Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 32

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ta Đi Tìm Y Phục Cho Ngươi
Bạch Tiểu Thố ở trong lòng buồn bực lén nói thầm, nhưng đôi mắt to lại liếc nhìn tiểu Thanh.
"Ta biết Vương gia có nuôi một con rắn, gọi là tiểu Thanh, chắc ngươi sẽ không phải là con rắn kia chứ?"
Nếu như hắn thật sự là con rắn kia, thì đúng là quá dọa người!
"Chủ nhân, người đoán không sai, ta chính là con rắn kia!" Tiểu Thanh vui vẻ nói: "Trước kia người luôn sợ nguyên hình của ta. Hôm nay ta biến thành hình người rồi sao người vẫn còn sợ ta vậy?"
Không, dường như lúc trước chủ nhân thích hắn, chứ không phải ghét hắn.
"Ngươi. . . . . . Thật sự là con rắn kia?" Thật lâu sau đó, Bạch Tiểu Thố mới tiêu hóa nổi lời nói của tiểu Thanh, kinh ngạc đến nỗi suýt đánh rơi cả cằm xuống đất.
Má ơi, nàng xuyên đến thế giới huyễn hoặc rồi à? Tại sao phải có loại chuyện không bình thường như thế này? Một con rắn lại có thể biến thành người, hắn không phải là Bạch nương tử*, làm gì có đạo hạnh tu hành ngàn năm để biến thành hình người chứ. (*Bạch Xà trong phim Thanh xà, Bạch xà ý ạ)
Chuyện này. . . . . . Chuyện này quá lạ lùng đi!
"Không sai, chủ nhân." Tiểu Thanh săn sóc, giúp Bạch Tiểu Thố khép lại cái cằm sắp rớt xuống đất. Thân thể trần như nhộng chuyển tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng ôm Bạch Tiểu Thố vào lòng, trong đôi mắt màu xanh biếc tràn đầy uất ức, nói: "Chủ nhân, người không được vất bỏ tiểu Thanh nữa đâu đấy. Tiểu Thanh rất trung thành, rất tài giỏi, người không thể không cần tiểu Thanh!"
"Ơ. . . . . ." Bạch Tiểu Thố bị tiểu Thanh trách móc như vậy, đầu nhất thời giăng đầy hắc tuyến.
Dường như chuyện này lẫn lộn đầu đuôi hết rồi. Sao tiểu Thanh nói những lời này lại giống như một oán phu bị vứt bỏ vậy.
Nhưng nàng không phải là chủ nhân của hắn. Tên Vương gia biến thái kia mới là chủ nhân chân chính của hắn, muốn khóc tố cái gì thì đi tìm Vương gia biến thái chứ!
"Chủ nhân. . . . . ." tiểu Thanh thấy một lúc lâu rồi mà Bạch Tiểu Thố vẫn không nói một chữ nào, càng thêm ủy khuất nỉ non, nước mắt trong suốt đọng lại trong hốc mắt, cực kỳ giống trân châu dễ vỡ .
Chủ nhân không thể có người nam nhân kia rồi thì không cần hắn nữa nha!
"Tiểu Thanh, ngươi hãy nghe ta nói!" Nước mắt của tiểu Thanh khiến Bạch Tiểu Thố thấy nhức đầu, "Ta không phải chủ nhân của ngươi, chủ nhân của ngươi là Vương gia! Còn nữa, nhanh đi mặc quần áo vào, không nên. . . . . . lắc lư thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ ở trước mặt ta. . . . . ."
A. . . . . . Đầu nàng to ra mất! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Ai tới nói cho nàng biết, có phải nàng đang nằm mơ không?
"Chủ nhân, người chính là chủ nhân của ta!" Tiểu Thanh ủy khuất lầm bầm, nhất quyết không tha, "Ta sẽ không nhận người nam nhân kia làm chủ nhân, vĩnh viễn sẽ không nhận!"
Người nam nhân kia không phải là người tốt đẹp gì, bởi vì tên đó đã ςướק đi chủ nhân của hắn, cũng không để hắn ở lại bên người chủ nhân!
Trong mắt tiểu Thanh chợt lóe lên thù hận khiến Bạch Tiểu Thố cảm thấy kinh hãi. Nàng không hiểu, Vũ Văn Tinh yêu thương tiểu Thanh như thế mà sao lại khiến tiểu Thanh coi hắn như kẻ thù nhỉ? Lúc trước không phải tình cảm của họ rất tốt sao?
"Tiểu Thanh, chúng ta không nói chuyện này nữa, ngươi mau mặc quần áo vào, nếu không để cho chủ nhân Vương gia của ngươi thất được bộ dạng này của ngươi thì hắn sẽ mắng ngươi cho coi!"
Bạch Tiểu Thố cũng không dám tranh cãi với tiểu Thanh, vội bảo hắn đi mặc quần áo, nếu không tên Vương gia biến thái kia bắt gặp một màn này, còn tưởng rằng nàng ở trong phòng tư thông với nam nhân hoang dã!
"Chủ nhân, ta không có quần áo để mặc!" Tiểu Thanh thấy Bạch Tiểu Thố quan tâm hắn như vậy thì sắc mặt lo lắng lập tức trở nên tươi cười rạng rỡ, "Ta mới vừa biến thành hình người chưa được mấy ngày, vẫn luôn ngủ ở phòng của chủ nhân, chưa đi ra ngoài để mua quần áo mặc."
Bạch Tiểu Thố nghe vậy, đầu lại bắt đầu giăng hắc tuyến.
Hắn, con rắn này không khỏi quá ngu ngốc đi! Vương phủ này lớn như vậy, chẳng lẽ tìm một bộ quần áo mặc khó khăn lắm ư?
"Ngươi ở lại trong phòng, đừng đi đâu cả, ta đi ra ngoài tìm cho ngươi một bộ quần áo có thể mặc!" Bạch Tiểu Thố thật sự không chịu nổi thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ của tiểu Thanh, để hắn nói chuyện trước mặt nàng. Hình ảnh như vậy sẽ kích thích người ta phụt máu.
Sau khi ân cần dạy bảo tiểu Thanh một phen, Bạch Tiểu Thố giống như một tên trộm chạy ra khỏi gian phòng của mình. Nàng đi trên hành lang mà trái lo phải nghĩ trong chốc lát, hay là tìm sư phụ mình lấy quần áo. Như vậy có vẻ tương đối thỏa đáng.
Bệnh đa nghi của tên Vương gia biến thái kia rất nặng, nếu lấy quần áo của hắn, hắn nhất định sẽ hỏi nàng dđlqđnguyên nhân, mà nguyên nhân thì nàng làm sao nói ra được.
Nhưng sư phụ thối lại không giống như thế, hắn thương nàng, nhất định sẽ cho nàng mượn quần áo.
"Tiểu Thố nhi, con lén lén lút lút chuồn êm vào phòng vi sư làm gì?" Phi Hoa Ngọc đangdđLqđ lười biếng tựa lên giường, một tay đỡ lấy đầu của mình, một tay khác vân vê quả nho, chuẩn bị nhét vào miệng. Khi hắn nhìn thấy thấy Bạch Tiểu Thố lén lút chạy vào trong phòng, thì liền vội vàng bỏ quả nho vào trong miệng rồi nuốt chửng, sau khi nằm ngay ngắn xong, mới vô lực mở miệng nói, "Chẳng lẽ Tiểu Thố nhi nhớ vì sư, cố tình trốn tầm mắt của Vương gia phu quân nhà con, tới đây thăm thương thế của vi sư ư?"
"Sư phụ thối, con muốn y phục đặt ở kia của người!" Bạch Tiểu Thố nhìn cũng không thèm nhìn Phi Hoa Ngọc nằm trên giường một cái, chạy thẳng tới tủ quần á trong góc, mở ra, lục lọi tìm kiếm quần áo của Phi Hoa Ngọc.
Chiều cao của tiểu Thanh nhìn qua không sai biệt lắm với sư phụ thối, vì vậy quần áo của sư phụ tiểu Thanh có thể mặc được đi?
Bạch Tiểu Thố vừa nói thầm, vừa lục tìm được một bộ áo bào trắng không quá màu mè trong đống quần áo sặc sỡ được xếp thành đống của Phi Hoa Ngọc. Nàng vừa cầm bộ quần áo lên liền rời đi, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không nói với Phi Hoa Ngọc.
"Tiểu Thố nhi. . . . . ." Phi Hoa ngọc trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thố cầm quần áo của mình từ trước mặt hắn chạy đi, miệng mở thật lớn một lúc lâu mà vẫn không nói được gì.
Tiểu Thố nhi muốn quần áo của hắn làm cái gì? Thật là kỳ quái, chẳng lẽ. . . . . . —
Vương Gia Phu Quân Tức Giận Rồi!
Bữa tối, Bạch Tiểu Thố ngồi ăn cơm mà liên tục mất hồn. Điều này làm cho Vũ Văn Tinh không thể không nổi lên lòng nghi ngờ.
"Bạch Tiểu Thố, đồ ăn không ngon sao?" Vũ Văn Tinh híp mắt, có chút không vui đề cao âm lượng hỏi.
Suy nghĩ của con thỏ ngu xuẩn này đều viết hết ở trên mặt rồi, sao có thể giấu giếm hắn được!
"Hả? Không phải, đồ ăn rất ngon!" Bạch Tiểu Thố nghe vậy, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, cực kỳ chân chó mà nhoẻn miệng cười với Vũ Văn Tinh, "Vương gia phu quân, nếu như tiểu Thanh của chàng đột nhiên không thấy đâu nữa, chàng sẽ như thế nào?"
Ai, trong tay nàng có một củ khoai nóng bỏng tay, làm thế nào cũng không vất đi được. Thật đáng ghét mà!
"Không phải ngươi rất ghét tiểu Thanh à? Vì sao lại nhắc tới nó trước mặt bản vương?" Vũ Văn Tinh dđlqđlạnh lùng liếc nhìn Bạch Tiểu Thố đang chân chó cười cười, sự nghi ngờ trong mắt càng nhiều hơn.
"A. . . . . . Không có gì, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, thật sự không có gì cả!" Bạch Tiểu Thố nhìn sắc mặt không tốt của Vũ Văn Tinh, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Xem ra Vương gia biến thái vẫn chưa biết tiểu Thanh đã không còn ở trong Ⱡồ₦g tre đợi rồi. Thật đáng ghét, hiện giờ tiểu Thanh biến thành hình người, lại sống ૮ɦếƭ dính chặt lấy nàng không buông, ôi. . . . . . hay là để cho nàng đi ૮ɦếƭ đi!
Vũ Văn Tinh không nói gì, trong lòng đã sáng tỏ: Bạch Tiểu Thố có chuyện gạt hắn.
Một bữa cơm này, Bạch Tiểu Thố bị từng đợt ánh mắt dò xét của Vũ văn Tinh nhìn đến như thể ngồi trên đống lửa, cho nên nàng lấy cớ thân thể mình không thoải mái, quả quyết chuồn êm.
Trên hành lang Bạch Tiểu Thố ᴆụng phải Mạc Thanh. Nàng cái khó ló cái khôn, bất ngờ chặn hắn lại.
"Mạc Thanh, mới vừa rồi ta chưa ăn no, ngươi bảo người lấy thức ăn đưa đến phòng cho ta, được không?" Bạch Tiểu Thố dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Mạc Thanh, khiến Mạc Thanh không thể cự tuyệt.
Tiểu Thanh còn chưa ăn cơm nữa, nàng cũng không thể để cho hắn đói bụng qua đêm được.
"Vương phi, người yên tâm, ta sẽ lập tức sai người đi làm ngay!" Mạc Thanh mỉm cười cáo lui, trong mắt lại có tính toán của mình.
Cơm này nên do Vương gia tự mình mang qua thì thích hợp hơn nhiều nhỉ?
Vì vậy, Mạc Thanh sai người làm thức ăn sau đó mang giao cho Vũ Văn Tinh. Vị Vương gia nào đó ngoài việc đang rất buồn bực ra còn muốn biết Bạch Tiểu Thố muốn chỗ thức ăn làm cái gì. Mới vừa rồi ở trên bàn cơm, hình như nàng ăn no rồi, giờ lại muốn thêm thức ăn, chuyện này không phải chứng tỏ chỗ đó rất có vấn đề sao?
Vũ Văn Tinh xách theo hộp đựng thức ăn vững vàng đi tới phòng của Bạch Tiểu Thố. Hắn đang muốn đẩy cửa vào thì bất ngờ nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của nam nhân.
"Chủ nhân, ta rất đói bụng, lúc nào thì ăn đồ mới được đưa tới vậy?" Tiểu Thanh nửa ôm Bạch Tiểu Thố sắp không thể nhịn được nữa, ủy khuất thì thầm.
"Sắp đưa tới rồi! Ngươi buông ta ra, tiểu Thanh, nếu không ta không để ý tới ngươi nữa!" Bạch Tiểu Thố rất tức giận. Nàng lạnh lùng, giùng giằng giãy ra khỏi cái ôm của tiểu Thanh. Không hiểu con rắn kiêu ngạo này tại sao dđlqđlại thích ôm nàng như vậy chứ, đã thế lại còn mè nheo vơi nàng. Nàng không thích bị quấy nhiễu đâu!
"Chủ nhân, tiểu Thanh liền thích ôm người lắm, thân thể người rất ấm, ôm thật thoải mái!" Tiểu Thanh như tiểu hài đồng làm nũng, cọ cọ lên người Bạch Tiểu Thố.
Mà Vũ Văn Tinh đứng ngoài cửa đã không thể nhịn được nữa. Hắn dùng sức đạp tung phòng ra. Mắt phượng như ngọc đen nguy hiểm liếc nhìn một đôi nam nữ đang ôm nhau thật chặt trong phòng, rống to, "Bạch Tiểu Thố, ngươi đang làm cái gì vậy hả?"
Con thỏ ngu xuẩn đáng ૮ɦếƭ! Nàng ta dám. . . . . . dám ở trong phòng của mình nuôi một tên nam nhân khác. Rốt cuộc, chuyện này bắt đầu từ khi nào? Đã thế hai người vẫn còn ôm ôm ấp ấp trước mặt hắn, còn ra thể thống gì nữa hả!
Trong lòng Vũ Văn Tinh cực kỳ bi phẫn, chỉ cảm thấy một cỗ tức giận như thế muốn xé cơ thể hắn mà xông ra, muốn phát tiết toàn bộ ra ngoài.
"Vương gia phu quân, chàng đừng tức giận, ta và hắn không làm cái gì cả!" Bạch Tiểu Thố làm sao mà ngờ được Vũ Văn Tinh lại xông tới vào lúc này chứ. Đã vậy còn bị hắn bắt gặp một màn mập mờ như vậy, lập tức gấp đến độ không lo lắng thương thế trên lưng, dùng sức giãy ra khỏi иgự¢ tiểu Thanh, chạy rất nhanh đến trước mặt Vũ Văn Tinh đang nổi cơn thịnh nộ, lôi kéo ống tay áo của hắn hốt hoảng giải thích.
"Hắn không phải người nào khác, hắn chính là tiểu Thanh, con rắn mà chàng nuôi!" Mặc dù Bạch Tiểu Thố cũng cảm thấy lời mình nói rất hoang đường, nhưng lời nàng nói là thật, mà sao gương mặt tuấn tú lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh lại đen như vậy.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi cho rằng Bổn vương là người ngu, sẽ tin ngươi nói xằng nói bậy ư?" Vũ Văn Tinh tức giận hất bàn tay nhỏ bé đang cầm ống tay áo hắn của Bạch Tiểu Thố ra, sát khí trong mắt phượng nồng đậm, "Ngươi có biết ngươi đã làm mất hết mặt mũi của Bổn vương rồi không?"
Bây giờ người làm trong vương phủ đều cho rằng Bạch Tiểu Thố là vương phi của hắn, nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, mặt mũi của Vương gia hắn còn nữa hay không!
"Tiểu Thanh, ngươi tự mình nói với Vương gia nhà ngươi đi, nói ngươi chính là con rắn chàng nuôi!" Thấy Vũ Văn Tinh không nghe mình giải thích, Bạch Tiểu Thố cũng giận, rống to với tiểu Thanh đang đứng ở một bên.
Cái quái gì đây? Nàng cũng không làm gì, tại sao cái tên Vương gia biến thái này giận nàng! Bực ૮ɦếƭ nàng mà!
Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh vẫn đen thùi như cũ, ánh mắt sắc bén liếc nhìn tiểu Thanh, môi mỏng mím chặt, không nói một lời.
Hắn làm sao mà tin tưởng lời nói vô căn cứ của Bạch Tiểu Thố được, làm sao mà tin tưởng nam tử trước mắt không phân cao thấp với hắn lại là con rắn hắn nuôi từ nhỏ tới lớn được chứ!
"Ta là tiểu Thanh. Ngươi còn nhớ rõ chuyện lúc ngươi còn nhỏ không? Máu của ta đã cứu mạng ngươi, cho nên ngươi coi ta như là ân nhân cứu mạng của mình, cố ý để ta bên người, nuôi dưỡng đến ngày hôm nay." Tiểu Thanh không đành lòng nhìn Bạch Tiểu Thố chịu uất ức, vì vậy mặc dù không tình nguyện mở miệng giải thích mình là con rắn kia, nhưng vẫn là không phục lắm nói ra những chuyện mà chỉ có hai người, hắn và Vũ Văn Tinh, biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc