Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 05

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ném Vào Ao Sen Làm Mồi Cho Cá
Ads Vũ Văn Tinh vào cung, Bạch Tiểu Thố vô công rồi nghề nằm dài ở trong hiên hoa viên vương phủ ngủ nướng.
Phục vụ một tên siêu cấp biến thái thật đúng là mệt mỏi, so với đua ngựa hồi học cấp ba còn mệt hơn.
Bạch Tiểu Thố phơi nắng, hai tay che mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không còn cách nào khác, hôm nay nàng phải dậy rất sớm, hơn hai mươi năm qua nàng chưa bao giờ phải dậy sớm như vậy nha.
Gió thổi nhè nhẹ, ánh mặt trời ấm áp, Bạch Tiểu Thố ngủ say đến nỗi nước miếng chảy tận xuống đất cũng chẳng hay biết gì.
“Tinh nhi, gần đây con có khỏe không?” Trong tẩm của cung hoàng hậu, hoàng hậu nhìn thân thể Vũ Văn Tinh bất động, không vui nhíu mày, “Mấy tên thái y ở Thái Y Viện kia làm gì không biết, sao đến bây giờ vẫn chưa chữa khỏi bệnh của Tinh nhi?”
Vũ Văn Tinh ngồi trên xe lăn, mặt lạnh như băng, không để ý đến hoàng hậu khiến cho hoàng hậu trở nên lúng túng.
“Tinh nhi…….” Hoàng hậu dịu dàng nói, “Theo ta thấy, con nên đem cô nương hại con thành như này chém đi là xong, việc gì phải giữ nàng lại bên người?”
Mấy ngày gần đây, nàng phải sai người cẩn thận nghe ngóng mới biết được con trai mình để vị Bạch cô nương kia ở lại trong phủ.
“Việc này không cần mẫu hậu bận tâm thay nhi thần!” Vũ Văn Tinh thờ ơ liếc nhìn hoàng hậu một cái, hạ mí mắt xuống, lộ ra hàng mi dài cong cong, “Nếu như mẫu hậu không còn việc gì nữa, nhi thần xin phép quay về vương phủ!”
“Tinh nhi………” Hoàng hậu nhìn Vũ Văn Tinh cố ý rời đi, nhỏ giọng gọi.
“Tinh nhi, con vẫn trách ta sự việc năm đó sao?”
Trong ngự hoa viên cảnh sắc vừa đúng dịp trăm hoa đua nở, hương thơm ngạt ngào, làm cho lòng người vui vẻ, thoải mái.
“Vương gia, thứ cho Mạc Thanh nhiều lời, hoàng hậu nương nương thật lòng quan tâm ngài, vì sao Vương gia không thể đối tốt với hoàng hậu nương nương một chút?” Mạc Thanh đẩy xe lăn cho Vũ Văn Tinh xuất cung, nghĩ đến trường hợp hai mẹ con lạnh nhạt ban nãy, không nhịn được nói vài câu.
Hắn biết Vương gia đau lòng, nhưng dù sao cái người cao cao tại thượng ấy cũng là mẹ đẻ của Vương gia mà.
“Mạc Thanh, gần đây lá gan của ngươi càng úc càng lớn rôi đấy!” Vũ Văn Tinh lạnh lùng mở miệng, trong lời nói nồng nặc mùi vị cảnh cáo.
“Nô tài không dám!” Mạc Thanh toát mồ hôi, vội vàng nhận lỗi.
“Ai nha, đây không phải Cửu vương thúc sao?” Bỗng nhiên một thiếu niên cỡ mười sáu mười bảy tuổi chạy đến, đai ngọc cột tóc*, áo bào trắng viền tơ vàng, tay cầm một thanh thủy dương kiếm**, vừa nhìn thấy Vũ Văn Tinh liền chạy đến trước mặt, ngẩng đầu kiêu ngạo quơ quơ kiếm trong tay. (*đai ngọc cột tóc là cái mà hay thấy mấy phim cổ trang, đàn ông cài lên đầu để cố định tóc đó ạ; **thủy dương hay còn gọi là bồ liễu là một loại cây, nên thanh kiếm ấy ta nghĩ là được làm từ cây thủy dương hay là kiếm gỗ gì đấy, ta sớt gu gồ nk k thấy, mọi ng thông cảm )
“Cửu vương thúc, khi nào ngươi mới có thể tỉ thí võ công với ta. Bản Điện Hạ không kiên nhẫn được nữa rồi!”
“Thái tử điện hạ, Vương gia nhà chúng ta như này, làm sao có thể tỉ thí võ công với người được đây?” Mạc Thanh biết xưa nay Vũ Văn Tinh không thích đứa cháu hoàng thất này, hắn khẽ mỉm cười đồng thời cự tuyệt yêu cầu của Vũ Văn Địch.
“Mạc Thanh, Bản Điện Hạ và Cửu vương thúc nói chuyện khi nào thì đến phiên ngươi xen vào?” Vũ Văn Địch không vui đặt kiếm lên cổ Mạc Thanh, mày rậm nhăn lại, giương mắt nhìn Vũ Văn Tinh, cầu xin nói, “Cửu vương thúc, người cho cháu một cơ hội, tỉ thí với cháu đi!”
Ai ai chẳng biết Cửu vương thúc Hổ Khiếu Long Ngâm Độc Bộ Thiên Hạ, nếu hắn có thể đánh bại Cửu vương thúc, nhất định sẽ thành danh, sẽ rất nổi tiếng.
(Hổ Khiếu Long Ngâm Độc Bộ Thiên Hạ: mạnh mẽ kiệt xuất như rồng như hổ đệ nhất thiên hạ ý ạ, *đây tớ chỉ giải thích nôm na cho mọi người hiểu thôi*)
“Mạc Thanh, chúng ta đi!” Vũ Văn Tinh nhìn cũng không thèm nhìn Vũ Văn Địch một cái, gật đầu với Mạc Thanh đang đứng phía sau, phân phó nói.
Tiểu tử này hai ngày ba bữa lại chạy đến tìm hắn tuyên chiến, phiền ૮ɦếƭ đi được!
“Xin lỗi Thái tử điện hạ, Vương gia nhà ta phải về vương phủ rồi, phiền Thái tử điện hạ nhường đường cho.” Mạc Thanh mỉm cười đẩy kiếm của Vũ Văn Địch trên cổ ra, không nói hai lời, đẩy Vũ Văn Tinh rời đi.
“Cửu vương thúc, Bản Điện Hạ sẽ không bỏ qua đâu!” Vũ Văn Địch không phục nhìn Vũ Văn Tinh đã đi xa tức giận gào lên, gió thổi sợi tóc bay bay nhưng vẫn không giấu được sự tức giận trên khuôn mặt hắn.
Cửu vương thúc, Bản Điện Hạ chắc chắn sẽ buộc ngươi phải ra tay!
Tâm trạng Vũ Văn Tinh không tốt quay về vương phủ, sắc mặt đen thui, để cho Mạc Thanh lui xuống, một mình ngồi trong vườn hoa.
Hắn không muốn vào cung thỉnh an, càng không muốn nhìn thấy người hắn không muốn thấy.
Hiện giờ hắn đã như vậy, bọn họ còn muốn hắn phải như thế nào?
Đêm ngủ không thể say giấc, hắn giống như một tên yêu nghiệt người đời không dung tha!
Lọt vào trong tầm mắt Vũ Văn Tinh là vườn hoa tươi đẹp với nhiều loại hoa và người kia đang lười biếng ngủ trộm.
“Ngươi tới đây, đấy Bổn vương qua bên kia!” Đúng lúc này có một người làm đi qua, Vũ Văn Tinh sai hắn đẩy xe lăn đến chỗ Bạch Tiểu Thố đang ngủ.
Nữ nhân đáng ૮ɦếƭ, còn rất nhiều việc lại lười biếng không làm, ra nơi này ngủ trộm, muốn làm trái ý hắn sao?
Người làm đẩy Vũ Văn Tinh đến chỗ Bạch Tiểu Thố đang ngủ, thấy sắc mặt vương gia nhà hắn không tốt, liền chạy trốn mất dạng.
Gần đây Vương gia nhà hắn đáng sợ hơn so với trước kia rất nhiều, hu hu….
Bạch Tiểu Thố say sưa ngủ, mặt ngửa lên trời, nước miếng rơi tí tách. (nguyên văn a, không phải ta bịa đâu, là tí tách á )
Vũ Văn Tinh nhìn chằm chằm tướng ngủ xấu xí của Bạch Tiểu Thố, trong lòng rất chán ghét, càng nhìn càng ghét cay ghét đắng hơn .
Ông trời thật bất công mà, Bạch Tiểu Thố có thể ngủ ngon như vậy, thế nhưng hàng đêm hắn đều mất ngủ a!
Môi mỏng mấp máy, nghiến răng nghiến lợi quát to..
“Bạch Tiểu Thố!”
“Ừm….. Đừng ồn ào, để cho ta ngủ thêm một lát.” Phản ứng của Bạch Tiểu Thố chính là nói mớ một câu, rồi lại nghiêng người ngủ tiếp.
“Bạch Tiểu Thố ___” Lần này giọng nói của Vũ Văn Tinh đã dài ra, chân mày nhíu chặt, gân xanh trên trán nổi lên.
Nhưng Bạch Tiểu Thố không tỉnh, lầu bầu lật người, cả người ngã xuống đất cũng không tỉnh, ngược lại còn ôm lấy chân Vũ Văn Tinh, khò khò khè khè ngủ tiếp.
Vũ Văn Tinh vốn không thích người khác gần gũi, hành động của Bạch Tiểu Thố đã phạm vào đại kỵ của hắn.
Vì vậy mà Vương gia nào đó nổi giận, đỉnh đầu bốc khói, gương mặt vặn vẹo, tức giận quát to.
“Người đâu, ném nữ nhân không biết sống ૮ɦếƭ này vào ao sen làm mồi cho cá!”
Lệnh của Vương gia, ai dám trái. Mạc Thanh dẫn theo mấy người làm, kéo tay nhấc chân khiêng Bạch Tiểu Thố ném xuống ao sen.
Trong ao, lá xen từng đám xanh biếc, hoa sen chưa nở, chỉ có nụ hoa chúm chím thẹn thùng ẩn núp sau những đám lá sen xanh biếc.
“Oa….. Khụ khụ…… Kẻ nào thất đức như vậy…… Đem ta…… Ném vào trong ao làm gì nha……..” Nước ao lạnh lẽo làm cho Bạch Tiểu Thố tỉnh ngủ, cũng may nước trong ao không sâu, chỉ đứng đến eo nàng, nhưng cũng đủ khiến cho nàng nhếch nhác.
Bạch Tiểu Thố hoàn hồn, lau nước ao trên mặt, bước tập tễnh lên bờ.
Mẹ nó, nàng chỉ ngủ một giấc thôi mà, cái tên đại biến thái kia muốn dùng phương pháp độc ác như này chỉnh nàng sao?
Bổn Vương Không Ngủ, Ngươi Cũng Không Thể Ngủ
Nhiệt độ ban đêm luôn thấp hơn so với ban ngày rất nhiều, Bạch Tiểu Thố bị ném vào ao sen làm mồi cho cá do không kịp thay quần áo ướt, nên đến lúc chạng vạng đã phát sốt.
Sốt lên, cả người Bạch Tiểu Thố rất khó chịu, rất muốn lười biếng nghỉ ngơi, nhưng lại bị Mạc Thanh gọi đi hầu hạ Vũ Văn Tinh.
Bên trong phòng ngủ mờ tối, Vũ Văn Tinh cô độc nằm trên giường, một đôi mắt đen rét lạnh hơn cả cô tinh* mở to, không biết đang nghĩ gì. (*cô tinh: người cô đơn cô độc)
Bạch Tiểu Thố sợ hãi, rụt rè mò vào phòng Vũ Văn Tinh, đi một bước lại quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đề phòng.
Thật ra thì nàng chỉ sợ con rắn đáng ghét kia không biết ở đâu chạy ra, áp đảo nàng trên mặt đất để giày xéo.
“Bạch Tiểu Thố, ngươi lén la lén lút làm gì, còn không mau qua đây ϲởí áօ ra cho Bổn vương?” Vũ Văn Tinh tập võ từ thuở nhỏ, đối với âm thanh càng thêm nhạy cảm, ngay cả Bạch Tiểu Thố đã nhón chân lên để không gây ra tiếng động, nhưng Vũ Văn Tinh vẫn phát hiện, hơn nữa còn rất không vui.
Nữ nhân đáng ૮ɦếƭ, bị ném vào ao sen làm mồi cho cá vẫn không nhớ lâu?
“Vương gia, ta tới đây, người đừng tức giận!” Bạch Tiểu Thố rất sợ bộ dạng âm trầm, giọng nói ăn tươi nuốt sống của Vũ Văn Tinh. Ngay lập tức rất không có khí phách khom lưng cúi đầu, rón rén chạy đến trước mặt Vũ Văn Tinh, đôi mắt to tròn lo lắng nhìn chằm chằm bộ mặt không vui của hắn.
Tên siêu cấp đại biến thái này, bao giờ thì hắn mới đối xử với nàng không biến thái đây!
Phù, hôm nay con rắn kia không ngủ bên cạnh hắn, việc này cũng là nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Còn thất thần cái gì, không mau đỡ Bổn vương đứng dậy ϲởí áօ ra đi ngủ!” Vũ Văn Tinh lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngu si của Bạch Tiểu Thố, mày kiếm không vui nhíu lại. “Nhanh lên một chút!”
Nữ nhân này quá ngu ngốc, nào có nha hoàn nào chậm lụt như này đây!
“A…….” Bạch Tiểu Thố rất không cam lòng đáp một tiếng, đôi môi nhỏ nhắn chu lên, không tình nguyện khom lưng тһô Ьạᴏ kéo Vũ Văn Tinh đang nằm trên giường dậy.
Loại chuyên ૮ởเ φµầɳ áo này nàng không muốn làm, dù gì thì nàng cũng là nữ nhân, ૮ởเ φµầɳ áo cho nam nhân có chút kỳ quái.
Gọi quản gia thay quần áo cho hắn không phải là tốt hơn sao?
Bạch Tiểu Thố bấn loạn nhìn chằm chằm Vũ Văn Tinh đang trừng mình, suy nghĩ xem rốt cuộc có nên ૮ởเ φµầɳ áo của hắn ra hay không?
“Bạch Tiểu Thố, không phải đến quần áo ngươi cũng không biết cởi chứ?” Hồi lâu thấy Bạch Tiểu Thố vẫn không nhúc nhích, Vũ Văn Tinh xem thường nói.
Bạch Tiểu Thố, Bổn vương xem như là đã đối xử tử tế với ngươi rồi, chả nhẽ ngươi còn muốn bổn vương nổi giận hay sao?
“Ai nói ta không biết ૮ởเ φµầɳ áo chứ!” Bạch Tiểu Thố không chịu được lời nói châm chọc của Vũ Văn Tinh, cái miệng nhỏ nhắn vểnh cao, đôi mắt tròn vo trừng lớn.
Tưởng ta không làm được sao, chỉ là ૮ởเ φµầɳ áo thôi, có gì khó chứ!
Đối với sự khiêu khích của Bạch Tiểu Thố, khóe miệng Vũ Văn Tinh càng cong cong châm chọc.
Nữ nhân này làm gì cũng hỏng bét, thật đúng là sợ nàng đến quần áo cũng không biết cởi!
Giờ đây, Bạch Tiểu Thố rất tức giận, đôi tay nhỏ bé nhanh nhẹn lục lọi trước иgự¢ Vũ Văn Tinh, thật vất vả mới tìm được vạt áo phía sau eo, dùng sức kéo.
Cái loại quần áo cổ đại này giống như áo choàng tắm, chỉ cần nhẹ nhàng kéo, không phải sẽ mở ra sao?
Vũ Văn Tinh lạnh nhạt nhìn đôi tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố không chút kiêng kỵ lục lọi trước иgự¢, cảm thấy có một loại cảm xúc xông vào tim, gương mặt như ngọc có chút xấu hổ.
Nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt này đang giúp hắn ૮ởเ φµầɳ áo ra, hay đang nhân cơ hội ăn đậu hũ!
Vũ Văn Tinh tập được võ công thì không thể gần nữ sắc, những năm gần đây hắn luôn cố giữ mình trong sạch, một nữ nhân cũng không chạm qua. Đối với hành động to gan của Bạch Tiểu Thố, ngoại trừ xấu hổ, thân thể lạnh giá kỳ lạ lại nóng lên.
“A, sao lại rối thành thế này rồi?” Bạch Tiểu Thố đau khổ phát hiện vạt áo không mở ra như nàng mong muốn mà còn rối đi, không gỡ ra được.
Bạch Tiểu Thố vừa thẹn vừa bực, khuôn mặt vì kìm nén tức giận mà đỏ bừng, ánh mắt khinh thường Vũ Văn Tinh nhìn nàng càng khiến nàng tức giận.
Không được coi thường nàng, chỉ rối một chút thôi, gỡ ra là được!
Bạch Tiểu Thố hừ một cái, lập tức cúi đầu, chui xuống bên hông Vũ Văn Tinh, ra sức gỡ rối.
Vũ Văn Tinh từ trên cao nhìn xuống cái đầu đen thùi lùi đang ở bên hông mình lục lọi, híp mắt khinh thường.
Nữ nhân này, ngu ૮ɦếƭ đi được!
Thỉnh thoảng cái gáy trắng nõn như ẩn như hiện trong mái tóc đen của Bạch Tiểu Thố lại lộ ra, khiến cho Vũ Văn Tinh miệng đắng lưỡi khô, trong cơ thể có một cỗ khí nóng xông thẳng xuống bụng.
Đáng ૮ɦếƭ, sao hắn lại có thể có phản ứng với nữ nhân ngu ngốc như vậy chứ?
Vũ Văn Tinh bực bội mím chặt môi mỏng, tuấn dung càng thêm lãnh khốc.
“Rốt cuộc cũng xong, mệt quá!” Sau một hồi vật lộn, Bạch Tiểu Thố cũng gỡ xong, lại còn cẩu thả đưa tay áo lên lau mồ hôi trên mặt, khó thở líu tíu nói.
Lăn qua lộn lại như vậy làm cho nàng thấy choáng váng, muốn ngủ.
Lắc lắc cái đầu muốn ngất xỉu, Bạch Tiểu Thố nhếch nhác đứng lên, ϲởí áօ khoác của Vũ Văn Tinh xuống.
Áo trong trắng như tuyết dán lên người Vũ Văn Tinh, giống như lớp da thịt thứ hai trên người hắn, hấp dẫn vô hạn.
Nhưng đầu óc choáng váng của Bạch Tiểu Thố sao có thể bị mê hoặc, nàng liếc cũng không thèm liếc lấy một cái, hai mắt nhìn cằm chằm vào giường, cố gắng lên tinh thần mở miệng.
“Vương gia, quần áo cởi xong rồi, có thể đi ngủ chưa?”
Nếu nàng không được nghỉ ngơi, có thể sẽ ૮ɦếƭ người đấy!
Vũ Văn Tinh nghiêng đầu, không phát hiện trên mặt Bạch Tiểu Thố ửng hồng khác thường.
“Ngươi đứng đó, Bổn vương không ngủ được, ngươi cũng không thể ngủ!” Giọng nói Vũ Văn Tinh lạnh lùng không mang theo cảm xúc, đôi mắt lóe ra phẫn hận bi thương.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, cơn ác mộng đau khổ của hắn lại bắt đầu, người khác có thể thoải mái ngủ đến sáng, còn hắn lại phải mở to cặp mắt không có chút buồn ngủ nào đến khi trời sáng!
“Ta không……….” Bạch Tiểu Thố vừa nghe xong, lông nhím xù ra, ngón tay run rẩy chỉ vào chop mũi của Vũ Văn Tinh, muốn chửi, lại bị câu nói của Vũ Văn Tinh chặn miệng.
“Bạch Tiểu Thố, nếu ngươi dám nhục mạ Bổn vương, Bổn vương sẽ sai người đem Tiểu Thanh vào phòng, để Tiểu Thanh canh giữ cho Bổn vương ngủ!”
Được, nàng nhịn, nàng nhịn, được chưa?
Bởi vì nàng rất sợ rắn nha, cái tên siêu cấp đại biến thái kia cũng chỉ biết lấy chuyện này ra uy Hi*p nàng!
Nhưng mà, ai ai cũng biết tên Vương gia biến thái này ban đêm không ngủ được, sao lại còn bắt nàng phải thức với hắn?
Nàng rất muốn ngủ, rất mệt mỏi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc