
- Con vẫn chỉ là một cô bé, một mình ở bên ngoài tóm lại là không nên.
Ông Giang Huy vẫn giữ nguyên ý kiến.
- Người quen mà nhìn thấy, sẽ nói về gia đình này như thế nào chứ?
Bà Văn Dao cũng giữ thái độ không hề suy chuyển.
Không hiểu vì sao, Giang Lục Nhân cảm thấy có thể tổng kết lại là, từ trước đến nay ông Giang Huy và bà Văn Dao tỏ ra không ăn ý, có khi chỉ là khẩu khí bên ngoài bất đồng, còn trong lòng lại vô cùng nhất trí đấy.
Không bao lâu sau, Giang Thừa Dự cuối cùng cũng về đến nhà. Giang Lục Nhân liếc nhìn anh bằng một ánh mắt mong chờ nhưng lại chẳng cung cấp được thông tin gì. Giang Thừa Dự đưa mắt nhìn ba người, có lẽ anh cũng cảm nhận được không khí khác lạ trong nhà lúc này, sau khi biết được căn nguyên tiền quả của câu chuyện, anh không khỏi lắc đầu cười khẽ:
- Cha thật là cực kỳ bất công, hồi con lớn bằng em ấy, cha đã mặc kệ sống ૮ɦếƭ mà ném con vào công ty rồi.
- Có thể giống nhau được à?
Ông Giang Huy nói xong, vội vàng quay sang nhìn vợ mình, hình như chính ông cũng nhận ra mình đã lỡ lời.
Bà Văn Dao chỉ đưa mắt liếc nhìn chồng, nở một nụ cười khiên cưỡng.
- Đúng vậy, quả thật là không giống nhau.
Đề tài này, nhất thời không ai dám tiếp tục nhắc đến.
Giang Thừa Dự ho khan:
- Cứ để Lục Nhân ra ngoài làm việc chịu khổ một chút cũng có cái hay, em ấy mệt đến sống dở ૮ɦếƭ dở đi, mới nhận ra chúng ta đã đối xử tốt với em ấy như thế nào chứ.
Giang Lục Nhân trợn mắt lườm anh, nhưng anh chỉ đáp lại bằng một thái độ lơ đễnh.
Sự tình nhanh chóng trở nên lạc đề, chỉ có Giang Lục Nhân luôn canh cánh trong lòng những lời của Giang Thừa Dự vừa nói.
Tối hôm dó, Giang Thừa Dự ghé qua phòng cô, cô liền nói thẳng với anh những suy nghĩ của mình:
- Có phải anh cho rằng em không thể chịu vất vả được đúng không?
Anh lắc đầu.
- Hay em không thể nhẫn nhịn, em không chịu được ấm ức?
Anh lại lắc đầu.
- Vậy sao anh lại nói với em như vậy?
- Anh nói gì cơ?
Anh đánh trống lảng một cách tài tình.
Hai người cứ ông nói gà bà nói vịt, mắt to lườm mắt nhỏ như vậy.
Thế nhưng, Giang Lục Nhân vẫn ra ngoài tìm việc làm, hơn thế cô còn tìm được một công việc không tồi nhé. Khi khai lý lịch, cô cũng không biết xấu hổ mà nói rõ cô đang tìm một việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè. Chủ quán không hỏi nhiều, ông là một người khá tốt bụng, ông đối xử với cô không tệ chút nào. Sau một tháng làm việc, cô sẽ được trả 1000 tệ, được bao hai bữa cơm, hơn nữa thực đơn trong bữa cơm trưa và cơm tối cũng rất phong phú. Đó là một nhà hàng nhỏ bán quà vặt như nộm thịt bò khô, chè, cơm …. Đương nhiên quán còn nhận ship hàng tận nơi.
Mỗi ngày trôi qua thật nhẹ nhàng, tuy có những thời điểm quán đông khách cô bận đến rối hết cả lên, nhưng công việc của cô cũng có nhiều phần việc khác nhau, đôi khi cô phải phụ bếp, đôi khi cô nhận nhiệm vụ bồi bàn, lại có khi cô phải đi ship hàng ra ngoài.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười hài lòng của khách hàng, dường như chính cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Cô đúng là một người cực kỳ dễ hài lòng mà.
Sau khi tìm được công việc, cô báo cáo lại với ông Giang Huy, sau đó vô cùng thoải mái hăng say chiến đấu. Cô cũng giống như nhiều người khác, vừa mới đi làm được vài ngày, cô đã tự cho rằng mình đang vất vả kiếm tiền bươn trải cuộc sống. Người đầu tiên cô nghĩ đến sẽ tặng quà là Giang Thừa Dự. Hình như anh chẳng thiếu gì cả, cho dù cô mua bất cứ thứ gì anh cũng sẽ chẳng cảm thấy đặc biệt đâu nhỉ?
Ừ, đây cũng có thể được coi là một nỗi muộn phiền ngọt ngào đúng không?
Cô thích cùng đồng nghiệp đi ra ngoài ship hàng, để có thể được nhìn ngắm phong cảnh phố phường.
Cô bạn đồng nghiệp sẽ lái xe, còn cô ngồi phía sau, có cảm giác như họ đang quay về thời cận đại dân quốc vậy, cứ nghĩ đến đây cô lại không khỏi buồn cười.
***
Giang Thừa Dự đang đi khảo sát một công trình lớn, lúc này, một tay anh lái xe, một tay anh cầm điện thoại di động áp vào tai để có thể nghe rõ hơn giọng nói của đối phương. Ánh mắt anh vừa lướt qua thì nhìn thấy Giang Lục Nhân, anh hơi sửng sốt, thậm chí anh còn không thể nghe thấy cuộc đối thoại ở đầu dây bên kia .Mắt anh nhanh chóng liếc qua một chiếc xe đẩy bán cơm hộp, trên xe có quảng cáo cả số điện thoại để phục vụ chuyển cơm đến tận nơi.
Đến ngày hôm sau, Giang Lục Nhân vô cùng hăng hái khi nhận được thông báo của chủ quán rằng họ vừa nhận được một đơn đặt hàng lớn nhất từ trước đến nay, nhưng khi nghĩ đến phải quay lại tập đoàn quốc tế Long Giang sau một thời gian ngắn như vậy, cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Tuy nhiên, Giang Lục Nhân vẫn cùng cô bạn đồng nghiệp đi đưa cơm hộp, mặc dù cô vẫn nhớ rõ ràng thức ăn trong căng-tin của công ty không tệ chút nào, tại sao họ lại phải gọi cơm hộp đến nhỉ, chẳng lẽ vì ăn nhiều của ngon vật lạ nên giờ họ muốn đổi khẩu vị à? Dù là thế nào cô cũng không muốn nghĩ nhiều, cô chỉ là người làm công ăn lương, cô phải tuân theo tất cả các yêu cầu của ông chủ nhà hàng nhé.
Cô đưa hộp cơm lên tầng cao nhất. Ở đây có một vài nhân viên nhìn thấy hộp cơm trên tay cô đều nở một nụ cười gượng gạo và gật đầu cảm ơn, khỏi phải nói cũng có thể nhận ra thái độ của họ miễn cưỡng đến như thế nào.
Giang Lục Nhân thật sự thấy bất đắc dĩ.
Cô tự nói với bản thân, cô chỉ tình cờ đến đây, tình cờ gặp mặt Giang Thừa Dự, đây không phải cô đang làm việc riêng trong giờ làm việc.
Sau vụ ồn ào của Nghiêm Tố Nhi, giờ tất cả mọi người đều biết Giang Lục Nhân là cô em gái yêu quý luôn được Giang Thừa Dự cất giấu như bảo bối trong nhà, nên vừa nhìn thấy cô, mặc kệ cô đang nghĩ gì trong đầu, họ vẫn tỏ ra niềm nở chủ động tiếp đón cô.
- Anh tôi đang ở trong này à?
Tuy cô muốn đi thẳng vào văn phòng của anh, nhưng có lẽ vẫn nên làm theo trình tự thì hơn.
- Tổng giám đốc Giang vẫn chưa ăn cơm đâu ạ.
Thư ký nhanh mồm nhanh miệng mách.
Giang Lục Nhân đang cầm một hộp cơm đặc biệt trong tay, đi thẳng về hướng phòng làm việc của anh.
- Anh ơi.
Cô nhỏ giọng gọi anh, sau đó mới dám đẩy cửa vào, sợ quấy rầy anh đang làm việc.
Giang Thừa Dự ngẩng đầu, giả vờ như anh đang vô cùng ngạc nhiên:
- Sao em lại đến đây?
- Em đưa cơm đến cho anh.
Sau khi tiến vào văn phòng của anh, cô đánh giá anh một lúc lâu.
- Anh thật sự không biết chuyện em sẽ đến công ty anh để đưa cơm à?
- Cơm hộp hả?
Giang Thừa Dự nghĩ nghĩ, dường như bừng tỉnh:
- Lần trước trợ lý hình như có đề cập đến vấn đề này, thời gian gần đây đầu bếp cũ vừa xin nghỉ, đầu bếp mới nấu cực kỳ khó nuốt, nên họ muốn trước tiên chuyển sang gọi cơm hộp vài ngày, thật khéo thế nào lại gọi đúng nhà hàng em đang làm việc à?
Giang Lục Nhân xác định nửa ngày, mới đành tin lời anh nói:
- Cứ như là thật ấy nhỉ.
Giang Thừa Dự nhận hộp cơm trong tay cô:
- Thật đúng là có duyên mà.
Khi nói câu này, miệng anh bất chợt lóe nên một nụ cười, nhưng rất nhanh chóng biến mất.
- Ăn ngon không anh?
Cô vẫn nên quan tâm hỏi thăm một chút thì hơn nhỉ, đồ ăn tuy không phải do cô nấu, nhưng vẫn là có công cô phụ bếp nhé.
- Cũng không tồi.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy sự mong chờ của cô.
- Có cần tiền ship không?
Cô chìa tay ra, ta đây không cần thanh liêm, không cần trong sạch nữa đâu nhé:
- Đường đường là tổng giám đốc Giang, nếu thiếu phí ship thì kì cục lắm anh nhỉ.
Giang Thừa Dự cầm đôi đũa trên tay gõ nhẹ lên bàn tay cô một cái:
- Mới bé tí tuổi mà đã tham tiền rồi.
- Em không còn bé nữ nhé.
Cô bướng bỉnh nhìn anh:
- Mười sáu tuổi là đã trưởng thành rồi, nếu như vậy thì em đã trưởng thành được tận mấy trăm ngày rồi nhé.
Giang Thừa Dự lắc đầu:
- Vẫn chỉ là cô bé thôi, còn không chịu thừa nhận nữa chứ.
Lần đầu tiên, cô thấy phiền lòng vì tuổi tác của mình.
Mấy ngày tiếp theo, cô đều tự đưa cơm hộp đến công ty anh. Cô luôn nán lại một lát để quan tâm hỏi thăm anh có ngon miệng không mà không vội vàng trở về để cứu vãn sự nghiệp bếp núc của mình. Thế nhưng, đã có một sự việc ngoài ý muốn khó có thể tưởng tượng được xảy ra.
Giống như mấy ngày gần đây, Giang Lục Nhân ôm một hộp cơm được trang trí vô cùng đẹp mắt đi thẳng vào văn phòng anh, cô hoàn toàn không nhìn thấy thái độ vặn vẹo trên khuôn mặt người trợ lý.
Cô trực tiếp mở cửa.
- Không biết đường gõ cửa à?
Giọng Giang Thừa Dự vang lên phía bên kia cánh cửa.
Khuôn mặt cô trở nên tái nhợt, cô nhìn thấy Giang Thừa Dự đang vội vàng mặc quần áo cho người đẹp bên cạnh anh, mái tóc cô nàng này cũng đã rối tung rối mù. Cô nhận ra cô đã quấy rầy chuyện tốt của người ta rồi.
Cô ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm sao.
Giang Thừa Dự tỏ ra khá buồn bực, nhíu mày lại:
- Đi ra.
Cô nàng kia ngạc nhiên liếc nhìn Giang Thừa Dự, sau đó liền trở nên cười cợt:
- Lần sau lại call em nhé.
Giang Lục Nhân nắm chặt hộp cơm trong tay, cô đi thẳng ra ngoài.
Lỗi là do cô, cô không hiểu những quy tắc trong thế giới của họ, lúc nào cô cũng một lòng một dạ nghĩ về mọi chuyện theo cách của cô, cô đã hoàn toàn sai lầm rồi.
Ngay khi người đẹp kia rời khỏ phòng, cô nín thở, mỉm cười:
- Hai người có thể tiếp tục, thật ngại quá, em đã quấy rầy mọi người rồi.
Cô quay đầu bước đi, vứt thẳng hộp cơm vào một thùng rác gần đó nhất.
Tiếng bước chân phía sau ngày một gần hơn, cô quyết định không quay đầu lại, cô không cần biết người đó là ai.