Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên tôi ngồi chăm chú xem một chương trình truyền hình ngoài các trận bóng đá. Ngô Vũ Phi trên truyền hình xem ra có chút gì đó không giống ngoài đời thường, nhưng tôi không nói rõ được điểm khác nhau ở đâu, đây là một cảm giác thật kỳ lạ. Vũ Phi trên truyền hình rất cẩn trọng, chững chạc, giấu đi vẻ bướnh bỉnh nghịch ngợm vốn có. Thỉnh thoảng không để ý, cô ấy lại trên trọc pha trò. Tôi nhận thấy cô ấy đã trưởng thành rồi, đứng trước ống kính máy quay không còn vẻ xấu hổ, gượng gạo nưã. Cô ấy như một con bướm lớn lên trong những bông hoa rồi sau đó tuyệt tình bay đi. Nhưng chỉ có cô ấy biết được nỗi khổ cực của quá trình lột xác từ con kén hoá thành bướm, mà sự cơ cực đó lẽ ra phải có tôi ở bên cô ấy, nhưng tôi lại tàn nhẫn ích kỷ để cô ấy một mình chịu đựng.
Thế nhưng chỉ cần cô ấy thành công, thì mọi việc đều tốt đẹp thôi. Bỗng dưng trong tôi tràn đầy hy vọng về tương lai, một cảm giác hy vọng mơ hồ xâm chiếm, còn hy vọng về điều gì, bản thân tôi cũng không nói ra được
Một buổi tối trôi qua với giấc mơ đẹp. Ngày hôm sau, đang định nghĩ cách làm sao trừng phạt cô ấy đã lừa tôi, nó cô ấy “đừng vội đắc chí” thì Ngô Vũ Phi bất ngờ gọi điện thoại cho tôi nói cô ấy có việc gấp phải bay về Bắc kinh ngay tối đó. Thế là au giờ làm, hai đưác tôi và cả cô gái xinh đẹp Dương Tiểu Tuyết cùng đi ăn bưã cơm chia tay. Tuy vậy chúng tôi ăn uống với tâm trạng thoải mái, không có nỗi đau chia xa, dường như Vũ Phi vốn sống tại Thượng Hải, chỉ là đến Bắc Kinh công tác vài ngày, mấy hôm nưã là lại về Thượng Hải với chúng tôi.
Lúc ăn cơm, chúng tôi nói chuyện một chút về công việc sau khi ra trường. Cái cô Ngô Vũ Phi tối qua vưà ký tên tặng mẹ tôi, hôm nay lại ra bộ đáng thương đau buồn. Tôi nói luôn: “Cậu lưà được tớ, nhưng không lưà được con mắt tinh đời cuả mẹ tớ đâu. Mẹ tớ bao nhiêu tuổi rồi. Số năm xem tivi cuả bà còn lớn hơn cả tuổi đời cuả cậu đấy”. Ngô Vũ Phi thấy tôi biết tổng quỷ kế của mình, liền phân bua: “ Tớ không có giả vờ đâu. Tớ vốn không thích công việc dẫn chương trình này, cứ giống như cô gái góp vui, câu chuyện cười của các vị khách đó nếu buồn cười thì tôi phải cười mà không buồn cười tôi cũng phải tỏ vẻ thích thú cười theo. Thực ra tớ thích làm diễn viên, cậu bảo tớ đóng phim hành động, phim tình cảm hay phim kinh dị gì cũng được, tớ đều có thể nhận vai”.
Cô ấy bị kích động nói liền một mạch, nhưng nói thực, đúng là cô ấy rất thích hợp làm diễn viên. . Lúc còn học đại học, mỗi lần chúng tôi có chương trình gì, cô ấy và Quý Ngân Xuyên đều diễn rất ăn ý, loi cuốn, giống như thật
Dương Tiểu Tuyết thì kể lại những điều mắt thấy tai nghe về công việc bác sĩ tâm lý của cô ấy sau khi tốt nghiệp, rằng con người hiện đại chịu nhiều áp lực từ cuộc sống, nhịp sống quá nhanh, có nhiều người bề ngoài bình thường nhưng thực ra có đều có vấn đề tâm lý ở các mức độ khác nhau, rồi lấy ví dụ và con số ra chứng minh. Bây giờ người đến tìm cô ấy tư vấn mỗi ngày đều xếp hàng dài, để được gặp mặt phải đăng kí cuộc hẹn trước. Cũng may Ngô Vũ Phi đến Thượng Hải lần này đúng vào dịo nghỉ mồng 1 tháng 5, cô ấy mới rảnh rỗi đi chơi cùng Vũ Phi, nếu không chắc đang bận rộn tư vấn cho khách hàng. Tôi nghĩ bụng, có nhiều người đến tư vấn như thế chẳng qua là do thấy cô xinh đẹp , thế nên mọi người đều học cách của Quý Ngân Xuyên, tinh thần chẳng đến mức phân liệt cũng tự kiếm cớ để đến đó
Vũ Phi hỏi Tiểu Tuyết sao mồng 1 tháng 5 không đi chơi đâu đó, Tiểu Tuyết nói đáng lẽ ra định đến chỗ bạn trai cô ấy đang ở nước ngòai chơi, nhưng sau đó không xin được visa nên đành ở lại
Ngô Vũ Phi nói: “Tớ thực sự rất muốn xem cô công chúa Bạch Tuyết của chúng ta kiếm được một chàng hoàng tử ra sao”
“Đừng sốt ruột chứ đại minh tinh, tớ đảm bảo hôm cậu cưới tớ nhất định sẽ dẫn chàng “rùa biển” đó đến ra mắt, nhưng mà đến lúc đó đại minh tinh đừng có mà lờ đi không thèm nhận bọn dân thường chúng tôi đấy” – Tiểu Tuyết đáp lại
Ăn uống nói chuyện xong, nhìn đồng hồ cũng còn 3 đến 4 tiếng nữa mới đến giờ bay, dù sao chúng tôi có xe nên có thể tự đi ra sân bay, Ngô Vũ Phi đề nghị đi đâu đó vui chơi một chút. Tôi đề xuất đi ra bãi biễn ngắm cảnh đêm, TIểu Tuyết thì đề nghị đi rạp chiếu phim xem phim kinh dị. Cô nói gần đây Nhật Bản có một bộ phị kinh dị có tên là “Lời Nguyền”, nói rằng cuộc sống hiện tại thiếu kích thích quá, phải đi xem để kích động tinh thần. Tôi nghĩ: “Được thôi, bộ phim này mà kích động được tôi sao? Năm đó chẳng phải bọn tôi đã từng quay một bộ phim kinh dị, báo hại cậu xem xong không thể nào quên được khuôn mặt của Ngô Vũ Phi, không dám cho cô ấy ngủ cùng nữa sao”
Ngô Vũ Phi đánh Dương Tiểu Tuyết , trách cô ấy: “Sao câu lại thế này chứ, cậu mấy năm học tâm lý học, chuyên thích kíêm mấy bộ phim kinh dị kì quái của Nhật Bản ra để hù dọa người khác thế hả!”
Cô Tiểu Tuyết đó thật ra cũng không phải tay vừa, cô ấy nói với Phi một cách nghiêm túc: “Cậu đừng nói người ta thế chứ, thực ra phim kinh dị nước nào tớ cũng thích xem hết”
Tôi nhìn hai cô bạn người hát người bè, cãi nhau ầm ĩ, cảm thấy rất thỏai mái như được trở lại quãng thời gian tôi và Ngô Vũ Phi, Quý Ngân Xuyên bên nhau. Nhưng Quý Ngân Xuuyên bây giờ cậu đang ở đâu, tại sao không liên lạc với mình chứ?
Bộ phim không đáng sợ như lời quảng cáo, nhưng Vũ Phi xem r ất nhập tâm, có mấy lần tôi thấy cô ấy chỉ trực xuyên vào trong màn hình, thay mấy người trong phim bị quỷ cắn ૮ɦếƭ mới thấy thích. Tiểu Tuyết thì trầm tĩnh hơn nhiều, vừa xem những hình ảnh đẫm máu vừa ăn khoai tây chiên. Hồi trước tôi từng nghe tụi bạn ở trường Y nói rằng các bác sĩ đều bất thường cả, họ ngày nào cũng phải ăn cơm bên nhưng tử thi đang bị giải phẩu, còn bắt buộc phải ăn thứ thịt màu đỏ, nôn thốc nôn tháo mãi rồi cũng quen
Hôm nay xem ra bác sĩ tâm lý cũng thế, nghĩ cũng đúng, để hiểu được những người biến thái, hiểu được thế giới nội tâm của họ, có lẽ bản thân mình cũng chẳng thể bình thường được
Sau khi bộ phim kết thúc, đạo diễn vẫn chưa kể hết câu chuyện, tạo ra khoảng lặng cho người xem,giống như trong “Tuyết sơn phi hổ”, Kim Dung cũng cố ý không cho mọi người biết con dao của Hồ Phi đó có chém xuống hay không. Xem ra hôm nay chúng tôi đã trúng kế của ông đạo diễn rồi của ông đạo diễn rồi. Tôi đoán chẳng bao lâu nữa Nhật Bản sẽ có “Lời nguyền phần 2”, “Lời nguyền phần 3”, để chúng tôi lại móc tiền túi đi ủng hộ ông đạo diễn này
Ngô Vũ Phi xem nhập tâm quá, ở trên xe cứ lẩm bẩm: “Lần sau đến Thượng Hải phải xem sạch phần 2 và phần 3. Tên tiểu quỷ Nhật Bản này tôi không tin ông ta có thể làm một bộ phim dài tập”
Suốt chặng đường mặc dù tôi cố gắng phá tan không khí nặng nề, gạt đi nổi buồn chia xa, nhưng vào thời khắc xe đi xa khỏi khu thành thị phồn hoa, rời xa ánh đèn thành thị, không khí lại trầm lắng u buồn,. Mọi người đều không nói chuyện, TIểu Tuyết chuyên tâm lái xe, quan sát mọi vật, Ngô Vũ Phi thì chăm chú nhìn cảnh vật ngòai cửa xe, tôi mở cửa, đăm chiêu kiểu Ngọc Thụ Lâm
Rất lâu sau, Ngô Vũ Phi mới mở miệng hỏi: “Cậu còn nhớ buổi tối đó chứ?”
“Buổi tối nào?”
“Tối hôm dạ hội tốt nghiệp
Tôi vắt óc nhớ lại rồi nói: “Hôm đó uống nhiều quá tớ không nhớ rõ lắm”
Vũ Phi nhìn vào mắt tôi rồi nói: “Đúng rồi, cậu uống nhiều quá nhưng cậu đã nói gì thì chắc phải nhớ chứ?”
“Thực sự là tớ không nhớ, tối hôm đó là lần đầu tiên tớ uống rượu, mà lại uống nhiều quá, sau đó thì say quá chẳng biết gì cả”
“Cậu nghĩ lại đi. Tớ gợi ý một chút nhé, có liên quan đến Đại học Bắc Kinh”
“Đại học Bắc Kinh”
“Cậu nói nơi cậu từng kì vọng được đến nhất là Đại học Thanh Hoa, nhưng sau đó lần đầu tiên cậu lại thấy thích Đaị học Bắc kinh hơn, thích bầu không khí tự do của Đại học Vũ Hán, nơi mọi người có thể t ự do phát triển chứ không trở thành những người máy được tạo ra từ một khuôn, bởi thế cậu nói rất thích học cao học ở Đại học Bắc Kinh, đi trải nghiệm cuộc sống cậu chưa từng trải qua, còn có thể vừa tranh thủ học vừa viết kịch bản cho tớ, để tớ không phải diễn quá phức tạp, chỉ cần để mình diễn xuất tự nhiên là được rồi..”
Tôi hào hứng nói: “Thật à? Tớ chẳng nhó gì cả..”
Ngô Vũ Phi hơi thất vọng, tiếp tục nói: “Lạ thật, cậu không nhớ thật à? Cậu nói thích nhất là cuộc sống học đường không có gì trói buộc đó, có thể giữ mãi tuổi trẻ”
“Đến rồi”- Tôi nói, vừa đúng lúc đến nơi, chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện, đi vào phòng đợi, dòng chữ nhấp nháy trên màn hình tinh thể lỏng cùng máy phát thanh nhắc nhở chúng tôi giây phút chia xa đã đến. Ba năm gặp lại một lần, không biết lần gặp sau là vào lúc nào, với tâm trạng thế nào nữa..
Ngô Vũ Phi nhẹ nhàng chào Tiểu Tuyết rồi bước đến trước mặt tôi, rành rọt từng chữ: “Nếu thời gian quay ngược trở lại, cậu có cùng tớ đến Bắc Kinh không?”
Tôi nói: “Thời gian không thể nào quay ngược trở lại”
“Tớ nói là nếu như..”
“Không có nếu như gì cả”
“Cũng có thể, ai biết được”
“Đúng rồi, cậu còn việc thứ ba phải đáp ứng cho tớ”
“Cậu nói đi?”
“Cậu hát một bài cho tớ nghe”
..
Đây chẳng phải là cố tình làm khó tôi hay sao? Tôi nhìn dòng người đi qua đi lại, còn Tiểu Tuyết đứng bên, đừng nói kêu tôi hát đi, dù bắt tôi nói vài câu trước đông người thế này chắc tôi cũng đứt hết mạch máu rồi
Tôi nói: “Không được, đổi cái khác đi”
“Không đổi được, tớ thích vậy, cứ hát đại một bài nào đó, không sao chứ?”
“Không được, thực sự là không được”
Ngô Vũ Phi thất vọng nhìn tôi, tôi biết tôi làm cô ấy thất vọng lắm, hơn thế không chỉ một lần này, chính tôi cũng thấy thất vọng về bản thân mình, không, phải nói là tuyệt vọng mới đúng
Sau một hồi lặng im, Ngô Vũ Phi nói: “Tớ đi đây”
“Ừ, bảo trọng, về đến nhà thì gọi điện cho tớ”
“Tớ không có nhà, tạm biệt”
“Tạm biệt”
Bóng Ngô Vũ Phi dần khuất sau cửa đăng kí, cô ấy đeo chiếc túi nhỏ sau lưng, dáng điệu hùng dũng, rất giống cảnh kết bộ phim “Quán trọ Tân Long Môn” mà tôi từng xem – Kim Tương Ngọc đốt cháy quán trọ Long Môn rồi cõng Hành Tương bỏ đi
Không biết có phải do xem nhiều phim quá không mà tôi thường ghép nhạc vào cuộc sống hiện thực. Khi Ngô Vũ Phi bước lên máy bay, trong đầu tôi cứ vang vọng bài hát năm đó Quý Ngân Xuyên đã hát cho cô ấy và cho cả tôi nghe:
Thả neo bên bến tàu ly biệt ngày hôm qua
Bao nhiêu giấc mộng còn ngổn ngang
Con người sau ánh tịch dương của buổi hoàng hôn
Lại cô đơn cùng vầng trăng sáng
Tuổi trẻ nông nổi đôi khi không chặn được ngọn gió đêm thu
Biết em vui thì ít mà phiền muộn đong đầy
Biết tôi tình sâu nghĩa nặng mà duyên phận mỏng manh
Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ
Thà để nước mắt rơi, đừng cúi đầu
Hãy trân trọng những gì đã có, những gì đang nắm trong tay..
Vừa nhớ ra giai điệu quen thuộc, tôi bỗng nhớ lại đêm hôm đó, sao tôi có thể quên được đêm hôm đó chứ? Đó là đêm trước ngày tốt nghiệp – một đêm đọng lại sâu sắc trong kí ức tôi, mùa chia tay, pháo hoa, nước mắt và cả men rượu, cả ngôi trường như một chiến trường thời cổ đại. Pháo hoa như những đốm lửa sáng ✓út bay lên không trung, cả vùng núi âm vang tiếng hát trữ tình, Tôi, Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi đi hết những khu vường xinh đẹp của Đại Học Vũ Hán, bước trong không khí tràn ngập hương rượu và pháo hoa, bước qua đêm cuối cùng của tuổi thanh xuân cũng là một đêm đep huyền diệu, bước qua những ngày tháng cuối cùng được điên được cuồng, bước trong những giấc mộng tuổi trẻ ngập tràn ánh nắng chói chang và lá vàng rơi…
Chiếc máy bay đưa Ngô Vũ Phi về Bắc Kinh đã cất cánh, ầm ầm, như Thần điêu dang rộng cánh mang bao mộng tưởng của Vũ Phi bay vào nền trời bao la, bay qua bầu trời rộng mở, bay đến mơ ước của cô ấy. Tôi bỗng nhớ tới lời tựa của một bộ phim:
Trên đời có một lòai chim không thể trói buộc được, mỗi chiếc lông mao của nó đều phủ lên một lớp sáng lung linh của tự do
Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi chính là loài chim không thể nhốt chặt đó. Hôm tốt nghiệp tôi có một tâm nguyên lớn lao là một ngày nào đó được nhìn thấy họ sát cánh lượn bay khắp phương trời, nhưng tôi biết tôi không thể ✓út bay cùng họ. Chim chóc có lẽ cũng phải tìm một cái cây đủ tốt để trú ngụ qua một mùa khắc nghiêt, nhưng cuối cùng chúng vẫn bay về với trời xanh. Tôi có thể giữ họ ở bên trọn 4 năm 16 màu, cùng họ trải qua 16 mùa hoa nở hoa tàn, tôi thấy thế là đủ rồi. Tôi chỉ có một ước nguyện, đó là hy vọng một ngày nào đó trong tương lai dù ở nơi nào trên thế giới, chỉ cần ngước mắt lên tôi sẽ thấy hình ảnh đôi chim kia đang bay lượn trên bầu trời
Kể từ sau hôm tôi nhìn chiếc máy bay chở Ngô Vũ Phi cất cánh rồi biến mất trong bầu trời đêm bao la, dường như cô ấy đã mang theo xúc cảm mãnh liệt nhất trong đời tôi, cuộc sống của tôi dần quay trở lại quỹ đạo cũ.
Tháng này ông Ngưu trừ bớt 1200 tệ tiền lương của tôi, rồi tôi phá hỏng máy tính của ông ấy 3 lần, đương nhiên ông ấy cũng gần làm hỏng nó 3 lần rồi, ngoài ra, tôi đã đi xem 18 bộ phim tình cảm với Lý Lê, cãi nhau 2 lần; uống cà phê 3 lần ở Starbuck, đi Pizzahut ăn pizza 2 lần; 15 lần nghe bài diễn văn của bố về chủ đề “thanh niên nên yêu thế nào”, nghe hết chuyện tào lao dài đến hơn 200 ngàn từ của mẹ trong đó tôi thống kê câu “bảo cô bạn Ngô Vũ Phi đó hôm nào lại đến nhà mình chơi” đươhc nhắc lại đến hơn trăm lần, tất nhiên chỉ là lén nói với tôi thôi.
Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách nhàm chán, tôi không thấy có động lực gì đáng để phấn đấu cả. Cuộc sống của tôi giống như trận bóng đã biết trước kết quả hay một kịch bản đã viết xong kết cục, như sản phẩm sản xuất hàng loạt. Trong thế giới của tôi, mọi thứ như đã được định sẵn. Một vài người chắc chắn sẽ thắng, vài người khác nhất định sẽ thua, một vài người xác định sẽ bay đi, bởi trên mối chiếc lông vũ của họ đều lấp lánh ánh tự do, có vài người chắc chắn cả đời vẫn chỉ quanh quẩn một vòng quay lặp lại bởi họ đến lông vũ cũng không có, tôi chính là mọt trong những vòng quay đó. Trong con mắt của Thượng đế, cả Thượng Hải là một cỗ máy tinh xảo, vô số linh kiện đang duy trì hoạt động của nó.
Đương nhiên, máy tính của ông Ngưu cũng là thứ rất thú vị, nếu so sánh khập khiễng một chút thì giống như câu nói trong “Forrest Gump”: “Cuộc sống như một hộp sôcôla, bạn không biết trong đó” là gì. Cái máy tính của giám đốc Ngưu chính là thứ sôcôla đó, lúc nào cũng có thứ hay ho, ví dụ nhưu bản lưu cuộc nói chuyện giữa ông ta và cô bồ nhí, mặc dù hơi ghê nhưng thực sự rất buồn cười. Thật không thể tưởng tượng được một người bình thường luôn nghiêm nghị ra vẻ tận tâm tận lực với nhân dân lại có thể nói ra những câu không đúng đắn đến vậy.
Tôi còn phát hiện ra ông ta rất thích vào những trang web đen, thế nên máy tính mới nhiễm nhiều virus thế. Lần đầu tiên xâm nhập vào máy ông ấy, tôi đang loay hoay xem thế nào để tung mấy spyware vào máy, nhưng vừa quét máy, vài spyware đã nhảy ra mà chẳng mất công cài đặt. May mà các điều cơ mật của công ty không nằm trong máy ông ta, nếu không cái công ty này có lẽ đã bị ông ấy chứ vì đã giúp ông ấy format ổ cứng diệt hết mấy spyware đó, chỉ giữ lại spyware của tôi.
Thực ra nói đến việc phá máy tính của người khác thì phải nhắc đến hồi còn học đại học, đều là học từ Quý Ngân Xuyên mà ra cả. Hồi năm thứ ba bắt đầu có môn “An toàn thông tin mạng”, Quý Ngân Xuyên không có hứng thú gì với các môn khác, nhưng lại thích môn học này. Nội dung chính của môn là dạy cho mọi người cách phòng ngừa hacker tấn công, nhưng Quý Ngân Xuyên lại làm ngược lại, cậu ta chăm học như thế là vì muốn tấn công máy tính của người khác.
Tôi đặc biệt thích một nét tính cách của Quý Ngân Xuyên, đó là bình thường cậu ta có thể không thèm để ý tới thứ mình không thích, từng lập kỷ lục 30 ngày liên tiếp không đi học, nhưng một khi đã gặp được thứ mình thích, cậu ta lại chuyên tâm như một tín đồ.
Ngân Xuyên vất vả mấy tháng học lập trình, đều là những thứ như chữ giáp cốt. Đối tượng đầu tiên được Ngân Xuyên đưa ra thực hành là ông thầy trợ giảng bởi cậu ấy không ưa ông thầy chuyên nịnh trên nạt dưới này. Thực ra cậu ta cũng không làm gì, khỉ là giúp ông ấy format lại máy, nghe nói ông thầy ngay lúc đó đã ngất xỉu.
Về sau tôi nhận thấy vi tính rất thú vị nên cùng cậu ta say mê khám phá. Đó là môn chúng tôi học chuyên tâm nhất. Chúng tôi còn đi sâu vào basic, học ngôn ngữ máy tính bởi Ngân Xuyên nói bậc cao thủ đều phải chuyên về basic. Hồi đó cứ mở miệng là dùng mã số, chốc chốc lại “001001”, khiến Ngô Vũ Phi đau hết cả đầu.
Ngoài việc khám phá máy tính của máy tính của giám đốc Ngưu, lúc rảnh rỗi tôi cũng thích vào mạng. Sau đó thì tôi mê các forum, tôi cảm thấy các diễn đàn trên mạng giống như những khu rừng rậm trải dài hay từng mê cung trong các câu chuyện thuở nhỏ, ở đó tối tăm, tha hồ phát triển mọi loại tư tưởng. Tôi thường thích lặng lẽ đăng nhập vào các forum xem các tư tưởng lặng lẽ trưởng thành trong bóng tối.
Về sau, tôi lại thích dùng con chữ để tìm cho mình tuổi xuân thứ hai, giống như hồi nhỏ sau khi đọc sách nhiều rồi thì bắt đầu muốn viết về bản thân.
Tác phẩm đầu tiên của tôi liên quan đến thời đại học. Để viết cho hay, những ngày đó, tôi ngồi ôn lại một lượt quãng thời gian đại học, lần này tôi nhìn lại sự việc trên góc độ lý tính. Tôi phân thời gian đại học làm 3 giai đoạn: thời kỳ Hàn Huyền, thời kỳ cô độc và thời kỳ “Trương Vô Kỵ”.
Trước khi đi thi, đại học là niềm mơ ước lớn lao của tôi, nhưng khi tôi đạt được đến bến bờ từng được tôi coi là thiên đường đó thì lại phát hiện Thượng đế đã mất tích rồi, bỏ lại đó một đám trẻ lạc đường.
Hơn nữa tôi buồn vì thiên đường sao lại có thể như thế này: các thầy cô thì chỉ muốn kiếm tiền, mỗi lần giảng xong bài thầy cô lại vội vã bỏ đi, mấy lời giảng đó chẳng bằng lời tào lao của mẹ tôi, họ vốn không định dạy chúng tôi điều gì, trong đầu họ chỉ có mấy công thức: “dạy lớp cử nhân thì 4000 tệ tiền lương tháng”, “dạy lớp cao học thì 6000 tệ một tháng”; sinh viên thì thảo luận chuyên ngành nào hot, ra trường làm việc gì kiếm nhiều tiền; cái gì đang thịnh thì họ như đám ong vò vẽ bu kín. Họ cũng chẳng đường hoàng gì, tập quân sự bị chỉnh đốn đến mức “૮ɦếƭ đi sống lại” nhưng mặt vẫn ra vẻ nghiêm trọng: “Việc tập quân sự đã tôi luyện chí khí cho tôi”.
Tôi rất thất vọng về đại học. Hàn Huyền là người bạn thân duy nhất của tôi, cậu ta khác với mọi người, không giống những kẻ đáng ghét vừa gặp đã mở miệng thảo luận “Bây giờ trên thị trường kinh doanh là có lãi nhất”…Xét về mặt nào đó, cậu ta hơi giống Quý Ngân Xuyên. Chơi với cậu ấy, tôi thường liên tưởng đến bầu trời đêm mù mịt vẫn còn le lói một ngôi sao, nhưng xem ra ánh sáng của nó rất yếu ớt.
Đến giai đoạn 2 sau khi Hàn Huyền bị đuổi học, tôi cũng từng có một thời gian rất dài rơi vào tình trạng buồn bã, trầm cảm, thậm chí tuyệt vọng. Lúc đó mỗi ngày của tôi đều giống hôm nay, ngồi tính toán mỗi tháng tiêu 500 tệ, cuối tuần một mình đi xem phim, trốn trong bóng đêm thưởng thức câu chuyện của người khác, xem phim võ thuật, mơ mộng một ngày nào đó mình có thể trở thành hiệp khách, làm những việc mình muốn làm. Tôi thất vọng về cuộc sống, thậm chí từng nghĩ đến việc tự sát, bởi tôi không nhìn thấy ý nghĩa sự tồn tại của mình. Tôi biết vài năm nữa, tôi sẽ già đi, tuổi xuân ngắn ngủi như vậy thôi, tốt nghiệp rồi chúng tôi cần phải kiếm việc làm, sau đó yêu rồi kết hôn và sinh con đẻ cái.Chúng ta vô hình chúng sẽ già đi, chỉ có thể ngồi trong bóng đêm lén nhìn lũ trẻ vụt qua tuổi xuân rồi già nua. Đời người cũng chỉ như thứ tài khoản vãng lai vậy thôi.
Nhưng sự thay đổi của Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên đã làm thay đổi tất cả.
Họ giúp tôi biết trên thế giới này ngoài con người, còn có một chủng tộc gọi là tâm linh, họ chính là tâm linh của chủng tộc đó, dù bề ngoài họ giống như một người phàm, nhưng tấm lòng thì khác. Tôi thật may mắn đã phát hiện ra họ trong biển người mênh ௱ôЛƓ này, hoặc là chính họ đã phát hiện ra tôi…
Khi viết về thời kỳ Trương Vô Kỵ, tôi rất chuyên tâm, thậm chí còn nhập tâm hơn cả khi mẹ tôi xem ti vi hay Ngô Vũ Phi xem phim kinh dị. Tôi thoát khỏi phần xác, đứng trên phần mây cao thật cao, đứng dưới góc nhìn của ngời thứ tư để viết về Trương Văn Lễ, Quý Ngân Xuyên và cả Ngô Vũ Phi nữa. Viết được một thời gian, tôi không còn phân biệt rõ thực và hư nữa. Những câu chuyện được viết rất hấp dẫn, đến nỗi rất nhiều người đã gửi phản hồi cho tôi, giúp tôi làm quen với rất nhiều bạn, những con chim di cư ở khắp bốn phương tám hướng. Tôi biết họ cũng như tôi thầm mong được giống con chim tự do sải cánh. Tôi thường cổ vũ, nói với họ rằng hy vọng đang ở phía trươc, nhưng họ lại không biết chính người cổ vũ họ lại là một tên tuyệt vọng đến vậy.
Không lâu sau, có một nickname “Hãy cùng tôi đến chốn thần tiên” thực sự đã thu hút sự chú ý của tôi. Cách nói của người này rất đặc biệt, đầy bí ẩn, lần nào cũng vậy, nói xong rồi đi, rất giống phong cách của hiệp sỹ, dường như người đó được các vị thần phái đến để truyền thánh lệnh cho tôi.
Người đó nói với tôi Trương Văn Lễ vốn là cậu bé tự ti, cậu ta thường coi mình là con mọt sách, cho rằng các cô gái nhất định chỉ thích các anh chàng vừa đẹp trai vừa sành điệu như Quý Ngân Xuyên. Nhưng thực ra thì không phải, kỳ thực có nhiều cô gái thông minh không chú trọng vào vẻ bề ngoài, bởi vậy có lẽ Trương Văn Lễ mới là vết thương thực sự trong lòng Ngô Vũ Phi.
Tôi cảm thấy đó chắc chắn là người quen biết tôi. Ngày mồng 6 tháng 9 hôm đó, tôi quyết định đi gặp người này. Mặc dù tôi không biết bay, nhưng vẫn hy vọng gặp được lũ chin di cư, nghe chúng kể chuyện về bầu trời.
Lại vào một chiều hè rực nắng, tôi gọi điện hủy cuộc hẹn với Lý Lê và đến một tiệm cà phê, gọi một tách vừa uống vừa đợi người bí ẩn “hãy cùng tôi đến chốn thần tiên”, trong lòng tôi có sự hồi hộp và lo lắng mơ hồ, có lẽ tôi đang hy vọng một cuộc hội ngộ.