Đêm cuối trước ngày tốt nghiệp.
Trước hết là buổi dạ hội, Thực ra chúng tôi đã chuẩn bị kĩ càng cho buổi dạ hội đó từ lâu. Cũng giống như dạ hội lần trước, chúng tôi làm tổng đạo diễn, nấp sau màn quan sát.
Dạ hội có hai trọng điểm, thứ nhất là bộ phimkinh dị của chúng tôi, Khi những thước phim kinh dị của chúng tôi được chiếu xong, toàn bộ hội trường rơi vào không khí kì quái. Thế nên tôi đã cố tình sắp xếp một vài tiết mục để thay đổi không khí. Đó là một điệu muá dân tộc hết sức vui vẻ, đặc biệt là một điệu múa Tân Cương. Cô gái Thổ Lỗ Phiên cứ lắc qua lắc lại cái đầu, tôi đam ra sợ, sợ cô ấy giất phăng mất cả cái đầu mình. Sỡ dĩ phải có những tiết mục cá múa ấy vì tôi sợ mọi người quá kích động. Các bạn vừa mới rơi bao nhiêu lệ như vậy,còn chưa kịp uống đủ nước để bù lại , lại phia3i khóc tiếp thì e gây ra trận đại hồng thủy mất.
Trọng điểm thứ hai chính là tiết mục cuối cùng, liên khúc tố nghiệp của các bạn sinh viên. Những bài hát trình diễn hôm đóđược chúng tôi chọn ra từ danh sách” Tuyển tập 10 bài hát karaoke về tốt nghiệp hay nhất”, từ bài Tình Bạn” đến “Bạn ơi đừng khóc”, từ “Tiễn bạn lên đường” đến bài “Tạm biệt”, còn có cả bài “Tương lai của tôi không phải là giấc mơ” nữa…
Cuối cùng, hai người xuất hiện trên sân khấu là Ngô Phi và Quý Ngân Xuyên. Ngô Vũ hát bài “ Những đóa hoa đỏ”, còn Quý Ngân Xuyên đệm ghi ta. Bài đó Ngô Vũ Phi hát thật truyền cảm,chính cô ấy cũng khóc, tôi lấy làm lạ sao Quý Ngân Xuyên lại lạnh lùng đến thế, trừ tôi và ậu ấy ra, hấu như mọi hôm ấy đều khóc. Ngô Vũ Phi vừa thổn thức vừa hát, vừa không nhìn tôi, chắc chắn trong lòng cô ấy, tôi và Quý Ngân Xuyên là hai đóa hoa đã cùng cô ấy khoe sắc đua hương suốt bốn năm qua.
Tiếp đó Quý Ngân Xuyên hát”Trân trọng”, Ngô Vũ Phi hát bè theo. Ca tử của bài đó thật xúc động lòng người, đến giờ tôi ẫn còn nhớ:
Thả neo bên bến tàu ly biệt ngày hôm qua
Bao nhiêu giấc mộng còn ngổn ngang
Con người sau áng tịch dương của hoáng hôn
Lại cô đơn cùng vầng trăng sáng
Tưởi trẻ nông nỗi đôi khi khho6ng ngăn được ngọn gió đêm thu
Biết bạn vui thì ít mà muộn phiền đong đầy
Biết tôi tình sâu nghĩa nặng mà duyện phận mong manh
Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ
Thà để nước mắt rơi, đừng cuối đầu.
Tôi nhớ nhất cái khoảng khắc khi hát đến câu” Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ, thà để nước mắt rơi đừng cuối đầu” thì hai hàng nước mắt đã chảy dài trên má tôi. Sau đó, tôi lén bỏ ra khỏi nhà thể thao, một mình ngồi dưới gốc cây anh đào để trấn tĩnh lại. Nhìn những ánh đèn và đám, sinh viên phía trong nhà tập, rồi nghĩ tới bạn bè hôm nay còn khóc cười bên nhau, ngày mai mỗi đứa một ngả mà lòng ngập tràn một nỗi bùn mênh ௱ôЛƓ khó tả.
Một lúc sau thì dạ hội cũng kết thúc, các sinh viên tốt nghiệp đổ ra khỏi nhà thể thao, Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên tới gốc cây tìm tôi. Vừa nhìn thấy tôi, Quý Ngân Xuyên chẳng màn tới việc tôi đang buồn như cắt từng khúc ruốt, đã buông một câu:
“Ê, chàng Ngưu, dạ hội thực sự có thể bắt đầu rồi đây!
Đó thực sự một đêm cuồng loạn, không khí đêm đó tràn ngập hơi men và khói thuốc, rồi tiếng la hét vang vong ngọn núi, khiến dòng máu trong tôi như bốc cháy phừng phừng, cũng không biết men rượu vừa uống đang bắt lửa hay vốn dĩ dòng máu đó có thể tự bốc cháy.
Các sinh viên tốt nghiệp từng tốp một, như thể từng đội quân thất trận trong ba trân quyết chiến chớp lấy thời khắc cuối cùng để phóng hỏa nhiễu dân. Tất nhiên cũng có vài anh chàng đã âm mưu trước khi chia tay cưa được mấy cô em xinh tươi.
Quý Ngân Xuyên đưa cho tôi và Ngô Vũ Phi mỗi người một cái ba lô, trong đó nhét đầy những thứ vừa mua được lúc chiều: bia, dồ ăn vặt và pháo hoa. Quý Ngân Xuyên thì chỉ đeo có mỗi cây ghi ta của cậu ta, cứ như đang đeo một khẩu súng, dáng điệu thật ương ngạnh, sành điệu như một tay thiện xạ trong nhóm khủng bố phản động.
Đầu tiên, Quý Ngân Xuyên tuyên bố nguyên tắc của đêm hôm nay: ba kỷ luật lớn và tám chú ý lớn.
Ba kỷ luật lớn là:
“Tất cả các hoạt động phỉa nghe theo lời chỉ huy”. Tôi liền hỏi:”Nghe ai chỉ huy”. Rồi cả hai chúng tôi đều tự chỉ vào minh.
“Tất cả những gì thu được đều là của chồng”. Tôi hỏi “Chồng là cái gì?” Quý Ngân Xuyên nói:”Hai đứa mình là chồng”. Ngô Vũ Phi không phục:” Nói thế thì mình là cái gì kia chứ?”. Quý Ngân Xuyên đáp:”Cậu là mẹ…”.
Tám chú ý lớn gồm:
1.Lộ trình rõ ràng, đề cao cảnh giác, hàng động phải chắc chắn.
2. Tuyệt đối bảo vệ cơ mật.
3. Triệt để tuân theo mệnh lệnh.
4. Hoàn thành nhiệm vụ với tinh thần nhanh chóng, chính xác và chăm chỉ.
5. Không ngại khó, không sợ nguy hiểm, gan dạ mà cẩn thận.
6. Diệt tận gốc những phần tử xấu trong nội bộ, đánh bại không nhân nhượng.
7. Nghiêm cấm chêu ghẹo phụ nữ- Ngô Vũ Phi là ngoại lệ.
8. Mua bán phải sòng phẳng, có vay có trả.
…
Đúng lúc chúng tôi xuất phát, một tràng pháo hoa hoành tráng nhất cũng được bắn lên làm bừng sáng không gian. Rồi những tàn pháo hoa rơi xuồng , như hoa tuyết. Những tia sáng ấy làm lấp lánh những khuôn mặt tươi trẻ của chúng tôi, thật là đẹp, có chút gì đó giống như trong truyện cổ tích, lại gống chút gì đó giống khung cảnh trong mơ.
Lúc đó, cả ba chúng tôi đều đứng ngây người xem. Một lúc sau, Quý Ngân Xuyên nói một câu làm chùng tôi bừng lên nhiệt huyết:”Nhìn xem, tuổi trẻ của chúng mình cũng giống như những chùm pháo hoa kia, thời thanh xuân mỗi người chỉ có một lần, pháo hoa của mỗi người cũng chỉ có thể tỏa sáng một lần, thế nên chúng mình phải cố gắng hết sức làm cho bầu trời rực sáng nhất.
Sau đó, trong ánh sáng lập lòe của pháo hoa, chúng tôi thẳng tiến đến khu kí túc xá nữ.Vì mục tiêu số một của Quý Ngân Xuyên là đến trước ký túc xá nữ ngân nga cùng cây đàn ghi ta.
Khi chúng tôi tới được kí túc xá nữ, mới phát hiện ra có nhiều : “đội cổ động” đã bắt đầu biểu diễn. Trước ký túc xá nữ là một bãi cỏ, từng đám người ngồi dưới gốc cây thắp những ngọn nến nho nhỏ, như vô số những ngôi sao rơi xuống mặt đất. Tất cả những khung cửa sổ khu ký túc xà đều được mở, thấp thoáng những gương mặt xinh xắn. Có một số nữ sinh còn không ngừng la hét yêu cầu bài hát.
Quý Ngân Xuyên không nói nhiều mà nhập cuộc luôn, thường thì cậu ấy cũng hay hát đối lại người khác.
“Cậu đã từng nghe bạt ngàn núi đồi đều là tiếng quỷ khóc sói tru chưa?”
“Mình nghe rồi, đó là một cảnh hùng vĩ”.
Bắt đầu giống như thời Chiến Quốc, mọi người mạnh ai người ấy thét, át cả tiếng nhau. Bên này vừa gào xong bài “Năm tháng huy hoàng” của Beyond, bên kia vội tiếp nhịp với “ Không chốn nương thân”. Về khoản thu hút được nhiều ngươi tham gia nhất thì phải kể tới đội chúng tôi, bởi những bài hát toàn là ca khúc cách mạng từ xa xưa. Những bài hát đó, mọi người đều thuộc vài câu, khi tập quân sự đã được dạy mà cũng không có gì khó hát cả. Rất nhanh sau đó, chúng tôi đã thu hút được một đám đông lớn nam mữ sinh viên, hát nghiêm chỉnh như thời còn đi tập quân sự vậy.
Trong lúc đang hát, tôi thảng thốt cảm thấy dòng chảy thời gian đã rẽ một bước ngoặt vào năm 2001. Chúng tôi lại trở về đêm trăm sáng của hôm tập quân sự bốn năm trước, Ngô Vũ Phi đột nhiên nắm hai bím tóc nhỏ xinh, nói với tôi:”Cậu biết không? Cậu biết không Flying without wings chính là tên mình đấy”, rồi quay đầu đi, cất tiếng hát”Tôi là Ngô Vũ Phi, đến từ Trương Gia Giới…” nhưng tôi lại thấy cô ấy đang hát rằng”bay đến từ Trương Gia Giới..”
Chúng tôi vừa hát vừa uống rượu, lại có người đang đốt sách, trông như một lũ điên, hơn thế, không thể nói ai điên nhất được, chỉ có ai điên hơn ai mà thôi. Tôi và Ngô Vũ Phi hát mệt rồi thì đi đốt pháo hoa. Đêm hôm đó tôi cũng không biết mình đã đốt bao nhiêu pháo hoa nũa. Tôi chỉ biết đốt và đốt, đốt đến khi không muốn đốt nữa mới thôi, dường như muốn đốt đủ số pháo hoa mà thưở nhỏ chưa đốt được…
Quý Ngân Xuyên hát đến đoạn” Bạn hiền đến rồi, mời ngồi xuống uống chén rượu , nếu là bầy lang sói…” thì đột nhiên quẳng cây ghi ta đi , chạy đến chỗ tôi và Ngô Vũ Phi đang đốt pháo hoa nói:”Mẹ kiếp, suýt nữa quên một chuyện quan trọng, rất quan trọng đấy”.
Tôi và Ngô Vũ Phi đồng thanh hỏi:”Việc gì vậy?”.
Quý Ngân Xuyên nói với chúng tôi như này như này, thế kia thế kia. Tôi nghe xong vẫn thấy hơi lo lắng, Quý Ngân Xuyên nhìn tôi, chớp chớp mắt rồi nói:”Không sao, tin mình đi,mình là dân đá bóng mà”.
Sau đó, theo sự chỉ đạo, Ngô Vũ Phi tới trạm điện thoại công cộng gọi điện, hẹn một cậu con trai ra ngoài, lý do là cô ấy đã thầm yêu cậu ta bốn năm trời, còn cậu ấy là ai thì lát gặp sẽ biết. Anh chàng kia nghe xong chắc sướng tưởng ૮ɦếƭ. Sau khi đã hẹn xong địa điểm, quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của chúng tôi chưa đến mười phút sau, anh chàng đó đã chạy tới. Hình như hắn tưởng sắp gặp vận đào hoa rồi nên chạy một mạch tới đây.
Tôi và Ngô Vũ Phi trốn sau thân cây, nhìn Quý Ngân Xuyên một mình đứng quay lưng với anh chàng vừa chạy tới.
Đứng đó một lúc. Quý Ngân Xuyên ra bộ như các chàng hiệp khách trong phim võ hiệp từ từ quay mặt lại, rồi nói:” Alexander”Trư”, cậu đến rồi đấy à? n oán của chúng ta cũng nên tính cho xong đi”.
Rồi không cần nhiều lời, trận PK bắt đầu. Lúc đầu tôi còn lo nhỡ Quý Ngân Xuyên không ổn, mình phải xông ra đấm đá vài cái giúp cậu ta, nếu không đánh nổi thì lại giống lần trước sẽ cầm chân Alexander Châu, chặn cho Quý Ngân Xuyên chạy thoát thân. Nhưng về sau, thấy Quý Ngân Xuyên cung đánh thật cừ, mặc dù Alexander to như con lợn rừng nhưng vẫn bị cậu ấy cho nếm nhừ đòn.
Khán giả nhiệt tình Ngô Vũ Phi thì cứ gật gù thán phục:”Đẹp quá!”
Tôi nói:”Đúng thế, nhưng mà thật sự là không biết được, so với Alexander Châu, Quý Ngân Xuyên bé tẹo thế kia cơ mà”.
Ngô Vũ Phi chỉ vào tôi với vẻ xem thương:”Cái cậu mọt sách này, nhìn bộ dạng thì biết, hồi nhỏ chắc chắn cậu chưa bao giờ chơi điện tử, Cậu biết không, trong trò chơi điện tử, thằng nào trông càng bự con thì càng tầm thường, càng bé nhỏ tuấn kiệt thì càng lợi hại, gầy một chút cũng không sao, công phu lợi hại mới đúng thật là lợi hại…”
Tôi lè lưỡi phản ứng lại.
Trận chiến đó tôi càng xem càng hăng máu, anh chàng đẹp trai vô địch Quý Ngân Xuyên đánh bại tên Đại Trư Alexander giả Tây. Sau đó, chúng tôi gọi Alexander là Đại Trư- tức con heo béo. Thực ra, trên thế giới từ heo là một từ rất thú vi. Ngô Vũ Phi từng nói:” Từ heo nếu dành cho người mình thích, như khi tớ gọi cậu và Quý Ngân Xuyên là heo thì nó mang nghĩa tốt, nhưng mà dùng từ ấy mà gọi người mình ghết như Alexander thì nó lại mang nghĩa xấu”.
Con heo béo Alexander lúc đầu còn chống cự được một chút, sau đó thì bị đánh cho choáng váng đầu óc, Quý Ngân Xuyên cứ đánh một cái lại hỏi:”Mẹ kiếp, còn cao ngạo nữa không?”.
Tôi không hề nói quá, quả thật đòn đánh của Quý Ngân Xuyên quá đẹp, giống y như kỹ thuật của cậu ấy khi lướt trên sân cỏ, động tác nào ra động tác ấy. Có lẽ cậu ta đã tưởng tượng Alexander là trái bóng, tâng, sút, xoạc, rê đủ kiểu. Đáng kinh ngạc nhất là cậu áy đánh nhau mà cũng dùng tới những động tác giả như khi đá bóng, có lúc cậu ấy giả lắc người qua bên trái, Alexander dịnh hai bàn tay heo túm chặt bên trái , không ngờ Quý Ngân Xuyên lập tức lật một cú đá chí mạng vào phía bên phải vào ngay cái đầu heo…
Đánh đến mỗi về sau con heo béo Alexander luôn miệng kêu hơn chục lần câu:”Không cao ngạo nữa, không dám cao ngạo nữa…”
Quý Ngân Xuyên sau khi dừng tay thì đi về phía chúng tôi . Hai chúng tôi đều giơ ngón tay về phía cậu ấy, cậu ấy xua xua cái tay đau nói:”Tay tớ cũng bị sưng vù lên rồi, hồi trước tốn bốn nghìn tệ học Taekwondo ở Bắc Kinh quả là không lãng phí”.
Chúng tôi còn chưa kịp bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình, thì cậu ấy đã vẫy vẫy tay, phán thêm câu làm cho chúng tôi té xỉu:”Đi thôi, trận PK tiếp theo…”
Sau đó, Quý Ngân Xuyên giống như các cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp kiểu “một đêm quét sạch 9 trang trại- 81 ngọn núi”, “độc chiếm 6 môn phái lớn”, Ngô Vũ Phi phối hợp với Quý Ngân Xuyên gọi từng người trong số mấy tên hôm đó ra ngoài xử lý, nghĩ là mấy tên bị đuổi hoc trước đó xem ra còn khá may mắn.
Ban đầu tâm trạng của tôi rất khó hiểu, sau đó một câu nói của Quý Ngân Xuyên đã làm tôi sực tỉnh. Cậu ta nghiêm túc nói với tôi:”Cậu biết đấy, trên cái thế giới thối tha này có lúc không phải cứ nói lẽ phải là được. Cậu càng nhu nhược bọn khốn đấy càng ức Hi*p cậu thôi”. Lúc đó, tôi và Ngô Vũ Phi lại một lần nữa thật sự khâm phục cậu ấy.
Sau khi đã xử lý ba người kia (bởi có vài người đã bị đuổi học từ trước), chúng tôi đều cảm thấy rất thoải mái,giống như tu luyện ngàn năm bỗng trở thành thần tiên. Quý Ngân Xuyên nói:”Trương Văn Lễ này, tối nay cậu chẳng cần thư sinh nữa, bọn mình đi uống rượu, không say không về”.
Ngô Vũ Phi đính chính:”Vốn dĩ đêm nay không định quay về mà”.
Bị lây khí thế cách mạng của hai người họ, tôi cũng mạnh dạn nói:”Không về thì không về, uống!”
Chúng tôi ban đầu lang thang khắp nơi, tìm một nơi yên tĩnh và phong cảnh thật đẹp, ba đứa ngồi xuống bắt đầu thưởng thức tiệc rượu.
Hôm nay tâm trạng của mọi người đều rất vui, uống nhiều mà không có vấn đề gì. Ban đầu là uống bia, một mình Quý Ngân Xuyên chấp cả hai đứa tôi. Sau khi uống hết bia, bọn tôi lại chuyển sang uống rượu trắng.
Tôi rất sợ uống rượu trắng, bởi cái cảm giác tê tê răng của bia giống như nước có ga rồi cũng hết, nhưng rượu trắng thì khác, trông thì giống như nước trắng nhưng khi ngửi mùi thì tôi lại nhớ đến loại đèn cồn trong môn hóa mà tôi học năm cấp 3.
Thế nhưng Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên lại rất nhẫn nại dạy tôi uống, làm thế nào nhấp một ngụm rượu, làm thế nào thưởng thức mùi hương của rượu, làm thế nào để uống mà không thấy cay…Tôi biết trông điệu bộ tôi uống rượu thì thật thảm hại, nhưng cảm giác đó cũng khá ấm áp, giống như hồi tôi còn bé, giống khi mẹ lừa tôi uống thuốc lúc nhỏ. Ngô Vũ Phi cũng lừa tôi uống rượu bằng cách đó.
Quý Ngân Xuyên uống nhiều nhất nên đi vệ sinh cũng khá nhiều, cứ được một lát anh ta lại chạy đi giải quyết nỗi buồn. Ngô Vũ Phi đột nhiên thay đổi sắc mặt rồi nói:”Cũng sắp hết sạch rượu rồi, lát nữa có chơi trò đoán tay thì chúng mình thống nhất ra như thế này nhé”.
Tôi hiểu ý của Phi, lát nữa nếu hết rượu thì nhất định phải có một người đi mua, có thể chơi đoán tay để phân định thắng thua, ai thua thì sẽ phải đi mua rượu. Quy tắc của chúng tôi khá đơn giản, mỗi người phải đưa ra mặt sấp và mặt ngửa, nếu như ai trong số chúng tôi mà không giống hai người còn lại thì coi như thua.
Ngô Vũ Phi chỉ cho tôi thứ tự đưa tay: sấp, sấp, ngử, sấp, ngửa…
Năm lần như thế chắc cũng đủ làm cho Quý Ngân Xuyên thua rồi. Lúc đó tôi cũng muốn đi vệ sinh, nhưng tôi lo nếu mình đi thì rất có thể tôi bị Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi cấu kết mưu hại.
Một lúc sau Quý Ngân Xuyên cũng đã quay lại. Quả nhiên đúng như Ngô Vũ Phi dự đoán, sau khi hết rượu, Ngô Vũ Phi cũng biết giả vờ:”Thôi không nên uống nhiều, không tốt đâu…”
Quý Ngân Xuyên đang ngà ngà say bị lừa rồi. Người uống rượu thường rất cố chấp, cậu ta kiên quyết đòi mua thêm rượu. Sau đó chúng tôi bắt đầu chơi đoán tay, tôi vẫn nhớ thứ tự Ngô Vũ Phi vừa nói nên không quá ba lần thì Quý ngân Xuyên đã bị thua. Ngân Xuyên càu nhàu một lát, rút ra ít tiền rồi đi xuống núi.
Sau khi Quý Ngân Xuyên đi không khí có một chút ấm lên. Không biết có phải do chúng tôi uống khá nhiều rượu rồi không nữa. Tôi phát hiện ánh mắt của tôi và Ngô Vũ Phi đang mơ màng. Nhớ lại lần trước tôi bị thua Ngân Xuyên trong trò chống khủng bố halflife, sau khi bị ép uống say tôi về đến nhà tôi cảm thấy không phục,liền kéo Ngân Xuyên đòi chơi lại, đánh một trận đẫm máu. Lúc đó cậu ấy bồn chồn nói:”Mắt tớ giờ nhìn một hóa ba rồi, không biết chơi như thế nào nữa, cậu bắn sao mà chuẩn thế?”. Tôi liền nói:”Đồ đầu heo này, tớ bình thường cứ nhắm vào cái ở giữa, bắn là trúng thôi”.
Bây giờ tôi nhìn Ngô Vũ Phi biến thành hai người rồi, không biết cô ấy nhìn tôi thành mấy người nữa. Dù sao thì chúng tôi cũng đang ngồi luyên thuyên, nói chuyện trên trời dưới biển. Được một lúc hình như Vũ Phi thấm mệt rồi, cô ấy dựa vào vai tôi, có vẻ như đang ngủ, tôi không muốn cô ấy nằm xuống mặt đất giá lạnh nên cứ thế để cô ấy ngủ trên vai tôi.
Được một lúc thì Ngô Vũ Phi tỉnh giấc, mặt hơi ngượng ngùng hỏi tôi:”Quý Ngân Xuyên đâu rồi? Cậu ấy về chưa?”
Tôi nói:”Vẫn chưa về,cậu mệt rồi thì ngủ một lát đi”.
Cô ấy ừ một tiếng rồi vươn vai đứng dậy. Một lát sau, cô ấy quay lại xoa xoa đầu tôi, rồi cạo cạo nhẹ mũi tôi. Nhung đến khi cô ấy dùng chiêu thức lưu manh, giống trên tivi lấy ngón tay nâng cằm tôi lên, thì tôi thực sự không chịu được nữa:”Phi Phi, cậu làm cái gì vậy?Còn động chân động tay nữa thì tớ gọi 110 đấy!”
Cô ấy chu mỏ lên nói:”Ngày mai,…. Ngày mai không được gặp cậu nữa rồi, để lão gia trêu chọc một chút mà không thấy vui à?”.
Tôi nghe xong mà thấy sốc:”Tớ thà để cậu xưng là lão nương còn hơn nghe cậu nói là lão gia. Ở vùng núi hoang sơ này nhìn một cô gái xinh như hoa như ngọc nói mình là lão gia , thật là lạc hậu quá mức”.
Nhưng tôi vẫn vào hùa với cô ấy:”Lão gia, xin hãy tha cho nô gia, lão gia ngày mai còn phải vào kinh, hôm nay ngài nên nghỉ ngơi cho khỏe”.
Bốn năm chơi cùng nhau, ba người chúng tôi rất hiểu ý nhau, chỉ cần một người nói ra một vấn đề gì, hai người còn lại sẽ tham gia ngay, lập tức ba người sẽ cao hứng biểu diễn.
Ngô Vũ Phi vẫn không muốn tha cho tôi, tiếp tục trêu đùa:”Lão gia muốn ngày mai ngươi cùng ta đi Bắc Kinh”.
Tôi nói:”Xin ngài tha cho nô tài, gia đình nô tài trên có bố mẹ già, dưới có…”
Ngô Vũ Phi lườm tôi:”Không được nhất định phải đi”.
Tôi mặt mếu máo giả khóc, không ngờ tôi vừa khóc, lão gia Ngô Vũ Phi cũng khóc theo, mà còn khóc to hơn cả tôi. Lúc đầu tôi cứ tưởng cô ấy vờ khóc, nên cứ giả vờ khóc theo, người hát người bè rất ăn ý, nhưng sau đó phat hiện có gì đó không ổn. Hai cánh tay cô ấy từ phía sau ôm chầm lấy tôi, sau đó tôi thấy có gì đó lạnh lạnh ở cổ, hình như là giọt nước.
Lúc này, tôi quay đầu lại mới biết cô ấy đã khóc. Trước buổi tối hôm đó, cả ba chúng tôi đã giao hẹn với nhau là không được khóc, mọi người dừng chân khá lâu ở con đường quen thuộc, sau chén rượu rồi đường ai nấy đi thế có tốt không. Nếu biết trước thế này có lẽ tôi không nên giả khóc, bây giờ tội của tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Lát nữa Ngô Vũ Phi nhất định sẽ trách tôi:”Cậu khóc trước rồi còn bắt mình không được khóc sao?”.
Cô ấy càng khóc càng bị kích động, trong lòng tôi thầm gọi Ngân Xuyên mau mau quay lại, nhưng vẫn chẳng thấy tăm tích cậu ta đâu cả. Cuối cùng Ngô Vũ Phi cũng nói tôi một câu làm tôi chảy máu cam:”Cậu,…lẽ nào cậu không có chút cảm tình nào với tớ sao?”
“Mình thích cậu mà,nếu không sao lại đối tốt với cậu như vậy chứ”. Tôi giúp cô ấy lau những giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt.
Cô ấy lại tiếp tục:”Thế sao cậu bỏ mặc tớ vậy?”.
Tôi không trả lời, đó là lần đầu tiên tôi dũng cảm ôm cô ấy, cảm nhận mùi hương dễ chịu toát ra từ tấm thân ngọc ngà của Phi. Sau đó chúng tôi lặng yên ngồi đó, ngắm các vì sao và vầng trăng dần trôi, thỉnh thoảng bầu trời lại sáng lên một chùm pháo hoa. Lúc đó tôi chỉ cầu nguyện cho ánh mặt trời sớm mai sẽ không còn ló rạng, tôi ước ao đêm đó dài mãi để chúng tôi mãi dựa vào nhau cùng ngắm trăng sao và pháo hoa, tôi thậm chí còn thấy tiếc sao con người không thể lìa xa cõi đời trong khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời.
Thực ra từ trước đến nay tôi vẫn luôn ấp ủ trong lòng một điều muốn nói với cô ấy:”Phi Phi, cậu có biết tớ luôn tưởng tượng mình giống các thiếu niên trong các tiểu thuyết võ hiệp, có thể đưa cậu cao chạy xa bay. Thế nhưng nghĩ đến cảnh bố mẹ mỗi lần sinh hoạt đều ăn tiêu tiết kiệm, rồi nghĩ đến mẹ đã khổ cực nuôi mình khôn lớn đến ngày hôm nay, lại hận một nỗi ngày mai đi ςướק ngân hàng đặt đống tiền trước mặt bà, cho nên tớ không thể mạo hiểm đi theo các cậu được. Quý Ngân Xuyên mới thực sự là người đàn ông chân chính, tớ không thể có được cái khí chất đó”.
Tôi hạ quyết tâm rồi, không cần biết Phi Phi đáng thương thế nào thì tôi vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Một người sắt đá khi nhìn thấy bộ dạng củ Phi Phi có lẽcũng phải rơi lệ, nhưng tôi thì thực sự giống như ngọn núi lửa đã tắt lụi rồi.
Không hiểu tại sao Qúy Ngân Xuyên đi mua rượu mãi không về. Đã hơn 5 giờ sáng rồi, ánh dương vẫn ló dạng như thường lệ, nhưng vẫn không thấy Quý Ngân Xuyên quay lại. Tôi rất hận mặt trời buổi sáng hôm đó, nếu tôi mà là Hậu Nghệ, tôi sẽ không nhiều lời mà cầm ngay cung tên lên bắn gục nó, cho dù chỉ có một mặt trời…
Nói đến đây, tôi dừng lại một lát, Tiểu Tuyết cũng như tỉnh lại từ trong giấc mơ, cô ấy ngồi nghe mà còn nhập tâm vào câu chuyện hơn cả người kể là tôi.
Cô ấy nói:”Có thế thôi sao, còn ngày hôm sau?”
Tôi nói:”Ừ, ngày hôm sau thì họ đã lên tàu đi rồi”.
Cô ấy lại hỏi:”Thế tối hôm đó Quý Ngân Xuyên đã đi đâu?”
Tôi nói không biết, đến tận bây giờ tôi cũng vẫn chưa biết. Có lẽ cậu ta say quá, lạng quạng đến chỗ nào đó rồi ngủ quên mất rồi.
Tiểu Tuyết cười cười nói:”Ồ, tớ thì lại không nghĩ như thế. Tớ nghĩ rất có khả năng Ngân Xuyên thấy cậu và Ngô Vũ Phi bên nhau,căm thấy đau lòng mà bỏ đi thôi”.
Tôi đỏ mặt nói:”Ừm, cũng có thể. Nhưng tôi cho rằng hai người họ mới là một đôi”.
“Trương Văn Lễ, cậu lại thế rồi. Thật ra có một điều, tớ không biết nói cậu như thế nào”.
“Cứ nói đi. Không sao đâu”.
“Kỳ thực cậu rất tự ti, cho dù mọi mặt đều tốt, nhung chỉ vì cậu tự ti, đâm ra mới bỏ lỡ nhiều thứ cậu đã dày công theo đuổi, mà không dám lại gần”.
Tôi buộc phải công nhân cô ấy nói đúng.
“Cậu cứ về trước đi, xem xong hai bộ phim này rồi chúng ta nói chuyện tiếp”.
“Đúng rồi, cậu vẫn còn chưa nói với tớ nơi ở của Quý Ngân Xuyên đấy”.
“Cậu cứ xem hết bộ phim này, có lẽ sẽ tìm thấy câu trả lời , nghe tớ đi”.
Tôi nhìn nét mặt kì lạ của Tiểu Tuyết, nhưng không đoán nổi cô ấy đang nghĩ gì. Cái sắc mặt này, ngày trước rất hay thấy ở Ngô Vũ Phi, không hiểu sao, tôi cứ thỉnh thoảng lại liên tưởng đến người con gái dó, có lẽ một vài người luôn được khắc sâu trong niềm nhớ của một người khác. Chàng thanh niên yêu văn học Quý Ngân Xuyên từng nói, có những kí ức tan thành tro bụi, nhưng cũng có những kí ức sẽ được giữ mãi trong sâu thẳm trái tim. Tôi nghĩ Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên là niềm kí ức tôi mãi trân trọng lưu giữ trong sâu thẳm trái tim mình.
Tôi cầm hai bộ DVD về nhà, trên đường tôi nhìn lướt vỏ đĩa, một là “Tâm hồn cao đẹp”, còn bộ kia là :”Câu lạc bộ boxing”.
Cầm hai cái đĩa đó về tới khu tập thể của công ty, tôi liền tắt hết đèn, giống như ba đứa chúng tôi nhiều năm trước cũng hay trốn trong bóng tối xem phim. Xem xong hai bộ phim đó, đã quá nửa đem rồi, tôi chợt cảm thấy sợ hãi, còn cả cảm giác căng thẳng trước nay chưa có bao giơờ.
Tôi loáng quáng chộp ngay cái điện thoại, gọi cho người anh em ở cùng phòng trước đây. Điện thoai vừa thông tôi đa nói ngay:”Tiêu Quân à? Là tôi, Trương Văn Lễ đây”.
Đợi một lát mới nghe thấy cái giọng anh ta từ từ cất lên như trong phim kinh dị:
“Có chuyện gì thế? Muộn thế này rồi, sắp ngủ đến nơi rồi. Ông đang xem bóng đá à? Đội nào vào đấy?”
“Không phải, tôi có chuyện gấp muốn hỏi cậu”.
“Chuyện gì mà gấp thế?”
“À, cậu còn nhớ Quý Ngâm Xuyên Không?”
“Ai cơ?”
“Quý Ngân Xuyên”.
“Chẳng có ấn tượng gì cả”.
“Chính là cái cậu mà…Ờ, đúng rồi. Chính là cái cậu chơi côn nhị khúc dọa các cậu chạy bắn ra khỏi phòng đấy”.
“Trời!Thế đó không phải là cậu sao?”
…
“Cậu có chắc không?”
“Chắc chắn đấy. Cậu cầm ôn nhị khúc, mồm còn lẩm nhẩm tụng cái gì đó ô ô ha ha nữa..”
“ Cảm ơn cậu nhé! Chúc ngủ ngon”.