Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 44

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Vương Gia Vào Đại Lao.
Vũ Văn Tinh nói rất lớn tiếng, vì vậy Bạch Tiểu Thố lập tức quay đầu lại trừng hắn, tươi cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành hư ảo trong nháy mắt.
Vương gia thối đáng ૮ɦếƭ! Hắn gấp gáp cái gì? Mạng nhỏ của tiểu Thanh vẫn ở trong tay hắn, nàng có thể không đồng ý à?
"Con thỏ nhỏ, Cửu vương đệ và trẫm đang nói về chuyện tứ hôn. Nàng có đồng ý không? Có nguyện ý trở thành vương phi của Cửu vương đệ không?" Vũ Văn Hiên nghe vậy sắc mặt cũng bắt đầu khó coi, ưng mâu dài hẹp mơ hồ lộ ra tia ghen tỵ.
"Hoàng thượng, ta. . . . . . nguyện ý trở thành vương phi của chàng!" Bạch Tiểu Thố vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh, cho nên sau khi nhìn thấy sự cảnh cáo ẩn ẩn trong mắt phượng thì không thể không miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Vương gia thối! Đến đêm thành thân, ngươi cứ chờ mà một mình canh giữ tân phòng đi!
"Con thỏ nhỏ, nàng suy nghĩ kỹ chưa?" Vũ Văn Hiên cảm thấy hết sức kinh ngạc và khó hiểu. Hắn không hiểu tại sao Bạch Tiểu Thố lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.
Nhất định con thỏ nhỏ không thích Cửu vương đệ, nhưng tại sao lại đồng ý?
Hôm nay cho dù hắn có nhiều lý do mấy đi chăng nữa cũng không thể phản đối chuyện này.
Vũ Văn Hiên cảm thấy hết sức hối tiếc, hắn quá mức tự tin, để đến nỗi đánh mất đi nữ tử mà mình yêu nhất.
"Hoàng thượng, ta đã suy nghĩ kỹ rồi! Ta nguyện ý gả cho Cửu Vương gia, xin hoàng thượng thành toàn cho chúng ta!" Bạch Tiểu Thố rất nghiêm túc quỳ xuống trước mặt Vũ Văn Hiên, học Vũ Văn Tinh, chắp tay thỉnh cầu.
Vũ Văn Hiên hít một hơi thật sâu, tâm đau nhói khiến cho hắn càng xiết chặt nắm đấm hơn.
Trước mặt nhiều dân chúng và đại thần như vậy, hắn không cách nào trở mặt được, chỉ có thể tạm thời đồng ý, ngày sau mới tính tiếp.
Hắn không có ý định tặng con thỏ nhỏ cho Cửu vương đệ. Nữ nhân mà hắn muốn, hắn sẽ không dễ dàng buông tay!
"Trẫm ân chuẩn hôn sự của hai người các ngươi, trẫm sẽ nói với Khâm Thiên Giám chọn ra ngày lành tháng tốt để hai người thành thân!" Sắc mặt Vũ Văn Hiên rất lạnh, âm thanh cũng rất lãnh, chỉ là không ai nhìn ra sự phẫn nộ trong lòng hắn.
Vũ Văn Hiên nói xong, cũng không để ý đến dân chúng và văn võ bá quan, nhảy lên con ngựa mà hắn yêu thích, vung roi ngựa trong tay, giục ngựa quay về hoàng cung trước.
"Vương gia thối, bây giờ chàng đã hài lòng chưa?" Sau khi Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Hiên rời đi, lập tức đứng phắt dậy, hung hăng lườm Vũ Văn Tinh, vô cùng buồn bực hét lớn.
Hạnh phúc suốt đời của nàng đã được quyết định một cách qua loa rồi. Những nữ nhân cổ đại thật đáng thương!
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương không so đo với nàng, lên xe ngựa đi, Bổn vương bảo Mạc Thanh đưa nàng trở về vương phủ trước, Bổn vương còn phải vào cung làm chút chuyện nữa!" Trong lòng Vũ Văn Tinh rất vui mừng, rất đắc ý, nhưng không biểu hiện ra ngoài cho Bạch Tiểu Thố thấy. Hắn gọi Mạc Thanh đến, sau khi dặn dò xong liền sải bước đi về phía chiến mã của mình, tiếp đó cưỡi ngựa chạy thẳng vào hoàng cung.
Bạch Tiểu Thố rất tức giận vì chuyện này, nhưng lại không thể không theo Mạc Thanh trở về vương phủ để suy tính kỹ hơn.
Vương phủ vẫn như cũ, chẳng qua hiện tại tâm tình Bạch Tiểu Thố đã thay đổi.
"Tiểu Thố nhi, con thật sự nguyện ý gả cho Cửu Vương gia, làm vương phi của hắn sao?" Phi Hoa Ngọc cười khẽ đi bên cạnh Bạch Tiểu Thố, con ngươi mị hoặc khẽ chuyển động, "Nếu như không muốn, vi sư liền đem một vạn lượng hoàng kim trả lại cho hắn, sau đó vi sư sẽ dẫn con rời khỏi vương phủ, thầy trò chúng ta cùng nhau ‘vân du tứ hải’, được không?"
Chúng quy hắn vẫn quá coi thường Vũ Văn Tinh, không lường trước được trường hợp hắn sẽ buộc Vũ Văn Hiên tứ hôn cho mình. Nhưng đây là kết quả mà hắn muốn! Hắn sẽ khiến cho Vũ Văn Tinh và Vũ Văn Hiên vì Tiểu Thố nhi trở mặt thành thù, nhưng vì sao trong lòng hắn lại có chút không thoải mái thế này?
"Sư phụ thối, chuyện hiện tại không phải dùng một vạn lượng hoàng kim là có thể giải quyết được!" Bạch Tiểu Thố buồn bực đạp cửa phòng của mình, đôi mắt to tràn đầy uất ức, "Cho dù người trả lại một vạn lượng hoàng kim cho hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ta, huống chi hôn sự của hai chúng ta còn do Hiên tứ hôn trước mặt mọi người, nếu như ta không gả, đó chính là kháng chỉ, phải mất đầu đó!"
Thật sự nàng không muốn gả, nhưng không gả không xong, phiền ૮ɦếƭ đi được!
"Tiểu Thố nhi, dù gì con cũng là đồ đệ của Phi Hoa Ngọc ta, vậy mà sao đến thời khắc mấu chốt này lại ngốc nghếch như vậy?" Phi Hoa Ngọc đi theo Bạch Tiểu Thố vào trong phòng, chỉ tiếc rèn sắt không[ dđ][ lqđ] thành thép dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên trán nàng, bất đắc dĩ nói, "Không thể làm trái thánh chỉ, nhưng sau khi gả cho Cửu Vương gia rồi, con vẫn có thể chạy trốn, hiểu không?"
Mà hắn rất thích ý tưởng vào đêm động phòng hoa chúc của Vũ văn Tinh mang Tiểu Thố nhi đi!
"Nói nhảm, sao ta có thể không hiểu?" Bạch Tiểu Thố hung hăng khinh bỉ nhìn sư phụ của mình một cái, sau đó nàng chu cái miệng nhỏ xinh lên, không cam lòng nói: "Ta cũng tính toán sẽ chuồn êm vào đêm thành thân với hắn. Đến lúc đó sư phụ thối người nhất định phải ở bên ngoài vương phủ tiếp ứng ta, nếu không ta không chạy thoát được!"
Tên Vương gia biến thái kia cái gì cũng biến thái, ngay cả võ công cũng biến thái nốt. Bất luận là như thế nào, nếu không có sư hỗ trợ của sư phụ thối, thì nàng chạy kiểu gì cũng không thoát!
"Được, đến lúc đó nhất định vi sư sẽ ở bên ngoài vương phủ tiếp ứng con." Phi Hoa Ngọc hí mắt, càng cười càng mê hoặc người. Đột nhiên hắn đi tới bên cạnh đồ đệ thâи áι của mình, khẽ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn mê người của nàng.
"Tiểu Thố nhi, vi sư muốn lấy trước một ít phúc lợi, không quá phận chứ?" Phi Hoa Ngọc biến Bạch Tiểu Thố thành thỏ, sau đó ôm vào trong иgự¢, nghênh ngang trở về phòng của mình.
Hắn rất nhớ cảm giác thân thể béo ụt ịt của Tiểu Thố nhi nằm ngủ trên иgự¢ hắn. Thật ấm áp, thật thoải mái.
"Sư phụ thối, người biến ta thành thỏ làm chi?" Sau khi Bạch Tiểu Thố biến thành thỏ một lúc lâu mới phản ứng kịp, tiếp đó nàng liền dựng thẳng tai thỏ của mình lên mà hét to.
Tức ૮ɦếƭ nàng! Vương gia biến thái đã ăn Hi*p nàng rồi, bây giờ ngay cả sư phụ thối cũng bắt nạt nàng!
"Tiểu Thố nhi, vi sư rất nhớ thân thể mềm mại đáng yêu của con, không được sao?" Phi Hoa Ngọc cười một cách tà nịnh, vẫn ôm chặt Bạch Tiểu Thố đang lo lắng giãy giụa trong иgự¢ trở lại phòng 「dđ」「lqđ」của mình, sai người làm trong vương phủ chuẩn bị nước nóng để tắm, sau đó không thèm để ý chút nào, ϲởí áօ nới dây lưng trước mặt Bạch Tiểu Thố.
"A ——sư phụ thối, người điên rồi!" Bạch Tiểu Thố không chịu nổi cảnh Phi Hoa Ngọc tự nhiên ૮ởเ φµầɳ áo trước mặt nàng, nói gì thì nói nàng là nữ tử, cho dù biến thành thỏ, nàng vẫn là giống cái, hắn không thể chú ý một chút sao?
"Trước mặt Tiểu Thố nhi vi sư không cần che giấu bí mật gì!" Phi Hoa Ngọc cởi đai lưng ra, mặc cho y phục hoa lệ trên người rơi xuống mặt đất, tiếp theo là quần dài, vừa cởi còn vừa rất vô sỉ trêu tức Bạch Tiểu Thố, " Tiểu Thố nhi, thân thể vi sư so với Vương gia phu quân nhà con như thế nào?"
"Phi phi phi, sư phụ thối, cái gì ta cũng không thấy, cho nên đừng hỏi ta vấn đề này!" Bạch Tiểu Thố thấy Phi Hoa Ngọc đang ૮ởเ φµầɳ lót, liền vội vàng dùng hai móng vuốt che mắt mình lại, quay đầu đi chỗ khác không để ý đến sư phụ không có thể diện của mình.
"Tiểu Thố nhi, con xấu hổ cái gì chứ ?" Bộ dạng vụng về đáng yêu của Bạch Tiểu Thố khiến Phi Hoa Ngọc bật cười. Hắn để thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thố, khom lưng bế nàng vào trong иgự¢, bàn tay tùy ý vuốt ve đôi tai thỏ thật dài của nàng, cười ha ha nói, "Tai của con đỏ bừng rồi, xem ra thân thể vi sư vẫn đẹp mắt hơn một chút!"
Tiểu Thố nhi, càng ngày con càng đáng yêu, khiến vi sư không đành lòng tặng con cho Vũ Văn Tinh.
"Phi, sư phụ thối, người thật không biết xấu hổ!" Toàn thân Bạch Tiểu Thố nóng lên, cũng may bây giờ nàng là thỏ, đỏ mặt hay không đỏ mặt đều không thể thấy được, nếu không nàng sẽ mất hết thể diện trước mặt sư phụ thối.
Thân thể sư phụ thối nàng không thấy phần từ eo trở xuống, nhưng thân thể của Vương gia biến thái. . . . . . Ách, nàng do không cẩn thận đã thấy được thứ kia từ phần eo trở xuống của hắn, chỉ là lúc đó bị buộc thấy, cho nên làm sao có thể so sánh được chứ!
"Tiểu Thố nhi, vi sư là sư phụ con, vậy vì sao con thường hay đánh mắng vi sư thế?" Phi Hoa Ngọc ôm Bạch Tiểu Thố nhảy vào thùng nước, nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt yêu nghiệt vẫn chưa từng biến mất, "Vi sư nghe người ta nói, đánh là hôn, mắng là yêu, chẳng lẽ Tiểu Thố nhi thích vi sư ư?"
"Phi, ta thích ai thì người đó cũng sẽ không phải là sư phụ thối người!" Bạch Tiểu Thố rất tức giận khi Phi Hoa Ngọc bất ngờ ôm nàng nhảy vào thùng nước khiến cho lông thỏ của nàng bị nước nóng làm ướt hết. Nàng lo lắng nàng có thể bị sư phụ thối của mình làm ૮ɦếƭ chìm nha.
Mặt khác, thích sư phụ thối ư? Nàng vốn không có ý nghĩ này, đó không phải là loạn luân sao? Nàng mới không cần!
"Tiểu Thố nhi, con không thích vi sư, vi sư thật đau lòng!" Mặc dù ngoài miệng Phi Hoa Ngọc buồn bã nói như vậy, nhưng tay lại dìm hơn nửa người Bạch Tiểu Thố xuống nước, chỉ chừa lại một cái đầu thỏ nổi trên, cười hết sức hài lòng.
"Sư phụ thối, người muốn dìm ૮ɦếƭ ta à?" Bạch Tiểu Thố đạp loạn trong nước, nhưng không thể nào thoát ra khỏi đôi tay của Phi Hoa Ngọc. Nàng tức giận đến nỗi chỉ muốn dùng móng vuốt cào lên gương mặt yêu nghiệt của hắn.
Sao nàng lại có một người sư phụ không biết xấu hổ đến mức này hả trời? Bi thống quá! Nàng quá bi thương!
"Tiểu Thố nhi, vi sư sẽ không độc ác đến nỗi làm con ૮ɦếƭ đuối đâu, vi sư chỉ muốn tắm rửa cho con thôi. Đã mấy ngày nay con không tắm rồi, chẳng lẽ con không cảm thấy người khó chịu sao?" Phi Hoa Ngọc gãi bụng tròn vo của Bạch Tiểu Thố, hết sức đứng đắn mở miệng.
"Muốn tắm ta có thể tự mình tắm, người kéo ta cùng tắm với người làm gì!" Bạch Tiểu Thố vẫn kháng cự, quẫy đạp bành bạch trong nước, nhất quyết không ngừng kêu to.
Sư phụ thối, sư phụ đáng ghét, đại bại hoại siêu cấp! Rõ ràng hắn không phải muốn tắm cho nàng mà là muốn dìm ૮ɦếƭ nàng mà!
"Tiểu Thố nhi, hư, đừng kêu lớn tiếng!" Phi Hoa Ngọc không để ý tới thanh âm kêu gào ầm ỹ của Bạch Tiểu Thố, ngược lại còn thần thần bí bí hạ thấp giọng nói với nàng, "Con muốn gọi hết người trong vương phủ tới nhìn hai thầy trò ta tắm rửa cùng nhau sao?"
Bạch Tiểu Thố nghe vậy, liền dựng đôi tai thỏ thật dài lên, hung hăng liếc xéo Phi Hoa Ngọc sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Được rồi, nàng là không có can đảm gọi toàn bộ người trong vương phủ đến xem hai thầy trò cùng nhau tắm rửa, nếu không nàng thật sự không mặt mũi lăn lộn trong vương phủ này nữa!
Nếu để cho tên Vương gia biến thái kia biết chuyện nàng cùng tắm với sư phụ thối, hắn còn không đến Gi*t nàng mới là lạ!
Sư phụ thối không có việc gì là lại thích chiếm tiện nghi của nàng. Quá ghê tởm!
Bạch Tiểu Thố cố gắng vịn vào thành bồn tắm, muốn chạy trốn, chân trước ngắn ngủn cố gắng quờ rồi lại quờ, mà vẫn không làm sao với tới được.
"Tiểu Thố nhi, con chạy đi đâu?" Phi Hoa Ngọc hiểu rõ ý đồ của Bạch Tiểu Thố, lập tức tách móng vuốt của nàng trên thành bồn tắm xuống, mím môi phong lưu cười một tiếng, "Cũng không phải vi sư muốn ăn con...con chạy gì chứ?"
Tiểu Thố nhi thật đáng yêu! Không trêu đùa nàng thêm vài lần, trong lòng hắn sẽ không thỏa mãn.
"Hu hu, sư phụ, Tiểu Thố nhi sai rồi, người bỏ qua cho ta đi, có được không?" Bạch Tiểu Thố rất uất ức, rất muốn đi ૮ɦếƭ. Nhưng nàng vẫn không thể thoát khỏi sự ôm ấp của Phi Hoa Ngọc, tiếp tục bị buộc phải tắm. Có ai có thể hiểu loại tâm tình thê thảm này của nàng không!
"Tiểu Thố nhi, con làm sai cái gì?" Bạch Tiểu Thố sa sút tinh thần rũ đầu thỏ xuống, bộ dáng vô cùng uất ức kia khiến tâm tình Phi Hoa Ngọc trở nên cực kỳ tốt, lúc này hắn lại dùng sức xoa nắn thân thỏ của nàng mấy cái, rốt cuộc đại ân đại đức bỏ qua cho nàng. Hắn nói, "Vi sư là quá yêu thích Tiểu Thố nhi, nếu là người khác, vi sư đã mặc kệ bọn họ rồi!"
"Đó là chuyện của sư phụ thối người!" Bạch Tiểu Thố với với lấy thành bồn tắm với ý định muốn chạy trốn, nhưng Phi Hoa Ngọc không tính cứ như thế mà buông tha cho nàng. Hắn xách tai thỏ của Bạch Tiểu Thố lên, đặt nàng ngồi trên vai mình.
"Tiểu Thố nhi, ngoan, đừng quấy rầy cũng đừng náo, để vi sư tắm nào!" Phi Hoa Ngọc vừa lên tiếng trấn an Bạch Tiểu Thố đang vô cùng phiền chán, vừa dùng khăn tắm lau thân thể xinh đẹp, con ngươi dài hẹp thoải mái nửa hí nửa mở, cực kỳ giống một con hồ ly giảo hoạt vừa mới ăn no.
Tiểu Thố nhi, nếu con có thể cứ ở cạnh vi sư như vậy thì tốt bao nhiêu. Mỗi ngày cùng con tranh cãi ầm ỹ khiến vi sư cực kỳ vui vẻ, nhưng con nhất định phải bị vi sư. . . . . .
"Hừ!" Bạch Tiểu Thố run rẩy nằm úp sấp trên lưng Phi Hoa Ngọc sau. Nàng rất tức giận hừ lạnh một tiếng, đôi tai thỏ dài dựng lên thật cao, không biết là do vô tình hay cố ý mà luôn cọ cọ vào lỗ tai Phi Hoa Ngọc, dẫn tới lòng hắn có cảm giác tê ngứa.
Thỏ hư không có lương tâm! Vi sư là một nam nhân bình thường, con lại cứ làm chuyện xấu với vi sư như thế này là vi sư sẽ thật sự ăn con đó!
Phi Hoa Ngọc chậm rãi tắm rửa, Bạch Tiểu Thố thì ngoan ngoãn nằm ở trên lưng (nguyên văn của tác giả ạ) hắn, nhìn sư phụ mỹ nam của mình tắm rửa, nhàm chán ngáp dài.
Thỉnh thoảng, Bạch Tiểu Thố cũng nhàm chán quá mức mà suy nghĩ vẩn vơ: nếu như nàng là tỷ tỷ sắc nữ Bạch Đại Thố của nàng thì liệu có thể sẽ ra tay với sư phụ, trong nháy mắt áp đảo sư phụ sau đó ăn sạch sành sanh hay không?
Đáng tiếc nàng chỉ là Bạch Tiểu Thố, thưởng thức mỹ nam có thể, chứ nàng không có lá gan ăn mỹ nam một cách lung tung, nói không chừng còn bị đau bụng ấy chứ! Như vậy không đáng!
"Sư phụ thối, ta mệt rồi!" Bạch Tiểu Thố ngáp dài một cái, hơi tụt xuống người Phi Hoa Ngọc một chút, đôi tai vốn dựng thẳng vào giờ phút này cũng đã ủ rũ cụp xuống.
Nàng thật sự rất buồn ngủ! Bị vây khốn, ở trong đại lao tồi tàn rách nát ở Trọng Khuyết Quan căn bản không có cách nào ngủ được, trên đường trở về, nàng lại bị cái tên Vương gia biến thái kia bắt cưỡi ngựa suốt chặng đường dài, rất vất vả mới về được đến đây nhưng hiện tại lại bị sư phụ thối của nàng làm khổ. Nàng chỉ có thể yếu ớt phát biểu một câu: nàng có thể đi ngủ được không?
"Tiểu Thố nhi, chờ vi sư tắm xong sẽ ôm con đi ngủ!" Phi Hoa Ngọc cưng chiều liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thố uể oải nằm trên lưng mình, hắn khẽ cười vô cùng dịu dàng.
Đây là Thố nhi ngoan của hắn với bộ dáng nhu thuận mà Vũ Văn Tinh chưa từng nhìn thấy!
"Ừm, sư phụ thối người nhanh lên một chút!" Bạch Tiểu Thố lười biếng kéo dài âm điệu, mắt thỏ từ từ nhắm lại, trong chốc lát, tiếng hít thở nhỏ nhẹ vang lên bên tai Phi Hoa Ngọc.
Phi Hoa Ngọc cười sau đó thuận tay kéo Bạch Tiểu Thố từ trên lưng mình xuống, hôn nhẹ lên cánh môi xinh đẹp của nàng.
"Tiểu Thố nhi, sao con không có chút phòng bị nào với vi sư vậy?" Phi Hoa Ngọc đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say đã biến trở lại của Bạch Tiểu Thố, con ngươi dài hẹp phát ra tia sáng lạnh quỷ quyệt khó dò, "Vi sư thật sự không muốn tổn thương con, Tiểu Thố nhi, nhưng con lại nhất định phải để vi sư lợi dụng. . . . . ."
Phi Hoa Ngọc cúi đầu hôn mắt của Bạch Tiểu Thố, đến vành tai, cuối cùng dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn của nàng lưu luyến không dời, sau đó cười lạnh một tiếng, để lại trên cổ Bạch Tiểu Thố một dấu hôn rất rõ ràng.
Phi Hoa Ngọc nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm, ôm Bạch Tiểu Thố cũng ướt nhẹp giống mình tới bên giường hẹp, dùng nội lực làm bốc hơi nước trên người. Lúc này hắn mới đặt Bạch Tiểu Thố lên giường, sau đó hôn hẹ biến nàng trở lại thành thỏ, mình thì mặc quần vào thật nhanh, áo để nguyên không thắt đai lưng trèo lên giường rồi để Bạch Tiểu Thố nằm thoải máitrên иgự¢ trần của mình ngáy o o.
Vũ Văn Tinh, ngươi chờ mà ghen tỵ đi, Hừ!
Phi Hoa Ngọc đắc ý cười lạnh một tiếng sau đó cũng nhắm hai mắt lại, ngủ say sưa.
Lúc này Vũ Văn Tinh ở hoàng cung lại đang rơi vào tình cảnh khốn đốn.
Hắn tố cáo tướng gia, nhưng sau khi ông ta chối cãi không chê vào đâu được, Vũ Văn Hiên chẳng những không có trách cứ ông ta, ngược lại còn sai người đưa hắn về nghỉ.
Mặt khác, quốc chủ Ô Quốc bị Vũ Văn Tinh trói gô đến quốc đô vào thời điểm diện kiến Vũ Văn Hiên lại cắn ngược lại Vũ Văn Tinh, nói Vũ Văn Tinh cấu kết với nước láng giếng, muốn khởi binh tạo phản, xoán ngôi vị hoàng đế đương triều của Vũ Văn Hiên.
Tất nhiên Vũ Văn Tinh phủ nhận không có chuyện như vậy, nhưng quốc chủ Ô Quốc đưa ra bằng chứng là mấy phong thư qua lại giữa hai bên lên. Tất cả đều có 乃út ký do tự tay Vũ Văn Tinh viết cùng ấn dấu của hắn.
Vũ Văn Tinh lập tức phản bác thư quốc chủ Ô Quốc lấy ra là giả. Hắn chưa từng qua lại với bất kỳ người nào của nước láng giềng cả, còn 乃út ký và ấn dấu của hắn đều là ngụy tạo. Rõ ràng là có người muốn hãm hại hắn!
Cảm xúc vô cùng kích động của Vũ Văn Tinh, lại càng khiến Vũ Văn Hiên cho rằng trong lòng Cửu vương đệ có quỷ.
Lời tiên tri trên tảng đá trời lần trước Vũ Văn Hiên vẫn còn nhớ rất rõ, cộng thêm chứng cớ xác thật hôm nay nữa, như vậy còn cần giải thích cái gì nữa, Cửu vương đệ của hắn quả thật có lòng mưu phản rồi!
Hơn thế, hắn có thể nhân cơ hội này xóa bỏ chuyện tứ hôn lúc trước. Cuối cùng con thỏ nhỏ vẫn là của hắn!
Vũ Văn Hiên rũ mắt xuống, môi mỏng khẽ mở, quát chói tai, "Người đâu, nhốt Cửu Vương gia vào thiên lao, Thị Lang bộ hình Quan Quyết hãy thẩm tra xử lý vụ án Cửu Vương gia tư thông với địch mưu phản cho thật tốt!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc