Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn - Chương 50

Tác giả: Ngải Mễ

“Nếu thận của tôi quá lớn thì... phải làm thế nào?”
“Chúng tôi có nguồn thận dự trữ, chỉ có điều phải đợi khá lâu, hai người nộp một phần tiền đặt cọc, có thể đưa vào danh sách đợi, nếu hai người đóng thêm “phí ưu tiên”, tôi có thể đưa hai người lên đầu danh sách đợi...”
Tiểu Băng hỏi: “Tiền đặt cọc là bao nhiêu?”
“Thường là một nửa toàn bộ số tiền.”
“Thế còn phí ưu tiên?”
“Cái này không có hạn mức tối đa, nộp càng nhiều thì càng được xếp lên trước.”
Đàm Duy vội vàng hỏi: “Nếu như người thân hiến thận, liệu có thể không cần xếp hàng, phẫu thuật ngay được không?”
“Anh không cần đợi nguồn thận thì cũng phải đợi xếp lịch phẫu thuật mà, tôi không thể phẫu thuật một ngày hai mươi tư giờ, tôi cũng không thể cùng một lúc phẫu thuật cho hai người... Chung quy vẫn phải lần lượt từng người.” Anh cảm thấy bác sĩ Tiêu đang ám chỉ họ nên biếu quà, nếu không thì chỉ có thể xếp vị trí cuối cùng trong danh sách chờ thay thận, hoặc là bị đẩy xuống vị trí vô cùng vô tận trong lịch phẫu thuật. Anh sẵn sàng biếu quà, còn mong mỏi được biếu quà nhưng thật sự không biết làm cách nào để thể hiện ý muốn tặng quà trước mặt bác sĩ Tiêu. Anh đã trải qua mấy năm tôi luyện cũng chỉ đạt được mức lợi dụng bóng đêm, lẻn vào nhà người ta biếu quà, còn việc khua chiêng gõ trống tuyên bố mình muốn đút lót người ta như thế này, anh vẫn chưa bao giờ làm thử.
Nhưng đối với Tiểu Băng, những việc này chỉ là cỏn con, lúc này cô ỏn ẻn lên tiếng: “Bác sĩ Tiêu... anh sống ở đâu vậy? Em đã muốn đến nhà thăm anh từ lâu rồi, nhưng lại không biết anh ở đâu...”
Anh nghe mà sởn gai ốc, một là vì Tiểu Băng nói năng ỏn ẻn, hai là vì bản lĩnh nhắm mắt nói láo của cô, rõ ràng chị Diệp đã nói địa chỉ của bác sĩ Tiêu cho bọn họ mà cô vẫn có thể nói câu “không biết anh sống ở đâu” một cách bình tĩnh như vậy, cũng không sợ bác sĩ Tiêu đã bắt tay với chị Diệp.
Bác sĩ Tiêu vẫn bộ dạng đó, ngay lập tức rút ra một tấm danh thi*p, viết địa chỉ của mình lên đó rồi đưa cho Tiểu Băng, đoạn ba hoa: “Không dám in địa chỉ lên đó, bằng không, cổng nhà chắc chắn đã bị đạp nát rồi...”
Tiểu Băng nhận tấm danh thi*p, yểu điệu nói với bác sĩ Tiêu: “Cảm ơn anh, đợi em khá lên một chút, nhất định sẽ đến thăm anh...”
Bác sĩ Tiêu đáp: “Hoan nghênh, hoan nghênh, đợi em xuất viện, hoan nghênh em đến nhà anh chơi bất cứ lúc nào.”
Bác sĩ Tiêu đi rồi, Tiểu Băng nói: “Đừng đứng đó giận dỗi nữa, em chỉ muốn lôi kéo anh ta chút thôi, để anh ta xếp chúng mình lên đầu danh sách.”
Anh bất an nói: “Anh vẫn cảm thấy em như thế này rất... nguy hiểm. Em làm thế không phải là cho anh ta... một tia hy vọng sao? Nếu anh ta nhất định muốn em... đáp ứng mấy... yêu cầu cao hơn nữa mới xếp em lên đầu danh sách, em sẽ làm gì?”
Tiểu Băng trả lời rất quả quyết: “Anh yên tâm, em luôn cân nhắc vốn đầu vào mới quyết định, nếu thật sự đến bước đó, em nhất định sẽ không làm, cùng lắm thì không thay thận nữa, em vẫn có thể thẩm tách, sợ gì chứ? Em chỉ... thỏ thẻ với anh ta vài câu, liếc mắt vài cái, có gì to tát đâu, anh đừng cau có như thế!”
Anh thả lỏng cơ mặt, lên tiếng hỏi: “Em định lúc nào đến nhà anh ta... biếu quà?”
“Đợi xem thế nào đã, nếu chúng mình quyết định thay thận thì sẽ đến nhà anh ta tặng quà, còn nếu không thay thận thì tặng quà làm gì chứ?”
Hai người vốn không muốn để ba mẹ biết chuyện Tiểu Băng bị bệnh nhưng chuyện lớn như vậy, muốn giấu cũng không được, bởi vì hai người trước giờ cứ cuối tuần là lại đến nhà ba mẹ vợ hoặc ba mẹ chồng ăn cơm, bây giờ đột nhiên không đến nữa, dù thế nào cũng phải có một lý do chứ. Hơn nữa căn bệnh này cũng không phải ngày một ngày hai là có thể khỏi được, giấu được nhất thời chứ không giấu được cả đời, vì thế hai người bàn bạc rồi quyết định nói chuyện này cho ba mẹ hai bên biết.
Khỏi cần nói, ba mẹ hai bên đều vô cùng hoảng sợ, hai bà mẹ thì khóc sướt mướt, hai ông bố thì ૮ɦếƭ lặng, sau đó chạy ùa đến bệnh viện thăm con, không thể thiếu mấy câu đại loại như: “Các con trước hết nên...”, “Lúc đó ba đã nói là...”, “Sao lại thành ra nông nỗi này...” v.v...
Đàm Duy chỉ hà hừm lắng nghe, Tiểu Băng thì “ăn hồng phải chọn quả mềm”, tức giận về việc mẹ cô chạy đến răn đe, lên tiếng oán trách: “Làm sao con biết mình lại mắc phải bệnh này chứ? Bệnh nhân suy thận đầy ra đấy, ít nhất hơn nửa số người lần đầu tiên chẩn đoán đã đến mức độ rất nghiêm trọng rồi. Mẹ hỏi hết cái này đến cái nọ, phiền ૮ɦếƭ đi được, bây giờ có tìm rõ căn nguyên tại sao mắc bệnh thì có ích gì nữa? Chẳng lẽ muốn trừng trị ai đó sao?”
Mấy vị trưởng bối bị trách móc liền không dám mở miệng nữa.
Tiểu Băng vừa bộc phát “thận khí”, ba mẹ hai bên đều im bặt, anh vội vàng xoa dịu bầu không khí: “Mọi người đừng quá lo lắng, bệnh này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hai ngày nay bác sĩ đã đến kiểm tra toàn diện cho Tiểu Băng, nói là phát hiện sớm, các bộ phận khác trong cơ thể vẫn chưa bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hơn nữa con với Tiểu Băng cùng nhóm máu, con có thể hiến thận cho cô ấy, cô ấy thay thận xong thì sẽ không có chuyện gì hết...”
Ba mẹ vợ trìu mến nhìn anh như chiêm ngưỡng một nhân vật anh hùng, mẹ vợ cảm kích đến rơi nước mắt, rưng rưng nói: “Tiểu Băng nhà chúng ta đúng là mệnh tốt, tìm được một người chồng tốt thế này...”
Mẹ anh luôn miệng hỏi: “Thế... hiến thận liệu có... nguy hiểm không?”
“Không đâu ạ, một người có một quả thận khỏe mạnh là đủ rồi, phẫu thuật rất đơn giản, bây giờ chỉ sợ thận của con kích thước hơi lớn, cơ thể Tiểu Băng không tiếp nhận được...”
Ba vợ anh nôn nóng hỏi: “Thế thì phải làm thế nào? Ba không thể hiến thận được hả? Ba vóc người không cao lớn như con, có lẽ sẽ không có vấn đề gì về kích thước đâu.”
Mẹ vợ anh cũng đề nghị được hiến thận, ngay cả ba mẹ anh cũng sẵn sàng hiến thận. Ba anh nói: “Để chúng tôi hiến thận đi, ba mẹ cũng già rồi, hiến một quả thận, có thể sống bao lâu thì sống bấy lâu, đừng để mấy đứa thanh niên các con chỉ còn một quả thận, ngộ nhỡ quả thận đó xảy ra chuyện gì, Tiểu Duy không phải là xong đời sao?”
Bốn người già kiên quyết muốn hiến thận, Đàm Duy đành phải kêu Tiểu Băng ra ngoài, bàn với bác sĩ Tiêu chuyện này. Bác sĩ Tiêu sắp xếp bốn cụ đi xét nghiệm máu, xem có tương đồng với Tiểu Băng không, nếu có thì sẽ làm các xét nghiệm khác. Kết quả trong cả bốn người chỉ có mẹ Đàm Duy có nhóm máu B, những người còn lại không phải AB thì là A, mà mẹ Đàm Duy vẫn luôn đau ốm, làm sao có thể hiến thận được? Bây giờ chỉ còn lại nhóm máu của Đàm Duy phù hợp.
Đàm Duy lên mạng tìm hiểu chuyện kích thước của thận, phát hiện đại đa số kết quả nghiên cứu đều cho thấy kích thước không phải là vấn đề gì quá nghiêm trọng, chỉ có rất ít nghiên cứu chứng minh kích thước của thận quả thực có ảnh hưởng đến hiệu quả phẫu thuật.
Anh vội vàng nói cho bác sĩ Tiêu phát hiện này, kết quả lại bị bác sĩ Tiêu cười nhạo: “Chẳng trách người ta nói “ngốc như tiến sĩ”, anh đúng là học đến ngu ngơ rồi, trên mạng nói nhăng nói cuội mà anh cũng tin được à? Ai nói kích thước không quan trọng? Ai nói thì anh đi mà tìm người ấy thay thận là được rồi...”
Anh sợ đắc tội với bác sĩ Tiêu, không dám nhiều lời về chuyện này nữa, đành phải từ bỏ hoàn toàn kế hoạch hiến thận, đợi đến khi có thận phù hợp. Điều anh có thể làm được là xoay xở phí ưu tiên và tiền đặt cọc cần thiết cho việc thay thận.
Tiểu Băng bảo anh đến các công ty bảo hiểm thăm dò trước, xem có hy vọng nào không, nhưng hoàn toàn chẳng có tác dụng. Cuối cùng, anh chỉ còn hai sự lựa chọn, hoặc là xuất ngoại, hoặc là nhờ chị Diệp tìm giúp anh một công việc. Tiểu Băng kiên quyết không đồng ý cho anh đi tìm chị Diệp: “Chỗ chị ta chắc chắn là kinh doanh trai bao, em không cho anh đi. Hay là đi Mỹ vậy, đi Mỹ kiếm tiền được giá, một đô la đổi được hơn tám tệ, mấy trăm nghìn tệ thay thận quy ra đô la Mỹ cũng chỉ là mấy chục nghìn, chẳng phải anh sẽ nhanh chóng kiếm được sao?”
“Anh đi rồi, ai chăm sóc em?”
“Bệnh của em cũng không cần phải chăm sóc gì cả, chỉ cần em kiên trì làm thẩm tách, em cũng không khác gì người bình thường, dẫu sao thì bây giờ cũng không phải làm việc nặng, vả lại em còn có ba mẹ chăm sóc mà...”
Anh cảm thấy đây cũng là một cách. Nếu bây giờ đã vì tiền mà đi Mỹ thì công việc hậu tiến sĩ mà cô giáo Lam giới thiệu tương đối ổn, vì lương một năm là bốn mươi nghìn đô. Anh nghĩ một lát rồi gọi điện cho Tạ Di Hồng trước, kể chuyện Tiểu Băng bị ốm, sau đó bày tỏ nguyện vọng muốn sang Mỹ làm công việc hậu tiến sĩ mà cô Lam đã giới thiệu, nhờ Tạ Di Hồng trả lại thư trước mặt sếp của cô ấy.
Tạ Di Hồng vừa nghe đã sững sờ. “Tiểu Băng sao... tự nhiên lại bị bệnh nghiêm trọng như vậy?”
Anh không thể không kể những lời đã lặp lại vô số lần với vô số người cho cô ấy.
Tạ Di Hồng im lặng một lúc, đoạn nói: “Tôi cảm thấy cậu vẫn nên làm vụ J1, hơn nữa nên đưa Tiểu Băng ra nước ngoài, bởi vì bảo hiểm y tế bên đây khẳng định tốt hơn trong nước nhiều. Bảo hiểm của tôi là sếp mua cho, của cậu chắc chắn cũng là sếp mua, đợi tôi đi hỏi xem bảo hiểm người thân có phải cũng do sếp mua không.”
Anh không ngờ còn có chuyện tốt như thế, đến bảo hiểm mà sếp cũng mua giúp, vội vàng nói: “Thế cậu giúp tôi nghe ngóng xem, nếu sếp phụ trách mua bảo hiểm, thế thì... thật sự quá tốt rồi...”
“Không chỉ có điểm này tốt, J1 chúng tôi còn không đánh thuế, cái H1 của cậu chắc chắn có đánh thuế...”
Quả thật là ngày càng tuyệt vời, lương hai mươi nghìn đô một năm nhưng không đánh thuế, mức sống lại thấp, sếp còn mua bảo hiểm cho, thế chẳng phải còn kiếm được nhiều hơn công việc hậu tiến sĩ kia sao?
Tạ Di Hồng nhanh chóng hỏi được giúp anh, hơn nữa rất nhanh đã gọi điện lại, nhưng nghe giọng vô cùng ủ rũ: “Đừng hỏi chuyện đó nữa... Hiện tại lão xếp của tôi đổi quẻ rồi, nói là suất đó đã dành cho người khác... bởi vì cậu... nói tiếng Anh không giỏi.”
Anh vừa nghe liền cảm thấy lòng tự tôn của mình bị đả kích nặng nề, bèn vặn lại: “Ông ta còn chưa nói tiếng Anh với tôi, dựa vào đâu lại nói tiếng Anh của tôi không tốt? Hơn nữa công việc đó chỉ làm trong phòng thí nghiệm, cũng không phải là ra ngoài ngoại giao, cần nói tiếng Anh làm gì cơ chứ?”
“Chắc chắn là ông ta không muốn... mua bảo hiểm cho vợ cậu, còn sợ cậu... có một người vợ bệnh tật... sẽ không dốc hết sức bán mạng cho ông ta...”
“Nếu đã như vậy thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải chê bai tiếng Anh của tôi không tốt chứ?”
Tạ Di Hồng vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu! Chuyện này là tại tôi làm hỏng bét rồi, tôi không nên nói với ông ta chuyện Tiểu Băng bị bệnh, tôi nên hỏi khéo ông ta... Thật sự xin lỗi cậu... Tôi đã làm lỡ mọi chuyện của cậu rồi...”
“Đừng nói thế, cậu đã giúp tôi bao nhiêu việc như vậy, tôi quả thật không biết phải cảm ơn cậu thế nào mới phải.”
“Giúp nhưng không giúp được, ơn với huệ cái gì? Cậu đang mỉa mai tôi hả?” Tạ Di Hồng lo lắng nói: “Cậu bây giờ nhất định rất cần tiền, tôi vẫn còn ít tiền tiết kiệm, để tôi bảo mẹ rút ra giúp tôi, cậu đến cầm về dùng nhé!”
Anh kiên quyết không nhận. “Tôi không thiếu tiền, cậu đừng bảo mẹ cậu đi rút.”
“Cậu không chịu cầm, thế thì tôi sẽ bảo mẹ đưa cho Tiểu Chu trong khoa, để Tiểu Chu đưa cho cậu.”
Anh luôn miệng từ chối: “Cậu đừng làm thế, bây giờ vẫn chưa phải lúc cần tiền, đợi khi nào cần tôi sẽ hỏi mượn cậu.”
“Đến lúc đó cậu nhớ phải bảo tôi đấy.”
Sau khi Tiểu Băng biết chuyện này, cô hổ thẹn nói: “Đều tại em làm anh mất một cơ hội ra nước ngoài...”
“Anh ra nước ngoài cũng là vì em, nơi nào không chào đón em, có kiệu tám người khiêng đến mời anh, anh cũng không đi...”
“Bên cô giáo Lam, anh nhất định đừng nói chuyện em bị bệnh, anh cứ đi trước đi, bên đó lương một năm bốn mươi nghìn đô, có lẽ có thể tiết kiệm được tiền thay thận, chúng mình cũng không cần hỏi mượn tiền người khác.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc