Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 21

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Sư Phụ Thối, Người Thật Sự Quá Thối Nát!
Đợi Bạch Tiểu Thố thấy rõ ràng chuyện đang xảy ra trước mắt, không khỏi kinh ngạc dùng tay nhỏ bé bưng kín cái miệng nhỏ xinh đang há hốc, mắt trợn to đầy hưng phấn tò mò.
Oa oa oa, có người đuổi Gi*t sư phụ thối kìa, hơn nữa còn là một cô nương xinh đẹp!
Chẳng lẽ sư phụ thối đã chọc tới nợ hoa đào rồi? A ha ha, có thể lần này sẽ có kịch hay để xem nha!
"Phi Hoa Ngọc, Bổn vương từng nói với ngươi rằng Bổn vương không thích ôm nam nhân!" Vũ Văn Tinh chán ghét, cứng rắn đẩy Phi Hoa Ngọc vừa nhào vào иgự¢ hắn ra, sát khí nồng nặc trong đôi mắt phượng như ngọc đen.
Ở chỗ này ăn uống miễn phí chưa đủ hay sao mà còn dẫn thêm cừu địch vào quấy rối vương phủ của hắn? Phi Hoa Ngọc, ngươi là không thèm để ta vào mắt có phải không?
Vũ Văn Tinh hận không thể quăng kẻ gây chuyện Phi Hoa Ngọc ra khỏi vương phủ ngay lập tức!
"Vương gia phu quân, chúng ta đi thôi, để cho sư phụ ta và vị cô nương kia nói chuyện thật thoải mái!" Từ khi bước vào đại sảnh Bạch Tiểu Thố vẫn nhìn nữ tử cầm kiếm đứng sau lưng Phi Hoa Ngọc. Có thể thấy rằng bình thường nàng ấy mềm mại đáng yêu vô cùng, lúc này bởi vì tức giận mà hai hàng lông mày mảnh khảnh không vui vặn chặt lại, căm tức nhìn gương mặt ai oán của Phi Hoa Ngọc.
Bạch Tiểu Thố cảm thấy phải để cho hai người bọn họ nói chuyện riêng một chút mới có thể giải quyết chuyện này, vì vậy nàng nhanh chóng ôi kéo Vũ Văn Tinh mặt đen thui rời đi.
Bằng trực giác cũng không tính là trì độn của Bạch Tiểu Thố thì nữ nhân kia rất hung hãn. Nàng ấy tuyệt đối có thể áp chế được sư phụ thối của nàng!
"Tiểu Thố nhi, đừng đi!" Ánh mắt ai oán của Phi Hoa Ngọc khóa chặt trên cánh tay tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố đang lôi kéo Vũ Văn Tinh, thỉnh thoảng từ trong con ngươi yêu dị xẹt qua ánh sáng lạnh. Nhưng hắn che giấu đi cũng rất nhanh, bước dài đuổi theo, dùng sức kéo lấy một cánh tay khác của Bạch Tiểu Thố, mang theo gương mặt yêu nghiệt khổ sở khác thường nói "Tiểu Thố nhi, số vi sư thật khổ, bị một bà điên quấn lấy. Nàng ta ép vi sư nhất định phải thành thân với mình. . . . . . Trong lòng của vi sư chỉ có Tiểu Thố nhi thôi. Sao con có thể nhìn vi sư bị nữ nhân khác bức hôn mà không phản ứng như vậy? Tiểu Thố nhi, con nhất định phải cứu vi sư. Xương cốt của thân thể vi sư cực kì mảnh mai, không chịu được mấy đao bà điên này. . . . ."
"Câm miệng!"
"Câm miệng!"
Phi Hoa Ngọc khóc lóc kể lể thật sự quá dài dòng đến nỗi ép Bạch Tiểu Thố và Vũ Văn Tinh phải đồng thời rống lên.
Nha Nha cái phi, sư phụ thối thật là có tiềm chất trở thành Đường Tăng. Hắn nói quá nhiều, nói mãi không hết!
Chuyện của Phi Hoa Ngọc có quan hệ gì với Vũ Văn Tinh hắn đâu, có quan hệ gì với Bạch Tiểu Thố đâu? Hắn là đang diễn trò, chỉ có con thỏ ngu xuẩn Bạch Tiểu Thố này không thấy rõ mà thôi!
"Ách. . . . . ." Phi Hoa Ngọc bị hai người rống hai tiếng, giật giật khớe miệng, con mắt dài hẹp càng thêm buồn bã. Không dấu vết đẩy Vũ Văn Tinh sang một bên, bóng dáng hoa lệ lập tức ôm lấy Bạch Tiểu Thố còn chưa kịp phản ứng. Phi Hoa Ngọc thổn thức thở dài nói, "Tiểu Thố nhi, con là một đồ nhi không có lương tâm! Tim của vi sư đã trao cho con, thân thể cũng bị con xem sạch rồi. Con nhất định phải phụ trách với vi sư!"
Hừ hừ, tại sao Tiểu Thố nhi lại có thể cầm tay Vũ Văn Tinh như thế? Hắn không cho phép hai người bọn họ thân mật ở trước mặt hắn!
Bạch Tiểu Thố nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều lúc đỏ lúc trắng giãy ra khỏi cái ôm chặt của Phi Hoa Ngọc như con sâu lông đang cố gắng thoát kén ra ngoài, miệng nhỏ không đồng ý vểnh lên hừ một tiếng.
Phi, sư phụ thối lại đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Không sợ vị cô nương kia hiểu lầm à!
Hơn nữa, tim của hắn ở nơi nào nàng cũng không biết. Còn nữa khi nào thì nàng xem sạch bách thân thể của hắn thế, chưa từng có có được hay không?
"Bạch Tiểu Thố!" Vũ Văn Tinh nhe răng thấp giọng gầm một tiếng không vui nói, "Khi nào thì ngươi và sư phụ ngươi. . . . . . Hả?"
Nếu lời Phi Hoa Ngọc nói là thật, con thỏ ngu xuẩn Bạch Tiểu Thố này liền đáng đánh đòn!
Nữ tử không nên nhìn nam tử Tʀầռ tʀʊồռɢ, hơn nữa bọn họ là quan hệ thầy trò, chuyện như vậy lại càng vi phạm cương thường luân lý!
Địch ý và ghen tức mà Vũ Văn Tinh biểu hiện ra ngay cả hắn cũng chưa nhận thấy, nhưng Phi Hoa Ngọc lại cảm nhận được rất rõ ràng. Con mắt dài hẹp của hắn nhíu lại, dùng ngón trỏ thon dài mà cứng rắn nâng cằm nhỏ của Bạch Tiểu Thố lên, môi mỏng đỏ tươi mấp máy, cố ý cúi đầu để cho miệng mình dán lên miệng của đồ đệ mà nói: "Tiểu Thố nhi, con giúp vi sư một chút đi, vi sư đã là người của con, con nỡ nhẫn tâm ném vi sư cho bà điên kia giày xéo ư? Nếu là như vậy, thì vi sư chỉ còn cách tự tử thôi. . . . . ."
Đây là giọng điệu khóc lóc đầy thương xót đủ khiến cho người ta mềm lòng. Phi Hoa Ngọc tin tưởng lời nói này của mình có thể khiến Bạch Tiểu Thố cảm động.
Lữ Nhu Yên là nữ nhân đã có chồng. Nàng ta rất khó chơi. Hắn chỉ có thể dùng Tiểu Thố nhi làm bia đỡ đạn, cưỡng chế xú bà nương khiến người ta chán ghét này rời đi!
"Vậy bây giờ sư phụ thối người liền đi ૮ɦếƭ đi!" Bạch Tiểu Thố tức giận, dùng sức đẩy gương mặt tuấn tú càng dính càng gần của Phi Hoa Ngọc ra. Nàng níu lại một ít quần áo của sư phụ, hì hà hì hục kéo hắn đi tới trước mặt Lữ Nhu Yên, khó chịu mở miệng, "Đây là sư phụ thối của ta, cô nương muốn xử trí hắn như thế nào, thậm chí Gi*t hắn, ta cũng không một lời oán trách!"
Sư phụ thối vũ nhục trinh tiết của nàng rất nghiêm trọng. Sự trong sạch của nàng lại bị hắn nói như thế, khiến bản thân trở thành người không minh bạch, mà người làm điều đó lại chính là sư phụ thối nát của nàng!
Nàng cũng không muốn để cho Vương gia biến thái hiểu lầm giữa nàng và sư phụ thối thật sự có cái gì!
"Đa tạ, tiểu cô nương!" Lữ Nhu Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thố, sau đó nhanh chóng đặt ngang thanh kiếm lên cổ Phi Hoa Ngọc, môi đỏ mọng khẽ mím lại không phục, lạnh lùng nói, "Sư phụ ngươi chẳng những nợ tiền không trả, còn làm ta ‘châu thái ám kết’, nếu hắn không lấy ta, ta liền Gi*t hắn!"
‘Châu thái ám kết’ là ý gì?
Bạch Tiểu Thố hoang mang chớp đôi mắt to nhìn Vũ Văn Tinh đứng cách đó không xa.
"Ngu ngốc, sư phụ ngươi làm nàng ta có bầu!" Dường như Vũ Văn Tinh biết Bạch Tiểu Thố muốn hỏi hắn cái gì, tâm tình không khỏi tốt lên một chút, sảng khoái mở miệng nói.
"Sư phụ thối, người. . . . . . Sao người có thể làm cho người ta lớn bụng vậy?" Bạch Tiểu Thố nghe xong vừa lắc đầu vừa gật đầu rất lâu, sau đó mới gào to một tiếng chói tai, làm tất cả mọi người đều giật mình.
Sư phụ thối, người thật sự quá thối nát!
Buổi Tối Con Mắt Giống Như Đang Buông Xuống Vậy
Đã làm lớn bụng người ta còn có mặt mũi chạy trở về nói hưu nói vượn với nàng, nàng thật đúng là bội phục nhân phẩm của sư phụ thối luôn!
Bạch Tiểu Thố rất tức giận nắm chặt quả đấm nhỏ, nhìn chằm chằm vẻ mặt vẫn cực kỳ buồn bã của Phi Hoa Ngọc. Trong иgự¢ nàng lửa giận một đóa lại một đóa nở rộ trong nháy mắt.
Sư phụ thối, nếu người đã ăn người ta, đối phương lại còn mang thai con của người, người nên chịu trách nhiệm đi, bản thân mình tự gây ra họa thì tự đi mà dọn dẹp!
"Bạch Tiểu Thố, đi thôi, Bổn vương đói bụng rồi, ngươi đi dùng bữa với bổn vương!" Vũ Văn Tinh đối với chuyện hư hỏng của Phi Hoa Ngọc một chút hứng thú cũng không có. Dĩ nhiên, hắn cũng không nguyện ý để Bạch Tiểu Thố đi xen vào việc của người khác.
"Vương Gia phu quân, chàng đừng kéo ta. Ta muốn dạy dỗ thật tốt sư phụ thối của ta đã, hắn quá vô trách nhiệm rồi!" Bạch Tiểu Thố cứng rắn hất cánh tay Vũ Văn Tinh ra, mắt to tức giận vẫn dừng lại trên gương mặt tuấn tú của Phi Hoa Ngọc "Sư phụ thối, người cưới nàng đi. Nếu như người không có tiền để kết hôn, ta sẽ nói Vương Gia phu quân cho người mượn tạm, về sau người kiếm tiền, rồi từ từ trả lại cho hắn là được!"
Bạch Tiểu Thố tận tình khuyên bảo sư phụ cứng đầu của mình, lại bị hai người đàn ông này đồng thanh phản đối.
"Vì sao Bổn vương phải cho hắn mượn tiền để thành thân?" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh trở nên đen như mực, mắt phượng như ngọc đen âm trầm nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố "Bạch Tiểu Thố, ngươi ít nghĩ ra mấy biện pháp ngu xuẩn đi!"
Hắn và Phi Hoa ngọc không quen không biết, vì sao phải bỏ tiền giúp hắn làm chuyện vui!
"Tiểu Thố nhi, vi sư ta rất cần tiền, nhưng không thể vì tiền mà bán mình cho một bà điên để bị giày xéo được!" Phi Hoa Ngọc liếc xéo Bạch Tiểu Thố, mí mắt buông xuống một nửa, cực kỳ buồn bã nói "Vi sư không cưới, tiểu thố nhi con đừng ép vi sư mà. . . . . ."
Ác, bộ dáng này của sư phụ thối giống như nàng đang ép người hiền lành bán thân làm kỹ nữ á. Mẹ ơi, làm cho da gà của nàng rơi đầy đất rồi này!
Thân thể Bạch Tiểu Thố không chịu nổi mà run lên, tiếp theo mắt to oán hận trở nên nhu hòa, áy náy mà cười nói "Vị cô nương này, nếu cô nương không để ý, có thể tới vương phủ ở vài ngày. Ta nhất định sẽ làm cho sư phụ thối của ta cưới cô nương, tuyệt đối sẽ không để cho cô nương phải làm bà mẹ đơn thân đâu!"
Nói xong, Bạch Tiểu Thố lại phẫn hận liếc Phi Hoa Ngọc đang cúi đầu giả làm bộ dạng một tiểu tức phụ uất ức, nhấc chân hung hăng đạp hắn một cước, âm trầm nghiến răng xông đến bên cạnh Phi Hoa Ngọc đang đau đến giơ chân, tức giận nói: "Sư phụ thối, nói chuyện, để cho vị cô nương này tạm thời ở lại đi!"
Chuyện này nàng nhất định phải xen vào, ăn xong không chịu phụ trách, đúng là một tên khốn kiếp!
Tại sao nàng lại có thể để một tên nam nhân cực kỳ khốn kiếp như vậy, trở thành sư phụ của nàng được!
"Tiểu Thố nhi, con đúng là một đồ nhi không có lương tâm, nếu chân vi sư bị gãy, con phải phụ trách nuôi ta cả đời đó!" Phi Hoa Ngọc đau đến nhe răng, gương mặt tuấn tú phong lưu tà tứ vặn vẹo thành một đoàn, trong lời nói vẫn không quên chiếm tiện nghi của Bạch Tiểu Thố.
Hừ, Tiểu Thố nhi đúng là bị Vũ Văn Tinh dạy hư mà, trước kia nàng không có bạo lực như vậy!
"Bổn vương không đồng ý để một người xa lạ ở lại trong vương phủ!" Vũ Văn Tinh kiên quyết phản đối lời đề nghị của Bạch Tiểu Thố, gương mặt tuấn tú từ đen như mực chuyển sang màu xanh u ám "Bạch Tiểu Thố, đây là vương phủ của bổn vương, ngươi không có quyền giữ người ở lại khi chưa được bổn vương cho phép!"
Con thỏ ngu xuẩn này muốn tạo phản mà, mặc dù vương phủ không canh phòng sâm nghiêm bằng hoàng cung, nhưng trong thư phòng hắn cũng không có thiếu tài liệu cơ mật. Nếu nữ nhân này là do địch quốc phái tới mật thám, rồi mượn cơ hội này lẻn vào vương phủ để trộm đồ thì sao? Nếu hắn mất thứ gì quan trọng, cho dù Bạch Tiểu Thố có mười cái đầu, cũng không đủ để chém đâu!
"Vương Gia phu quân, vương phủ có nhiều phòng trống như vậy, chàng dọn dẹp một phòng để vị cô nương này ở tạm mấy ngày có được hay không?" Bạch Tiểu Thố dĩ nhiên sợ mặt thối của Vũ Văn Tinh còn hơn mặt lạnh của diêm vương, nhưng nếu nàng đã quyết định muốn xen vào chuyện này, nàng cũng không cho phép mình bỏ dở giữa chừng.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi nhất định muốn làm trái ý bổn vương sao?" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh tức giận, quả đấm giấu ở trong tay áo cuối cùng cũng đưa ra ngoài "Nếu như ngươi dính vào chuyện này, cả ngươi Bổn vương sẽ đuổi ra khỏi vương phủ, ngươi nghe rõ chưa?"
Vương phủ này của hắn không phải là thiện đường, có thể tùy tiện chứa chấp người lạ!
Tuy Phi Hoa Ngọc cúi thấp đầu không nói, nhưng khóe miệng lại hả hê mím lại, trong đôi mắt của hắn nhanh chóng xẹt qua một nụ cười xấu xa.
Cửu vương gia ơi Cửu vương gia, ngươi đúng là không hiểu Tiểu Thố nhi, ngươi không biết nàng chỉ thích mềm không thích cứng sao?
"Vương Gia phu quân, chàng thật sự không nể mặt ta sao, ở trước mặt người ngoài không để cho ta xuống đài được à?" Bạch Tiểu Thố quệt mồm nhảy đến trước mặt của Vũ Văn Tinh, kéo hắn qua một bên lặng lẽ nói "Từ hôm nay trở đi, ta không để ý tới sư phụ thối nữa, chỉ ngủ chung với chàng thôi, chàng đồng ý cho ta trở về có được hay không? Buổi tối ta còn kể chuyện xưa cho chàng nghe nữa!"
Đáng ghét, vì sao cái tên Vương Gia biến thái này khó giải quyết như vậy hả? Nàng chắc nhanh hỏng mất!
Vũ Văn Tinh nắm chặt quả đấm, sau khi nghe thấy lời nói của Bạch Tiểu Thố thì từ từ buông lỏng ra. Cơn tức giận bị nghẹn ở trong иgự¢ cũng bị một cỗ lực lượng thần bí hút đi, tâm trạng uất ức phiền muộn cũng giống như bầu trời trở nên quang đãng.
Mấy ngày nay Phi Hoa Ngọc vẫn độc chiếm Bạch Tiểu Thố, mặc dù ban đêm hắn không thể say giấc, nhưng hình như hắn đã quen với cảm giác mỗi tối Bạch Tiểu Thố sẽ biến thành thỏ chui vào trong иgự¢ hắn rồi, không có nàng ồn ào bên cạnh, đêm trở nên thật dài.
Một hồi lâu sau,khi Bạch Tiểu Thố chán nản cúi đầu nhỏ của mình xuống, Vũ Văn Tinh lại gật đầu đồng ý.
"Chỉ cho phép lần này, không có lần sau!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc