Cuộc nói chuyện với bác sĩ Tiêu đã đả kích nghiêm trọng đến lòng tự tôn của Đàm Duy. Trước đó anh cho rằng mình vẫn luôn tự tin, bởi lẽ bất luận là nguyên nhân nào trong hai nguyên nhân đó, đều không phải vì Tiểu Băng không còn yêu anh nữa, cho nên anh mới có thể chấp nhận, cũng cảm thấy có hy vọng thay đổi, nhưng hiện tại bác sĩ Tiêu đã phân tích như thế, lòng tin trong anh sụp đổ hoàn toàn. Xem ra căn bản không phải vì anh thờ ơ Tiểu Băng, cũng không phải do ảnh hưởng của người thay thận nào hết, mà chỉ vì Tiểu Băng đã ngoại tình từ lâu.
Có hai điểm anh không tài nào hiểu được, một là gã “Hận Thủy” của Tiểu Băng rốt cuộc là ai? Mục tiêu lớn nhất của anh ngày trước chính là bác sĩ Tiêu, nhưng bác sĩ Tiêu lại gột sạch dễ như trở bàn tay. Thế thì ngoài bác sĩ Tiêu ra còn có thể là ai? Lẽ nào lại là gã Tiểu Lục đó? Nhưng Tiểu Băng chẳng phải rất ngứa mắt tên Tiểu Lục đó sao? Chẳng lẽ đây chỉ là cô tung hỏa mù thôi ư?
Anh vừa đi vừa nghĩ, chợt phát hiện ra hàng loạt chứng cứ. Rất rõ ràng, lần đó Tiểu Lục từ Mỹ về liền hẹn gặp Tiểu Băng, nhưng để che giấu tai mắt người khác, Tiểu Băng cố ý vờ như quên mất cuộc hẹn với anh ta, để anh ta tìm đến quán cà phê, thể hiện rõ là Tiểu Băng không quan tâm đến anh ta. Còn việc ném son vào thùng rác, chắc chắn cũng là một thủ đoạn, nếu thật sự chỉ là bạn bè, Tiểu Băng hoàn toàn không cần phản ứng dữ dội như vậy. Cây son đó tốt xấu gì cũng là quà người ta mang về từ nước ngoài, sao lại có thể ném món quà mà người bạn mang về từ nghìn dặm xa xôi vào thùng rác chứ? Diễn xuất hơi bị khoa trương rồi đấy?
Còn lần ba mẹ vợ mời Tiểu Lục đến ăn cơm, Tiểu Băng và Tiểu Lục gần như đến cùng một lúc, lại cố thanh minh là tình cờ gặp nhau, làm gì có chuyện khéo như thế? Rất có thể đã hẹn nhau trước đấy, đợi buổi sáng anh vừa rời khỏi nhà, Tiểu Lục liền hẹn gặp Tiểu Băng, sau đó hai người cùng đi taxi đến nhà ba mẹ Tiểu Băng, rồi giả vờ là vừa gặp gỡ.
Ngày đó Tiểu Lục nói hắn ta lâu lắm không đi giày da nên bị đau chân, nhưng sau đó đi tiễn anh ta, anh ta lại không cho anh lấy xe đạp đưa đi, mà vẫn tự mình đi. Có lẽ anh ta nói dối bị đau chân là để có cơ hội đi riêng với anh một lúc, nói với anh mấy lời dối trá về chuyện chia tay kia. Rất có thể Tiểu Băng và Tiểu Lục vì hiểu nhầm gì đó mà chia tay, thế là Tiểu Băng đem anh ra làm thế thân, để làm phai bớt khoảng thời gian đau khổ sau khi thất tình, thậm chí còn kết hôn với anh, cho Tiểu Lục nếm mùi đau đớn. Chiêu này hiệu quả tức thì, Tiểu Lục bắt đầu hối hận vì xưa kia đã chia tay, thế là quay về tìm Tiểu Băng, hai người tình cũ không rủ cũng đến, vừa nảy sinh đã không thể thay đổi được nữa.
Điều này có thể giải thích tại sao Tiểu Lục ghét việc Tiểu Băng giới thiệu cô gái khác cho hắn, trái tim người ta vốn không hướng về mấy cô gái kia. Còn tại sao Tiểu Băng lại phải giới thiệu bạn gái cho Tiểu Lục, có hai khả năng, một là Tiểu Băng khi đó vẫn đang thử thách Tiểu Lục; hai là hai người kết hợp diễn trò cho anh xem, để đánh tan nghi ngờ của anh.
Vế thứ hai có chỗ anh không hiểu, đó là tại sao Tiểu Băng không trực tiếp đề nghị ly hôn với anh, nếu cô nói ra, chẳng lẽ anh lại không buông tay sao? Nếu Tiểu Băng nghĩ như vậy, cô ấy cũng đánh giá bản thân quá cao, đánh giá anh quá thấp rồi đấy. Anh vốn không phải hạng người bám riết không tha, nếu đối phương đã thay lòng đổi dạ, anh cầm lên được khắc sẽ bỏ xuống được. Tiểu Băng sống cùng anh bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào ngay cả điểm này cũng không biết?
Có lẽ Tiểu Băng chỉ đang lợi dụng anh, coi anh như vật thay thế khi Tiểu Lục ra nước ngoài. Sau này cô bị ốm, Tiểu Lục lại ở tận phương xa, Tiểu Băng cần anh chăm sóc, cần anh giúp đỡ về mặt kinh tế nên không đề nghị ly hôn, tiếp tục lợi dụng sức tàn lực kiệt của anh. Anh căm phẫn nghĩ, nếu gã Tiểu Lục đó đã không thể về nước chăm sóc em, lại không thể cho em tiền phẫu thuật, sao em còn yêu hắn ta làm gì? Đúng là không thể hiểu nổi phụ nữ, không biết họ đang toan tính gì, có khi thật sự giống như người ta đã nói, phụ nữ vĩnh viễn không quên được mối tình đầu.
Anh thật sự cảm thấy nhụt chí, nản lòng, đến cuối tuần không sang nhà ba mẹ vợ nữa mà nằm ở nhà ngủ, cũng chẳng gọi cho Tiểu Băng lấy một cuộc, muốn xem Tiểu Băng có lo lắng hay không, có đến tìm anh hay không? Nhưng Tiểu Băng vốn dĩ chưa từng hỏi chuyện này, giống như anh có đến nhà ba mẹ vợ hay không cũng chẳng liên quan. Trái lại ba vợ còn gọi điện cho anh, hỏi anh cuối tuần có đi dạy không.
Anh nói dối: “Con phải đi dạy ạ.”
“Ba mẹ tưởng con sẽ sang đây ăn cơm, làm bao nhiêu món...”
Anh cảm thấy rất hổ thẹn, vội vàng bắt taxi qua nhưng Tiểu Băng không ở nhà, mẹ vợ nói cô ra ngoài từ chập tối, đến trường soạn giáo án. Anh không đến trường tìm nữa, biết có tìm cũng chẳng thấy, nằm lên giường đánh một giấc, nhưng lại không ngủ được, thế là ngồi dậy bật máy tính, xem có thể tìm thấy những tài liệu “hướng dẫn thi cao đẳng” lần trước không. Khỏi cần phải nói, anh tìm thế nào cũng không thấy, không biết là Tiểu Băng đã xóa đi hay là giấu ở một chỗ anh không thể tìm thấy.
Tối hôm ấy, khi Tiểu Băng trở về nhà thì đã hơn mười một giờ, giống như chưa có việc gì xảy ra, cô hàn huyên với anh đôi câu rồi đi tắm. Đợi khi Tiểu Băng quay về phòng ngủ, anh lên tiếng khiêu khích: “Anh đi hỏi bác sĩ Tiêu rồi, anh ta nói anh ta chẳng làm thí nghiệm lâm sàng nào hết, chuyện người hiến thận ảnh hưởng đến tính cách người nhận thận gì đó... đều là em bịa đặt ra...”
Tiểu Băng mỉm cười. “Anh ta nói như vậy, anh tin luôn hả? Anh đúng là dễ bị lừa thật đấy. Đương nhiên là anh ta không thừa nhận rồi. Em đã bảo anh đừng đi tìm anh ta, anh vẫn khăng khăng chạy đi tìm khiến anh ta gọi điện đến phê bình em, bảo em không nên tiết lộ bí mật với anh...”
“Loại nghiên cứu tính cách con người, hẳn phải là phạm vi nghiên cứu của bác sĩ tâm lý mới phải? Bác sĩ Tiêu thuộc ngoại khoa Tiết niệu, sao có thể làm thí nghiệm lâm sàng như vậy?”
“Ai nói đây là phạm vi nghiên cứu của bác sĩ tâm lý? Bác sĩ Tiêu nghiên cứu vấn đề này theo góc độ có tính hệ thống, chẳng lẽ tính hệ thống lại là một vấn đề tâm lý sao?”
Điều này hình như cũng có lý, chẳng lẽ bác sĩ Tiêu vì giữ bí mật nên mới không chịu nói cho anh? Anh đơ ra một lúc rồi mới ý thức được việc làm rõ rốt cuộc có thí nghiệm lâm sàng này hay không cũng chẳng có tác dụng gì, vấn đề then chốt bây giờ chính là phải làm rõ ai là gã “Hận Thủy” đó. Anh nói: “Em nói đúng, chúng mình không cần phải thảo luận về chuyện thí nghiệm lâm sàng gì đó nữa, nhưng phiền em nói thẳng cho anh biết, gã “Hận Thủy” của em có phải là Tiểu Lục không?”
Tiểu Băng liếc anh một cái, đoạn hỏi: “Phải thì làm sao? Mà không phải thì làm sao?”
Câu hỏi này đánh trúng vào tâm lý của anh, đúng thế, phải thì làm sao? Mà không phải thì làm sao? Anh nghĩ một lát, nói: “Nếu là hắn, anh sẽ nhường, nhưng nếu không phải là hắn...” Anh suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra nếu không phải là Tiểu Lục, anh còn lựa chọn nào khác đây, liền lẩm bẩm: “Anh... cũng sẽ nhường...”
Tiểu Băng bật cười. “Anh xem, anh xem, anh đúng là rất thú vị, dù có là anh ta hay không, anh đều nhường, thế thì anh còn mất công điều tra là anh ta hay không để làm gì?”
Anh nổi cáu: “Em đừng châm chọc anh, anh chỉ muốn làm rõ chân tướng, có vậy anh... dù ૮ɦếƭ cũng biết ૮ɦếƭ như thế nào, ૮ɦếƭ trong tay ai...”
“Anh xem anh kìa, trêu một chút cũng không được à, em đã nói với anh rồi, “Hận Thủy” chỉ là một người bạn trên mạng, em cũng không biết anh ta là ai, anh cần gì phải nổi nóng như thế?”
“Em đừng có lảng sang bạn trên mạng gì đó. Anh đã đến cà phê internet điều tra rồi, không hề giống như em nói...”
Tiểu Băng tỏ ra cực kì hứng thú nhìn anh. “Đồ ngốc, anh còn vào cà phê internet nữa hả? Đúng là có tinh thần nghiên cứu khoa học nhỉ... Nhưng mà anh ngốc như vậy, làm sao có thể tìm thấy tình yêu trên mạng chứ? Họ yêu đương dựa vào lời văn và ngôn ngữ, anh nói chuyện như ông cụ non, dùng từ lại trịnh trọng, nghiêm túc, ai mà dám lại gần anh chứ? Nào, để em cho anh xem, cho anh được mở mang tầm mắt...”
Anh chẳng có lòng dạ nào để mở mang tầm mắt, nhưng Tiểu Băng lại kéo anh đến bên máy tính, còn mình lên mạng tìm một phòng chat, đăng nhập dưới tên “Chuồn là thượng sách” rồi tiến vào, giới tính là “nam”, ảnh đại diện là một công tử trẻ tuổi tác phong nhanh nhẹn. Rất nhanh đã có người đến bắt chuyện với cô, giới tính là “nữ”, tuổi hai mươi, tên là “Giấc mộng u buồn”, có ảnh đại diện rất quyến rũ. Dường như đã quen biết “Chuồn là thượng sách” từ lâu, hai người đang ve vãn trên mạng, anh đến thì tôi đến, vô cùng sôi nổi. Mà Tiểu Băng cùng một lúc tán dóc với hai cô bạn trên mạng, chỉ thấy mười đầu ngón tay lướt như bay, gõ chữ cực kì thuần thục, vừa nhìn là biết kiểu suốt ngày loanh quanh trên mạng.
Anh không nhịn được lên tiếng: “Em giả đàn ông đi lừa gạt con gái nhà người ta, không cảm thấy lương tâm...” Tiểu Băng rung đùi, đắc ý đáp: “Bảo anh ngốc, anh đúng là ngốc thật, làm sao anh biết bọn họ đều là con gái? Chưa biết chừng lại là mấy bà lão, hoặc là mấy gã xấu xa...”
“Em làm như vậy... thì có gì thú vị chứ?”
“Đùa bọn họ chút để mua vui thôi mà...”
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Em lấy tên “Băng” nói chuyện với gã “Hận Thủy” kia cho anh xem...”
Tiểu Băng không chịu, từ chối anh: “Bây giờ chắc chắn là anh ta không có ở trên mạng...”
Anh nghĩ, cũng có thể, đàn ông vừa được thỏa mãn mà, lấy đâu ra sức để lên mạng nữa? Chắc chắn là đang nằm quay đơ trên giường rồi. Trên đời này mệt mỏi nhất là “qua cầu rút ván” và đàn ông vừa làm chuyện đó xong, anh cảm thấy trên khuôn mặt Tiểu Băng cũng có sự mệt mỏi sau khi hoan lạc, bất giác cơn tức lại trào lên, giận dỗi bỏ về nhà.
Anh muốn tìm Tiểu Lục để hỏi nhưng không biết địa chỉ liên lạc của anh ta, vì thế quyết định đi hỏi Tạ Di Hồng, bởi vì Tạ Di Hồng là người giới thiệu họ với nhau, lại là bạn thân của Tiểu Băng, chẳng phải hai người không giấu nhau điều gì sao, chí ít cũng là cùng chung kẻ thù, hơn nữa Tạ Di Hồng lại đang ở nước ngoài, có khi cũng biết tình hình của Tiểu Lục. Anh liền gọi điện cho Tạ Di Hồng.
Tạ Di Hồng kinh ngạc hỏi: “Sao tối cuối tuần mà cậu không đoàn tụ với vợ? Cãi nhau hả?”
Anh không nói gì, chỉ hỏi: “Cậu có biết số điện thoại của Tiểu Lục không? Hoặc là địa chỉ email cũng được?”
Tạ Di Hồng nói không biết địa chỉ của Tiểu Lục, anh cũng không muốn để lộ ý đồ của mình, chỉ bóng gió hỏi: “Gần đây Tiểu Băng có... phàn nàn gì về tôi với cậu không?”
Tạ Di Hồng ranh mãnh hỏi: “Hai người lại hục hặc đấy à? Cậu đừng hòng moi được gì từ chỗ tôi nhé, tôi sẽ không xen vào chuyện của hai vợ chồng các cậu để bị bắt nạt đâu.”
“Cậu là bà mai của bọn tôi, hẳn là cũng nắm được kha khá tình hình, cậu nói xem Tiểu Băng và Tiểu Lục... rốt cuộc vì sao lại tan vỡ?”
Di Hồng cảnh giác. “Cậu muốn moi tin tình báo gì hả? Thà cứ nói thẳng ra, tôi sẽ xem xét tình hình để quyết định nên nói thật đến mức nào...”
Anh vừa nghe câu này liền cảm thấy trong đó có quỷ, thế là kể hết những chuyện xảy ra gần đây cho cô ấy nghe. Anh hy vọng có thể mang sự chân thành và thẳng thắn của mình ra để đổi lấy sự chân thành và thẳng thắn của Tạ Di Hồng.
Không biết Tạ Di Hồng bị lung lay trước sự chân thành và thẳng thắn của anh, hay là bị dọa cho câm nín bởi câu chuyện anh kể, mãi lâu sau cô cũng không nói năng gì, đến khi bị anh năm lần bảy lượt thúc giục mới ấp a ấp úng: “Vốn dĩ tôi... không nên nói điều này, tôi cũng đã đồng ý với Tiểu Băng là không nói cho cậu biết, nhưng tôi không ngờ con bé lại quá đáng như thế, ngay cả người ngoài như tôi cũng không chấp nhận được. Tôi cảm thấy cậu... bị che mắt lâu như vậy... thật sự rất đáng thương nhất là để chữa bệnh cho Tiểu Băng mà cậu lại nợ bao nhiêu tiền như thế... Vác trên người gánh nặng tư tưởng nặng nề thế này... Đúng là không thể cứ tiếp tục như vậy được...”
Trái tim anh bắt đầu trĩu xuống, gần như muốn cầu xin Tạ Di Hồng đừng nói tiếp nữa, nhưng bản tính theo đuổi chân lý vẫn vượt lên trên, anh cũng biết nếu lần này không làm cho ra nhẽ, vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa, mà ngày nào mọi chuyện còn chưa sáng tỏ thì ngày đó anh không thể yên lòng được. Anh hạ quyết tâm, nài nỉ: “Xin cậu dù thế nào cũng phải nói cho tôi, tôi có ૮ɦếƭ cũng phải ૮ɦếƭ cho rõ ràng, cứ lừa tôi như vậy... tôi rất khó chịu...”
“Cậu nhất quyết không được nói cho Tiểu Băng, cũng không được chất vấn cô ấy, càng không được nói là tôi đã nói ra. Tôi không muốn phá hoại hạnh phúc của gia đình cậu...” Tạ Di Hồng được anh bảo đảm mới chịu kể tiếp: “Năm đó Tiểu Băng chia tay với Tiểu Lục là do một lần cãi vã rất nhỏ, chỉ vì chuyện hút thuốc, Tiểu Băng bắt Tiểu Lục phải lựa chọn giữa hút thuốc và cô ấy, Tiểu Lục nói đùa một câu: “Anh yêu thuốc lá...”, cậu ta kể vốn dĩ cậu ta muốn nói là “anh yêu thuốc lá, nhưng anh yêu em hơn”, nhưng Tiểu Băng chưa đợi cậu ta nói xong đã nổi giận, hờn dỗi chạy đi, sau đó không thèm để ý đến cậu ta nữa. Cho dù Tiểu Lục có giải thích thế nào, Tiểu Băng cũng không tin. Về sau Tiểu Lục cũng tức, thế là bỏ đi Mỹ. Nhưng trong trái tim của hai người vẫn còn tình cảm với đối phương, cả hai đều là mối tình đầu của nhau, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã...”
Tuy chuyện này không hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh nhưng anh vẫn giận dữ. “Nếu đã như vậy, sao cậu còn giới thiệu cô ấy cho tôi?”
“Đó là do kế khích tướng của Tiểu Băng...”
“Cô ấy muốn khích tướng, cậu lại giúp cô ấy lợi dụng tôi hả?”
Tạ Di Hồng nói thẳng: “Thật ra đó cũng là kế khích tướng của tôi... muốn khích cậu theo đuổi tôi, nhưng kế khích tướng của Tiểu Băng thì thành công còn của tôi... lại thất bại...”
Anh bị sốc, không nỡ trách cô ấy nữa, chỉ khẽ hỏi: “Thế Tiểu Lục bây giờ... đang làm việc ở đâu?”
“Cậu ta làm ở Mỹ, nhưng cậu ta... thường xuyên về nước thăm Tiểu Băng. Mới đây lại quay về...”
“Cái đó mà cậu cũng biết hả? Cậu vẫn luôn biết đúng không? Tại sao cậu... không nói với tôi?”
“Sao tôi đành lòng nói cho cậu được? Cậu yêu Tiểu Băng như thế, đối với cô ấy tốt như thế, ngay cả người làm mai như tôi cũng cảm thấy... có lỗi với cậu...”
“Tôi không cần ai trong các người đồng tình với tôi, cậu lừa tôi như thế mới thực sự có lỗi với tôi.”
Tạ Di Hồng còn nói rất nhiều câu an ủi, xin lỗi, cũng kể thêm về chuyện giữa Tiểu Băng và Tiểu Lục nhưng Đàm Duy đều nghe không lọt tai. Anh chỉ đờ đẫn cầm điện thoại, đứng yên một chỗ. Đợi Tạ Di Hồng nói xong, anh chỉ nói một câu: “Cậu đừng nói chuyện này cho Tiểu Băng vội, tôi cần phải suy nghĩ đã”, rồi cúp điện thoại.
Kỳ lạ là, trái tim anh không hề nhói đau như trong sách miêu tả, có lẽ vì trái tim anh đã không còn trẻ, mà tin này cũng không hẳn là đến quá bất ngờ, tự anh cũng đã đoán được mấy phần, vì thế bây giờ nghe Tạ Di Hồng nói như vậy, cũng chỉ là chứng thực suy đoán của anh mà thôi.
Do không cần phỏng đoán nữa, tâm trạng của anh cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh không muốn nhớ về quá khứ nữa, bởi lẽ đã không còn quá khứ nào có thể nhớ nhung. Từ trước đến nay anh luôn bị coi là đồ vật giữa thế giới hai người, nói đúng ra là thế giới ba người, mà anh chính là người thừa trong thế giới đó. Một quá khứ như vậy có gì đáng để nhớ nhung đây? Nhớ đi nhớ lại, chỉ cảm thấy căm hận.
Có một khoảnh khắc, anh muốn cầu xin Tiểu Băng niệm tình vợ chồng bao năm, rời xa Tiểu Lục để giữ gìn cuộc hôn nhân giữa hai người. Nhưng anh cảm thấy làm như vậy vừa không có khí phách vừa không có nhân tính. Rốt cuộc hôn nhân quan trọng hay tình yêu quan trọng? Đương nhiên là tình yêu quan trọng, nếu có tình yêu thì có thể có hôn nhân, nhưng nếu có hôn nhân thì không nhất thiết phải có tình yêu.
Anh tự an ủi bản thân: Tiểu Băng vẫn yêu mình, chỉ là mình không gặp thời, đến sau tên Tiểu Lục kia, bây giờ mình tự động rút lui, Tiểu Băng nhất định sẽ cảm kích mình, đến khi cô ấy ở bên cạnh tên họ Lục kia đủ lâu, không còn cảm giác mới mẻ nữa, chưa biết chừng sẽ nhớ đến mình.
Điều anh lo lắng bây giờ chính là phải ăn nói với ba mẹ như thế nào, ứng phó với câu hỏi của bạn bè, người quen như thế nào. Lần này có lẽ không đơn giản như lần bị ςướק, mà lúc đó đã bị bọn họ hỏi phiền gần ૮ɦếƭ, giờ lại đến vụ ly hôn này, lại chẳng phải nghe chán cả tai, nói mòn cả miệng sao? Anh bực tức nghĩ, sao mọi người lại thích quản chuyện linh tinh của người khác thế nhỉ? Nếu không có ai hỏi, không có ai tỏ ra ngạc nhiên, không có bạn bè, người thân tỏ ra tội nghiệp anh, không có đám Gia Cát Lượng đến dạy bảo anh thì đỡ phiền toái hơn bao nhiêu, ly hôn cũng sẽ chẳng đáng sợ đến như thế.