Bổn Vương Không Có Hứng Thú“Vương Gia……..” Bạch Tiểu Thố bị bắt đứng bên giường Vũ Văn Tinh, một đôi mắt to nặng trĩu không mở ra được, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Trời ạ, tha cho nàng đi, hắn có thể không ngủ, nhưng nàng không được nha….!
Nào có biến thái không ngủ được, nàng rất bình thường, tuyệt đối không phải ngoại tộc!
Bạch Tiểu Thố lung lay, bất lịch sự ngáp một cái, liên tục ngủ gà ngủ gật.
“Bạch Tiểu Thố, Bổn vương cho phép ngươi ngủ chưa?” Vũ Văn Tinh mở đôi mắt phượng lạnh lùng, không vui nhìn Bạch Tiểu Thố sắp ngủ say.
Nữ nhân này đứng cũng có thể ngủ, nàng có phải là heo đầu thai không?
Vũ Văn Tinh hận nhất là người ta ngủ trước mặt hắn, Bạch Tiểu Thố lại không biết việc mình làm đã phạm vào đại kỵ của Vũ Văn Tinh.
“Vương Gia, ta buồn ngủ quá, người để cho ta ngủ một lúc thôi.” Bạch Tiểu Thố dụi dụi hai mắt buồn ngủ, dứt khoát đặt ௱ôЛƓ xuống đất, dựa vào cột giường, lập tức ngủ như ૮ɦếƭ.
Nàng rất buồn ngủ, phiền hắn để cho nàng ngủ xong rồi hãy dày vò nàng được không?
“Bạch Tiểu Thố, ngươi đứng lên cho Bổn vương, nghe chưa?” Vũ Văn Tinh rất tức giận, giọng nói trầm thấp nóng nảy mà lạnh lẽo.
Nữ nhân đáng ૮ɦếƭ, lại dám không nghe lệnh của hắn!
Trong lòng Vũ Văn Tinh như có đám lửa cháy ở Ⱡồ₦g иgự¢, khiến hắn càng thêm tức giận nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố.
Bạch Tiểu Thố không phát hiện được tia nguy hiểm trong mắt Vũ Văn Tinh, cái miệng nhỏ nhắn líu ríu nói, “Vương Gia, đừng quát tháo nữa, người cũng mau ngủ đi.”
Bạch Tiểu Thố!
Vũ Văn Tinh hận mình tại sao không thể cử động, nếu có thể cử động được, hắn sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt này ngay lập tức!
Hắn không thể ngủ, cũng không ngủ được, nàng nói vậy là đang châm chọc hắn sao?
Đôi mắt phượng lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh nổi lên sát khí.
Bạch Tiểu Thố thản nhiên dựa đầu vào chăn gấm mềm mại, bởi vì phát sốt, nhiệt độ cơ thể nàng cao hơn, mà bàn tay của Vũ Văn Tinh đang đặt bên má nàng, khí lạnh nhè nhẹ thoát ra thu hút lại gần.
Khuôn mặt Bạch Tiểu Thố dính sát vào mu bàn tay giá lạnh Vũ Văn Tinh, thoải mái cọ cọ mấy cái, lại ngủ thi*p đi giống như lợn ૮ɦếƭ.
Vũ Văn Tinh chán ghét Bạch Tiểu Thố dựa vào hắn như vậy, rất muốn gọi Mạc Thanh vào ném Bạch Tiểu Thố không biết xấu hổ ra ngoài sân, lại bị nàng cọ cọ vài cái, ma xui quỷ khiến thế nào không gọi Mạc Thanh vào nữa.
Trên mu bàn tay truyền đến xúc cảm trắng mịn, nhưng nhiệt độ lại hơi cao rồi.
“Bạch Tiểu Thố.” Vũ Văn Tinh trầm mặc một lúc, sau đó lại mở miệng gọi.
Nàng…… Không phải đang sốt đấy chứ?
Tấm lòng nguội lạnh của Vũ Văn Tinh mới dịu đi một chút, lại bị lời nói của Bạch Tiểu Thố khiến cho nguội lạnh trở lại.
“Cái tên đại biến thái này, một ngày nào đó sẽ không được ૮ɦếƭ tử tế, Bạch Tiểu Thố ta xin thề, sẽ thay ánh trăng tiêu diệt ngươi!”
Mặc dù không hiểu hết được những lời nói mớ của Bạch Tiểu Thố, nhưng Vũ Văn Tinh nghĩ rằng nàng bất kính với hắn, bực tức gọi Mạc Thanh đang gác ngoài cửa đi vào.
“Mạc Thanh, đem nữ nhân không biết tốt xấu này ném vào lống sắt của Tiểu Thanh, để cho nàng ngủ với Tiểu Thanh!”
Không dạy dỗ nàng một chút, nàng lại nghĩ hắn chỉ hù dọa nàng!
Kể từ khi Vũ Văn Tinh bị Bach Tiểu Thố chữa hỏng, Mạc Thanh luôn phải ngủ phòng ngoài, tùy lúc để Vũ Văn Tinh sai bảo.
Lúc này đây, Mạc Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ từ trên giường bò dậy, đi vào phòng trong khiêng Bạch Tiểu Thố ném vào Ⱡồ₦g sắt của Tiểu Thanh.
Aizz, Vương Gia nhà hắn rõ là………
Chỉ mong khi sáng mai Bạch cô nương tỉnh dậy, thấy mình ngủ cùng Tiểu Thanh thì sẽ không bị dọa.
Tiểu thanh ở trong Ⱡồ₦g rất khó khăn di chuyển thân thể to lớn, không biết sao sáng nay lại đang nằm sát vào Bạch Tiểu Thố, lưỡ rắn hồng hồng vui thích liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Đây là mùi vị của chủ nhân, nó tìm được chủ nhân!
Mà Bạch Tiểu Thố đang vi vu trong mộng đẹp, cảm thấy có gì đó mềm mềm lành lạnh làm loạn trên mặt nàng.
“Chị cả, đừng nghịch, em muốn ngủ!” Bạch Tiểu Thố khó chịu phất phất tay, bắt được thứ gì đó lành lạnh, khò khè ngủ tiếp.
Vật này rất mát, ôm rất thoải mái, hơn nữa còn mềm nhũn, không có chút ghê người.
Nếu giờ phút này Bạch Tiểu Thố tỉnh táo, sẽ không nghĩ vui vẻ như vậy, mà sẽ bị cảnh tượng trước mắt dọa cho gần ૮ɦếƭ.
Bởi vì thứ mà Bạch Tiểu Thố ôm là Tiểu Thanh đương nhiên mát mẻ và mềm mại rồi.
Tiểu Thanh rất dung túng cho Bạch Tiểu Thố đang nằm bên cạnh mình, tự mình nằm im không nhúc nhích, đôi mắt xanh chớp chớp nhìn Bạch Tiểu Thố.
Chủ nhân, chủ nhân, tại sao người lại quên Tiểu Thanh, trước kia người rất thích Tiểu Thanh mà!
Tiểu Thanh càng nghĩ càng chán nản, ủ rũ gục đầu nằm xuống.
Chủ nhân, nếu Tiểu Thanh biến thành hình người, người có thích Tiểu Thanh như trước nữa không, để Tiểu Thanh hầu hạ bên cạnh người?
Tiểu Thanh rất mâu thuẫn, nó rất muốn ngay lập tức biến thành hình người để cho Bạch Tiểu Thố không còn sợ nó, nhưng thời cơ tốt chưa tới a!
Còn một tháng nữa mới đến Cửu Tinh Liên Châu, đến lúc đó nó sẽ hút tinh hoa đất trời để biến thành hình người.
Tiểu Thanh có chút bi thương nhìn Bạch Tiểu Thố đang ngủ, trong đôi mắt xanh đột nhiên chảy xuống hai giọt lệ.
Chủ nhân, có lẽ người không nên quay lại……. (kẹo: @@ yêu rắn Tiểu Thanh mất rồi ^^)
Sáng sớm hôm sau, Mạc Thanh tự mình hầu hạ Vũ Văn Tinh rửa mặt thay quần áo.
“Nữ nhân kia đã dậy chưa?” Vũ Văn Tinh rất bực bội, tại sao trong vương phủ không truyền đến tiếng hét chói ta của Bạch Tiểu Thố.
“Bẩm Vương Gia, có lẽ Bạch cô nương vẫn đang ngủ, nên chưa phát hiện ra đêm qua mình ngủ cùng Tiểu Thanh.” Mạc Thanh vừa dùng lược ngà chải mái tóc đen như mực của Vũ Văn Tinh vừa cười nói: “Vương Gia, nếu Bạch cô nương biết được chuyện tối hôm qua, chắc sẽ hận ngài đến ૮ɦếƭ mất.”
Vương Gia nhà hắn đối với nữ nhân luôn lạnh lùng tàn khốc, cứ tiếp tục thế này thì việc Vương Gia lấy vợ cũng là cả một vấn đề.
“Hận? Nàng dám?” Vũ Văn Tinh khinh thường cười.
Nữ nhân kia chỉ biết vâng vâng dạ dạ, chắc chắn nàng không có can đảm!
“Vương Gia………..” Mạc Thanh thở dài, thấy được trong mắt Vũ Văn Tinh lóe lên một tia dịu dàng rồi nhanh chóng biến mất, tự tay cầm kim quan 乃úi tóc lên, “Nữ nhân luôn thích nam nhân dịu dàng, ta nghĩ rằng Bạch cô nương cũng không ngoại lệ, người hãy suy nghĩ một chút.”
Vương Gia tuổi cũng không còn nhỏ, có thể cưới Vương phi được rồi.
“Mạc Thanh, không được nói lung tung, Bổn vương không có chút hứng thú nào với nữ nhân ngu ngốc kia!” Vũ Văn Tinh cực lực phủ nhận lời nói của Mạc Thanh, gương mặt xanh mét.
Hắn, tuyệt đối không có ý định kia!
Sư Phụ Phong Lưu Nói NhiềuVũ Văn Tinh rửa mặt xong để cho Mạc Thanh đẩy đến đại sảnh, chợt thấy một hạ nhân vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo.
“Vương Gia, bên ngoài vương phủ có kẻ điên đến, đòi phá hủy bảng hiệu vương phủ, còn yêu cầu Vương Gia giao Bạch cô nương ra!” Hạ nhân cẩn thận quan sát sắc mặt Vũ Văn Tinh, khúm núm mở miệng.
“Vương Gia, chuyện này cứ để cho ta giải quyết.” Mạc Thanh có chút không vui lườm hạ nhân kia một cái, chắp tay chủ động xin đi Gi*t giặc.
Loại chuyện nhỏ thế này không cần kinh động đến Vương Gia.
“Không sao! Mạc Thanh, ngươi đẩy bổn vương đi xem một chút, rốt cuộc kẻ nào to gan lớn mật dám đến vương phủ làm loạn.” Đôi mắt Vũ Văn Tinh lạnh đi, không vui lên tiếng.
Bảng hiệu vương phủ của hắn, đâu có thể nói hủy là hủy được!
Mạc Thanh vâng lệnh, đẩy Vũ Văn Tinh ra cửa lớn vương phủ, ngoài cửa xác thực có một kẻ điên.
“Ngươi là người nơi nào, xưng tên ra cho Bổn vương!” Đôi mắt sâu u ám của Vũ Văn Tinh khóa chặt một người nam tử tuấn mỹ, ăn mặc lòe loẹt đứng ngoài cửa, tiếng nói ẩn ẩn trong môi phát ra.
Người này thật to gan, dám đến vương phủ của hắn quấy rối!
“Cửu vương gia, ta tới để cứu đồ nhi, người nhanh thả đồ nhi của ta ra, ta có thể ban ơn một lần, trị khỏi bệnh của ngài.” Phi Hoa Ngọc nhướn mày khiêu khích, bộ dạng cà lơ cà phất cười đùa đi lên bậc cửa vương phủ.
Đồ đệ ngu dốt của hắn, gặp nạn vẫn còn cần phải người sư phụ này tới cứu, xấu hổ ૮ɦếƭ đi được!
“Sư phụ, người nên khách khí với Cửu vương gia một chút, tiểu thư vẫn còn nằm trong tay ngài ấy nha!” Tiểu Hà đứng một bên lặng lẽ đi lên kéo tay áo Phi Hoa Ngọc, nhỏ giọng nói.
Tiểu thư rơi vào tay Cửu vương gia, không biết bị ђàภђ ђạ thành dạng gì rồi, vừa nghĩ đến lại thấy đau lòng, hu hu……..
“Tiểu Hà, ngươi yên tâm, ta biết chừng mực!” Phi Hoa Ngọc cười hì hì đẩy Tiểu Hà đang lo lắng sang một bên, kéo nhẹ chiếc áo sặc sỡ đã tụt xuống bả vai lên, đôi mắt đào hoa ung dung nhìn Vũ Văn Tinh mặt đã tái mét, khóe môi cười âm hiểm, “Đều do đồ nhi của ta y thuật không thông, biến Cửu vương gia ngài thành bộ dạng thế này. Nhưng ta có biện pháp, không chỉ chữa cho ngài trở lại bộ dáng ban đầu, còn có thể chữa được bệnh ban đêm không ngủ được của ngài, có tin hay không thì Vương Gia cứ suy nghĩ đi.”
Mạc Thanh liếc nhìn Phi Hoa Ngọc không đứng đắn, rất khó có thể tin được hắn ta là quỷ y trên giang hồ còn giỏi hơn cả y danh thế gia.
Nghe nói quỷ y rất quái lạ, hắn ta không dễ dàng đồng ý chữa bệnh cho người khác, cũng chưa từng nghe qua hắn ta có thu nhận đồ đệ, sao Bạch cô nương có thể trở thành đồ đệ của hắn ta đây?
Vũ Văn Tinh rất hoài nghi thân phận của Phi Hoa Ngọc, lại nhìn thấy nha hoàn bên người của Bạch Tiểu Thố ở đây, càng thêm hoài nghi hai người này đang diễn kịch để cứu Bạch Tiểu Thố.
Phi Hoa Ngọc mặt không biến sắc thu hết nghi ngờ của Vũ Văn Tinh vào mắt, môi mỏng khẽ nhếch.
“Sao vậy, Vương gia ngài không tin tại hạ sao? Nếu không thì giao đồ nhi ta ra đây để đối chứng, được không?”
Tin đồn Cửu vương gia trời sinh đã đa nghi, hôm nay gặp mặt, đúng thật!
“Mạc Thanh, cho người đem Bạch Tiểu Thố ra đây, Bổn vương muốn xem nàng có nhận người này là sư phụ hay không?” Vũ Văn Tinh hừ lạnh, cụp mắt xuống che đi tia sáng quỷ dị trong mắt.
Bạch Tiểu Thố, ngươi muốn ra khỏi vương phủ này, không dễ vậy đâu!
Phi Hoa Ngọc chỉ cười không nói, mặc cho chiếc áo tụt xuống bả vai, lộ ra cảnh xuân trước иgự¢.
Nhưng là, người làm chưa kịp đem Bạch Tiểu Thố ra đối chứng với Phi Hoa Ngọc, nàng đã hét chói tai chạy ra, đuổi theo phía sau nàng là một con rắn to lớn vô cùng uy vũ.
“Cứu mạng a____” Bạch Tiểu Thố giống như con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, lại đâm đầu vào иgự¢ Phi Hoa Ngọc, bắt được cây cỏ cứu mạng, nàng ôm chặt eo Phi Hoa Ngọc sống ૮ɦếƭ không buông.
Mới tỉnh lại, nhìn thấy Tiểu Thanh đang ngủ bên cạnh, dọa nàng sợ ૮ɦếƭ khi*p, sau khi tỉnh táo vội tìm cách ra khỏi Ⱡồ₦g sắt, tìm người cứu cái mạng nhỏ này của nàng.
“Đồ đệ, đừng sợ đừng sợ, chỉ là một con rắn không cắn người mà thôi, con xem mình bị dọa thành cái dạng gì rồi, thật mất hết thể diện của sư phụ!” Phi Hoa Ngọc thản nhiên vuốt ve đầu Bạch Tiểu Thố, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh phía sau đã chạy đến đây, từ trong tay áo móc ra một cây châm bắn đi, vừa đúng bắn vào chỗ hiểm của Tiểu Thanh, Tiểu Thanh lập tức mềm nhũn, ngã xuống đất bất động.
Bạch Tiểu Thố từ nhỏ đã sợ rắn, lớn lên cũng không thay đổi, thật khiến hắn đau đầu a.
“Ngươi đã làm gì với Tiểu Thanh của Bổn vương rồi?” Thấy Tiểu Thanh nằm dưới đất mãi không tỉnh, Vũ Văn Tinh cho rằng nó đã bị Phi Hoa Ngọc Gi*t ૮ɦếƭ, con ngươi tóe lửa, gầm lên.
Từ nhỏ Tiểu Thanh đã làm bạn bên cạnh hắn, là bạn tốt nhất, hắn muốn nam nhân điên điên khùng khùng này đến mạng cho Tiểu Thanh.
“Vương Gia không cần tức giận, ta không Gi*t nó, chỉ để cho nó hôn mê một chút thôi, đừng dọa đồ nhi của ta sợ.” Đối với đau đớn của Vũ Văn Tinh, Phi Hoa Ngọc càng cảm thấy hả hê.
Mà Bạch Tiểu Thố bị Hoa Phi Ngọc ôm trong иgự¢, gương mặt dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ lõa lồ, trên người Phi Hoa Ngọc còn tản ra mùi thuốc, khiến cho khuôn mặt của nàng ửng đỏ.
Nàng ôm lầm người rồi, sao nàng lại ôm một người nam nhân, việc này sao mà nàng chịu nổi a!
Nghĩ vậy, Bạch Tiểu Thố đang trong иgự¢ Phi Hoa Ngọc giãy giụa ra ngoài, xấu hổ nhìn nam nhân phong lưu trước mặt, quẫn bách, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm, “Ngươi………. Ta…………. Cái đó…thật xin lỗi…… Ta không cố ý ôm ngươi……….”
Bạch Tiểu Thố ngại ngùng gãi đầu, không biết giải thích thế nào.
“Đồ đệ ngoan, Tiểu Hà nói ngươi rơi xuống vách núi mất trí nhớ, để sư phụ bắt mạch xem ngươi bị thương ở đâu.” Phi Hoa Ngọc thấy Bạch Tiểu Thố khác thường, không nói hai lời, lập tức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Bạch Tiểu Thố, đưa ngón tay lên bắt mạch.
Không có vấn đề gì, vì sao Bạch Tiểu Thố lại mất trí nhớ?
“Đồ đệ?” Bạch Tiểu Thố kinh hãi, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Phi Hoa Ngọc, “Ý của ngươi nói, ta là đồ đệ của ngươi?”
Mẹ ơi, sao vô duyên vô cớ nàng lại gặp phải một sư phụ như vậy, hơn nữa sư phụ này còn vô cùng….. Vô cùng lẳng lơ!
Quần áo rách rưới, chắc chắn là để quyến rũ con gái nhà lành!
“Đúng vậy! Tiểu Thố nhi, sư phụ biết ngươi gặp nạn, cô ý từ xa đến đây cứu ngươi. Tiểu Thố nhi yêu quý, ngươi không cảm động sao?” Phi Hoa Ngọc giữ chặt Bạch Tiểu Thố đang sợ hãi quá mức, lay động, ngón tay nâng cằm Bạch Tiểu Thố lên, gương mặt tuấn tú lắc lắc, đau thương nói: “Aizz, Tiểu Thố nhi vô lương tâm, ngươi gặp lại sư phụ sao không gọi một tiếng sư phụ, sư phụ thật đau lòng a!”
Bạch Tiểu Thố càng lúc càng bị Phi Hoa Ngọc lay động nhanh hơn, lỗ tai thì bị tàn phá, thật đau khổ.
Trời ạ, buông nàng ra đi, nếu nam nhân này là sư phụ nàng thì thà nàng ૮ɦếƭ đi cho rồi, không cần phải nghe hắn lảm nhảm!