Tuy Đàm Duy đã hứa với Tạ Di Hồng rằng sẽ không hỏi Tiểu Băng chuyện này, nhưng anh quyết định lần này phải làm một kẻ tiểu nhân nói không giữ lời, ngả bài với Tiểu Băng. Anh là người có lòng tự tôn rất cao, không bao giờ nhận sự bố thí, cũng không ỷ mạnh Hi*p yếu, đối với tình yêu càng như thế. Anh quyết định chủ động rút lui khỏi tam giác này, tác thành cho Tiểu Băng và Tiểu Lục. Không phải anh tình nguyện dấn thân vào tam giác đó, nhưng anh có thể tình nguyện rút lui, coi như là giữ chút thể diện cho mình, chung quy vẫn tốt hơn bị người ta đá một phát ra ngoài.
Anh suy nghĩ như vậy rồi dành một buổi tối không có lớp để đến chỗ Tiểu Băng. Tiểu Băng vẫn ở trường “soạn giáo án”, đến khoảng mười một giờ tối mới về nhà. Thấy anh ở đó, hình như cô cũng không ngạc nhiên, chỉ ậm ừ đôi câu rồi chuẩn bị đi tắm, nhưng bị anh gọi lại: “Hôm nay anh đến đây là muốn bàn bạc với em... một chuyện, nói xong sẽ đi ngay, em có thể đợi anh nói xong hẵng đi tắm được không?”
Tiểu Băng kinh ngạc nói: “Đã đến đây rồi, anh không ở đây... qua đêm à?” Nói rồi, cô còn liếc qua chỗ đó của anh một cái.
Mặt anh ửng hồng, cơ thể cũng có phản ứng, chỉ sợ Tiểu Băng lại gần trêu chọc, nếu thế thì bao nhiêu công sức đều đổ hết xuống sông xuống bể, anh lại rơi vào bẫy tình của cô. Anh liền hắng giọng: “Không cần, sáng mai anh phải đi dạy...”
“Hả? Thế thì... anh nói đi! Chuyện gì vậy, sao anh lại nghiêm túc thế?”
“Chuyện giữa em và Tiểu Lục...”
“Em và Tiểu Lục thì có chuyện gì?”
“Tiểu Tạ đã kể hết cho anh rồi.”
Sắc mặt Tiểu Băng thay đổi, một lúc sau mới hỏi: “Cô ấy... đã kể hết cho anh rồi? Kể cho anh cái gì?”
Anh kể lại từng lời Tạ Di Hồng đã nói, đau đớn nhận ra tận sâu trong đáy lòng anh vẫn mong chờ Tiểu Băng phủ nhận những lời của Tạ Di Hồng: “Đây đều là vì Di Hồng thích anh nên mới chia rẽ quan hệ của chúng mình...” Nếu Tiểu Băng nói như vậy, anh sẽ không quan tâm rốt cuộc là trong hai người họ ai đang nói dối, kiên quyết tin tưởng Tiểu Băng.
Nhưng Tiểu Băng bỗng bật khóc nức nở. “Xin lỗi anh, em có lỗi với anh, nhưng em... nhưng em...”
Anh nghĩ vẻ mặt anh nhất định rất khó coi, vì anh thấy Tiểu Băng không dám nói tiếp, sững sờ đứng một chỗ, sợ hãi nhìn anh. Tim anh rất đau, muốn kéo cô vào lòng, dỗ dành cô đừng sợ, muốn nói gì thì cứ nói ra, dù cô nói thế nào, anh cũng sẽ không làm gì cô cả. Nhưng anh cảm thấy làm như vậy chỉ khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp, vì thế anh cũng đứng yên tại chỗ, đợi Tiểu Băng nói tiếp.
Tiểu Băng biện bạch: “Em cũng yêu anh... thật lòng... Anh đối với em tốt như vậy, sao em có thể không yêu anh được chứ? Nhưng... nhưng... anh ấy đối với em cũng rất tốt... Hai người đều rất tốt với em, em... đều yêu...”
Anh cảm thấy vẻ mặt Tiểu Băng khi nói “đều yêu” giống như một đứa trẻ có lòng tham không đáy, cầm hai món đồ chơi, van xin ba mẹ mua cả hai. Anh miễn cưỡng cười một tiếng. “Chuyện này không giống ngày bé mua đồ chơi, muốn hai thứ thì mua cả hai. Đây là cuộc sống, anh là con người, anh có lòng tự trọng của anh, anh không thể thỏa mãn cái nguyện vọng kiểu trẻ con của em được, chẳng lẽ Tiểu Lục... đồng ý để em làm như vậy?”
“Anh ấy... anh ấy... anh ấy đồng ý... Từ trước tới giờ không phải anh ấy... luôn đồng ý sao? Anh ấy biết em... đã lấy anh nhưng vẫn yêu em, bằng lòng chia sẻ... em với anh... Anh ấy nói anh ấy có thể vĩnh viễn không cần danh phận của người chồng, chỉ cần em... yêu anh ấy là được...” Tiểu Băng hỏi dò: “Có phải anh ấy... yêu em... hơn anh không?”
“Nếu em đã mang điều đó ra để so sánh tình yêu thì anh không còn gì để nói nữa...” Anh muốn nói: Tiểu Lục dĩ nhiên bằng lòng chia sẻ, bởi vì thứ để chia sẻ là canh trong bát của người khác, không chia sẻ thì đến cái muôi cũng chẳng được cầm. Đợi khi nào em trở thành vợ của hắn, em cho người ta chia sẻ canh trong bát của hắn thử xem, xem hắn có hào phóng như vậy không? Anh không nói những lời này ra, bởi nói như vậy giống như anh đang coi Tiểu Băng là tài sản riêng của anh, là canh trong bát của anh, Tiểu Băng nghe được nhất định sẽ rất buồn, nhưng anh không tìm được ví dụ nào hay hơn nên chỉ có thể coi như không có gì.
Tiểu Băng thấy anh không nói, sợ sệt hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì. Anh đang nghĩ có lẽ anh... không yêu em bằng hắn, bởi vì anh... không làm được như hắn... Anh không muốn xen giữa hai người...” Anh thấy trên khuôn mặt của Tiểu Băng dường như vừa trút được gánh nặng, cảm thấy tim như bị đâm một đao, đoạn khẽ gượng cười rồi nói: “Mấy năm nay liên lụy đến em... hại hai người có tình mà không thể đoàn tụ... Cũng phải trách em, tại sao không... nói sớm cho anh biết?”
“Em sợ anh bị tổn thương... Anh đối với em tốt như vậy, sao em có thể nhẫn tâm...” Tiểu Băng tỏ ra khẩn thiết. “Tình cảm anh dành cho em, em sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, em sẽ... báo đáp anh... thật đấy... Em chỉ hy vọng, anh đừng vì chuyện này... mà không thể gượng dậy được.”
Anh khảng khái lên tiếng: “Chuyện này em yên tâm đi, anh sẽ không suy sụp đâu... Mấy năm nay em... đối với anh cũng rất tốt, anh cũng sẽ ghi nhớ...”
Tiểu Băng lấy ra hai tờ giấy trong ngăn kéo, đưa cho anh, dè dặt nói: “Số tiền anh vay để em chữa bệnh... Tiểu Lục đã trả giúp một phần... Anh ấy nói số còn lại anh ấy sẽ trả bằng hết.”
Anh sững sờ nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy, nhận ra một tờ là giấy vay nợ anh viết cho Tạ Di Hồng, Tiểu Chu đã nói mang về cho bác gái Tạ. Tờ còn lại là giấy vay nợ anh viết cho cô Lam, lần đó anh cố ý vì chuyện này mà đến nhà cô Lam một chuyến, ép cô Lam phải nhận giấy vay nợ của anh. Anh nhìn thấy hai tờ giấy nằm trong tay Tiểu Băng, không khỏi tức giận. “Cái gì? Hắn đã trả rồi? Anh cần hắn trả hả? Hắn nghĩ anh không trả nổi hay sao?”
“Không phải là ý đó, chỉ là... chỉ là anh ấy cảm thấy... anh ấy cảm thấy việc này... vốn là chuyện của anh ấy, cho nên...”
Anh tức đến mức hét lên: “Logic khốn nạn gì thế hả? Sao lại là chuyện của hắn? Tay hắn vươn dài quá rồi đấy! Mặt hắn cũng dày quá rồi đấy! Lén lút ςướק vợ người ta đã đủ bỉ ổi rồi, hắn còn vô liêm sỉ bảo đây là chuyện của hắn hả? Hắn có giấy đăng ký kết hôn không? Hắn có... bằng chứng gì để chứng minh đây là chuyện của hắn?”
Anh to tiếng quát tháo làm kinh động đến ba mẹ vợ, mẹ vợ ở bên ngoài gõ cửa, lo lắng hỏi: “Hai đứa... có chuyện gì thế?”
Anh sợ đến mức không dám lên tiếng.
“Không có chuyện gì đâu ạ! Bọn con đi ngủ đây!” Tiểu Băng nghe ngóng bên ngoài không có động tĩnh gì, thấp giọng nói: “Lúc đó Tiểu Lục... phải ở bên đó kiếm tiền cho em chữa bệnh, không thể về chăm sóc em... Để anh làm thay, anh ấy áy náy nên muốn bày tỏ... thành ý... Hai mươi nghìn tệ của chị anh, anh ấy cũng trả hết rồi... Hôm qua em đã đưa tiền cho chị anh... Anh ấy nói một thời gian nữa sẽ... trả tiền cho ba mẹ anh.”
Anh nghe Tiểu Băng gọi “chị anh”, “ba mẹ anh”, trong lòng cảm thấy mất mát khôn nguôi, sống mũi bắt đầu cay cay, nhưng cuối cùng vẫn bị cơn thịnh nộ lấn át, anh gằn từng tiếng: “Mong em hãy chuyển lời cho hắn ta rằng: Hắn muốn lấy em, chỉ cần em bằng lòng, anh sẽ nhường cho hắn. Nhưng mong hắn đừng sỉ nhục anh, tiền anh vay, anh tự trả, không cần hắn phải lo.”
Tiểu Băng cầu xin: “Anh cần gì phải như vậy? Anh đi dạy khắp nơi như thế, cũng chỉ kiếm được chút tiền... Anh... còn muốn trả tới khi nào?”
“Chuyện này không cần em phải lo, em bảo hắn đừng có động vào, đây là chuyện của anh.”
“Nhưng... anh ấy đã trả tiền rồi, anh cần gì...”
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Bây giờ hắn trả tiền rồi, anh cảm ơn hắn, nhưng anh sẽ trả lại toàn bộ số tiền đó cho... hai người...”
Anh tìm giấy và 乃út, viết lại một tờ giấy vay nợ khác, là viết cho Tiểu Lục, sau đó anh cầm lấy hai tờ giấy vay nợ anh đã viết cho cô Lam và Tạ Di Hồng, định rời đi.
Tiểu Băng giàn giụa nước mắt, hỏi: “Bây giờ anh phải đi sao? Anh muốn... đi đâu?”
Anh cười chua xót. “Về nhà, còn có thể đi đâu được nữa?”
“Thế tối nay ngủ lại... ở đây đi...”
“Cần thiết phải vậy sao?”
“Coi như là... lần cuối cùng...”
Anh động lòng, cơ thể cũng do dự, muốn được ôm Tiểu Băng lần cuối, được ℓàм тìин với Tiểu Băng lần cuối, nhưng nghĩ đến việc cô vừa đi hẹn hò với Tiểu Lục về, trong lòng anh có phần chán ghét, kiên quyết nói: “Có cần thiết không?”
Tiểu Băng òa khóc, mẹ vợ liền chạy đến gõ cửa phòng của họ, hai người đều không đi ra, gõ một lúc, Tiểu Băng hét lên: “Gõ gì mà gõ? Phiền ૮ɦếƭ đi được!” Bên ngoài lập tức không còn âm thanh nào nữa.
Anh nhìn Tiểu Băng khóc đến tội nghiệp, không kìm được liền lên tiếng khuyên giải: “Em cũng không còn nhỏ, làm việc không thể như trẻ con được, đàn ông đâu phải đồ chơi của em, em làm sao có thể cùng một lúc độc chiếm... hai người được?”
Cô chỉ khóc hu hu, lặp đi lặp lại: “Em yêu anh... thật đấy... thật đấy...”
Anh cẩn thận hỏi: “Thế em... có thể hứa sẽ không qua lại... với hắn không?”
Tiểu Băng khóc càng dữ dội. “Em... em...”
Rốt cuộc Tiểu Băng vẫn không thể đưa ra đáp án, nhưng anh cũng đã biết đáp án là gì. Anh tin Tiểu Băng vẫn còn yêu anh, nhưng Tiểu Băng yêu Tiểu Lục hơn, nếu được ôm cả hai người là tốt nhất, nhưng nếu phải buông tay một người, cô vẫn không muốn buông tay Tiểu Lục, bởi vì Tiểu Lục vừa có tình vừa có tiền, mà anh thì chỉ có tình yêu. Anh không hỏi gì nữa, chỉ mơ hồ nhìn cô khóc, đợi cô khóc xong mới lên tiếng: “Anh đi đây, đồ của em anh sẽ thu xếp gửi qua cho em...”
Trở về nhà, anh lại cảm thấy dường như ban nãy vẫn chưa nói hết những lời muốn nói với Tiểu Băng, giữa hai người cứ kết thúc như vậy sao? Hình như chưa ai nhắc đến hai chữ “ly hôn” một cách rõ ràng, chẳng lẽ ly hôn cũng có thể “chỉ được ngầm hiểu, không được truyền lời”? Anh muốn gọi điện nói chuyện cho rõ ràng nhưng khi anh nhấc điện thoại lên, lại cảm thấy đã nói quá rõ ràng rồi, nếu gọi điện thoại lần nữa, có vẻ giống như anh đang cầu xin Tiểu Băng. Dù sao thì hai người đó cũng vội kết hôn, chắc chắn sẽ đến giục anh làm thủ tục ly hôn, không cần anh phải bận tâm, anh chỉ cần ký tên lên chỗ cần ký là được.
Hôm sau, anh gọi điện thoại cho chị, bóng gió hỏi thăm về chuyện trả tiền: “Chồng chị không gây sự với chị nữa chứ?”
“Không. Lão ta yêu tiền như mạng, hục hặc chỉ vì mấy đồng tiền...”
Nghe giọng của chị, anh nghĩ cũng coi như Tiểu Băng còn biết điều, không xuất hiện cùng Tiểu Lục ở nhà chị anh, cũng không nói là tiền của Tiểu Lục, chỉ nói: “Hiện tại chúng em có tiền nên mang tiền đến trả lại cho chị.” Chị anh đang bị chồng gây sự suốt ngày, lại tưởng là tiền của em mình nên vui vẻ nhận.
Anh cũng không bóc mẽ Tiểu Băng, sợ chị biết anh sắp ly hôn lại lo lắng, càng sợ chị sẽ nói chuyện này cho ba mẹ biết.
Anh lại gọi điện cho Tạ Di Hồng, hỏi về chuyện trả tiền. Tạ Di Hồng quanh co một hồi, bị anh vạch trần tất cả mới chịu thừa nhận là Tiểu Lục đã trả tiền. Tạ Di Hồng giải thích: “Tôi không cố ý muốn giấu cậu, chỉ là đã quá hiểu tính khí của cậu, sợ cậu tức giận...”
Anh đã tức giận đủ rồi, lúc này chỉ bình tĩnh nói: “Nếu hắn đã trả rồi thì cứ để hắn trả, nhưng tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho hắn.”
Tạ Di Hồng tức tối nói: “Cậu sao lại ngốc thế? Cậu ta ςướק vợ cậu, chẳng lẽ còn không trả được chút tiền này sao? Cậu vay tiền là để chữa bệnh cho vợ cậu, cậu ta đã tranh vợ của cậu thì cậu ta phải trả được chứ.”
“Hắn ta trả được hay không, đó là việc của hắn. Tiền tôi vay, tôi tự trả, tôi sẽ không nhận ân huệ của hắn để hắn coi thường tôi. Giữa hắn và Tiểu Băng có tình yêu, hai người lại từng yêu nhau trước khi tôi quen Tiểu Băng, vì vậy tôi không ngăn trở bọn họ, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép hắn dùng tiền để đổi lấy vợ tôi, tôi cũng không tin Tiểu Băng ở bên hắn là vì hắn trả được số tiền này.”
Tạ Di Hồng biện bạch: “Không phải tôi muốn cậu cho phép hắn dùng tiền để mua vợ cậu, ý tôi là... đây là chuyện hắn phải làm...”
Anh không nhịn được lại nổi cơn lôi đình: “Sao cậu có thể cho rằng đây là chuyện hắn phải làm? Chưa nói đến việc hiện tại hắn vẫn chưa cưới Tiểu Băng, cho dù hắn cưới rồi thì tiền tôi vay vẫn là chuyện của tôi.”
“Tôi không có ý đó, tôi muốn nói là...”
“Thôi, cậu đừng nói nữa, tôi hiểu ý của cậu, nhưng tôi sẽ không thay đổi nguyên tắc làm người của mình.”
Tạ Di Hồng cũng không dây dưa chuyện này nữa mà chuyển sang chuyện khác: “Thế cậu... có muốn đi Mỹ không?”
Lòng anh dao động, đây cũng là một cách hay, nếu có thể đi Mỹ, không cần phải đối phó với những câu hỏi của bạn bè, người thân trong nước, cũng có thể nhanh chóng kiếm tiền trả nợ, liền vội nói: “Chỗ các cậu... có cơ hội cho tôi à? Liệu sếp cậu có chê tôi nói tiếng Anh không tốt không?”
“Lần trước ông ta nói cậu nói tiếng Anh không tốt, chắc chắn chỉ là một cái cớ, căn bản là sợ cậu có một cô vợ bệnh tật, không thể yên tâm làm việc, hơn nữa ông ta sắp xếp cho cậu đến đây thì cũng phải có trách nhiệm, đến lúc cậu không gánh nổi tiền phẫu thuật, tiền thuốc của Tiểu Băng, ông ta cũng gặp phiền toái. Bây giờ cậu... đã độc thân, ông ta nhất định sẽ vui vẻ chào đón cậu...”
“Thế thì cậu hỏi thăm giúp tôi một chút...”
Khi anh gọi điện cho cô giáo Lam, nói đến chuyện tiền nong, cô Lam rất kinh ngạc: “Sao cơ? Số tiền đó không phải là của cậu hả? Tôi còn tưởng hai người thật sự trúng số cơ đấy... Đúng lúc sắp tới tôi sang Canada nên đã... cầm lấy, hóa ra không phải là tiền trúng số hả? Thế Tiểu Băng... lấy đâu ra nhiều tiền như thế để trả cho tôi?”
Anh quanh co một lúc rồi mới kể lại chuyện giữa Tiểu Băng và Tiểu Lục. Cô Lam nghe xong, trầm mặc một lát, đoạn lên tiếng an ủi anh: “Tình yêu là thứ không theo ý mình nhất. Được người ta yêu, chưa chắc đã phải cậu có điểm nào xuất chúng; không được người ta yêu cũng không có nghĩa là cậu không bằng người ta, quan trọng là vào một lúc nào đó, ở một nơi nào đó, gặp được một người nào đó...”