Anh chuyển hướng, nói: “Em xem hôm nay chúng ta có nên đến chỗ bác sĩ Tiêu một lát không?”
“Đi biếu quà á? Thôi bỏ đi. Anh còn muốn bị họ lừa đến tận hai lần à?”
“Anh sợ ngộ nhỡ... Dù sao cũng có năm trăm tệ, chỉ cần anh nhận thêm chút tiền trợ cấp lên lớp thôi.”
Tiểu Băng cười, nói: “Anh thì tiền gì vượt ra cũng lôi “chỉ cần tiền trợ cấp lên lớp” ra nói, cứ như là tiền trợ cấp của anh hết lại có mới ấy. Muốn tặng quà chứ gì, được, vậy tặng em đi...”
“Vì sao?”
“Vì em cảm thấy bác sĩ Tiêu ấy... có ý với em...”
Anh đờ người. “Em cảm thấy anh ta có ý với em, em còn tự dâng dê đến miệng cọp?”
“Không phải là dâng dê đến miệng cọp mà là lợi dụng thiện cảm của anh ta, cũng giống như lợi dụng thiện cảm của Diệp Tử Mi với anh thôi mà, chỉ cần chúng ta giữ vững lập trường, nội tâm không bị xao động thì việc lợi dụng thiện cảm của người khác giới đối với mình cũng chẳng việc gì. Nếu hôm nay em nhất quyết giữ mình đoan chính, kiên trì nguyên tắc của bản thân, em sẽ không đồng ý để chị Diệp giúp mình... Rõ ràng chị ta nhằm vào anh...”
“Em như vậy là... thế nào? Chị Diệp chẳng qua nhìn thấy chúng ta nhát gan tội nghiệp mới giúp đỡ thôi, liên quan gì đến anh chứ?”
“Xem anh căng thẳng kìa, em nào có nói anh với chị ta có quan hệ gì? Em chỉ nói chị ta có thiện cảm đối với anh. Con người chính là như thế, có lúc chẳng vì mục đích cụ thể nào cả, chỉ là có chút thiện cảm mà tiếp cận, nguyện ý giúp đỡ, chỉ đơn giản thế thôi. Giống như mấy nhân viên bán hàng ấy, nhân viên bán hàng nam mà nhìn thấy khách hàng nữ xinh đẹp, trẻ trung, thái độ cũng tự khắc tốt hơn một chút, tình nguyện nói thêm mấy câu, cũng chẳng phải anh ta muốn lừa khách hàng đó lên giường.”
Anh biết những điều Tiểu Băng nói có lý nhưng anh cũng biết những điều này rất khó nắm bắt, bất kể là bên lợi dụng hay bên bị lợi dụng, nếu không rõ ràng sẽ nảy sinh vấn đề. Anh không khuyên Tiểu Băng đừng đi, chỉ đưa ra một đề nghị: “Hay là thế này đi, anh đi tìm chị Diệp kia, dù sao chị Diệp có thiện cảm với anh, anh một mình đi tìm chị ta cũng hợp lý... có thể lợi dụng cảm tình của chị ta một chút...”
Tiểu Băng lập tức phản đối: “Thế làm sao được? Nhìn là biết chị Diệp đó không phải phụ nữ nhà lành, anh một thân một mình ở cùng chị ta, còn có chuyện tốt?”
Anh cười ha ha. “Chẳng phải em nói chị ta chỉ có chút thiện cảm bình thường thôi sao, cũng chẳng phải muốn quyến rũ anh lên giường?”
“Cái đó không giống mà, đàn ông có cảm tình với phụ nữ, phụ nữ có thể giữ khoảng cách được, nhưng nếu phụ nữ có cảm tình với đàn ông, chỉ cần chị ta dụng tâm quyến rũ, vậy thì người đàn ông khẳng định không giữ nổi mình.”
“Nhưng nếu đàn ông có ý đồ, chẳng phải anh ta có thể ૮ưỡɳɠ éρ sao?”
“Vậy thì không gọi là có cảm tình nữa... Dù sao thì em cũng không cho anh một mình đi gặp chị Diệp.”
“Dù gì thì anh cũng không cho em một mình đi gặp bác sĩ Tiêu.”
Tiểu Băng liền cười. “Em vốn cũng không có ý định một mình đi gặp bác sĩ Tiêu.”
“Anh càng không có ý định một mình đi gặp chị Diệp.”
Chuyện biếu quà bác sĩ Tiêu cứ thế mà qua đi, Diệp Tử Mi sau đó cũng không gọi điện hỏi làm cho Đàm Duy có chút buồn bực. Anh hỏi Tiểu Băng: “Nếu như hai người đó muốn kiếm tiền, tại sao lại bỏ qua cho hai chúng ta như thế chứ? Sao vẫn chưa gọi điện giục chúng ta tặng quà?”
“Có khả năng họ cảm thấy chúng ta là giáo viên nghèo, có ép thế chứ ép nữa cũng chẳng được bao nhiêu lời, năm trăm đối với họ chỉ là việc cỏn con, có phải cái gì to tát đâu chứ? Dù sao anh không biếu quà, về sau anh ta không giúp anh nữa là được rồi.”
“Vậy cũng phải.”
Tiểu Băng không nghe lời bác sĩ Tiêu ở nhà tĩnh dưỡng, ngày thứ hai nhân lúc Đàm Duy đến trường liền chạy đi làm. Buổi trưa Đàm Duy trở về mới phát hiện, vô cùng lo lắng, lập tức gọi điện cho Tiểu Băng: “Sao em không chịu nghe lời khuyên của bác sĩ? Chẳng phải đã dặn em phải hoàn toàn tĩnh dưỡng sao?”
“Em cũng phải đến xin phép nghỉ mà, rồi bàn giao công việc chứ? Còn phải liên lạc với mấy khách hàng, không thể để chuyện mình đang làm dở dang cho người khác được đúng không?” Tiểu Băng khoe khoang: “Cho dù em đồng ý nhường lại cho người khác, khách hàng của em cũng chưa chắc đồng ý mua bảo hiểm chỗ người khác.”
Anh dặn dò: “Vậy chỉ hôm nay thôi nhé, từ ngày mai em phải ở nhà nghỉ ngơi đấy.”
Nhưng mà đến “ngày mai”, Tiểu Băng lại trốn ra ngoài, nói là có mấy việc vẫn chưa bàn giao hết. Tiểu Băng lấy cớ nói: “Em làm công việc này so với tĩnh dưỡng thì có gì khác nhau chứ? Cũng chỉ là nói chuyện với vài người, kể cả em ở nhà nghỉ ngơi thì đến một người bạn em cũng không được gặp sao? Em thấy công việc này vất vả nhất là phải chen chúc trên xe, mà bây giờ em đều bắt xe đi, vậy thì có gì vất vả nữa chứ?”
“Nhưng mà bác sĩ đã dặn dò em phải ở nhà tĩnh dưỡng rồi.”
“Anh nghe lời người họ Tiêu đấy à? Em thấy anh ta và chị Diệp kia chắc chắn là lừa đảo, nói không chừng chị Diệp chính là cò, cảm thấy anh thích hợp làm cò nên muốn lừa chúng ta thôi, bảo em đừng đi làm, muốn cho kinh tế nhà chúng ta gặp khó khăn, sau đó sẽ ép anh đi làm cái việc mồi chài ấy...”
“Vậy sao em không nói bác sĩ Tiêu muốn ép em đi làm cò?”
“Cũng có khả năng. Đến khi kinh tế lụn bại, chúng ta chỉ có thể làm cò.” Tiểu Băng làm như thật, nói: “Điều này chứng minh tố chất của hai ta đều không tồi, trong bao nhiêu người như vậy vẫn bị nhìn trúng, chị Diệp vừa liếc mắt đã thấy chúng ta có tiềm năng rồi... Cứ coi như trong hàng vạn con cò gặp phải một con cò già đi.”
Anh cười, trêu: “Anh thật sự khâm phục trí tưởng tượng của em.”
“Chẳng phải em đã nói rồi sao? Đợi đến khi em bệnh liệt giường sẽ dựa vào trí tưởng tượng của mình để kiếm tiền, viết nên cuốn tiểu thuyết thật kinh hoàng.”
Anh cảm thấy Tiểu Băng mạnh mẽ chẳng giống người bị bệnh, vành mắt quả có chút thâm quầng nhưng anh nhớ từ lúc quen nhau, cô đã như thế rồi, khi ấy anh còn tưởng cô kẻ mắt, sau này mới phát hiện không phải thế. Anh cảm thấy quầng thâm ấy hoàn toàn không phải là một trạng thái bệnh mà chỉ là một nét đẹp trời sinh mà thôi. Còn về triệu chứng bệnh, dường như anh nhìn không ra, Tiểu Băng nói cô ấy không đau vai, không mỏi lưng, tinh thần cũng rất tốt, nhưng Đàm Duy vẫn lo lắng, luôn muốn tìm một bệnh viện khác đưa Tiểu Băng đi kiểm tra. Tiểu Băng bị anh giục chán, đành tìm một bệnh viện khác kiểm tra, không phát hiện ra vấn đề gì, khi đó hai người mới yên tâm.
Đúng lúc đó Đàm Duy phải bảo vệ luận văn, hai vợ chồng dồn hết tinh lực vào việc này. Tiểu Băng cố gắng dành thời gian làm việc nhà để anh có thể chuẩn bị tốt cho việc bảo vệ luận văn. Sau khi bảo vệ luận văn, hai người nhân một ngày lễ đi du lịch một chuyến.
Trở về nhà, Tiểu Băng nói với Đàm Duy: “Bây giờ anh đã lấy được bằng tiến sĩ rồi, có thể suy nghĩ đến việc ra nước ngoài rồi đấy.”
“Em thật sự muốn ra nước ngoài sao?”
“Đương nhiên rồi, em luôn muốn xuất ngoại, em cố gắng học tiếng Anh như vậy cơ mà. Em đã nói với Tạ Di Hồng rồi, bảo cô ấy để tâm giúp anh một chút...”
Anh có chút không thoải mái. “Nếu muốn ra nước ngoài thì anh tự liên hệ, sao nhất thiết phải nhờ cô ấy?”
“Đây sao lại gọi là nhờ vả được? Cô ấy thân ở nước ngoài, cũng thông thuộc tình hình bên đó hơn, có thể cung cấp một số thông tin mà... Anh còn từng có quan hệ với cô giáo Lam, cô ta ở nước ngoài cũng có một số bạn bè, xem xem họ có thể giúp anh tìm vị trí thích hợp với học vị tiến sĩ không?”
Anh sững người không nói được thành lời. “Em... còn tìm cô ta sao? Em thật là... Anh thật phục em rồi. Sao em lại có thể coi anh như một gã lăng nhăng thế... Xin người này xin người nọ... thông cảm với anh? Em đi gặp cô giáo Lam... từ bao giờ?”
“Cũng một khoảng thời gian rồi... Cô giáo Lam nói là đợi anh học xong tiến sĩ rồi tính tiếp.”
“Em thì tìm ai cũng dễ rồi, còn tìm đến cô ấy...”
“Tìm bà ta thì đã làm sao? Không được à? Bà ấy có gì khác nào? Anh không cho em đi tìm bà ấy chứng tỏ trong lòng anh, bà ta vẫn có vị trí đặc biệt...” Tiểu Băng cười hì hì, nói: “Những người em tìm đều là hồng nhan tri kỷ của anh, nhất định bọn họ dù ૮ɦếƭ cũng phải giúp bằng được anh... Hì hì, anh ghét nhất là dựa dẫm vào phụ nữ, nhưng anh cả đời này chỉ có thể dựa vào phụ nữ thôi, anh rời phụ nữ ra thì không ngoi lên được.”
Anh quyết định không dựa vào phụ nữ, tự mình tìm cơ hội ra nước ngoài, anh liên lạc với một số bạn học cũ, xem họ có thể giúp đỡ gì không, nhưng giống như Tiểu Băng nói, anh cả đời này đều dựa vào phụ nữ, những bạn học nam của anh chẳng giúp anh nghe ngóng được chút thông tin gì, còn Tạ Di Hồng chỉ cần gọi một cú điện thoại liền có thể khiến ông chủ của cô vừa ý với sơ yếu lý lịch của anh, còn trực tiếp nói chuyện với anh nữa.
Anh vừa nghe nói đã bị dọa cho sợ ૮ɦếƭ khi*p. “Sao cậu không sớm nói cho tôi biết? Tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cả, tiếng Anh của tôi lại tệ như vậy...”
“Ai nói tiếng Anh với cậu? Ông chủ của tôi là Hoa kiều, phát âm tiếng phổ thông còn chuẩn hơn cậu... Ông chủ của tôi rất xảo quyệt, biết là nhiều người Trung Quốc muốn xuất ngoại nên mới tìm bọn họ làm nghiên cứu, tiền chi thì ít mà lại nhanh có thành quả, paper gì đều phải để ông ta làm tác giả đầu tiên... Hứ, không nói nữa, đợi tôi lần mò hết chỗ này cũng sẽ nhảy việc sang chỗ khác. À đúng rồi, nếu ông ta hỏi cậu có yêu cầu gì về salary cậu chỉ cần nói khoảng hai mươi nghìn đô, bởi vì đây là ông ta online... nói nhiều sẽ không thành đâu...”
Anh với ông chủ Dr.Yang (Tiến sĩ Dương) của Tạ Di Hồng nói chuyện điện thoại nửa tiếng đồng hồ, rất hòa hợp. Đến khi Dr.Yang hỏi anh về vấn đề tiền lương, anh liền trả lời theo con số của Tạ Di Hồng đưa ra, Dr.Yang cười nói: “Có phải là Shirley đưa cho anh con số quá thấp không?”
Anh ngớ người, mất nửa ngày mới nhận ra Shirley chính là Tạ Di Hồng, xem ra cô ấy vừa tới Mỹ đã nhập gia tùy tục, không chỉ nói tiếng Anh lưu loát mà còn đặt cho mình một cái tên tiếng Anh nữa. Vấn đề là cô ấy đặt tên tiếng Anh cho mình cũng không thèm nói cho anh một tiếng, Dr.Yang đột nhiên nhắc đến làm anh không hiểu ra làm sao. Anh bèn nói lấy lệ: “Ai là Shirley cơ? Tôi... không quen...”
“Tạ Di Hồng mà anh không quen sao? Cô ấy lại rất hiểu anh đấy, còn hết lòng hết dạ tiến cử anh. Thôi được rồi, anh có chuyện riêng của anh, cũng coi như nội bộ giới thiệu đi. Tôi thì không có vấn đề gì, có thể đưa cho anh làm tài liệu J1, mấy thủ tục ở trong nước anh tự làm lấy nhé!”
Anh về nhà kể lại chuyện này cho Tiểu Băng, nói cứ như đang nằm mơ vậy, một cơ hội ra nước ngoài lại rơi vào tay anh dễ dàng như vậy sao? Xem ra Tạ Di Hồng xuất ngoại được thực sự là nhờ bạn bè cô ấy giúp đỡ chứ không phải đi cửa sau.
Tiểu Băng khoe khoang: “Cái này đều là nhờ công em viết cho anh bản lý lịch tốt như vậy. Quãng thời gian này anh bận bảo vệ luận văn, làm gì có tâm tư làm cái này, đều do em giúp anh viết...”
Anh đã xem qua bản sơ yếu lý lịch bằng tiếng Anh mà Tiểu Băng viết cho, quả thật rất đầy đủ. Tiểu Băng nói: “Sao nào? Ông chủ của anh nói tiếng Anh lợi hại lắm sao? Đợi sau này anh thành công, lên làm ông chủ, em sẽ làm thư ký của anh, được không? Tránh việc anh ở bên ngoài có vợ bé. Em ban ngày làm thư ký cho anh, ban đêm làm vợ bé của anh, lên giường xuống giường đều là của anh hết.”
Mấy hôm sau, cô giáo Lam gọi điện thoại đến mời anh và Tiểu Băng ra ngoài ăn cơm, nhân tiện nói về chuyện anh ra nước ngoài.
Buổi tối, anh cùng Tiểu Băng đến chỗ cô giáo Lam. Cô Lam cho anh biết công việc của một tiến sĩ, lương cả năm cũng không cao, chỉ trên dưới bốn mươi nghìn đô, có thể công việc còn vất vả, khô khan, nhưng mà cứ ra nước ngoài trước đã, sau này sẽ từ từ tìm công việc khác tốt hơn.
Anh vừa nghe đến lương cả năm “trên dưới bốn mươi nghìn đô” đã cảm thấy khó mà tin được rồi. Bốn mươi nghìn! Lại còn là đô la Mỹ! Vậy là hơn ba trăm nghìn tệ rồi, cô giáo Lam còn nói “lương năm không cao”! Thế thì bao nhiêu mới được tính là cao đây? Anh tỏ rõ quan điểm: “Em không sợ công việc vất vả, cũng không sợ công việc khô khan, em chịu khổ quen rồi, khô khan quen rồi, chỉ là không biết có thể đưa người nhà theo không?”
“Chắc là không vấn đề gì đâu, cậu làm visa H1[1], nghe nói người nhà có thể làm visa H4...”
[1] . Là visa nước Mỹ cấp cho nhân viên khoa học kỹ thuật.
Anh hoàn toàn tin tưởng phân tích của cô giáo Lam, cô là người từng xuất ngoại, biết tình hình bên đó, nên dứt khoát nói: “Cô nói như vậy thì chắc chắn là được rồi, em nghe cô.”
Cô giáo Lam trìu mến cười, nói: “Cậu bây giờ không phải là học sinh nữa rồi, không cần cái gì cũng nghe lời giáo viên nữa.”
Tiểu Băng hỏi: “Cô giáo Lam, bao giờ thì cô xuất ngoại? Em thấy Vi Vi nói tiếng Anh rất khá, không ra nước ngoài quả là uổng phí...”
“Tôi cũng sắp rồi...”