Hãy Nhớ, Ngươi Là Vương Phi Của Bổn Vương!Những chuyện đã từng trải qua là những điều kiêng kỵ với Vũ Văn Tinh, vì vậy khi nghe tiểu Thanh nói những lời này, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
Hắn không muốn nhắc tới những chuyện không sao chịu nổi mà hắn đã từng phải trải qua kia. Nếu người này biết bí mật mà chỉ có hắn và tiểu Thanh mới biết thì bất luận như thế nào, hắn đều phải Gi*t người này!
Trong lòng Vũ Văn Tinh sát ý nồng đượm, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai di chuyển đến trước mặt tiểu Thanh, đang muốn giơ tay lên, một chưởng đánh gục hắn, thì Bạch Tiểu Thố lại dùng sức kéo bàn tay kia của Vũ Văn Tinh lại.
"Vương gia phu quân, chàng không thể Gi*t hắn, hắn thật sự là con rắn mà chàng nuôi đó. Nếud。đ。l。q。đ như chàng Gi*t hắn rồi, nhất định chàng sẽ hối hận!" Bạch Tiểu Thố dùng ánh mắt cầu khẩn, vội vàng liếc nhìn Vũ Văn Tinh đang cuồng nộ, lên giọng hô to.
Cái tên Vương gia biến thái này, sao nói muốn Gi*t người là Gi*t ngay vậy? Dầu gì tiểu Thanh cũng là một mạng nha!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi có biết kết quả của việc đối nghịch với Bổn vương là chỉ có một con đường ૮ɦếƭ không hả?" Hành động thiên vị tiểu Thanh của Bạch Tiểu Thố khiến Vũ Văn Tinh càng thêm giận dữ, không suy nghĩ chút nào mà dùng nội lực đánh văng Bạch Tiểu Thố đang lôi kéo quần áo hắn, sau đó tung ra một chưởng tàn nhẫn về phía иgự¢ tiểu Thanh.
Con thỏ ngu xuẩn đáng ૮ɦếƭ, nàng hết lần này đến lần khác đi thiên vị người không liên quan, chẳng lẽ muốn hắn tức ૮ɦếƭ hay sao?
"Chủ nhân!" Mắt thấy Bạch Tiểu Thố loạng choạng sắp ngã nhào trên đất thì tiểu Thanh không thèm để ý phân cao thấp với Vũ Văn Tinh nữa, vội lắc mình qua một bên, tay mắt lanh lẹ mà ôm chầm lấy Bạch Tiểu Thố sắc mặt tái nhợt vào lòng.
Người nam nhân này thật là thô lỗ, không phải hắn không biết trên lưng chủ nhân có thương tích mà sao lại làm thế? Nếu như bị té xuống như vậy, vết thương trên lưng nàng nhất định sẽ rách ra!
"Chủ nhân, người sao rồi?" Tiểu Thanh ôm Bạch Tiểu Thố bị giật mình quá độ đến bên giường, mặt lo âu mở miệng hỏi.
"Không có việc gì, ngươi không phải lo lắng cho ta đâu, tiểu Thanh!" Trong lòng Bạch Tiểu Thố vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ Ⱡồ₦g иgự¢ thở dốc, đôi mắt to bị hoảng sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt xanh mét của Vũ Văn Tinh, khẽ nỉ non, "Vương gia phu quân, mặc kệ như thế nào, hắn vẫn là tiểu Thanh, chàng có thể không tin lời của ta, nhưng chàng không thể không tin tiểu Thanh, tiểu Thanh theo bên cạnh chàng nhiều năm như vậy, tại sao chàng lại không cảm nhận được khí tức quen thuộc của hắn chứ?"
Đối với người hoặc sự vật mình để ý nhất, cho dù sẽ có lúc bọn họ thay đổi hình dáng, nhưng hơi thở đặc biệt thuộc về bọn họ chắc là sẽ không thay đổi. Cái tên Vương gia biến thái này sao đần như vậy nhỉ!
Vũ Văn Tinh hung ác nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố không nói lời nào, ánh mắt âm u vẫn dao động theo bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Bạch Tiểu Thố của tiểu Thanh, hận không thể chặt tay hắn đi, vất cho chó ăn!
Cho dù tên nam nhân kia thực sự là con rắn hắn nuôi biến thành đi chăng nữa, hắn cũng không cho phép đối phương đến quá gần Bạch Tiểu Thố như vậy, bởi vì Bạch Tiểu Thố thuộc về Vũ Văn Tinh hắn, thân thể của nàng chỉ có hắn mới có thể ᴆụng chạm!
Vũ Văn Tinh không hề hay biết mình đã kích phát*, muốn tham lam cường đại giữ lấy Bạch Tiểu Thố. Nhưng chỉ vì quá mức tức giận, hắn mới không đủ tỉnh táo để nhận thức được suy nghĩ lúc này của mình! (*làm cho hăng hái, làm cho nguyên tử, phân tử từ trạng thái năng lượng thấp chuyển sang trạng thái năng lượng cao. Mà ta k biết thay bằng từ gì cho phù hợ vì vốn từ ta có hạn nên mong mọi người thông cảm!!)
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương ra lệnh cho ngươi lập tức đến bên cạnh Bổn vương, nếu không Bổn vương nhất định sẽ Gi*t ૮ɦếƭ hắn!" Hai bàn tay giấu trong tay áo của Vũ Văn Tinh đã nắm chặt thành quyền. Hắn cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, quát Bạch Tiểu Thố.
Chỉ cần con thỏ ngu xuẩn này có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn, thì hắn tạm thời có thể không Gi*t cái tên chướng mắt kia!
Bạch Tiểu Thố mím môi sợ hãi nhìn khuôn mặt lạnh lẽo như Diêm La của Vũ Văn Tinh, lại nhìn ánh mắt ngăn cản nàng ‘đừng qua đấy’ của tiểu Thanh. Ở hay đi cũng không phải là việc nàng có thể lựa chọn. Bạch Tiểu Thố không có can đảm, đành khuất phục trước lựa chọn cuối cùng. Nàng không để ý đến sự bất mãn và uất ức của tiểu Thanh, xuống giường, bước từng bước tấp tểnh đến trước mặt Vũ Văn Tinh, nâng tay nhỏ bé khẽ kéo ống tay áo của hắn, cúi đầu nói nhỏ: " Vương gia phu quân, đừng nóng giận, ta đi với chàng. . . . . ."
Không thuận theo tính tình của cái tên Vương gia biến thái này thì hắn sẽ Gi*t tiểu Thanh mất!
Có lúc, nàng thật rất hi vọng hắn có thể ít biến thái đi một chút!
Vũ Văn Tinh rất hài lòng đối với sự phục tùng của Bạch Tiểu Thố, nhưng hắn cất kỹ sự hài lòng của mình vào trong bụng, không biểu hiện lên trên mặt, ngược lại gương mặt tuấn tú càng trầm xuống, kéo tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố đang nắm ông tay áo của mình, cậy mạnh lôi kéo nàng rời khỏi phòng của nàng.
"Vương gia phu quân, chàng đi chậm một chút, ta sắp không đuổi kịp bước chân của chàng rồi!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh lôi đi, lảo đảo nghiêng ngả như sắp ngã.
"Mạc Thanh, đến phòng của Bạch Tiểu Thố, nhốt tên nam nhân kia vào Ⱡồ₦g tre của tiểu Thanh (??), Bổn vương thực muốn nhìn xem, lời hắn nói có phải là sự thật không!" Vũ Văn Tinh vừa đi đến cửa phòng của mình, hai mắt đầy hỏa gọi Mạc Thanh lại, bảo hắn xử lý tên tiểu Thanh trong phòng Bạch Tiểu Thố.
Mạc Thanh là một tổng quản vô cùng hiểu chuyện, mệnh lệnhcủa chủ tử nhà hắn, hắn cũng không cần hỏi, chỉ biết đi thi hành.
Sau khi Vũ Văn Tinh lôi kéo Bạch Tiểu Thố vào gian phòng của mình, liền nặng nề buông con thỏ nào đó ra, đặt lên trên giường của mình, thân thể cao lớn nhuộm đầy tức giận chau mày đặt trên người con thỏ nào đó đang bi thống, ngón tay thon dài hung hăng nắm lấy cái cằm nhỏ, thịnh nộ mở miệng, "Bạch Tiểu Thố, ngươi nghe cho kỹ cho Bổn vương, hiện tại ngươi là Vương phi của Bổn vương, nên phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, không được phép thông gian* với nam nhân khác!" (*có gian tính đấy ạ)
"Ta không có!" Vết thương sau lưng Bạch Tiểu Thố do bị Vũ Văn Tinh đẩy ngã đã bị rách ra, đau đến mức khiến nàng nhe răng trợn mắt lớn tiếng phản bác, "Ta không quyến rũ nam nhân! Không có!"
Nàng không phải là gái hồng lâu phong lưu, hơn nữa nàng và tiểu Thanh thật sự không có gì cả, tại sao cái tên Vương gia biến thái này lại có thể ngậm máu phun người như vậy chứ!
Vương Gia Phu Quân, Chớ Làm Loạn!Bạch Tiểu Thố không phục nên giải thích, càng làm cho Vũ Văn Tinh giận dữ, tay cầm cằm nàng hơi dùng sức, sức lực lớn đến nỗi như có thể Ϧóþ nát cằm của nàng.
"Bạch Tiểu Thố, việc Bổn vương không thích nhất là có người ‘dám’ phản bác lời nói của Bổn vương. Ngươi có biết ngươi đã chọc giận Bổn vương rồi không?" Gò má lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh dán chặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Bạch Tiểu Thố, âm thanh lãnh khốc nặn ra chữ ‘dám’ từ trong kẽ răng của hắn "Dám không nghe lời nói của Bổn vương. . . . . ."
"Vương Gia phu quân, chàng nói đạo lý chút đi, đừng có độc tài như vậy có được không!" Dưới cằm truyền tới đau đớn kịch liệt khiến Bạch Tiểu Thố đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vặn vẹo thành một đoàn, nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn không phục, muốn phản bác "Ta đã nói với chàng rất nhiều lần rồi, ta không có trèo tường! Hơn nữa, ta bây giờ không còn là vương phi của chàng rồi, chàng trông nom nhiều như vậy làm gì. . . . . ."
Trong ánh mắt lạnh lẽo như Gi*t người của Vũ Văn Tinh, câu nói sau cùng cơ hồ là nghẹn ở trong cổ họng Bạch Tiểu Thố.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi đã nói ngươi không còn là vương phi của Bổn vương. Như vậy tối nay, Bổn vương sẽ để cho ngươi trở thành nữ nhân của Bổn vương, danh xứng với thực làm vương phi của Bổn vương!" Vũ Văn Tinh vô cùng tức giận nhưng lại cười, thân hình cường tráng ép tới khi Bạch Tiểu Thố ở phía dưới hắn khổ sở giãy giụa đến không thể nhúc nhích. Còn bàn tay lãnh khốc nắm cằm nàng đã di chuyển đến trên иgự¢ Bạch Tiểu Thố, bởi vì hô hấp rối loạn mà không ngừng phập phồng, hung hăng nắm được một bên mềm mại, đồng thời một bàn tay khác dùng sức xé ra y phục cản trở, làm cho thân thể trắng nõn xinh đẹp của phái nữ hiện ra trong ánh mắt tối tăm của hắn.
Hắn không cách nào chịu được việc con thỏ ngu xuẩn này bị Phi Hoa Ngọc quyến rũ, bị hoàng huynh dụ dỗ, càng không muốn để cho những nam nhân không biết từ đâu xuất hiện rồi dính lấy nàng không thả. Vì thế nên bây giờ, chỉ có thể ngay tại chỗ này làm cho nàng đi vào khuôn phép, mới có thể để cho nàng an phận thủ thường ở lại bên cạnh hắn!
"Vương Gia phu quân, chàng. . . . . . chàng giở trò lưu manh!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh cởi hết sạch, vừa tức vừa thẹn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến nỗi nhỏ ra máu, cũng không biết là tức giận hay là thẹn thùng "Chàng không thể. . . . . . đối với ta như vậy, ta. . . . . . ta còn chưa có thích chàng, không muốn làm chuyện đó. . . . . . chuyện thân mật như vậy với chàng đâu!"
Hắn nhất định là quá tức giận rồi, bằng không làm sao sẽ. . . . . . đối với nàng như vậy!
"Bổn vương không cần ngươi thích Bổn vương, chờ sau khi ngươi trở thành nữ nhân của Bổn vương, ngươi tự nhiên sẽ thích Bổn vương!" Vũ Văn Tinh gặm cắn trên da thịt mịn màng của Bạch Tiểu Thố, bên trong giọng nói mơ hồ đã thấy ** khàn khàn.
Mặc dù Vũ Văn Tinh chưa có chạm qua bất kỳ một cô gái nào, nhưng là một hoàng tử, hơn 10 tuổi liền biết chuyện giữa nam nữ. Mà Bạch Tiểu Thố cũng không phải là cô gái mà hắn ghét, nên hắn cũng không muốn cấm dục nữa. Vả lại sau khi chứng kiến chuyện vừa rồi, Vũ Văn Tinh đã quyết định chiếm lấy Bạch Tiểu Thố, chỉ có trở thành người của mình, con thỏ ngu xuẩn này mới không bị người khác nhớ thương!
"Khốn kiếp, ta không muốn làm chuyện đó với chàng!" Thấy Vũ Văn Tinh làm thật, Bạch Tiểu Thố bị dọa đến nước mắt rơi ào ào, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, cực kỳ uất ức.
Tại sao cái tên vương gia biến thái này có thể ép buộc nàng cùng hắn như vậy! Nàng còn chưa có chuẩn bị xong, ép buộc nàng thì có gì tốt!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi nói năng lỗ mãng nhục mạ Bổn vương!" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh nâng lên mắt phượng đang bốc hỏa, tối tăm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào đáng yêu, chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố rất thích ăn đòn, liền từ từ áp sát gương mặt tuấn tú, môi mỏng lạnh lẽo tính trừng phạt đặt lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Bổn vương lần này thật muốn xem, ngươi làm sao còn có thể mắng Bổn vương, Bạch Tiểu Thố!
Cái miệng nhỏ nhắn ngon miệng này khiến Vũ Văn Tinh rất hài lòng, cũng rất đắc ý, đang muốn đòi lấy càng nhiều ngọt ngào của Bạch Tiểu Thố, thì chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng. Bạch Tiểu Thố đang bị hắn đè phía dưới đột nhiên không thấy bóng người, mà ở dưới bụng của hắn, chỉ có một con thỏ mềm mại đang dùng sức chui ra ngoài, cố gắng muốn nhảy xuống giường hẹp, chuồn mất.
Trên thế giới này, chuyện bi thương nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, muốn ăn lại ăn không được.
Lúc này, Vũ Văn Tinh giận đến gương mặt tuấn tú cũng xanh mét. Ở trong lòng hắn, lửa giận xen lẫn với lửa dục không giải được, đốt hắn đến buồn bực.
Đáng ૮ɦếƭ, hắn không nên quên, con thỏ ngu xuẩn này bị người khác hôn lên miệng sẽ biến thành một con thỏ. Hắn không nên phiền hà như thế, mà là quả quyết trước hết để cho nàng trở thành nữ nhân của mình mới đúng!
Vũ Văn Tinh cực kia tức giận bắt được Bạch Tiểu Thố muốn chuồn êm từ dưới thân thể của hắn, xách hai lỗ tai thật dài của nàng lên, hí mắt quát lên "Bạch Tiểu Thố, đừng tưởng rằng ngươi biến thành thỏ, Bổn vương sẽ bỏ qua cho ngươi, Bổn vương đã nói thì sẽ không nuốt lời!"
Dù là con thỏ, tối nay hắn cũng phải xử lý nàng!
"Vương Gia phu quân, chàng. . . . . . chàng đừng làm loạn. . . . . ." Bạch Tiểu Thố ở giữa không trung giùng giằng thân thỏ mập mạp của mình, trong đôi mắt thỏ như hồng bảo thạch tràn đầy hoảng sợ "Ta bây giờ là. . . . . . thỏ, chàng đừng. . . . . ."
Lúc Bạch Tiểu Thố học đại học đã từng bị một sắc nữ ở chung ký túc xá lôi kéo xem một bộ phim cấm giữa người và thú, sau khi xem xong nàng chạy vào toliet ói nửa ngày, từ đó trong lòng đã bị chôn xuống một bóng ma. Hôm nay lại nghe giọng nói chắc chắn như thế của Vũ Văn Tinh, trong nháy mắt bóng ma trong lòng nàng càng phóng đại, làm sao nàng có thể không sợ hãi đây!
Cái tên Vương Gia biến thái này sẽ không thay đổi đến trình độ làm người ta giận sôi gan đi, nếu như hắn thật. . . . . . thật đối với nàng như vậy, nàng chính xác sẽ hỏng mất!
Hu hu, ai tới cứu.....cứu nàng!
"Bổn vương đã muốn làm loạn, Bạch Tiểu Thố ngươi còn có thể ngăn trở Bổn vương sao?" Vũ Văn Tinh tà nịnh giơ Bạch Tiểu Thố lên, đặt nàng lên trên đùi mình. Sau đó ở trong ánh mắt cực kỳ hoảng sợ của Bạch Tiểu Thố, tháo thắt lưng của mình ra.