Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 24

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Hu Hu, Đau ૮ɦếƭ Mất!
Màn đêm dần dần buông xuống, trong thư phòng đèn cũng lúc sáng lúc tối mà lóe lên.
"Vương Gia, không còn sớm nữa, ngài mau đi nghỉ sớm đi!" Mạc Thanh không đành lòng nhìn Vũ Văn Tinh vẫn đang ngẩn người cầm tấu chương mà nhíu mày một cái, tốt bụng mở miệng nói.
Vương gia à Vương gia, nếu ngài quan tâm Vương phi như vậy thì sao không nhìn tới thăm người chứ.
"Mạc Thanh, ngươi lui xuống trước đi, Bổn vương còn có một ít tấu chương cần phải xem nữa!" Vũ Văn Tinh dời ánh mắt đờ đẫn khỏi tấu chương, lạnh lùng nói với Mạc Thanh.
Con thỏ ngu xuẩn kia quậy khiến tâm hắn lo lắng, thật đáng ૮ɦếƭ!
"Vương Gia, vương phi bị ngài cấm túc, hình như cả bữa tối cũng chưa ăn, hay là ta hạ lệnh cho người đưa chút thức ăn qua?!" Khi Mạc Thanh sắp rời đi còn cố ý nói nhỏ câu này để Vũ văn Tinh có thể nghe thấy.
Nàng có ăn cái gì hay không thì quan hệ gì với hắn chứ! Đã đốt phòng bếp của vương phủ hắn, còn mơ mộng được ăn cái gì sao?
Vũ Văn Tinh chau mày đang định quát Mạc Thanh mấy câu, nhưng khi mở miệng, mới phát hiện Mạc Thanh đã không còn đứng phía sau hắn nữa rồi.
Sắc mặt Vũ Văn Tinh không tốt, nhìn tấu chương trong tay hồi lâu mới phát hiện ra một chữ hắn đọc cũng không vào.
Vũ Văn Tinh phiền não ném xuống tấu chương trong tay, không một tiếng động rời khỏi thư phòng, đi tới chỗ của Bạch Tiểu Thố.
Trên đường đi hắn nhớ lại câu Mạc Thanh nói, nên cố tình làm mặt lạnh sai người nấu chút thức ăn nóng rồi tự mình xách theo hộp đựng thức ăn qua.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra tthì thấy phòng Bạch Tiểu Thố tối om do không được thắp nến.
"Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh đặt hộp thức ăn lên bàn, không vui hướng về phía khoảng không trong phòng cất tiếng gọi.
Hôm nay Bạch Tiểu Thố quá khác thường, thường ngày vào thời điểm này, nàng vẫn còn rất vui vẻ hoạt bát mà.
Vũ Văn Tinh lại gọi mấy tiếng vẫn thấy không có người đáp lời nên bất đắc dĩ dùng hộp quẹt đốt nến trong phòng lên, đột nhiên nhìn thấy Bạch Tiểu Thố nằm ở trên giường. . . . ngủ say.
"Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh phẫn hận rống lên, sải bước tới muốn xốc nàng lên giáo huấn một trận nữa. Nhưng ngay sau đó hắn lại không nhẫn tâm khi nhìn thấy một chút tàn lệ còn đọng lại nơi khóe mắt nàng. Đầy một bụng tức giận phải cứng rắn áp chế xuống, cố gắng để không bộc phát ra.
Con thỏ ngu xuẩn này khóc lóc cái gì chứ? Đây vốn là lỗi của ngươi còn gì!
Nếu nàng không sắc thuốc cho Phi Hoa Ngọc thì sẽ không gây ra tai họa như thế!
Do khóc nhiều mà khuôn mặt đen như mực của Bạch Tiểu Thố chỗ trắng chỗ đen, càng nhìn khuôn mặt nhỏ xinh càng thấy thê thảm, thật không nỡ nhìn.
Vũ Văn Tinh kìm nén tức giận một hồi lâu, cuối cùng cũng làm cho nó dịu xuống, ngồi ở mép giường, hết sức cứng nhắc dùng ống tay áo của mình lau mặt giúp Bạch Tiểu Thố.
Thỏ ngu xuẩn, nếu biết sai rồi thì lần sau đừng tái phạm nữa!
Bất tri bất giác, hai hàng lông mày của Vũ Văn Tinh từ từ nhu hòa xuống, ngay cả mắt phượng từ trước đến giờ vẫn luôn lãnh khốc vô tình cũng tràn đầy nhu tình mà bản thân hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Mặc dù dùng y phục chất liệu mềm mại chạm nhẹ lên khuôn mặt phấn nộn xinh xắn của Bạch Tiểu Thố nhưng nàng vẫn cảm thấy đau.
"Vương gia phu quân, đừng mắng ta nữa, ta biết mình sai rồi" Trên mặt truyền tới cảm giác nhoi nhói khiến Bạch Tiểu Thố bất ngờ tỉnh dậy, mắt to nháy nháy mấy cái, mới nhìn rõ người ngồi bên cạnh nàng là Vũ Văn Tinh.
Lúc này, Bạch Tiểu Thố nhìn Vũ Văn Tinh đầy hối lỗi, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
Nàng rất đói, cũng rất đau, hu hu hu. . . . . .
"Biết sai rồi, lần sau còn dám tái phạm không?" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố tỉnh lại thì lập tức thu hồi ống tay áo, gương mặt tuấn tú đầy nhu tình lại biến thành diêm la mặt lạnh.
Đáng ૮ɦếƭ, sao hắn lại có thể mền lòng với con thỏ ngu xuẩn này chứ? Không thể được!
"Lần sau không dám nữa, hơn nữa ta bảo đảm sẽ không có lần sau, Vương gia phu quân. . . . . ." Bạch Tiểu Thố thấy lời nói của Vũ Văn Tinh có dấu hiệu ‘buông lỏng’ liền vội vàng chân chó thề thốt, khuôn mặt đen như quạ vô cùng nghiêm túc.
Nàng bảo đảm tuyệt đối không có lần sau nữa. Sắc thuốc là một việc cần có kỹ thuật mà nàng thì không đủ khả năng để làm cho nên lần sau ૮ɦếƭ cũng sẽ không ᴆụng tới!
"Bạch Tiểu Thố, mặt của ngươi thật bẩn, đi tắm đi!" Vũ Văn Tinh bị ánh mắt nóng bỏng của Bạch Tiểu Thố nhìn khiến cả người không được tự nhiên, mí mắt khẽ rủ thấp xuống, gầm nhẹ một tiếng.
Thỏ ngu xuẩn, nhìn cái gì? Có lần nào ngươi thề thốt mà thực hiện được đâu!
"A. . . . . ." Bạch Tiểu Thố vội dùng bàn tay trắng noãn lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn, khi bỏ tay liền thấy tay bị đen, quả nhiên là rất bẩn, khó trách bị cái tên Vương gia biến thái này chê!
Bạch Tiểu Thố nhe răng ngượng ngùng cười với Vũ Văn Tinh. Nàng vội vàng nhảy xuống giường, tâm tình vui vẻ đi tìm chậu nước rửa mặt.
Cái tên Vương gia biến thái này mặt lạnh một chút, ác mồm ác miệng một chút, nhưng cũng là người không tệ. Nàng nhiều lần gây họa như vậy nhưng hắn đều chưa từng thực sự xử phạt nàng.
Làm thế nào bây giờ, dường như nàng rất thích hắn đối tốt với mình, hơn nữa khi thấy hắn dùng khuôn mặt lạnh mắng nàng, nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Chẳng lẽ do ở lâu với hắn mà bản thân nàng cũng bắt đầu trở nên biến thái rồi sao?
Nét mặt tựa như lo lắng lại tựa như vui vẻ của Bạch Tiểu Thố rơi vào trong mắt Vũ Văn Tinh liền khiến hắn nghi ngờ.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi cười khúc khích cái gì?" Vũ Văn Tinh dùng sức bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố, không khách khí chất vấn.
Con thỏ ngu xuẩn này lại đang nghĩ ra cái chủ ý tồi tệ gì vậy?
"Ai u, đau quá, Vương gia phu quân chàng mau buông tay ra!" Vũ Văn Tinh bắt lấy tay Bạch Tiểu Thố chẳng may lại làm vỡ bọng nước bỏng trên cánh tay nhỏ bé của nàng khiến nàng đau đến nhăn nhó mặt mày, kêu một tiếng.
Đau ૮ɦếƭ nàng rồi! Rốt cuộc cái tên Vương gia biến thái này có hiểu được chút nào cái gọi là ‘thương hoa tiếc ngọc’ không? Hu hu, nàng thật là thê thảm mà!
Vương Gia Không Bình Thường
Bạch Tiểu Thố vừa kêu liền lập tức thu hút sự chú ý của Vũ Văn Tinh.
"Tay của ngươi thế nào rồi?" Vũ Văn Tinh hơi híp mắt, môi mỏng mím chặt, vẫn dùng sức bắt được tay của Bạch Tiểu Thố không buông ra.
Con thỏ ngu xuẩn này có phải bị thương ở đâu rồi hay không?
"Vương Gia phu quân, chàng buông tay, tay của ta bị chàng nắm đau quá!" Bạch Tiểu Thố kêu càng thêm thảm thiết thê lương, mắt phiếm hồng cầu khẩn Vũ Văn Tinh "Tay của ta phỏng rồi, bị chàng cầm như vậy, thật sự rất đau!"
Nàng đã nói buông tay rồi mà, tại sao hắn lại không chịu buông tay chứ, đáng ghét!
"Để cho Bổn vương xem một chút!" Nghe vậy, giữa hai lông mày Vũ Văn Tinh xuất hiện vẻ lo lắng, vội vàng buông tay ra. Ngón tay thon dài lạnh lẽo nắm thật chặt cổ tay mảnh khảnh của Bạch Tiểu Thố, lật qua lât lại xem xét tình trạng vết thương của nàng.
Chỉ thấy trên bàn tay nhỏ bé trắng noãn đầy vết nước phồng màu đỏ, có một ít bị hắn cào nát rồi, chảy ra nước màu vàng .
"Vương Gia phu quân, đừng trừng ta. . . . . . Ta chỉ là . . . . . không cẩn thận mới biến thành như vậy!" Bạch Tiểu Thố nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt tối tăm của Vũ Văn Tinh, bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nuốt nước miếng cúi đầu nhỏ giọng nói ra.
Lúc ấy tình huống quá gấp gấp, nàng ngay cả mình làm sao bị phỏng cũng không biết? Nhưng người bị phỏng là nàng mà, tại sao hắn lại tức giận chứ? Chẳng lẽ hắn còn đang tức giận chuyện nàng đốt cháy phòng bếp của hắn sao?
Vũ Văn Tinh trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thố đang cúi đầu nhận lỗi, mắt phượng bốc lửa hận không trừng ra được một lỗ trên người nàng mới cam tâm.
Vì sao con thỏ ngu xuẩn này có thể ngu xuẩn như vậy, phỏng nghiêm trọng như thế, vì sao không nói với hắn một tiếng?
"Bạch Tiểu Thố, tại sao bị thương mà không nói?" Hung hăng hất cổ tay Bạch Tiểu Thố ra, Vũ Văn Tinh lạnh lùng cắn răng nói "Nếu Bổn vương không đến, ngươi liền vĩnh viễn không xử lý vết thương của ngươi hả?"
Đáng ૮ɦếƭ, vì sao hắn phải tức giận? Thậm chí muốn trực tiếp Ϧóþ ૮ɦếƭ con thỏ vừa ngu xuẩn vừa dại dột này luôn?
"Không đâu, chờ chàng rời khỏi, ta đi ra ngoài tìm thuốc cho mình liền, vết thương nhỏ này sẽ lành rất nhanh, Vương Gia phu quân. . . . . ." Bạch Tiểu Thố lặng lẽ giương mắt liếc Vũ Văn Tinh một cái, nhìn thấy sắc mặt dọa người của hắn lại sợ hãi cúi đầu, giọng nói so với trước kia càng nhỏ hơn giống như tiếng muỗi kêu.
Má ơi, người bị thương là nàng mà. Nhưng tại sao Vương Gia phu quân nhìn qua so với nàng bị thương còn dọa người hơn hả?
Bạch Tiểu Thố lui về phía sau từng bước một, thậm chí có kích động muốn nhấc chân bỏ chạy .
Nghĩ sao làm vậy, Bạch Tiểu Thố đã chuẩn bị xong nhanh chân chạy trốn. Ngay lúc đó Vũ Văn Tinh cũng bước ra bước đầu tiên, cổ tay mảnh khảnh của nàng bị hắn nắm thật chặt lần nữa.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi muốn chạy trốn sao?" Từ trong lỗ mũi Vũ Văn Tinh phát ra một tiếng hừ lạnh, tiếp đó không nói hai lời nhanh chóng lôi kéo Bạch Tiểu Thố ra khỏi phòng. Đêm hôm khuya khoắc gọi Mạc Thanh mời đại phu tới giúp nàng xử lý vết thương, còn nàng thì đã nằm ngủ ngon ở trên giường rồi.
Kết quả chính là hai bàn tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố bị băng gạc bao bọc y chang bánh chưng, thứ gì cũng không thể cầm.
Sau đó, Vũ Văn Tinh dẫn Bạch Tiểu Thố vẫn cúi gằm đầu trở về phòng, vén vạt áo trường sam lên, ngồi ở trên ghế không nói tiếng nào, sắc mặt vẫn là dọa người như vậy.
Bạch Tiểu Thố ngoan ngoãn đứng trước mặt của hắn, giống như một cô gái nhỏ làm sai việc gì đó đang chờ đợi lửa giận của Vũ Văn Tinh.
Nói thật, Bạch Tiểu Thố cảm thấy vô cùng khó tin đối với chuyện Vũ Văn Tinh thay nàng tìm đại phu chữa trị vết thương. Dựa theo hiểu biết của Bạch Tiểu Thố đối với Vũ Văn Tinh, đúng lý ra hắn nên không nói hai lời rồi phất tay áo bỏ đi, căn bản sẽ mặc kệ sống ૮ɦếƭ của nàng.
"Bạch Tiểu Thố. . . . . ." Qua thật lâu, Vũ Văn Tinh phiền não mở miệng, chỉ kêu tên nàng, rồi kế tiếp liền không nói thêm lời nào.
Đáng ૮ɦếƭ, hắn muốn nói cái gì đó? Trực tiếp mở miệng hỏi nàng có đói bụng hay không?
Không, hắn mới không hỏi, làm như vậy chẳng phải đã ném luôn mặt mũi của Vương gia hắn rồi sao!
"Vương Gia phu quân, sao chàng không đi. . . . . . nghỉ ngơi đi?" Bạch Tiểu Thố muốn nói lại thôi, sợ mình nói sai rồi lại bị Vũ Văn Tinh mắng.
Sao nàng lại khổ như vậy? Muốn làm cái gì đều phải nhìn sắc mặt của tên Vương Gia biến thái này.
"Ngươi đây là đang muốn đuổi Bổn vương đi sao?" Nghe vậy, mặt Vũ Văn Tinh lập tức tối đen, không vui gầm nhẹ "Bạch Tiểu Thố, nơi này là vương phủ của Bổn vương. Bổn vương thích ở nơi nào thì ở nơi đó, ngươi đừng hòng quản!"
Đối với việc Vũ Văn Tinh rống giận, Bạch Tiểu Thố chỉ là không đồng ý bĩu môi, ở trong lòng không vui phản bác.
Nơi này mặc dù là vương phủ của ngươi, nhưng đây là gian phòng của ta mà, Vương Gia biến thái!
Bạch Tiểu Thố thỉnh thoảng nhìn lén Vũ Văn Tinh, lại nhìn thấy trên bàn có để một hộp đựng thức ăn, không khỏi nuốt nước miếng.
Ưmh, ở trong đó bay ra mùi thơm quá, nhất định là có không ít món ăn ngon!
Nàng cũng đói bụng cả một ngày rồi, thật muốn ăn ngay món gì đó!
Thế nhưng cái tên Vương Gia biến thái vẫn ngồi ở nơi này, nàng có thể can đảm đi lấy đồ ăn sao?
Đáp án đương nhiên là không thể!
Lúc Bạch Tiểu Thố đang nhìn lén Vũ Văn Tinh, thì bên này Vũ Văn Tinh cũng đang vụng trộm nghiêng mắt nhìn nhất cử nhất động của Bạch Tiểu Thố. Tự nhiên thấy được bộ dạng thèm ăn mà không dám ăn của nàng.
Tức giận trong lòng dần dần bị bộ dạng buồn cười này của Bạch Tiểu Thố làm cho tiêu tán. Sắc mặt đen như mực của Vũ Văn Tinh cũng nhu hòa hơn, khóe miệng ở trong lúc lơ đãng hơi kéo lên.
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương biết ngươi đói bụng, cố ý sai người làm một ít thức ăn nóng, ngươi muốn ăn không?" Giọng nói Vũ Văn Tinh nhu hòa trước nay chưa từng có, giống như đã biến thành một con người khác. Làm Bạch Tiểu Thố không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, miệng nhỏ nhắn mở lớn, mắt to trợn tròn
Hôm nay hắn quá không bình thường rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc