Vương Gia Ra Chiêu ‘Độc’.Sau khi Mạc Thanh đi trước xem xét tình huống mới bình tĩnh chỉ huy người cứu hỏa.
"Vương Gia, nơi này lửa cháy lớn, ngài nên trở về Tiền viện thì hơn!" Mạc Thanh không đành lòng thấy Vũ Văn Tinh bị hun khói nên có lòng tốt khuyên nhủ.
Tình hình thực tế như thế nào hắn cũng không rõ ràng nhưng có lẽ là do nha hoàn hoặc vài gã sai vặt trong phòng bếp làm đổ thứ gì đó dễ cháy nên mới gây ra hỏa hoạn.
"Bổn vương không sao, mau sai người cứu hỏa!" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh xanh mét. Hắn híp mắt nhìn cảnh lửa cháy hừng hực trước mắt mà trong lòng cũng có một trận lửa mạnh đang mãnh liệt thiêu đốt.
Nếu để cho hắn biết người nào không cẩn thận như vậy, hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ đó!
"Vương phi, người không sao chớ?" Đúng lúc này thì tiểu nha hoàn lúc trước nói chuyện với Bạch Tiểu Thố mặt xanh mày xám từ trong hỏa hoạn kéo thân thể nhếch nhác của nàng lao ra.
"Không có việc gì, ta không sao!" Bạch Tiểu Thố lau qua khuôn mặt nhỏ nhắn bị khói hun đen nhẻm, nhìn phòng bếp đã bị thiêu rụi trước mặt, không còn hơi sức kêu rên một tiếng.
"Lần này xong đời rồi! Vương Gia phu quân nhất định sẽ ngũ mã phanh thây ta cho mà xem!"
Nàng đốt phòng bếp của tên Vương Gia biến thái kia thành ra như vậy nhất định hắn sẽ rất tức giận!
Xong rồi, xong rồi, lần này nàng xong thật rồi!
Những lời ăn năn hối hận của Bạch Tiểu Thố vừa khéo lại rơi vào tai Vũ Văn Tinh, khiến cho hắn bất ngờ nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi rống to: " Bạch Tiểu Thố!"
Con thỏ ngu xuẩn, vì sao suốt ngày gây họa, đã vậy còn gây ra họa lớn như thế!
"Ta đến đây!" Bạch Tiểu Thố nghe thấy tên mình bị người nghiến răng nghiến lợi kêu lên thì biết rõ là mình trốn không thoát rồi.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Nàng từ từ xoay người sang, khuôn mặt nhỏ bé bị hun khói đen như mực tràn đầy luống cuống và sợ hãi.
"Vương gia phu quân. . . . . . thật sự không phải ta cố ý, ta muốn ta sắc thuốc cho sư phụ nhưng lại không cẩn thận đổ rượu vào trong bình thuốc, sau đó. . . . . . Không đúng, đổ rượu vào trong lửa than, sau đó. . . . . . Bạch Tiểu Thố quơ tay múa chân giải thích, câu trước không khớp câu sau khiến Vũ Văn Tinh tốn rất nhiều thời gian mới làm rõ được trận hỏa hoạn này xảy ra như thế nào.
Khi Vũ Văn Tinh biết được đầu đuôi câu chuyện lại càng thêm tức giận không kềm được.
Lại là cái tên Phi Hoa ngọc đó!
Còn có Bạch Tiểu Thố đáng ૮ɦếƭ này nữa!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi đi cùng bản vương!" Vũ Văn Tinh kéo dài gương mặt tuấn tú đen như mực, chắp tay sau lưng quát lên.
"Ôi ——" Bạch Tiểu Thố tự biết đuối lý nên thật biết điều theo sát phía sau cái ௱ôЛƓ của Vũ Văn Tinh, đôi mắt to lóe lên sự lo lắng.
Cũng không biết tên Vương gia biến thái này sẽ xử phạt nàng như thế nào nữa? Chẳng lẽ lại ném nàng cho tiểu Thanh để làm điểm tâm ăn chăng?
Nhưng nàng nghe Mạc Thanh nói tiểu Thanh gần đây không ăn không uống, hình như là đang ngủ đông, nàng nghĩ, chắc lúc này tiểu Thanh sẽ không có khẩu vị ăn nàng đâu?
Bạch Tiểu Thố vừa đi vừa nghĩ lung tung, không hề hay biết thân thể mình đã nghiêng tới trước ᴆụng phải tấm lưng rộng rãi của Vũ Văn Tinh.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi muốn đốt sạch vương phủ của Bổn vương ngươi mới vừa lòng phải không?" Đi tới viện, Vũ Văn Tinh nhanh chóng xoay người lại, bao nhiêu tức giận nín nhịn đã lâu lập tức bộc phát ra, vừa vội lại vừa hung, dọa Bạch Tiểu Thố sợ hãi vô cùng.
"Ta không có. . . . . ." Bạch Tiểu Thố vội vàng xua tay, cái miệng mềm mại nhỏ xinh mím chặt lại sau đó vô cùng đáng thương nói, "Vương Gia phu quân, thật sự không phải ta cố ý, chàng tha thứ cho ta lần này được không? Ta bảo đảm chắc chắn không có lần sau!"
Cứ cho là lần sau nàng có ý tưởng này nàng cũng sẽ không tự ý làm liều.
Vương phủ là địa bàn của Vương gia biến thái, ở chỗ này, đều do hắn định đoạt!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi còn dám có lần sau à!" Vũ Văn Tinh đang nổi nóng, nhìn cũng không thèm nhìn bộ dáng uất ức của Bạch Tiểu Thố, chỉ liên tục tức giận mắng, "Trở về phòng của ngươi đi, không có sự cho phép của Bổn vương ngươi không được bước ra khỏi gian phòng đó một bước, có nghe không!"
Không cấm túc con thỏ ngu xuẩn này thì sớm muộn gìn nàng ta cũng sẽ lại tiếp tục gây họa, tức ૮ɦếƭ hắn!
"Được rồi, ta trở về phòng!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh mắng đến phát khóc nhưng chỉ cúi đầu thấp xuống không dám để cho Vũ Văn Tinh thấy nàng đang lệ nóng quanh tròng, còn cố gắng không để cho tiếng ngẹn ngào phát ra từ trong miệng mình.
"Vương Gia phu quân, chàng cho người sắc một chén thuốc mang qua cho sư phụ ta được không? Vết thương của hắn rất sâu không thể không uống thuốc."
Bạch Tiểu Thố nói xong liền xoay người âm thầm lau nước mắt, đi từng bước nhỏ trở về phòng của mình.
Hình như tay của nàng bị phỏng rồi, thật là đau!
Nhưng không ai quan tâm đến nàng cả. Số nàng thật là khổ!
Cái tên Vương gia biến thái kia thật hung dữ, cha mẹ ruột của nàng cũng không mắng nàng dữ dội như vậy.
Ánh mắt tối tăm của Vũ Văn Tinh nhìn theo bóng lưng Bạch Tiểu Thố, sau khi thấy nàng đã trở về gian phòng của mình thì quả đấm nắm chặt giấu trong tay áo mới chậm rãi buông lỏng ra.
Hắn tuyệt đối không thể thương nàng, đây là nàng tự chuốc lấy!
Nhưng cho dù Vũ Văn Tinh tự thuyết phục mình không đau lòng vì Bạch Tiểu Thố nhưng trái tim hắn vẫn có chút đau, giống như bị thứ gì níu lấy lôi kéo rồi xé ra, thật đau.
Phi Hoa ngọc, Bổn vương sẽ sai người sắc thuốc cho ngươi Uống....uố...ng!
Không thể không thừa nhận, Bạch Tiểu Thố quan tâm Phi Hoa Ngọc như vậy khiến Vũ Văn Tinh vô cùng ghen ghét.
Bỗng nhiên trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười lạnh làm người ta sợ hãi. Nụ cười này mũi tên được tẩm độc chỉ trực phóng ra.
Khi Mạc Thanh trở lại bẩm báo hỏa hoạn đã được dập tắt nhưng do phòng bếp bị thiêu hủy nên rất nhiều thực tài* trân quý cũng bị đốt sạch, vậy mà Vũ Văn Tinh thậm chí ngay cả mày cũng không nhăn chút nào. (*Nguyên liệu nấu ăn)
"Đi, sai người sắc thuốc cho Phi Hoa Ngọc!" Vũ Văn Tinh khoát tóa, mắt phượng lạnh lùng lộ ra sát khí тһô Ьạᴏ, "Chờ sau khi thuốc sắc xong, bỏ muối vào trong thuốc, còn phải cho thật nhiều hạt tiêu vào, biết chưa?"
"Dạ, Vương gia, ta lập tức sai người đi làm!" Khóe miệng Mạc Thanh nhẹ nhàng co quắp, cung kính nói.
Ai, sau khi thuốc này sắc xong sợ rằng còn độc hơn thuốc độc ba phần, còn ai dám uống đây!!!
Vương Gia, Ngài Ghen Sao?Sau khi thuốc sắc xong, Vũ Văn Tinh tự mình mang theo Mạc Thanh đi đưa thuốc.
Mạc Thanh bưng thuốc đi phía sau Vũ Văn Tinh mà chóp mũi tràn đầy một loại hỗn hợp nhiều mùi vị thuốc khác nhau. Hắn không khỏi có chút âm thầm lo lắng, liệu Phi Hoa Ngọc có thể uống được không đây?
"Vì sao lại là ngài đưa thuốc tới vậy? Tiểu Thố nhi đâu?" Phi Hoa Ngọc thấy Vũ Văn Tinh nghênh ngang dẫn người . vào phòng của mình thì lập tức chuyển động thân thể ngồi dậy, mặt không vui liếc nhìnVũ Văn Tinh.
Chẳng lẽ cái tên Cửu vương gia đáng ghét không muốn để cho Tiểu Thố nhi tới đây chăm sóc hắn sao?
"Bạch Tiểu Thố mới vừa đốt rụi phòng bếp cho nên Bổn vương đã cấm túc nàng coi như xử phạt rồi!" Vũ Văn Tinh nhấc vạt áo lên, ưu nhã ngồi xuống, gương mặt tuấn tú từ đầu đến cuối vẫn thủy chung lạnh lùng.
Phi Hoa Ngọc không ưa gì Vũ Văn Tinh mà Vũ Văn Tinh làm sao không chán ghét Phi Hoa Ngọc kia được?
Bọn họ ấy à, cái này gọi là cùng nhìn mặt nhau cùng chán ghét, nhìn nhiều thì muốn động tay động chân!
"Ai nha, chắc không phải Vương phủ của ngài bị Tiểu Thố nhi thiêu hủy hết chứ? Nếu thật sự như .vậy thì Tiểu Thố nhi gây ra đại họa rồi!" Phi Hoa Ngọc nghe vậy hả hê bưng miệng cười, trong con ngươi dài hẹp toát lên ánh sáng lạnh đầy yêu dã, "Cửu vương gia, tại hạ thay Tiểu Thố nhi nhận lỗi với ngài. Tuổi nàng còn nhỏ nên vẫn ham chơi, ngài đừng so đo!"
Vì sao Tiểu Thố nhi lại chỉ đốt rụi phòng bếp thôi, theo hắn thấy, phải đốt rụi cả Vương phủ hắn mới vui!
"Bổn vương sẽ không so đo với nàng!" Vũ Văn Tinh nghiến răng nghiến lợi nạt nộ Phi Hoa Ngọc, "Ngươi bán nàng cho Bổn vương như vậy nàng đã là người của Bổn vương. Nếu như ngươi còn cố ý dây dưa đến cùng không dứt thì đừng trách Bổn vương không khách khí với ngươi!"
Cái tên Phi Hoa Ngọc này thật quá đáng ghét, Bạch Tiểu Thố chỉ là đồ đệ của hắn thôi mà tại sao dưới cái nhìn của mình, hắn đối với đồ đệ của hắn có rắp tâm không tốt là sao?!
"Cửu vương gia, ngài tức giận cái gì vậy? Tại hạ không nói là sẽ đổi ý, cũng không nói muốn dẫn Tiểu Thố nhi đi khỏi vương phủ. . . . . . Chẳng lẽ Cửu vương gia đây là đang ghen sao? Đố kỵ việc đồ nhi đối tốt với tại hạ ư?" Phi Hoa Ngọc cười vui vẻ đến càn rỡ liếc nhìn sắc mặt âm tình bất định của Vũ Văn Tinh. Nhìn hắn nào có bộ dáng yếu ớt như trước đó. Hắn lại nói, "Tiểu Thố nhi đáng yêu như vậy, Cửu vương gia thích nàng cũng không kỳ quái. . . . . ."
"Câm miệng!" Dường như Vũ Văn Tinh bị Phi Hoa Ngọc nói trúng tim đen nên nóng nảy rống lên một tiếng thật to đến nỗi suýt nữa mất đi sự tỉnh táo kiêu ngạo từ trước đến giờ của mình.
Vũ Văn Tinh thở hổn hển mấy tiếng, bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt thành quyền, mắt phượng như ngọc đen tựa như một khối băng lạnh lẽo vô tình. Hắn nói, "Đừng giở trò với Bổn vương! Bổn vương nói cho ngươi biết, Bổn vương có thể khoan nhượng ngươi đến bây giờ là vì muốn ngươi chữa trị chứng bệnh quái lạ của Bổn vương. Nếu như ngươi cứ trì hoãn lần nữa chọc giận Bổn vương thì Bổn vương sẽ khiến cho ngươi ‘đầu rơi xuống đất’!"
Hai người, bốn con nhìn nhau chằm chằm làm cho Mạc Thanh phải âm thầm lau mồ hôi lạnh. Hắn ngập ngừng lên tiếng.
"Sư phụ, đây là thuốc mà Vương phi tự mình sắc cho ngài, nhân lúc còn nóng ngày hãy mau uống đi!
Chỉ mong Vương Gia sẽ không trách hắn vì đã nói như vậy.
"Thì ra Tiểu Thố nhi đốt cháy phòng bếp là để sắc thuốc cho ta. Tiểu Thố nhi nhi thật đúng là rất quan tâm ta!" Phi Hoa Ngọc nghe Mạc Thanh nói lại càng thêm hả hê híp híp mắt, nhận lấy chén thuốc Mạc Thanh đưa cho, không phòng bị gì uống liền một hơi.
Đây là thuốc mà tự tay Tiểu Thố nhi sắc cho hắn, hắn không uống thì chẳng phải là phụ ý tốt của Tiểu Thố nhi sao?
Vũ Văn Tinh nhìn Phi Hoa Ngọc uống thuốc, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhanh chóng đứng dậy, vọt đến một bên.
"Phốc. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Phi Hoa Ngọc mới vừa uống có một hớp nước thuốc mà đã phun toàn bộ ra ngoài, phun xong còn không ngừng ho khan. Gương mặt tuấn tú ho đến tái nhợt, vừa đỏ lại vừa tím.
Tiểu Thố nhi tuyệt đối sẽ không tính kế hại hắn. Hắn sớm nên nhận ra Vũ Văn Tinh mà tự mình đưa thuốc tới thì chứng tỏ thuốc này có vấn đề, là hắn quá mức sơ suất, nhẹ dạ cả tin tin lời Mạc Thanh nói!
Hắn không nên quên câu ‘chủ nào tớ nấy’ mới đúng. Quả nhiên tên Mạc Thanh này cũng không phải hạng người tốt lành gì!
"Cửu vương gia. . . . . . Ngài làm như vậy là. . . . . . có ý gì?" Phi Hoa Ngọc phải vất vả lắm mới ngừng ho được, không để ý cảm giác cổ họng nóng hừng hực, khàn khàn hỏi.
Biết rõ hắn là bệnh nhân, còn cho nhiều hạt tiêu như vậy, có thể thấy được lòng của Vũ Văn Tinh có bao nhiêu đen tối!
"Chẳng qua là Bổn vương muốn giáo huấn ngươi một chút thôi!" Vũ Văn Tinh cười lạnh, chắp tay đứng trước mặt Phi Hoa Ngọc, khuôn mặt lạnh nhạt đầy sát khí, "Con thỏ ngu xuẩn Bạch Tiểu Thố kia không biết được thủ đoạn của ngươi mới bị ngươi lừa. Mà Bổn vương nhìn lại không vừa mắt nên muốn ra tay giáo huấn ngươi giúp nàng, đồng thời cũng để cho ngươi hiểu một điều: không phải chuyện gì cũng phải làm theo ý của ngươi!"
Con thỏ ngu xuẩn Bạch Tiểu Thố kia thật quá ngu ngốc! Hắn phải để ý đến nàng một chút để tránh cho đến lúc bị Phi Hoa Ngọc bán mà còn ngoan ngoãn giúp hắn đếm tiền!
Vũ Văn Tinh không hề hay biết mình đã đem Bạch Tiểu Thố gia nhập hàng ngũ những người hắn muốn bảo vệ. Có lẽ chính bản thân hắn không nhận ra nhưng con hồ ly Phi Hoa Ngọc kia lại phát hiện được.
"Tại hạ sẽ ghi nhớ lần dạy dỗ này của Vương Gia ngài, chỉ là thân thể tại hạ không thoải mái nên không thể tiễn Vương Gia ra về!" Phi Hoa Ngọc đột nhiên suy yếu che иgự¢, quay lại giường rồi nằm xuống. Hắn đưa lưng về phía Vũ Văn Tinh che giấu ánh mắt sáng lạnh, nhưng giọng nói và hơi thở lại mong manh như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể ngừng hô hấp vậy.
Tất nhiên hắn không phục khi bị người chỉnh, nhưng muốn đánh rắn phải đánh bảy tấc*, làm cho đối phương đau đến không muốn sống mới thú vị![*Bảy tấc ở đây là vị trí của tim rắn, ‘đánh rắn đánh bảy tấc’ ý chỉ đánh trúng chỗ hiểm, ૮ɦếƭ ngay tại chỗ]
Vũ Văn Tinh cũng không muốn nói nhảm nhiều với Phi Hoa Ngọc, lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi dẫn Mạc Thanh rời đi.